Nghe được câu nói này của Tiêu Oánh, Đổng Xương lại nhớ đến hôm cậu nhìn thấy Tiêu Oánh trong bệnh viện, liền cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa vào.
Cậu không dám nghĩ tiếp, càng không dám hỏi cô bé, rằng rốt cuộc trước khi Tiêu Oánh chết, cô bé đã phải chịu đựng những thứ gì.
"Cậu... cậu lúc nào trông cũng xinh đẹp cả, cho dù là trước đây hay là hiện tại", Đổng Xương nghẹn họng, nhìn chăm chú vẻ mặt của đối phương, sau đó thốt lên từng câu, từng chữ một.
Tiêu Oánh nghe bảo thế, bàn tay trước mặt nắm chặt vì căng thẳng, cô bé hơi nhếch môi, đầu ngẩng lên, hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh và sâu lắng của Đổng Xương: "Đổng Xương, có một chuyện mà tớ phải nói với cậu."
Đổng Xương vội vàng gật đầu, ra hiệu cho Tiêu Oánh ngồi xuống rồi cậu cũng ngồi xuống đối diện cô bé, đợi cô bé mở lời. Cậu vốn tưởng rằng Tiêu Oánh sẽ nói với mình là ai đã hại chết cô bé, nhưng không ngờ rằng, cô bé lại muốn nói đến chuyện cậu bị bệnh.
"Cho dù bọn mình có trốn tránh lần nữa, thì cũng không thể nào thoát được khỏi thực tại", đôi mắt của Tiêu Oánh tràn ngập sự đau thương, cô bé hạ giọng, nói một cách trầm lắng. "Tớ đã chết rồi, nhưng cậu, cậu vẫn là con người, một con người còn sống sờ sờ."
"Không sao..."
"Cậu nghe tớ nói đã..." Tiêu Oánh cắt ngang lời nói của cậu, cô bé hạ giọng cực thấp, từ đó cũng có thể nghe thấy tràn ngập nỗi đau thương âm ỉ. "Con người và ma không cùng chung lối đi, chúng ta cần phải tin lời nói này, lần bị bệnh này của cậu là vì âm khí của tớ quá nặng đã làm ảnh hưởng đến cậu, khiến cậu không thể chịu đựng được. Đổng Xương, tớ không thể tiếp tục làm hại cậu thêm được nữa."
Đổng Xương im lặng, đôi mắt vẫn không rời lấy Tiêu Oánh.
"Tớ đã chết rồi, nhưng cậu vẫn còn có ngày mai. Cậu phải tiếp tục sống tiếp thay cho cả phần của tớ, sống cho thật tốt. Như thế, tớ mới cảm thấy an lòng khi ở dưới âm phủ."
Tiêu Oánh nói xong, khuôn mặt cô bé ánh lên nụ cười.
Nhưng Đổng Xương không thể nào cười nổi, rẩy khắp cả người cậu đang run rẩy, cậu không muốn mất đi Tiêu Oánh thêm một lần nào nữa: "Cậu phải đi sao?"
Tiêu Oánh cụp mắt xuống, về điểm này, cả hai đều hiểu rõ, nhưng thật sự cô bé không thể nói ra lời chia tay, Đổng Xương cũng không thể.
"Tớ muốn giữ cậu lại", Đổng Xương kìm nén những giọt nước mắt. "Cho dù phải trả bất kì cái giá nào, thì tớ vẫn muốn giữ cậu ở lại."
Người khác có thể bảo rằng đoạn tình cảm này của bọn họ chỉ là sự khờ dại, ngây thơ của tuổi thanh xuân, chỉ có thể bảo là có chút yêu mến lẫn nhau, cơ bản là chưa thể nói đến hai chữ "tình yêu". Nhưng Đổng Xương tự hiểu rõ, ngoài Tiêu Oánh ra, cậu không thể thích thêm người con gái nào khác được nữa.
Cậu không nỡ, càng không thể chấp nhận việc để Tiêu Oánh rời xa mình.
Tiêu Oánh nở nụ cười, né tránh chủ đề: "Cậu thừa biết nguyện vọng của tớ mà, tuy rằng được cùng cậu sánh bước khiến tớ rất vui, nhưng tớ vẫn luôn muốn có một mái nhà, một gia đình đầy đủ, một gia đình mà tớ sẽ làm con, còn họ sẽ là bố mẹ mà tớ yêu thương."
Đổng Xương mở miệng, muốn nói rằng hai người bọn họ cũng có thể trở thành một gia đình, nhưng Tiêu Oánh không cho cậu có được cơ hội mở lời.
"Tớ muốn sớm đi đầu thai", Tiêu Oánh nở nụ cười trong trẻo, nhìn Đổng Xương. "Cậu đừng lo, tớ sẽ không đi ngay đâu, tớ vẫn còn được một tháng để có thể ở bên cạnh cậu, trong một tháng này, cậu nhất định phải dẫn tớ đi ăn uống no say đấy nhé!"
