Đôi môi của Vương Trạch mím chặt vào nhau, nhìn kỹ thì có thể thấy bàn tay đang xuôi bên người của anh ta đang dùng sức nắm chặt. Thạch Lạn rủ mắt nhìn xuống chân của anh ta. Vương Trạch theo bản năng mà lùi về sau, tránh đi ánh mắt của Thạch Lạn. Thấy vậy, Thạch Lạn chậm rãi tới gần anh ta, nơi này vốn dĩ rất nhỏ, Vương Trạch lùi được mấy bước thì đã không còn đường lùi nữa. “Tôi không biết ngài đang nói gì.” “Là chính miệng anh nói, kẻ thù không phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.