Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù gương mặt giống nhau nhưng làn da của đối phương là màu xanh trắng, bờ môi đen sì, xung quanh hai mắt là quầng thâm đen sì, trông mà kinh dị dọa người.

A a a!!

Tôn Chi dùng lực rút về cái tay bị nắm lấy nhưng tay đối phương lại giống như là được đính lên tay của cô, không thể giãy rớt được. Giống như cô càng giãy giụa, cái tay kia sẽ nắm càng chặt.

“Mi thả ta đi, ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết” Tôn Chi khóc lớn, nhưng “Tôn Chi” vẫn không thèm động đậy, nó nâng lên một cái tay khác nhẹ vỗ về gương mặt của Tôn Chi, “Cô chính là muốn chết, nếu như cô không muốn chết thì ta cũng sẽ không đến bên cạnh cô......”

Sự đụng chạm lạnh lẽo khiến Tôn Chi càng thêm sợ hãi, cô nuốt nước miếng khiến cho tiếng nức nở càng lúc càng lớn, tay còn lại nhanh chóng rút lá bùa màu trắng trong túi ra “ba” một tiếng dán vào cái tay của "Tôn Chi" đang ghì chặt lấy cô.

“A a a a!”

Lần này là đến phiên đối phương hét thảm.

Tôn Chi thấy bùa chú hữu dụng, vội vàng nhặt túi xách của mình lên tiếp tục hướng địa phương nhiều người mà chạy, lúc cô cầm điện thoại di động lên thì nhớ ra bản thân không có phương thức liên lạc của bọn Thạch Lạn.

“Ông Văn! Ông Văn!”

Ông Văn đang ở trong phòng bảo vệ xem tivi thì nghe được tiếng kêu sốt sắng của con gái, vội vàng chạy ra xem, “Ai da, Tiểu Tôn? Con làm sao thế? Có người xấu đuổi bắt con sao?”

Tôn Chi giữ chặt cánh tay ông Văn, liên thanh hỏi, “Đám người anh Thạch đâu ạ? Bọn họ trở về chưa ông ơi?!”

“Không có, còn tìm bọn họ làm gì?” Ông Văn cảm thấy kì quái, dù sao thì sáng nay Tôn Chi còn mắng Thạch Lạn là biến thái.

Nghe thấy đám người Thạch Lạn không có trở về, cả người Tôn Chi xụi lơ, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, “Xong, hết thảy đều chấm hết rồi…”

Đúng lúc này, một xe cảnh sát dừng lại trước cửa tiểu khu......

“Cũng không biết cô Tôn kia thành công hay không.” Vu Hữu Dân ngồi xổm ở một bên nhìn thời gian nói.

“Thất bại, cô ta sẽ quay đầu lại, nhưng mà chỉ cần tôi ở đó thì sẽ không xảy ra đại sự.” Thạch Lạn đưa tay gõ gõ song sắt, bộ dáng tựa như đang suy nghĩ cách vượt ngục.

“Đúng vậy.” Vu Hữu Dân nghe vậy lập tức cười, tâng bốc Thạch Lạn, “Ngài chính là bậc thầy top 1 top 2, trên thế giới này con quỷ có thể cùng ngài đối nghịch căn bản còn chưa có chết đâu!”

Quỷ là do con người biến thành, tự nhiên là chưa chết.

Thạch Lạn không biết cái gọi là rắm cầu vồng kia là gì, nhưng là hắn nghe xong sướng đến phê người, thậm chí còn chuẩn bị tăng lương cho Vu Hữu Dân.

“Là anh ta sao?”

Một tiếng động vang lên, bên ngoài cửa sắt sáng lên, Lý Lão Ngũ mang theo Tôn Chi đang đứng ở bên ngoài, trong nháy mắt khi nhìn thấy đám người Thạch Lạn, Tôn Chi lập tức chạy tới quỳ gối trước mặt Thạch Lạn, “Đại sự, tôi sai rồi đại sư, tôi sai rồi, đại sư anh mau cứu tôi đi, tôi còn chưa muốn chết a đại sư!”

Lý Lão Ngũ nhìn mà mím môi, ở trên đường trở về, Tôn Chi đã đem sự tình chính mình trải qua nói cho ông nghe, mặc dù không thể tưởng tượng được, nhưng khi Lý Lão Ngũ nhìn thấy Tôn Chi kéo ra ống tay áo, không thể không thay đổi cách nhìn trước kia về thế giới này.

