Cố Trúc ngoan ngoãn đi theo mẹ Cố vào phòng, mặc dù là nơi ở của con trai, nhưng mặc kệ là ở ngoài sân hay bên trong gian phòng đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, hơn nữa không hề có một chút mùi khác thường.
Chỉ một chút như vậy, Cố Trúc đã có một chút ấn tượng tốt đối với vị Thạch tiên sinh chưa từng gặp gỡ kia.
"Thạch tiên sinh, làm phiền rồi."
"Cố nữ sĩ khách sáo, mời ngồi."
Thanh âm lành lạnh mà trẻ tuổi khiến Cố Trúc vụng trộm giương mắt nhìn lại, thân hình thon dài mà không tráng kiện, tóc đen bóng thẳng đứng, dài hơn một chút so với những người đàn ông bình thường khác, môi mỏng mắt nâu, là một anh chàng đẹp trai lạnh lùng.
Lúc Cố Trúc đang ngây người, mẹ Cố đã mang tình huống của cô kể cho Thạch Lạn nghe một lần, sau khi Thạch Lạn nghe xong thì mời Cố Trúc ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt Cố Trúc có chút hồng, đó là màu hồng của sự xấu hổ, từ sau khi học được cách trang điểm, cô chưa bao giờ ngước lên nhìn một người đàn ông xa lạ mà không nói chuyện như này, còn mang dáng vẻ thảm như vậy.
Mẹ Cố nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cô một chút, nhỏ giọng gọi.
Thạch Lạn cẩn thận nhìn sắc mặt của Cố Trúc một lần, nhẹ giọng hỏi: "Thời điểm cô gặp người kia đều là buổi tối sao?"
"Đúng vậy." Cố Trúc thấy sắc mặt Thạch Lạn như bình cũng biết là chính mình suy nghĩ nhiều, bình tĩnh lại, tập trung tư tưởng, hào phóng khéo léo trả lời.
Thạch Lạn lấy ba đồng tiền xu từ trong ngăn kéo phía dưới bàn trà, trong phòng khác hoàn toàn yên tĩnh, mẹ con hai người theo dõi nhất cử nhất động của Thạch Lạn.
Âm thanh của Thạch Lạn hơi trầm, thế nhưng trong hoàn cảnh an tĩnh này, mỗi một chữ đều trở nên rõ ràng như vậy.
"Nắm trong lòng bàn tay, nhớ đến hình dáng của anh ấy rồi ném ba đồng tiền xu này xuống là tốt rồi."
Nói xong liền đặt ba đồng tiền xu ở trước mặt Cố Trúc, Cố Trúc chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn làm theo.
Cô muốn mua hoa sao? Không cần tiền, chỉ cần em gọi tên của anh, hoa nở, là em có thể lấy nó đi...
Cố Trúc vốn cho rằng mình sẽ không nhớ người kia đến rõ ràng như vậy, mà khi cô dựa theo ý của Thạch Lạn để làm mới phát hiện cô nhớ hình dạng và mấy câu nói tới tới lui lui này của đối phương đều nhớ đến rõ rõ ràng ràng.
Trong lúc hốt hoảng, ba đồng tiền xu trong tay cô rơi xuống bàn, ngay lúc đó Cố Trúc cũng mở mắt ra.
Nhìn quẻ bói trên bàn, trong lòng Thạch Lạn cũng tính ra được mấy phần, hắn thu ba đồng tiền xu về, ngẩng đầu nhìn về hướng Cố Trúc, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Đây là duyên phận của cô."
"Duyên?" Mẹ Cố liếc nhìn đôi mắt xanh đen của Cố Trúc, khẽ cau mày truy vấn: "Nhưng mà, bộ dạng hiện tại này của A Trúc, đây rốt cuộc là duyên tốt hay duyên xấu đây?"
"Thế gian này duyên phận đều có nhân quả, việc này phải dựa vào Cố tiểu thư tự mình tháo bỏ, thiên cơ bất khả lộ, có điều Cố nữ sĩ không cần phải lo lắng, người kia không phải ác."
Không phải ác? Vậy tức là nói duyên phận này là tốt?
Tức khắc trái tim bị xiết chặt của mẹ Cố tốt hơn rất nhiều, có điều vẫn là có chút không yên lòng: "Nếu cứ tiếp tục là cái dạng này thì thân thể của A Trúc cũng không chịu đựng được, có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay không?"
"Tôi có chút trà ở đây, sau khi mang về thì mỗi sáng sớm pha một chén uống, sau ba ngày là có thể khôi phục nguyên khí, coi như sau này sẽ gặp phải đối phương lần nữa thì cũng sẽ không biến thành như vậy."
Nói xong, Thạch Lạn liền để Vu Hữu Dân đang bưng trà vào cửa đi lấy chút trà âm cất cẩn thận.
