“Không, không có.”
Phòng Tĩnh Tư chưa từng thấy Phòng Tĩnh Như hung dữ như vậy bao giờ, cả người không kịp chuẩn bị bị đối phương dọa sợ.
Mà màn sương đen vẫn luôn ngọ nguậy phía sau Phòng Tĩnh Tư lúc này thấy hai chị em cãi nhau thì lập tức tìm cơ hội bay thẳng từ trên tường qua phía phòng khách nhưng không ngờ còn chưa bay đến cửa lớn thì đã bị một lực lượng mạnh mẽ đánh lùi lại!
Nữ quỷ cung trang chật vật nằm sấp trên nền gạch trong đại sảnh, khuôn mặt đầy dữ tợn, sợ hãi vợ chồng nhà họ Phòng vì nghe thấy động tĩnh mà chạy đến nhìn thấy cô ta.
“Mi rốt cuộc là thứ gì?”
“Có phải mi đã hại hai con gái của ta không?”
Nghĩ đến những gì mà con gái lớn phải chịu đựng trong những năm qua, cha Phòng không thể không lớn tiếng chất vấn.
Nữ quỷ mặc cung trang nghe vậy thì chậm rãi quay đầu lại, gương mặt màu xanh đẹp lúc này mơ hồ có cảm giác như nứt ra, cô ta phát ra một tiếng cười bén nhọn, chỉ vào Phòng Tĩnh Như lạnh lùng đứng phía sau cha Phòng nói: “Loại phụ nữ lòng dạ độc ác rắn rết như này làm sao xứng đáng để các người che chở, yêu thương? Loại người như cô ta nên giống ta, bị cự tuyệt ở ngoài cửa đường Hoàng Tuyền, mấy trăm năm cũng không có cơ hội được đầu thai!”
“Chỉ có thể du đãng trên thế gian, làm một cô hồn dã quỷ bị tra tấn mới đúng!”
Khi nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô ta đã không thể phân biệt được là nam hay nữ nữa. Xung quanh đột nhiên có gió mạnh không ngừng thổi, bình hoa bách hợp đặt trong phòng khách đột nhiên bay đầy trời, hung hăng lao về phía Phòng Tĩnh Như.
“Cẩn thận!”
Hai mắt cha Phòng trợn mắt thật lớn, muốn đưa hai tay ra ôm lấy bình hoa kia nhưng ông ta lại không ngờ đối phương lại có ý thức, trực tiếp nhảy qua bả vai mình!
Phòng Tĩnh Như sợ tới mức lùi về phía sau vài bước, nhưng tốc độ của thứ kia quá nhanh, cô ta chỉ có thể đưa hai tay ôm đầu tràn đầy sợ hãi, nhưng ngay sau đó cô ta lại không cảm thấy đau đớn gì mà lại có âm thanh của bình hoa vỡ trên mặt đất.
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phòng Tĩnh Tư đang cầm gậy phơi quần áo trong tay, là cô ấy đã đánh bình hoa xuống đất.
Thấy Phòng Tĩnh Như nhìn mình thì Phòng Tĩnh Tư mím môi, nắm chặt cây phơi quần áo trong tay, xoay lưng lại nhìn về phía nữ quỷ cung trang mặt đầy vẻ không thể tin được: “Hồ Tiên, cho dù thế nào thì đó cũng là chị gái tôi, cô không thể làm tổn thương chị ấy.”
Nữ quỷ cung trang nghe vậy thì cười nhạo, mấy người trong phòng khách cũng đều cảm giác được từng đợt âm u lạnh lẽo kia, hơn nữa cả khuôn mặt đáng sợ và giọng nói quỷ dị kia của đối phương càng làm cho lòng bàn tay bọn họ đều toát mồ hôi lạnh.
“Cô đấy, vẫn ngu xuẩn như vậy.” Nữ quỷ mặc cung trang cũng không đứng dậy mà trực tiếp dựa vào tường, hai mắt nhìn về phía hai chị em: “Cô có biết cô ta là kẻ thù của cô không? Cô ta chính là thủ phạm hại chết cô!”