"... Được."
Đổng Xương che giấu tất cả cảm xúc của mình và đáp lại lời cô bé.
"Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không dùng cơ thể của cậu để ăn uống nữa đâu, bây giờ tớ đã có thể nếm được mùi vị rồi."
Nghĩ đến lợi ích mà Thạch Lạn mang lại cho mình, cơn thèm ăn của Tiêu Oánh lại dâng trào khi cô bé lấy tay sờ lấy bụng mình.
Khi Lý Song Phi nhẹ nhàng bước vào bên trong, cô liền thấy trên bàn ăn cơm có một bàn ăn thịnh soạn, còn Đổng Xương thì đang cầm những dĩa đồ ăn đấy... đổ vào trong thùng rác?
"Cháu... cháu chịu phải sự kích động gì à?"
Lý Song Phi do dự một chút, thật sự là cô không thể nào giả vờ như là mình không nhìn thấy gì, vì vậy, cô chậm rãi cất tiếng.
Nỗi lòng Đổng Xương nặng trĩu nên nhất thời không để ý có người quay trở lại. Vì thế khi Lý Song Phi hỏi, cậu giật thót cả người.
"Bạn... bạn của cháu ăn xong rồi", Đổng Xương nhớ đến lời Tiêu Oánh nói, cậu cười cười đáp. "Chính là cô bạn mà dì đã thấy khi ở trong bệnh viện ấy, bạn ấy tên là Tiêu Oánh, Tiêu trong tiêu tượng (chân dung), Oánh trong oánh oánh (óng ánh)."
Lý Song Phi không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được lời giới thiệu khập khiễng này chất chứa bao nhiêu tâm sự trong lòng, nhưng sau khi im lặng một lúc, cô cũng không truy hỏi gì thêm.
"Đủ rồi à? Cháu có còn cần thêm chút ít gì nữa không?"
"Không cần đâu ạ", nghe thấy tiếng nấc cụt từ trong phòng truyền đến, Đổng Xương lắc đầu cười cười.
Thời hạn một tháng lướt qua trong nháy mắt.
Vốn dĩ Đổng Xương có ý muốn xin nghỉ học một tháng để có thể bầu bạn bên cạnh Tiêu Oánh, nhưng cô bé bảo thay vì là rong ruổi ở thế giới bên ngoài, thì cô bé lại muốn trải qua những ngày giờ ở trên lớp học hơn.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng.
Tiêu Oánh mặc chiếc váy có màu đỏ nhạt mà Đổng Xương đã đốt dành tặng cô bé, cô bé trông thật xinh đẹp khi đứng trước mặt cậu: "Đổng Xương, cậu nhất định phải sống cho thật tốt đấy nhé!"
Đổng Xương thở phào, một cơn đau dữ dội bùng phát nơi con tim cậu, như thể có ai đó đã dùng bàn tay ra sức bóp nát trái tim cậu vậy.
Nỗi đau như xé nát ruột gan.
Thạch Lạn đứng ở một nơi cách đó không xa nhìn bọn họ, Tiêu Oánh nhìn về phía hắn vẫy vẫy cánh tay, sau đó bỗng nhào vào lòng ngực của Đổng Xương.
Không có cảm giác thỏa mãn, cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, cái gì cũng không cảm nhận được, chỉ như một cơn gió nhàn nhạt thổi về phía cậu.
Đổng Xương ra sức cắn chặt đầu lưỡi mình, nỗi đau đớn khiến cậu kêu lên thành tiếng, thế nhưng hai tay vẫn giữ lấy tư thế "ôm" người con gái của mình vào lòng.
Người qua đường ít nhiều gì cũng chú ý đến tư thế của cậu, ban đầu họ muốn cười, nhưng sau khi trông thấy khuôn mặt đẫm lệ của Đổng Xương thì lại mím chặt môi.
"Cậu đừng có mà đi nhảy lầu đó", Tiêu Oánh nghẹn ngào. "Nếu không, tớ có trở thành quỷ đi chăng nữa cũng sẽ không thèm nhìn mặt cậu đâu, kiếp sau, kiếp kiếp sau nữa, tớ cũng sẽ không thèm nhìn mặt cậu."
"Nhưng mà... nhưng mà..."
Nhưng mà cậu cảm thấy đau lòng quá, không thể chịu đựng được nữa rồi.
"Cậu nghe tớ nói này, cậu mới mười tám tuổi thôi, đợi đến khi tớ đầu thai và trở thành một cô gái hai mươi tuổi, cậu cũng chỉ mới ba mươi tám tuổi. Đến lúc đó, hai đứa mình vẫn có thể ở bên cạnh nhau mà."