Cố Trúc vẫn lẳng lặng nghe Thạch Lạn và mẹ mình nói chuyện, sau khi thấy trà đến, chóp mũi hơi động, tức khắc có mấy phần tò mò, liền nâng chung trà lên uống một hợp.
Đợi lúc hai người đi ra khỏi nhà họ Thạch, mẹ Cố sờ sờ mặt cô, cẩn thận quan sát: "Hình như tốt hơn nhiều so với trước khi đi vào nhà rồi."
"Không có chuyện gì đâu, mẹ, chúng ta trở về đi thôi."
Cố Trúc cảm thấy có chút buồn ngủ, bèn nói vậy.
Sáng sớm đã bị mẹ Cố kéo qua đây, cô hoàn toàn chưa nghỉ ngơi đủ.
"Trở lại làm gì, đi hỏi thăm mấy vị tiên sinh khác với mẹ."
"Cái gì? Còn đi nữa sao?"
Cố Trúc tuyệt vọng.
Trong viện.
"Tiên sinh, vừa nãy ngài dùng tiền xu xem bói cho vị tiểu thư kia à."
Thạch Lạn đang sửa sang đám hoa cỏ, nghe được thắc mắc của Vu Hữu Dân cũng không ngẩng đầu lên: "Người xưa không phải dùng tiền xu để bói quẻ sao? Trong sách có ghi chép, tiền xu ở quá khứ và giá trị của đồng tiền cũng không kém nhau là mấy, vì vậy nên tôi thử xem."
Vu Hữu Dân thật sự chịu phục rồi, hai cái này cách biệt rất xa có được không?
Lại là một ngày tăng ca.
Cố Trúc bẻ bẻ cái cổ, phờ phạc đi ra tàu điện ngầm.
"Mua hoa không? Không cần tiền."
Âm thanh quen thuộc lần thứ hai truyền tới từ bên cạnh, vừa mới bắt đầu Cố Trúc còn có chút sợ hãi, tuy nhiên không biết vì sao vừa nhìn thấy được đối phương, loại cảm giác sợ hãi kia lại ít đi rất nhiều.
Thêm vào những câu nói kia của Thạch Lạn, Cố Trúc cũng muốn biết tại sao người này vẫn luôn đi theo chính mình.
"Tại sao anh... Lại mặc thành như vậy?"
Cố Trúc vừa mới quay đầu đã bị bộ quần áo đối phương mặc làm kinh ngạc, có thể nói thời tiết hiện tại không lạnh, có vài cô gái trẻ tuổi còn mặc váy đỏ, mặc dù lại cuối hạ, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm xuống một chút nào.
Nhưng người đàn ông này lại mặc áo khoác dày, thậm chí trên đầu còn đội một chiếc mũ len, nhìn có chút buồn cười.
Người đàn ông nghe vậy cũng không trả lời, mà cẩn thận từng li từng tí nhìn cô, hỏi lại lần nữa: "Em mua hoa không? Chỉ cần gọi tên anh, hoa nở là có thể mang đi."
Cố Trúc khẽ cười một tiếng, vừa mới bước lên trước hai bước thì thấy người đàn ông đột nhiên lui về phía sau.
Cô hơi run run, bầu không khí có chút gượng gạo.
"Xin lỗi, cơ thể anh lạnh, sợ làm cóng em." Người đàn ông sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích.
Cố Trúc đứng tại chỗ, nụ cười vô cùng dịu dàng, nhưng việc tăng ca thật sự là quá mệt, vì lẽ đó nên cũng mang theo vẻ mệt mỏi khó nén: "Anh tên là gì?"
Người đàn ông thấy cô hỏi tên của mình, tức khắc trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ, có chút cà lăm trả lời: "Phương Lương, anh, anh tên Phương Lương."
"Phương Lương, mỗi buổi tối anh đều đi ra ngoài bán hoa sao?" Cố Trúc nghịch tóc của mình, dùng việc này để che giấu sự không dễ chịu, dù sao thì đó cũng là tên của một người xa lạ.
Nhưng Phương Lương không trả lời cô, anh ấy cúi đầu nhìn nụ hoa màu đen trong tay mình.
Không một tiếng động.
Tay cầm hoa của Phương Lương có chút run rẩy, đáy mắt mang theo vẻ tuyệt vọng và không muốn.
"Phương Lương?"
Phương Lương cúi thấp đầu, khí tức cả người có cái gì đó không đúng, Cố Trúc khó hiểu lên tiếng lần thứ hai.
Cả người Phương Lương chấn động, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tham lam nhìn khuôn mặt cô: "Anh đây, anh vẫn luôn ở đây."
"Cái, cái gì... Ôi, hoa của anh nở từ lúc nào vậy."