Mẹ Phòng từ trước đến nay vẫn luôn đau lòng cho cô con gái út của mình nghe vậy thì tình mẫu tử trực tiếp chiến thắng nỗi sợ hãi, bà chắn trước mặt Phòng Tĩnh Tư, vẻ mặt cảnh giác nhìn đối phương: “Ý mi là sao? Con gái ta vẫn đang sống tốt, sao lại có thể bị hại chết chứ!”
“Đương nhiên có!”
Nữ quỷ cung trang há miệng to ra, đầu lưỡi đỏ tươi cực kỳ giống như đang đi săn mồi: “Chỉ cần con gái lớn của bà còn sống thì con gái út sẽ chết, cô ta không phải thứ tốt đẹp gì. Bà ngẫm lại đi, lúc Tĩnh Tư mới sinh ra có phải con gái lớn của bà muốn bóp chết cô ấy không?”
Mẹ Phòng nuốt nước miếng, không cần đối phương nhắc nhở bà cũng sẽ không quên, cảnh tượng đó cũng đủ để bà nhớ cả đời này!
“Nếu không phải ta bảo vệ Tĩnh Tư thì cô ấy đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể sống đến bây giờ.” Nữ quỷ cung trang giơ tay lên nhìn móng tay đỏ của mình, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng và mềm mại hơn.
“Không phải.” Phòng Tĩnh Như lắc đầu: “Đó không phải là tôi làm, là cô khống chế tôi làm!”
“Ta?”
Nữ quỷ cung trang buông tay, hàng lông mày nhỏ nhíu lại, ánh mắt khinh miệt: “Cô ấy chính là ân nhân của tôi, làm sao tôi có thể cô hại cô ấy được? Từ khi sinh ra cô đã có ký ức, đó là do cô không cam lòng, cho nên sau khi trở thành súc sinh nhiều kiếp cuối cùng đã chờ được đến khi có người mang thai, nhân lúc Mạnh Bà không chú ý, đã uống canh Mạnh Bà. Cô muốn trả thù, cô vẫn luôn nhớ cô ấy, muốn giết cô ấy.”
“Vì vậy không phải là tôi khống chế cô mà cô đã đến cuộc sống của chúng tôi với những ký ức đó. Khi còn nhỏ cô đã nhìn thấy nhiều thứ mà người bình thường không thể thấy được, ý thức trong cơ thể cô đã khống chế chính mình, cho nên cô mới muốn giết cô ấy!”
Vẻ mặt Phòng Tĩnh Như sụp đổ che miệng lại, cô ta không tin! Điều đó không đúng! Nhất định là đối phương đang chống chế mình!
……………..
Nghe như vậy hơn nửa ngày, lý trí của cha Phòng đã tỉnh táo hơn phân nửa, ông ta có hơi kích động mà giữ chặt mẹ Phòng, đối diện với ánh mắt của nữ quỷ cung trang: “Mi đã quen biết hai con gái của ta ở một kiếp nào đó đúng không?”
Nhất thời sắc mặt nữ quỷ cung trang trầm xuống.
“Kiếp đó con gái lớn của ta và mi có thù hận, con gái nhỏ thì có ân với mi, sau khi mi chết thì cả mi và con gái lớn của ta đều không thể tái sinh làm người, vì vậy mi đã trở thành một cô hồn dã quỷ, con gái lớn của ta thì cuối cùng cũng chờ được cơ hội làm người.”
“Mà sau khi mi biết được liền đi theo sau hai chị em nó.” Càng nói đầu óc cha Phòng càng ngày càng tỉnh táo: “Ta không tin hành vi lúc còn bé của con gái lớn của ta không có chút liên quan nào đến mi. Mi cố ý làm cho chúng ta sợ hãi con bé, bỏ rơi nó phải không?”
Nữ quỷ cung trang không nói gì, mà Phòng Tĩnh Tư cũng đã buông cây gậy phơi quần áo xuống, cô ấy bất chấp sự ngăn cản của mẹ mà đi đến trước mặt nữ quỷ cung trang rồi ngổi xổm xuống: “Thảo nào từ khi tôi có thể nhớ được thì cô đã bảo vệ tôi rồi, cho dù là tôi muốn thứ gì, cô đều có thể thỏa mãn tôi. Cô là vì báo ân phải không?”
Nữ quỷ cung trang đối với Phòng Tĩnh Tư chung quy cũng có khác biệt, nghe vậy cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn nhu nhìn cô ấy: “Yên tâm, chỉ cần tôi không tan thành tro bụi thì tôi vẫn sẽ ở lại với cô.”