Đổng Xương đã khóc như một đứa trẻ khi nghe thấy những lời như thế, nhưng Tiêu Oánh cảm thấy cơ thể mình thả lỏng được một chút, cô bé nhìn về phía Thạch Lạn trong vô ý thức.
Nhưng Thạch Lạn không có bất kỳ hành động hay biểu cảm gì.
Đợi cho đến khi Đổng Xương định thần lại thì Tiêu Oánh cũng đã biến mất rồi.
Cậu đứng ngơ ngơ ngác ngác ngay tại chỗ, vẻ mặt bối rối, không biết phải làm sao. Cậu không để ý đến ánh nhìn của người ngoài, gọi to tên Tiêu Oánh.
Thế nhưng, cô gái mặc chiếu váy đỏ đó đã không còn xuất hiện nữa rồi.
Lý Song Phi đứng cách đó không xa, đang lấy tay bụm chặt miệng mình lại, nhưng cho dù là vậy thì hai hốc mắt của cô cũng đã bán đứng cô, chúng đã nói lên được tất cả.
"Uống chút trà âm không?"
"Nhìn thấy cô gái được Thạch Lạn đưa về cùng, Vu Hữu Dân nhanh chóng đứng lên, đặt tách trà âm đã được pha sẵn đến trước mặt cô bé.
Tiêu Oánh cười một cách khổ sở: "Cháu cảm ơn ạ."
Trà âm là trà của chủ một quán trà tặng cho Thạch Lạn, ngoài con người ra thì những loài khác đều có thể uống được, hơn nữa lại vô cùng hữu ích.
Nhưng Tiêu Oánh uống rồi lại uống, nước mắt cứ như những hạt mưa lăn liên tục không ngừng nghỉ.
Vu Hữu Dân hốt hoảng, nhìn sang Thạch Lạn.
Thạch Lạn ra hiệu cho hắn ta trước mắt hãy đi làm chuyện khác đi.
Đợi sau khi Tiêu Oánh khóc xong, Thạch Lạn đưa cho cô bé tờ khăn giấy: "Cô gieo cho cậu ấy hy vọng, nên cậu ấy đã buông bỏ được chấp niệm, vì vậy cô cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Tiêu Oánh vội vàng đặt tách trà xuống, nhận lấy tờ khăn giấy và nói lời cảm ơn. Nghe Thạch Lạn nói thế, cô mỉm cười: "Không phải là tôi giả vờ gieo cho cậu ấy hy vọng đâu, nhỡ đâu chúng tôi lại gặp được nhau một lần nữa thì sao?"
Thạch Lạn do dự một chút, rồi cũng quyết định nói sự thật cho cô bé nghe: "Dưới hình dạng ma mà cô đang mang theo hiện tại, thì xem ra kiếp sau, cô sẽ là một chàng trai."
Tiêu Oánh sững sờ, môi mím nhẹ, và rồi lại khóc.
Thạch Lạn: "... Tôi xin lỗi."
Sau một hồi thổn thức, Tiêu Oánh tự khích lệ bản thân: "Không việc gì đáng để lo ngại cả, là con trai thì đã sao, tình yêu thì không phân biệt giới tính, còn nữa, nếu cậu ấy không thể chấp nhận, thì tôi vẫn có thể đi chuyển giới."
Thạch Lạn không trả lời cô bé, hắn sợ mình lại nói ra điều mình không nên nói, sẽ khiến cô bé ma hay khóc này lại phải khóc.
"Ngài Thạch, tôi phải làm gì đây ạ?"
Sau khi bình tĩnh trở lại, Tiêu Oánh hít sâu một hơi, nhìn về phía Thạch Lạn.
Thạch Lạn chỉ tay xuống đất: "Dưới này có âm mạch, cô hấp thụ chúng, cho đến khi cô phồng ra, tôi sẽ chọc cô một cái, như thế sẽ phá vỡ phong ấn."
Tiêu Oánh: ?? Ngài đang đùa tôi đấy sao?
Nhưng biểu cảm của Thạch Lạn vẫn không thay đổi, không có một chút xíu mảy may gì như thể là đang nói giỡn.
Tiêu Oánh sờ sờ mũi mình, rồi bắt đầu làm theo lời Thạch Lạn nói.
Ước chừng khoảng mười lăm phút, Tiêu Oánh đã trở nên béo ú, cô lo lắng lấy tay chỉ chỉ vào chiếc bụng đang nứt ra nhanh chóng của mình, ý bảo Thạch Lạn hãy hành động nhanh lên.
Thạch Lạn vươn tay ra, vỗ vỗ lên trán của Tiêu Oánh đang lung lay, Tiêu Oánh thở phù ra, rồi hôn mê, nằm thiêm thiếp trên mặt đất.