Phương Lương cao hơn Cố Trúc không ít, bởi vậy nên thời điểm Cố Trúc nhìn anh ấy, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là đồ trên tay anh ấy.
"Mới vừa nãy còn là một nụ hoa, có điều mặc dù là màu đen, nhưng sau khi nở ra còn rất đẹp." Cố Trúc nhìn đóa hoa kia, cười nói.
Phương Lương nhìn đóa hoa màu đen nở ra, sau khi bình phục tâm trạng của mình mới từ từ đi đến trước mặt Cố Trúc, đưa hoa tươi tới trước mặt cô: "Hoa tươi sánh với người đẹp."
Cố Trúc có chút không chịu được ánh mắt Phương Lương nhìn mình, quá nhẹ nhàng, quá dịu dàng, giống, giống như là thời điểm một cô gái đối diện với chồng của cô ấy vậy, trong mắt chỉ có đối phương.
"Anh, không phải anh nói trên người mình lạnh, sợ làm cóng tôi sao? Tại sao hiện tại lại cách tôi đây gần như vậy rồi?"
"Anh không lạnh." Phương Lương cầm lấy mũ len, sắc mặt tràn ngập sắc máu như người bình thường: "Anh và em giống nhau."
Cố Trúc cắn cắn môi, nhận lấy bông hoa: "Hoa này tên là gì?"
"Nó là thủ hộ chi hoa."
Thủ hộ chi hoa, là một loại hoa trong góc sân của Mạnh Bà, tương truyền loài hoa này có thể để cho Quỷ Hồn tìm được người mình thương nhất, gọi tên anh, hoa nở để lại linh hồn che chở em một đời.
Cố Trúc yêu đương cùng Phương Lương.
Nhưng khi quan hệ của hai người càng thân mật thì sự bất an trong lòng Cố Trúc lại càng lớn, cô biết Phương Lương có chuyện lừa gạt mình.
Việc kia có lẽ rất lớn, rất nghiêm trọng, một khi lộ ra thì bọn họ rất có thể sẽ chia tay.
Sự bất an của Cố Trúc khiến cô tìm tới Thạch Lạn.
"Thạch tiên sinh, tôi muốn biết anh ấy rốt cuộc là ai, tôi muốn biết, anh ấy có thể vĩnh viễn ở cạnh làm bạn với tôi, mãi mãi ở cùng tôi được hay không."
Nắm chặt lấy cốc uống trà ở trong tay, bên trong âm thanh của Cố Trúc tất cả đều là sự kinh hoàng và bất an.
Thạch Lạn nhẹ giọng mở miệng: "Anh ta đến nơi này chính là vì cô, vì lẽ đó anh ta sẽ không rời khỏi cô."
"Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy bất an đây?"
Cố Trúc cắn môi, không hiểu tại sao mình sẽ có loại ý nghĩ này.
"Sự bất an này có thể bắt nguồn từ anh ta, nhưng nhiều hơn là bởi vì chính cô." Sau một hồi im lặng, Thạch Lạn giương mắt lên: "Đối với nguồn gốc của anh ta cô vẫn còn có thắc mắc, đối với thân phận của anh ta cô vẫn còn có ngờ vực, nhưng đổi với tình yêu anh ta cho cô thì cô cực lực đi phủ nhận, đi coi thường, nếu như muốn có được đáp án thì cô hãy đi hỏi anh ta, đừng giấu ở trong lòng."
Cố Trúc giống như một quả bong bóng ngập tràn sự tức giận, lúc này bị Thạch Lạn đâm một cái liền xì hơi, lúc cô nhắm mắt lại, muốn thu dọn mớ suy nghĩ của mình một phen thì một cái ôm từ phía sau ập tới.
"Trở về đi thôi, anh cho em biết, có được hay không?"
Hơi thở ấm áp ở ngay bên tai, Cố Trúc còn chưa mở mắt ra thì nước mắt đã trượt xuống rồi: "Xin lỗi... "
"Người nên nói xin lỗi, là anh." Phương Lương ôm lấy cô thật chặt: "Là anh khiến em cảm thấy bất an, hết thảy đều là bởi vì anh."
"Chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ, không phải anh thì em không lấy chồng, không phải em thì anh không cưới... "
Nhưng chiến tranh đã chia tách bọn họ.
Triều đình trưng binh, Phương Lương ở bên trong danh sách, anh ấy biết chuyến đi này có khả năng mãi mãi cũng không về được, vì lẽ đó nên anh ấy cự tuyệt đề nghị của trưởng bối, không muốn kết hôn với Cố Trúc trước khi xuất chinh.
Anh ấy không thể hại cả đời cô.
"Anh muốn em đứng chờ anh, nếu trong vòng ba năm anh không quay về thì em hãy tìm một người để gả đi, khỏe mạnh sống hết đời."