Trên cổ tay Tôn Chi có một dấu tay màu xanh tím bị quỷ nắm chặt khiến cô chỉ cảm thấy vừa đau vừa lạnh.

Thạch Lạn cúi đầu nhìn xem Tôn Chi vừa khóc lóc vừa van xin hắn, “Vẫn là giá một cái giường, nhưng mà cái giường này phải đắt hơn cái giường trước 300 tệ.”

Cũng chính là 1500 tệ.

Tôn Chi không nói hai lời trực tiếp lấy ví tiền từ trong túi ra, “Cho anh, cho anh hết đó! Chỉ cần anh có thể đem thứ kia đuổi đi, anh muốn cái gì tôi cho anh cái đó!”

Thạch Lạn là một tên buôn biết giữ lời hứa, cho nên hắn chỉ lấy 1500 tệ từ trong ví tiền, sau đó đem túi tiền trả lại cho Tôn Chi.

Người chứng kiến giao dịch này, Lý Lão Ngũ:……

“Cho hỏi…”

Vu Hữu Dân run rẩy giơ tay lên, nhìn Lý Lão Ngũ cẩn thận hỏi, “Cho hỏi, chúng ta có thể đi ra được chưa?”

Chờ Thạch Lạn cùng Vu Hữu Dân đi ra cục cảnh sát thì đã là rạng sáng hai giờ rưỡi.

Người đem bọn họ đưa về dưới tòa nhà của Tôn Chi chính là Lý Lão Ngũ.

Thạch Lạn cực kỳ mất hứng từ trên xe cảnh sát bước xuống, hắn không thích mùi chiếc xe, hết lần này tới lần khác Lý Lão Ngũ lại không cho phép hắn đứng trên mui xe, cũng không chờ hắn nói rằng bản thân có thuật tàng hình, đối phương liền thuận miệng nói một câu.

“Cho dù cậu có thuật tàng hình cũng không được! Nhất định phải tuân thủ quy tắc giao thông, không nên làm bậy! Cẩn thận tôi đem các cậu đưa đến cục cảnh sát giao thông ở vài ngày!”

Nghe vậy, Thạch Lạn liền cúi cái đầu lâu cao quý của mình xuống.

Tôn Chi ở một mình, nhưng phòng ở lại có hai phòng, cho nên bọn người Thạch Lạn ở lại cũng sẽ có chỗ ngủ, chỉ là......

Vu Hữu Dân vuốt vuốt con mắt khô khốc, hướng về phía Thạch Lạn đang đứng kế bên cửa sổ kêu lên, “Ngài Thạch, ngài thật sự không ngủ sao?”

Thạch Lạn đầu cũng không quay lại đáp, “Không ngủ.”

Không phải giường của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ngủ!

Vu Hữu Dân thật sự là chịu không nổi nữa, nghe vậy liền trở mình, chưa tới một phút liền bắt đầu ngáy.

Đám người Thạch Lạn ở trong nhà, tối hôm đó trong nhà Tôn Chi không xảy ra bất cứ chuyện gì, đến ác mộng cũng không Tôn Chi cũng không mơ thấy, ngủ vô cùng tốt.

Đó là bởi vì mặc dù Thạch Lạn thu liễm khí tức, nhưng đại lão vẫn như cũ là đại lão, chỉ cần con quỷ hơi nhạy cảm một chút liền sẽ thông minh tránh đi.

Ngủ một giấc đến giữa trưa, Tôn Chi không ngừng xin lỗi Thạch Lạn, sau đó tự mình xuống bếp làm bữa cơm cho bọn họ.

“Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị anh không anh Thạch?”

Nhìn thấy Thạch Lạn không có động đũa, Tôn Chi thấp thỏm hỏi.

“Tôi không thích ăn cơm.”

Một trăm năm trước, đồ ăn của loài người còn có thể miễn cưỡng nuốt vào, hiện tại......cùng với khói xe ô tô giống nhau, Thạch Lạn khó mà có thể nuốt trôi.

Sau khi biết được Thạch Lạn không phải không hợp khẩu vị, mà là thật sự không ăn cơm, Tôn Chi ánh mắt nhìn về phía hắn thật giống như đang nhìn một vị thần tiên ăn khói uống sương.

Nửa đêm cùng hoàng hôn là thời điểm quỷ hồn xuất hiện nhiều nhất, nửa đêm hôm qua đã xuất hiện quỷ đòi mạng, nó bây giờ bị bùa chú của Thạch Lạn gây thương tích, là thời điểm suy yếu nhất, cho nên lúc này là cơ hội tốt nhất tiêu diệt đối phương.