Phòng Tĩnh Tư che miệng nghẹn ngào, nhưng trong lòng lại khó chịu không chịu nổi. Kiếp đó cô ấy rốt cuộc đã làm cái gì mới có thể khiến cho đối phương tình nguyện đi theo cô ấy như vậy, không một câu oán trách.
“Còn tôi thì sao?”
Phòng Tĩnh Như chỉ vào mình: “Tôi căn bản không biết chuyện kiếp đó, sao tôi phải chịu đựng oán hận của cô với tôi!”
Nghĩ đến chuyện xảy ra từ bé đến lớn, Phòng Tĩnh Như không ngừng khóc, đây chính là những gì Thạch tiên sinh nói sao, cô ta có nợ với lệ quỷ?
Nhưng đó là kiếp trước của cô ta, không phải cô ta trong kiếp này!
Sao cô ta phải chịu đựng những chuyện đó! Tại sao!
Nói xong, bên người Phòng Tĩnh Như chợt nổi lên hắc khí, điều này khiến cho ba người còn lại của nhà họ Phòng chấn động. Chờ đến khi Phòng Tĩnh Như ngẩng đầu lên, đôi mắt kia đã trở nên đỏ thẫm, cô ta ngẩng đầu hét lên một tiếng, lập tức lao về phía nữ quỷ cung trang!
“Nó… nó…”
Mẹ Phòng được Phòng Tĩnh Tư ôm cả người đều đang phát run.
“Cô ta đã chết.”
Âm thanh lạnh lùng trong trẻo khiến cả gia đình giật mình, khi họ quay đầu lại thì lập tức thấy Thạch Lạn đứng sau bọn họ.
Thạch Lạn cúi đầu xin lỗi họ: “Thật xin lỗi, vì tôi gõ cửa mà không ai trả lời nên tôi đã tự ý vào.”
Dứt lời, hắn liền phất tay về phía hai con quỷ đang đánh nhau, hai con quỷ lập tức giống như bị thứ gì đó dừng lại, không cách nào nhúc nhích được.
“Là anh!”
Nữ quỷ cung trang sau khi nhìn thấy Thạch Lạn thì đáy mắt hiện lên vài tia sợ hãi. Cô ta cũng là quỷ mấy trăm năm nay rồi, đây là lần đầu tiên suýt bị đánh đến hồn bay phách tán.
“Tĩnh Như! Tĩnh Như!”
Cha Phòng khôi phục một ít lý trí, vội vàng chạy đến bên cạnh Phòng Tĩnh Như: “Con đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phòng Tĩnh Như chảy ra huyết lệ: “Lúc đến đây con bị xe đâm chết, là cô ta! Chính là cô ta đã tìm một con quỷ cố ý đẩy con!”
“Đó là do cô ngẩn người, liên quan gì đến tôi!”
Nữ quỷ cung trang không dám oán hận Thạch Lạn, chỉ có thể phát hỏa toàn bộ lửa giận lên người Phòng Tĩnh Như.
“Sao lại như vậy?” Mẹ Phòng đưa tay chạm vào Phòng Tĩnh Như: “Mẹ có thể nhìn thấy con, con còn ăn những món mẹ nấu mà, sao có thể xảy ra chuyện đó được!”
Nhìn thấy mẹ rơi nước mắt vì mình, Phòng Tĩnh Như vừa kinh ngạc vừa khổ sở: “Đây là lần đầu tiên mẹ khóc vì con.”
Câu nói này khiến hai vợ chồng vô cùng xót xa, có lẽ bọn họ đã thiên vị nhưng dù sao đây cũng là con gái của bọn họ.
“Sau khi con biến thành quỷ, Thạch tiên sinh đã cho con ăn Định Hồn đan, con vẫn có thể làm người trong vòng ba ngày. Hơn nữa có lẽ bởi vì là một con quỷ mới nên không có nhiều quỷ khí trong người.”
Như vậy cô ta mới có thể đi theo mẹ mình về nhà.
Mà Thạch Lạn gặp được hai mẹ con trên đường cũng là vì Phòng Tĩnh Như muốn mang hoàng phù vào nhà dưới mí mắt của mẹ Phòng, nếu là cô ta mua về thì mẹ cô ta chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
“Là mi hại con bé! Là ngươi! Ta liều mạng với mi!”