Nhưng Cố Trúc chết sống chờ anh ấy, mặc kệ ai đến cửa cầu thân thì cô cũng không muốn gả, trưởng bối nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, sau khi cha mẹ qua đời cô cũng trở thành gái lỡ thì, cuối cùng xuất gia trở thành ni cô.
Phương Lương chết ở trên chiến trường, anh ấy liều mạng đi tìm về ký ức khi còn làm người, về đến cố hương, nhưng khi đó đã không thấy Cố Trúc, mặc kệ là nhân gian hay địa phủ cũng không tìm thấy tung tích của Cố Trúc.
Mạnh Bà nói có vài người chính là như vậy, tuy rằng bọn họ đã mất đi thân thể, nhưng sau khi chết thì linh hồn tan rã, không cách nào tụ âm, cũng không có cách nào thuận lợi mà đi đến địa phủ, chỉ có chờ đợi một thời gian dài họ mới có ý thức, sau đó quay trở về địa phủ để đầu thai.
Phương Lương du đãng ở nhân gian, làm như thế nào cũng không tìm được người, đợi tới lúc anh ấy trở lại địa phủ muốn thuê một căn phòng ở bên cạnh đường Hoàng Tuyền để chờ người, Mạnh Bà lại nói hình như Cố Trúc đã đi đầu thai, thế nhưng trong biển người mênh mông, lại vừa mới ra đời, nếu muốn tìm được thì cũng không phải là chuyện dễ.
Vĩ có thể tìm được Cố Trúc, anh ấy mới làm một ước định với Mạnh Bà.
"Người anh thích là em của kiếp trước, không phải em bây giờ." Cố Trúc gào khóc không ngừng.
"Không, anh thích là linh hồn của em, không phải là em của kiếp nào, em hiểu không?"
Phương Lương ôm cô thật chặt.
"Vậy anh sẽ đi cùng em tới già sao?"
"Thủ hộ chi hoa hay chính là Vĩnh Sinh hoa, nó chính là căn nguyên linh hồn của anh, hiện tại anh và người thường cũng không khác nhau là mấy, chỉ cần căn nguyên linh hồn của anh bất diệt, anh có thể ở cùng em tới khi đầu bạc."
Lúc Vu Hữu Dân nhận được thiệp mời nhà họ Cố gửi tới còn có chút choáng váng: "Tiên sinh, Quỷ hồn có thể tùy ý làm giao dịch với Mạnh Bà sao?"
Thạch Lạn liếc mắt nhìn hắn ta: "Điều kiện tiên quyết là Mạnh Bà phải nhìn thấy vật mình muốn ở trên thân thể của người đó."
"Vậy Phương Lương lấy cái gì để làm giao dịch với Mạnh Bà?"
Thạch Lạn không trả lời hắn ta, chuyện này chỉ có Mạnh Bà và Phương Lương biết.
…………………………..
Thành phố C có một tiệm áo cưới rất nổi tiếng, tiệm áo cưới này giá cả bình dân, người chụp ảnh lại có tiếng tăm ở bên ngoài, quan trọng hơn là mỗi một bộ váy cưới ở đây đều là có một không hai, chủ quán có thể làm riêng theo yêu cầu của khách hàng, cũng có thể để chủ quán và khách hàng cùng tham gia làm riêng.
Cái này gọi là váy cưới "diy".
Mà An Quế Lan chính là bà chủ của tiệm áo cưới này.
Gần đây cô gặp phải một ít phiền phức, những cái phiền phức kia là thứ người ngoài không thể nhìn thấy, chỉ có bản thân cô mới có thể nhìn thấy.
"Chị An, nếu không thì chị đi ra ngoài du lịch, thả lỏng một chút."
Trợ lý nhìn bà chủ của mình không ngừng xoa huyệt thái dương, đưa ra một đề nghị như vậy.
"Đi ra ngoài thì cũng vậy thôi, mang phương án sáu tổ thiết kế tới đây, cũng qua ba ngày rồi vẫn chưa lấy ra được một bản vẽ ra dáng! Nếu như làm tiếp vẫn không ra được, thì cút cho tôi!"
An Quế Lan rất ít nói tục, có thể thấy được tâm trạng lúc này của cô ấy rất không tốt.
Trợ lý nói vậy hoàn toàn không dám nói thêm lời nào, vội vàng rời đi.
Nhỏ giọt, nhỏ giọt, nhỏ giọt...
Âm thanh quen thuộc lại vang lên, An Quế Lan mím mím môi nhìn về phía đồng hồ trên bàn, chiếc kim ở phía trên chuyển động liên tục như bị điên, cuối cùng dừng ở mười lăm giờ hai mươi ba phút mười hai giây, rồi bất động.