Quỷ đòi mạng là con quỷ xuất hiện tại địa phương nào, thì sẽ một mực nghỉ lại ở chỗ đó, cho đến khi nó từ bỏ con mồi, tìm thấy con mồi mới, thì mới có thể rời đi.

Thời điểm Tôn Chi tự sát năm mười lăm tuổi đã đưa tới quỷ đòi mạng, mà địa phương cô tự sát chính là căn nhà trong thành phố cổ.

Hai năm trước ngôi nhà kia liền không có người ở, bởi vì đang thương lượng tiền đền bù phá dỡ, cho nên dù không có người ở, chỉ cần nhà đầu tư không đồng ý với yêu cầu hộ gia đình, thì sẽ không có cách nào khởi công phá hủy nó.

Lúc trời ngả hoàng hôn, ba người đi tới căn nhà cũ.

Trong nháy mắt cửa mở ra, Tôn Chi quả thực không thể tin được mình nơi mình nhìn thấy lại là căn nhà ấm áp trước kia của bọn cô.

Nguyên bản bức tường màu trắng lúc này đã bị dây leo không biết tên mọc đầy, sàn nhà ướt sũng, cửa sổ bởi vì có màn cửa che nắng cho nên lúc này toàn bộ phòng ở đều thối thui, không có một chút ánh nắng.

“Cái này, cái này......”

Thạch Lạn dẫn đầu đi vào phòng, hắn đem màn cửa kéo ra, xuất hiện trước mắt mọi người không phải cửa sổ trong suốt hay là phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mà là tóc.

Tóc đen dài không có điểm cuối đem toàn bộ ánh sáng bên ngoài cản lại.

Tôn Chi che miệng lại, đem tiếng kêu sợ hãi nhịn xuống.

“Bên này cũng có, còn có nơi này.” Vu Hữu Dân đem phòng cửa phòng toàn bộ đều mở ra, phát hiện chỉ cần là cửa sổ, bên ngoài chặn lấy đều là tóc.

Toàn bộ phòng ở ẩm ướt, tối đen, không có lấy một hơi thở của sự sống.

“Nhưng, nhưng mà lúc chúng ta vừa mới đến, thời điểm ở dưới lầu nhìn lên cũng không có trông thấy phía bên ngoài cửa sổ có những thứ này a!”

Tôn Chi không còn dám nhìn những thứ kia liền lấy túi xách của mình che mặt lại.

Thạch Lạn không giải thích, mà là nhìn về phía cái TV lớn trong phòng khách, “Cái TV này làm sao lại không dọn đi?”

Tôn Chi nghe vậy thì cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó trả lời, “Cái TV này đã mua được vài chục năm, thời điểm dọn nhà cảm thấy nó rất chiếm chỗ, lại còn đã hỏng, cho nên để đây không dọn đi.

Thạch Lạn nhẹ gật đầu, sau đó chỉ vào cái TV đó, nhìn Tôn Chi, “Nhỏ một giọt máu lên trên cái TV này.”

Tôn Chi sững sờ, nhưng cô không dám không làm theo, mặc dù rất sợ đau, nhưng cô vẫn lấy từ trong túi ra cái móc chìa khóa, sau đó nhắm mắt lại dùng sức lấy đầu nhọn của nó hung hăng đâm vào ngón tay của chính mình.

Sau khi giọt máu rơi xuống trên TV, Thạch Lạn bày ra một thủ ấn vặn vẹo uốn éo, sau đó đột nhiên xông tới TV đập xuống, thời điểm hắn đập xuống cũng không có đập hư TV, mà là từ bên trong cầm ra một cái “Tôn Chi”!

“A a a a!”

“Tôn Chi” hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ bị người túm ra, dáng vẻ của nó lúc này có chút thảm, đêm hôm qua bị bùa chú tổn thương đến cánh tay, khiến cho nó mất một cánh tay, hiện tại chỉ còn lại một cánh tay, cả cơ thể quỷ vốn đã rất suy yếu, hiện tại còn bị Thạch Lạn bóp chặt cổ họng của con quỷ, không cách nào động đậy.

Tôn Chi sau khi nhìn thấy nó thì lập tức núp ở sau lưng Vu Hữu Dân, sau đó hét lớn, “Chính là nó, chính là nó!”

Vu Hữu Dân nhìn thấy “Tôn Chi” màu trắng xanh kia thì nuốt một ngụm nước bọt, “Con mẹ nó, bộ dạng con quỷ này làm thế nào mà cùng cô giống nhau như đúc?”