Sau khi Vu Hữu Dân nghe thấy tiếng động, hắn ta liền nhanh chóng chạy lại, Thạch Lạn đặt Tiêu Oánh nằm trên chiếc ghế sô-pha.
Tiêu Oánh nằm mơ, một giấc mơ là mơ thấy mình, giấc mơ còn lại là về ước mơ.
Khi Tiêu Oánh tám tuổi, bố mẹ cô bé ly hôn vì bố cô bé ngoại tình, mẹ cô là một người phụ nữ mỏng manh, nhạy cảm, Tiêu Oánh biết rằng bà chỉ có một thân một mình.
Một khi cô bé đi theo bố thì mẹ cô bé sẽ không còn gì nữa.
Vì thế, khi bố Tiêu Oánh hỏi cô bé theo ai, cô bé đã không chút do dự mà chọn theo mẹ.
Tiêu Oánh và mẹ sống cùng nhau, mặc dù bị quản rất nghiêm khắc, nhưng hai mẹ con cô bé vẫn có sống không tệ cho lắm. Khi Tiêu Oánh mười ba tuổi, mẹ Tiêu đã được người khác giới thiệu quen biết với cha dượng cô.
Cha dượng cô là một người đàn ông vô cùng ấm áp, ông ấy trông khôi ngô tuấn tú. Mặc dù ông ấy cũng đã ly hôn nhưng không có con riêng, mẹ Tiêu rất yên tâm về điểm này.
Dù đối với mẹ Tiêu hay là đối với Tiêu Oánh đi chăng nữa, thì ông ấy vẫn chăm sóc rất chu đáo. Tiêu Oánh thấy được trong mắt mẹ ánh lên niềm hạnh phúc khi cùng nhau chung sống những ngày tháng như thế.
Tiêu Oánh không phản đối, vì vậy, hai người bọn họ đã kết hôn với nhau. Sau khi chuyển đến căn nhà mới, cuộc sống mới của một gia đình mới đã bắt đầu.
Thật khiến mọi người ngạc nhiên, mẹ Tiêu đã mang thai khi kết hôn được hai năm.
Bất luận là cha dượng hay là Tiêu Oánh đi chăng nữa, thì ai cũng đều cảm thấy vui mừng.
Dù mẹ Tiêu tuổi tác đã lớn, nhưng nhờ sự chăm sóc của cha dượng, bà ấy vẫn thuận lợi hạ sinh cho Tiêu Oánh một cậu em trai đáng yêu.
Cậu nhóc tên là Đa Đa.
Mỗi ngày trở về nhà đều ngào ngạt hương thơm của những món ăn, cha dượng cho dù có bận rộn mấy đi chăng nữa cũng sẽ quay trở về nhà ăn cơm, cộng thêm tiếng cười rộn ràng mà Đa Đa mang lại, đối với Tiêu Oánh mà nói, thì quãng thời gian ấy chính là những ngày tháng mà cô bé cảm thấy hạnh phúc nhất.
Nhưng mà... tất cả đều bị bản thân Tiêu Oánh hủy hoại hết rồi.
Học kỳ đầu tiên khi lên trung học vừa kết thúc, Tiêu Oánh cùng với mẹ Tiêu và cha dượng dẫn cậu nhóc Đa Đa ba tuổi đi khu công viên giải trí chơi.
Mặc dù là kì nghỉ đông nhưng người đến lại không ít, vì để con cái có thể mau chóng được vui chơi mà mẹ Tiêu và cha dượng đã phân chia nhau đi đến những chỗ khác nhau để xếp hàng mua vé.
Còn Tiêu Oánh dẫn theo Đa Đa đi đến ngồi trong phòng chờ chờ đợi...
"Thưa ngài, cô bé khóc dữ quá!"
Tiêu Oánh mở mắt ra liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Vu Hữu Dân.
Cô bé ngồi bật dậy, nước mắt vẫn còn lăn dài.
Thạch Lạn nhìn cô bé: "Cô đã nhớ ra rồi à?"
Tiêu Oánh gật đầu, nghẹn ngào nói: "Là do lỗi của tôi..."
Vì Tiêu Oánh đi nhận điện thoại mà đã buông tay Đa Đa ra, do đó, Đa Đa bỗng bị một người đóng vai một nhân vật trong phim hoạt hình va phải, ngã lăn ra đất, sau đó...
Cậu nhóc đã bị những du khách chen chúc nhau giẫm đạp phải, bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Tiếng kêu thảm thiết ấy, tiếng thét chói tai cùng với âm thanh của xe cấp cứu dồn dập vang lên bên tai cô bé. Sau đó, cô bé bị cái tát tay của mẹ Tiêu và những giọt nước mắt của cha dượng làm cho thức tỉnh.
Ngoại trừ lần đó ra, Tiêu Oánh còn phải đối mặt với việc Đa Đa tử vong.