Nói xong, mẹ Phòng lập tức nhấc ghế gỗ lên ném về phía nữ quỷ cung trang nhưng chiếc ghế gỗ kia lại trực tiếp xuyên qua người nữ quỷ: “Tôi là quỷ, bà đánh không lại tôi đâu. Hơn nữa đó là do kiếp trước cô ta tạo nghiệt, cho dù có chết cũng là do cô ta gieo gió gặt bão!”
“Đủ rồi!”
Phòng Tĩnh Tư đột nhiên hét lớn lên một tiếng, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía cô ấy.
Phòng Tĩnh Tư nghẹn ngào, lau nước mắt: “Hiện tại chị ấy đã chết rồi, cô nên đi đi.”
“Tĩnh Tư! Đó là chị của con! Con cứ thả kẻ thù giết chị mình đi như vậy sao?”
Cha Phòng không thể tin được đây là những cô con gái nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu của mình đã nói.
“Nhưng chị ấy đã chết rồi, Hồ, Hồ Tiên vẫn luôn ở bên cạnh con, không phải là do cô ta làm.”
Phòng Tĩnh Như cười nhạo một tiếng: “Thật sự là em gái ngoan của tôi.”
Ba người nhà họ Phòng và một quỷ ở một bên không ngừng tranh chấp, Thạch Lạn nghe một hồi thì đi tới trước mặt Phòng Tĩnh Như: “Trước đây tôi không can thiệp vào là bởi vì cô nợ cô ta nhưng giờ cô đã chết, coi như cũng đã trả lại cho cô ta. Cô có muốn biết rốt cuộc cô nợ cô ta cái gì không?”
“Tôi muốn!”
Phòng Tĩnh Như nhìn thẳng vào nữ quỷ cung trang: “Tôi muốn biết rốt cuộc tôi đã làm gì cô ở kiếp trước mà xứng đáng để cô đi theo tôi hết kiếp này đến kiếp khác.”
Nữ quỷ cung trang đứng lên, đầu ngẩng cao: “Tôi vốn là đại cung nữ bên cạnh Thanh Nguyên Thái Hậu, chính là Lam Kỳ Na Lạp Đô Thị, được Thừa Thái Hậu ban danh Vãn Hà…”
Vãn Hà vốn có cơ hội lên làm chủ tử nhưng nàng ta là con do thứ nữ sinh ra, hơn nữa vô tình nhất là Đế Vương Gia, nàng ta lại càng hy vọng có cơ hội xuất cung để tìm mối nhân duyên tốt hơn, cũng may được Thái Hậu yêu mến nên từ khi vào cung đã không bị bắt nạt.
Nhưng cảnh đẹp không dài, năm thứ ba tiến cung Thái Hậu băng hà, nàng ta trước sau hầu hạ không ít sủng phi, cho đến một năm trước khi xuất cung, nàng ta được phái đến Cảnh Ngôn Cung hầu hạ Thục phi được sủng ái nhất khi đó.
Thục phi nổi tiếng có tính cách tốt, hơn nữa tuổi còn nhỏ, tình tình rất hoạt bát, đại đa số thời gian Hoàng Thượng đến chỗ nàng ta đều là vì khí chất tươi sáng kia.
Vãn Hà làm được việc, sau vài lần được Thục phi sử dụng thì được nàng ta thăng chức làm đại cung nữ bên cạnh.
Điều này khiến cho người vẫn luôn đi theo bên cạnh Thục phi là Thúy Oanh ghen tỵ đến đỏ mắt.
Đại cung nữ giống như tâm phúc, tâm phúc chẳng những có thể làm nhiều việc hơn cho chủ tử, còn có thể được ban thưởng không ít, hơn nữa Thục phi vốn đã ra tay hào phóng, mỗi lần Vãn Hà mang về chỗ ở thì Thúy Oanh đều xé rách không ít khăn tay.
Hoàng Đế lúc đó đang tuổi tráng niên, Hoàng tử dưới gối lại rất ít ỏi, vì thế nữ nhân hậu cung đều hy vọng có thể sinh ra hoàng tử cho Hoàng Đế. Từ sau khi Thanh Nguyên Thái Hậu băng hà thì hậu cung cũng không có ai thăng tiến nữa.
Có Hoàng tử thì chờ được sắc phong, không có Hoàng tử thì chờ Hoàng Đế lâm hạnh có cơ hội sinh hạ Long Tử.
Vào một ngày khi Thục phi và Hoàng Đế đang tình nồng ý đậm, Thục phi đột nhiên đến nguyệt sự, nhưng Kính Sự phòng đã ghi lại ngày Thục phi thị tẩm, vì không để Hoàng Đế rời đi nên Vãn Hà là đại cung nữ đã hầu hạ Hoàng Đế.
Nhưng trong lòng Thục phi không buông bỏ xuống được, Vãn Hà cũng không muốn, vào lúc hai người đang khó xử rối rắm thì lại nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh đó, tiểu cung nữ lắp bắp nói là Thúy Oanh đang hầu hạ.
Chuyện Thục phi bảo cung nữ thứ hai hầu hạ Hoàng Đế nhanh chóng bị lục cung biết được, Hoàng Hậu truyền gọi Thục phi đến hỏi, cuối cùng là nói Thúy Oanh đồng ý chuyện đó.
Thúy Oanh vẫn sống trong Cảnh Ngôn Cung của Thục phi nhưng ở trong Thiên điện.
“Ai cũng không ngờ Thánh Thượng mới đến lần thứ hai đã trực tiếp chuyển tới Trắc điện…”
Thục phi thoáng cái liền ngã bệnh.
Lần bị bệnh này kéo dài một năm, đó là thời gian Vãn Hà xuất cung.
Mà hai năm nay Thúy Oanh cũng từ một Đáp Ứng nho nhỏ lên đến Hoan quý nhân, rời khỏi Cảnh Ngôn Cung, chỉ còn thiếu một bước là đến phi vị.
“Thời gian của ta đến rồi, chỉ cần trong cung không giữ ta lại thì ta có thể rời đi nhưng không bao giờ ngờ rằng…”
Thục phi vừa mới khỏi bệnh, Thúy Oanh đã nhận tin mừng, nàng ta hoài long thai!
Một năm này cũng đủ để Thục phi hoạt bát hồn nhiên trở thành một cung phi chân chính, nàng ta chịu đựng sự khó chịu trong lòng mà cùng Vãn Hà đến cung của Thúy Oanh đưa quà mừng, cựu chủ tớ trở thành một đôi “tỷ muội” châm chọc biết bao.
Nhưng cả hai đều mỉm cười như thể đó là lẽ đương nhiên.
Sắp rời đi thì Thúy Oanh bất ngờ nhớ lại những ngày tháng ở Cảnh Ngôn Cung, tuy bề ngoài hai “tỷ muội” đều tươi cười nhưng bên trong đều âm thầm đối chọi gay gắt.
“Thúy Oanh lại dám đi yêu cầu Thục phi để ta đi hầu hạ nàng ta, chỉ vì khi Thái Hậu còn sống ta đã sắc thuốc cho nàng…”
Nếu tỷ tỷ có thể đưa Vãn Hà cho ta thì muội muội nhất định sẽ rất cảm kích tỷ tỷ, đến lúc đó Thánh Thượng vui vẻ thì chắc chắn sẽ đến trong cung tỷ tỷ.
Đây là lý do để nói tốt trước mặt Hoàng Đế, mặc dù biết là mưu mô của đối phương nhưng Thục phi vẫn động lòng.
Một hai tháng sau khi nàng ta đổ bệnh, Hoàng Đế thực sự cũng có đến thăm nàng ta nhưng khi thấy nàng ta bệnh đã lâu không khỏi thì cũng không còn hứng thú gì, sau đó Thúy Oanh cũng chuyển ra khỏi Cảnh Ngôn Cung, lại càng không đi thăm Thục phi nữa, cho dù là Thục phi vì bệnh không đến yến hội được thì cũng không hỏi đến nữa.
Vãn Hà, ta chỉ còn lại ngươi, ngươi không được đi, ngươi ở lại cung giúp ta được không? Ta chỉ còn ngươi thôi!
Ngươi yên tâm, từ nay ngươi chính là người ta tín nhiệm nhất, ta sẽ bảo nhà mẹ ta giúp đỡ người nhà ngươi, ta có thể đi xa bao nhiêu thì đệ đệ ngươi cũng có thể đi xa được bấy nhiêu!