“Tôi, tôi cũng không biết!” Tôn Chi run lẩy bẩy.

“Đó là bởi vì nó luôn luôn đi theo bên cạnh cô, hấp thụ âm khí trên người cô để nuôi dưỡng linh hồn, cho nên mới càng lúc càng giống cô, cho đến khi âm khí trên người cô bị nó hút sạch, cô chính là cho dù không muốn chết, cũng sẽ bị nó khống chế đi tìm chết, sau đó nó sẽ chiếm lấy thân thể của cô, đợi đến khi thân thể của cô hết thọ mà chết đi, nó mới có thể đi tìm con mồi tiếp theo.”

Nói xong con mắt Thạch Lạn liền biến đen toàn bộ, kể cả tròng mắt!

Bị cặp mắt kia của hắn nhìn chằm chằm, “Tôn Chi” ngay lập tức ra sức giãy dụa, “Lúc đầu nghĩ mi chả làm nên trò trống gì, vốn là muốn đem mi đuổi đi thì coi như xong, nhưng lại nhìn thấy đống tóc bên ngoài cửa sổ, mi đã hại mấy người, loại quỷ gây hại đến thế giới loài người như mi không thể tiếp tục tồn tại........”

“A a a a không không không……”

Vu Hữu Dân nhìn thấy “Tôn Chi” bị Thạch Lạn nâng lên giữa không trung, sau đó thì đột nhiên bắt đầu tiêu tán, nhưng càng làm cho Vu Hữu Dân chấn kinh chính là, ánh sáng màu đen tỏa ra sau khi con quỷ kia tiêu tán thế mà lại bị cặp mắt kia của Thạch Lạn hút vào!!

Hấp thu xong con quỷ đòi mạng kia, con mắt của Thạch Lạn cũng khôi phục bình thường.

Lạch cạch.....

Vu Hữu dân nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, chỉ bắt gặp cái TV kia đột nhiên chia năm xẻ bảy rơi trên mặt đất, mà đống tóc phía bên ngoài cửa sổ cũng giống là bị cái gì đó đốt thành tro.

“Đồ vật trên tường và trên sàn nhà cô tự tìm người thu dọn là được rồi.” Thạch Lạn ra hiệu Vu Hữu Dân tránh ra, sau đó nhìn Tôn Chi mà nói.

Tôn Chi ngẩng đầu lên từ trong túi, nhìn ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, cả người lập tức thả lỏng rất nhiều, “Cái thứ kia đâu?”

“Hồn phí phách tàn rồi, từ này về sau sẽ không tới tìm người nữa.” Thạch Lạn gật đầu.

Chỉ có Vu Hữu Dân biết, con quỷ kia là bị quý ngài nhà mình dùng ánh mắt ăn mất tiêu rồi.

Sau khi được Tôn Chi rối rít cảm ơn, hai người họ liền đứng tại ngã tư đường, hai mắt mờ mịt nhìn nhau.

“Thưa ngài, chúng ta tiếp theo đi chỗ nào đây?”

Từ lúc biết được con mắt của Thạch Lạn có bản lĩnh ăn quỷ đến giờ, xưng hô của Vu Hữu Dân liền đơn giản đi, trức tiếp kêu một tiếng ngài Thạch, hai tiếng ngài Thạch, kêu đến thân thiết.

“Đi mua giường.”

Nhìn thấy đứa con nít ba tuổi xoa mắt ngáp dài đang được ông nó bế, vốn dĩ đang mơ mơ hồ hồ, Thạch Lạn liền có mục tiêu.

Sau khi từ Vu sơn đi ra ngoài, hắn không có ngủ một bửa đàng hoàng.

Vì vậy, Thạch Lạn, người đang mang hai "giường", bước vào cửa hàng đồ nội thất một cách rất khoa trương.

“Thật là đẹp trai quá đi!”

“Người này là minh tinh sao?”

“Không phải đâu, nếu như là minh tinh thì nhất định sẽ đem bản thân che lại một cách nghiêm túc.” Nhân viên công tác nháy mắt ra hiệu một phen, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, đi đến trước mặt bọn người Thạch Lạn, “Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn mua đồ dùng gì trong nhà nhỉ?”

“Giường.”

Thạch Lạn nhìn chằm chằm cái giường nằm ở trung tâm cửa hàng mà nháy nháy mắt.