Sau khi hồi cung, Thục phi không ngừng rơi lệ, tuyệt vọng nói như vậy với Vãn Hà vốn mềm lòng.
Vãn Hà còn một người đệ đệ ruột thịt, đó là hy vọng của nàng ta và mẹ, mặc dù chỉ là con trai thứ nhưng thông minh hơn con trai trưởng, mặc dù bị mẹ cả áp chế nhưng chung quy hắn vẫn là hy vọng của họ!
Cuối cùng Vãn Hà đã từ chối xuất cung mà ở lại trong cung.
“Nhưng ta lại không hầu hạ Thục phi nữa là đến trong cung của Thúy Oanh, phải nói là nàng ta tìm đủ mọi cách khiêu khích, tra tấn ta.”
Nhưng Vãn Hà lại là một người biết nhẫn nhịn, nàng ta vẫn luôn nhớ nhiệm vụ Thục phi giao cho mình, mặc dù ở lại trong cung Thúy Oanh làm đủ công việc nặng nhọc bẩn thỉu nhưng nàng ta cũng không oán hận nửa câu. Cái thai của Thúy Oanh càng lúc càng lớn, tự nhiên cũng sẽ dồn hết tâm trí tinh lực vào bụng mình, cũng buông lỏng cảnh giác với nàng ta.
Vãn Hà nhắm đôi mắt đỏ thẫm lại: “Mặc dù ta không hiểu dược lý nhưng biết thuật tương sinh tương khắc, mỗi ngày Thúy Oanh đều đi dạo trong tiểu hoa viên, ta chỉ cần giấu một hạt dị vật trong hoa cỏ thì có thể sẽ khiến nàng ta hít vào trong cơ thể.”
Thời gian lâu dần, quả nhiên Thúy Oanh cảm thấy cơ thể không khỏe, khi đứa bé đã 7 tháng tuổi nhưng thái y sau khi chẩn đoán lại không phát hiện ra được gì, chỉ có thể hồi bẩm Thánh Thượng là bởi vì thân thể người mẹ yếu ớt.
Một số lượng lớn thuốc bổ Hoàng Đế ban cho, Thúy Oanh cũng uống vì đứa bé, đến tháng 9 nàng ta đã mập đến mức không còn hình dạng ban đầu nữa.
Nhưng khi đứa bé sinh ra lại không còn một hơi thở nào, vẫn là không sống được.
Hoàng Đế phất tay áo bỏ đi, Thục phi ôn nhu an ủi, đêm đó Hoàng Đế đã ở lại Cảnh Ngôn Cung.
“Ba ngày sau, Thúy Oanh sai người đưa ta vào phòng, ta vốn tưởng là xảy ra chuyện nhưng không ngờ lại là Thúy Oanh tự hỏi tự trả lời.”
Thúy Oanh nói Đế Vương Gia vô tình.
Thúy Oanh nói nàng ta không nên động lòng, nhưng ngày đó không phải nàng ta chủ động mà là Thánh Thượng đã kéo nàng ta lại.
Thúy Oanh nói nàng ta rất hối hận cũng rất hận.
Thúy Oanh cũng hỏi Vãn Hà có hận nàng ta không?
Vãn Hà tất nhiên là hận, nếu không phải do nàng ta thì mình đã sớm xuất cung, sao còn có thể làm một hạ nhân hèn mọn như thế.
Có lẽ là do Vãn Hà không che giấu nỗi hận thù của mình nên kể từ ngày đó, mỗi ngày Thúy Oanh đều gọi nàng ta đến phòng để trò chuyện.
Mãi cho đến khi hết tháng ở cữ, Thúy Oanh đã nâng Vãn Hà lên làm cung nữ thứ hai.
Thục phi lại có được long sủng, Thúy Oanh đã sớm bị Hoàng Đế quên mất.
Tiểu cung nữ và tiểu thái giám trong cung đều bắt đầu lơ là nhiệm vụ, thậm chí bắt đầu ăn cây táo, rào cây sung. Vãn Hà không thể nhìn được họ như vậy nên sau vài lần ra mặt đã bị người ta dùng kế hãm hại, vô cùng chật vật.
Ngày đó, Thục phi truyền ra tin mừng, Thúy Oanh lại gọi Vãn Hà vào.
“Nàng ta hỏi ta có muốn quay lại không?”
Vãn Hà mở to đôi mắt: “Ta hỏi ta sẽ quay lại đâu? Ta vốn là người của ngài mà.”
Cuối cùng nàng ta hoàn toàn chiếm được sự tin tưởng của Thúy Oanh, trở thành đại cung nữ của nàng ta.
“Thục phi là loại người gì? Nàng ta tiến cung từ khi còn nhỏ tuổi, lại đang độ tuổi thanh xuân, ở trong mắt nàng ta Thánh Thượng chỉ cần ở trong cung của nàng ta thì chính là của một mình nàng ta, những người còn lại đều không được đụng vào.”
Thúy Oanh là nữ nhân đầu tiên ở trong cung của nàng, đã bị Hoàng Đế ngủ qua.
Đó là sự sỉ nhục của Thục phi, là sự dơ bẩn mà nàng ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy, nàng ta muốn Thúy Oanh vạn kiếp bất phục! Muốn cho nàng ta biết mình vĩnh viễn là chủ tử của nàng ta!
“Ta vẫn luôn là người của Thục phi, ta cũng là người muốn mạng nàng ta và đứa con của nàng ta nhưng nàng ta không biết.” Vãn Hà rũ mắt xuống, ngón tay hơi cong lên, gạt hai lần trong không khí, làn sương đen biến thành hình dạng của một đứa trẻ, lướt qua trong thoáng chốc.
Thục phi sinh hạ Long Tử, Hoàng Đế Đại Duyệt đại phong hậu cung, Thục phi thành Thục quý phi, nhưng Thúy Oanh vẫn là quý nhân.
Nàng ta biết là Thục quý phi làm trò quỷ nhưng nàng ta không thể liều mạng.
Cho dù không cam lòng.
Vào bữa tiệc đầy tháng của Hoàng tử, Hoàng tử bị người ta ôm đi ngang qua bên cạnh Thúy Oanh lại đột nhiên khóc không ngừng, Hoàng Hậu nhướng mày, Thúy Oanh vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống đất, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta lục soát, thái y tìm thấy từ trong túi thơm của nàng ta có loại thuốc gây hại cho trẻ sơ sinh.
Một ly rượu độc, ba thước vải trắng đã kết thúc cuộc đời Thúy Oanh.
Sau khi Vãn Hà bị tra tấn cũng không có kết quả, Thục quý phi cũng không lập tức gọi nàng ta về mà an bài cho nàng ta làm cung nữ hạ đẳng ở Ngự hoa viên.
“Ta vốn tưởng rằng chờ đến lúc ta có thể trở lại bên cạnh Thục quý phi nhưng tuyệt đối không ngờ được Thục quý phi đã sớm an bài chỗ cho ta đi.”
Chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật.
Đêm hôm sau khi đến Ngự hoa viên, nàng ta bị người ta trùm lại rồi kéo đến giếng lạnh ở lãnh cung.
“Sau khi ta chết Thục phi cũng không buông tha cho mẹ và đệ đệ của ta, đơn giản là bởi vì bọn họ có liên lạc qua thư với ta, mặc kệ ta nói cái gì nàng ta cũng không thể chủ quan, cách tốt nhất là để họ chết cùng ta.”
Đôi mắt Vãn Hà chảy ra huyết lệ, hắc khí toàn thân cũng ngày càng nặng hơn: “Sau khi ta chết oán khi quá nặng, hơn nữa khi còn sống trên tay còn dính mạng người nên quỷ sai cũng không nhận ta. Ta bị nhốt trong cung, nhìn nữ nhân kia giẫm lên thi thể từng bước từng bước leo lên Phượng vị!”
Nói xong, cô ta chợt nhìn về phía Phòng Tĩnh Như: “Cô giết tôi là được rồi nhưng sao lại không để gia đình tôi yên?! Chúng ta đã có ước định, tôi cũng đã nghĩ đến kết cục của mình nhưng tôi không ngờ cô thậm chí còn không bỏ qua cho gia đình tôi! Cô thật độc ác!”
Âm thanh thê lương vang vọng khắp căn phòng, cha Phòng và những người khác không thể không che tai mình lại, chân phải Thạch Lạn nhẹ nhàng giơ lên một chút, tiếng cuồng phong chói tai lập tức biến mất.
Vãn Hà đấu không lại Thạch Lạn, chỉ có thể nghiến răng đè lại phẫn hận trong lòng.
Phòng Tĩnh Như ngơ ngác đứng tại chỗ: “Tôi là… Thục quý phi kia sao?”
“Chính là tiện nhân nhà cô!” Vãn Hà nhe răng ra: “Cô hại Hoàng Hậu, lại hại Thẩm quý phi tranh đoạt hậu vị với cô, thậm chí ngay cả đứa con út sáu tuổi của nàng mà cô cũng không buông tha! Lòng dạ rắn rết! Tôi nhổ vào!”
Phòng Tĩnh Như che tai lại: “Không thể, sao tôi có thể là loại người đó!”
Sau khi nói xong, cô ta lại ngẩng mạnh đầu chỉ về phía Phòng Tĩnh Tư: “Còn nó thì sao? Nó là ai trong số những người cô nói? Nó sao lại có ân với cô?”
Phòng Tĩnh Tư khẽ cắn môi, cũng nhìn về phía Vãn Hà.
Vãn Hà cũng nhìn về phía cô ấy.
“Sau khi tôi chết, ca ca đã bị giáng chức của Thúy Oanh biết được cái chết của mẹ và đệ đệ ta thì cảm thấy có gì đó không ổn, cộng với việc không có hồi âm từ ta nên hắn ta biết tôi đã gặp chuyện gì đó.”
“Thúy Oanh đã viết một lá thư cho hắn ta trước khi gặp chuyện, nàng ta muốn cầu xin ân điển, thả ta xuất cung với hy vọng, hy vọng ca ca nàng ta có thể giúp đỡ ta nhiều hơn sau khi ta xuất cung, ca ca nàng ta nghĩ cái chết của ta là vì bảo vệ chủ nhân.”
Nói đến đây, quỷ khí trên cả người Vãn Hà đã dần dần tiêu tán.
“Là hắn ta đã nhặt xác người nhà tôi, còn chôn cất cho chúng ta.”
Vì vậy mẹ và em trai của Vãn Hà mới có thể có cơ hội đầu thai, còn cô ta dính đến hai mạng người nên vài trăm năm nay không thể đầu thai và chuyển thế, ngay cả khi chuyển thế cũng chỉ làm trâu làm ngựa, lớn chó cũng không bằng.
Vì vậy cô ta đã từ bỏ.
Vốn tưởng rằng là chủ tử lại là người hại mình, vốn tưởng là kẻ thù lại là người giúp mình.
Khi làm người Vãn Hà đã làm một người hồ đồ, sau khi làm quỷ cũng không bao giờ muốn tiếp tục làm một con quỷ hồ đồ nữa.
“Mấy kiếp trước tôi vẫn không tìm được cô, mãi cho đến kiếp này tôi mới đi theo lựa chọn của tiện nhân kia đến gặp cô.” Vãn Hà bay đến trước mặt Phòng Tĩnh Tư rồi quỳ xuống.
“Chẳng trách, chẳng trách cô lại đối xử tốt với tôi như vậy. Hóa ra là bởi vì kiếp trước của cô đã giết chết tôi, cũng giết chết con tôi.”
Phòng Tĩnh Tư liên lục lùi lại vài bước, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi: “Cô còn gạt tôi cô là Hồ Tiên!”
“Mặc dù tôi lừa cô nhưng tôi không có ác ý, bao nhiêu năm nay cô muốn cái gì mà cha mẹ cô không cho được, tôi đều sẽ tìm cách cho cô, hãy nghĩ lại những thứ mà cô đạt được đi. Tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ không biết làm cách nào mới có thể trả nợ cho cô.”
“Người cô muốn trả nợ chính là anh trai cô ấy, còn với cô ấy cô chỉ mang theo trái tim chuộc tội.” Thạch Lạn lắc đầu, tiếp lời.
Vãn Hà cứng đờ người, cuối cùng giật giật khóe miệng: “Đúng vậy…”
“Cô có biết vì sao đến cô không thể tìm được hắn ta không?”
Vãn Hà mạnh mẽ bay thẳng đến trước mặt Thạch Lạn, vội vàng hỏi: “Tại sao?!”