Vu Hữu Dân nhìn vậy thì vội vàng chạy tới nhìn giá một chút, sau đó quay sang nhìn Thạch Lạn, khàn giọng nói: “Ba, ba vạn sáu nghìn tệ…..”

Giường trong thành phố này được làm bằng vàng à? Sao lại có thể đắt như thế?

Vu Hữu Dân nhớ tới chiếc giường được lót rơm trong nhà mình mà lòng đau xót.

Thạch Lạn thất vọng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt này đem nhân viên cửa hàng tiếp đãi hắn mê hoặc đến phát cuồng, “Thưa ngài, đó là chiếc giường mới nhất của Surl, không chỉ có hoa văn tuyệt vời, nằm ngủ cũng rất thoải mái mà chất liệu lại là gỗ thơm, đối với giấc ngủ rất hữu ích. Hiện tại đang đến gần Ngày Quốc Tế Phụ Nữ, sản phẩm đang giảm giá ạ.”

Giảm giá?

“Sau khi giảm giá rồi thì còn lại bao nhiêu?”

Vu Hữu Dân biết rõ suy nghĩ của Thạch Lạn, liền vội vàng hỏi.

Nhân viên cửa hàng lộ ra hàm răng trắng sáng tiêu chuẩn, nói: “Giảm giá còn ba vạn bốn trăm bốn mươi nghìn tệ, rất có lời nha.”

Sự thật chứng minh, có đôi khi mặt đẹp không quan trọng bằng phần trăm doanh thu~

Sau khi biết được cái giường rẻ nhất trong tiệm cũng là năm nghìn tệ, Thạch Lạn ngay lập tức cùng Vu Hữu Dân vội vàng đi ra.

“Ngài Thạch, hay là chúng ta đi một cửa tiệm nhỏ hơn xem thử?” Vu Hữu Dân đề nghị.

Thế là hai người lại đi tới một cửa tiệm khác, tiệm này quy mô nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại là cửa tiệm sẽ tặng nệm khi mua giường.

Rẻ nhất là 300 tệ, giường giá 300 tệ thì sẽ không tặng nệm, mà là đưa cho một bịch giấy vệ sinh.

Thạch Lạn tỏ vẻ cự tuyệt, lần trước nệm do Vu Hữu Dân đưa tới hình như chính là cái giá tiền này, hắn muốn một cái giường mắc hơn.

“Vậy thì ngài có thể mua cái giường tằng này, ngài muốn ngủ cái giường nào thì ngủ cái đó, mấu chốt là giá cả cũng không đắt, đây chính là cái cuối cùng.” Ông chủ chỉ vào cái giường tằng cách đó không xa nói.

“Bao nhiêu tiền?”

Vu Hữu Dân nắm chặt túi tiền, hỏi.

“1200 tệ.”

Tới a, thật là vừa đủ tiền mua giường.

Nhưng sau khi mua giường rồi lại phát sinh vấn đề mới.

Đưa giường đi đâu đây!

Bọn họ ngay cả chỗ ở cũng không có.

“Tôi sẽ lo chuyện này, ngài Thạch nói xem ngài muốn căn nhà trông như thế nào?”

Nghĩ đến bản thân là trợ lý duy nhất của Thạch Lạn, về sau còn có nhiều việc phải làm hơn, hiện tại chính là lúc tốt nhất để rèn luyện bản thân, Vu Hữu Dân vội vàng vỗ ngực của bản thân, nhìn Thạch Lạn mà nói.

Thạch Lạn hơi cong môi, "Tốt nhất là có một cái sân, ngồi hướng nam quay mặt hướng bắc là nơi âm khí tốt nhất."

“....... Ngài ơi, chúng ta hiện chỉ còn lại có một chút tiền, căn bản không đủ để thuê một căn nhà có sân mà ở, chúng ta có thể thực tế một chút, thuê cái phòng nhỏ đi nha?”

Lại còn muốn âm khí đầy đủ..... Chủ nhà thuê nào sẽ nói với khách trọ giới thiệu nhà cửa của mình âm khí mười phần, bảo đảm ngài hài lòng?

Vu Hữu Dân có chút hối hận khi nhận lấy việc này.

Ông chủ bên cạnh ho sặc sụa khi nghe đến đây, “Thưa hai vị, tôi có biết một ngôi nhà rất gần với yêu cầu của quý ngài này, có sân, ngồi hướng nam quay mặt hướng bắc, âm khí đầy đủ.”

“Thật sự có căn nhà như vậy sao?”

Vu Hữu Dân nhịn không được liếc mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK