Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn?

Trương Quế Chi trong mắt tràn đầy nghi hoặc mà nhìn Thạch Lạn.

“Nhớ đến chồng của cô rồi nhìn xuống mặt nước.” Thạch Lạn giải thích.

Trương Quế Chi từ từ ngồi xuống, sau đó đưa tay dụi mắt, chắp hai tay trước cằm, miệng lẩm nhẩm kêu tên chồng: “Cường Văn… Cường Văn ơi…”

Tất cả mọi người nhìn về phía mặt nước trong chén nước, ngoại trừ Thạch Lạn ra thì tất cả đều ngừng thở, như sợ chỉ cần thở mạnh một hơi thì sẽ bỏ lỡ biến đổi của mặt nước.

Khoảng chừng một phút sau, mặt nước bắt đầu gợn sóng, sau đó ngay lập tức sôi trào lên.

Trương Quế Chi giật nảy mình, trong mắt là sự kích động khó kiềm chế được, hay tay cũng nắm thật chặt, nói: “Cường Văn à, anh đang ở đâu?”

Mặt nước dần dần yên tĩnh lại, quang cảnh xuất hiện trước mắt của Trương Quế Chi lại là một đám hoa dại…nở rộ?

Ngoại trừ Thạch Lạn ra thì những người khác chỉ nhìn thấy một mặt nước phẳng lặng.

“Tại sao, làm sao lại là hoa dại?”

Trên mặt của Trương Quế Chi tràn đầy vẻ khó hiểu, nguyên bản vốn nên mừng rỡ và chờ mong đã biến mất.

“Cô đã trông thấy cái gì? Đó là hoàn cảnh gì thế? Cô có thể miêu tả nó lại được không?” Tiểu Tống lấy giấy bút ra, vội vàng hỏi.

Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Trương Quế Chi khịt mũi một cái, hít một hơi thật sâu miêu tả lại quang cảnh mà bản thân vừa rồi đã nhìn thấy. “Tôi đã nhìn thấy một nơi trông như là một vùng nông thôn. Nơi đó hoa cỏ nở đầy trời, nhưng đó lại là hoa dại, không có lấy một bóng người, cũng không có làng xóm, chỉ biết, chỉ biết được là có rất nhiều hoa…”

Nói xong câu cuối cùng, cảm xúc của chị ta có chút không thể kiểm soát được, cúi đầu khóc rống lên.

“Cô Trương, không có chuyện gì đâu, xin hãy giữ bình tĩnh.” Lý Lão Ngũ khuyên chị ta “Có thể vừa rồi cô chỉ có thể nhìn được một chút xíu quang cảnh xung quanh mà thôi, chúng ta cần có thêm càng nhiều thông tin nữa mới có thể nhanh chóng tìm được nới đó một cách chính xác nhất. Xin cô hãy nhớ lại thật kỹ.”

Trương Quế Chi ôm lấy đầu, nhắm mắt cố gắng nhớ lại, nhưng càng nghĩ thì lại càng không nhớ ra được. Chị ta không chịu được nữa liền che miệng khóc lớn.

Lý Lão Ngũ thấy vậy thì rất bất lực thở dài, nhìn thấy ánh mắt đầy chấm hỏi của Tiểu Tống, nói: “Lúc này không phải là thời điểm mà hoa dại có thể nở rộ nhiều như thế kia. Cậu hãy điều tra thêm mấy khu vực xung quanh nội thành đi, có thể đó là chợ hoa hoặc là nơi trồng nhiều hoa cỏ.”

“Tôi hiểu rồi!”

Ngay lúc Tiểu Tống muốn dứng dậy rời đi, Thạch Lạn liền nhíu mày ngăn cản cậu ta lại. “Tôi biết nơi đó ở đâu.”

Vu Hữu Dân ở bên cạnh đã sớm quen với tính tình của hắn liền ho mấy cái, nhìn Lý Lão Ngũ nói: “Quý ngài nhà chúng tôi rất là thần thông quảng đại*. Thay vì bây giờ đi tìm kiếm vô ích thì không bằng nghe lời ngài thạch nhà chúng tôi.”

*Thần thông quảng đại: chỉ ngồi một chỗ mà có thể biết được tất cả mọi chuyện trên đời, trên hiểu thiên văn dưới tường địa lý.

Lý Lão Ngũ ngại ngùng sờ mũi, ông quả thật có hơi sốt ruột, chon nên liền quên mất có một vị đại thần* đang ngồi ở đây.

*là một người rất vĩ đại, ai cũng nể sợ.

“Ngài Thạch, cậu biết chỗ này là chỗ nào sao?”

Thạch Lạn gật đầu, Lý Lão Ngũ thấy thế thì cười, chuẩn bị để cho Tiểu Tống đi tới nơi mà Thạch Lạn sắp nói ra. Chỉ thấy Thạch Lạn duỗi tay ra, ngón tay chỉ thẳng vị trí trái tim của Trương Quế Chi.

“Anh ta đang ở trong cơ thể của cô.”

Lý Lão Ngũ: …

Tiểu Tống và Vu Hữu Dân cũng há hốc mồm: !!!!!!!

Trương Quế Chi cũng giật nảy mình: “Cái này, là có ý gì?”

Tiểu tống nhìn Trương Quế Chi, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, suy đoán nói: “Ý của anh sẽ không phải là Trương Quế Chi đã đem Lý Cường Văn ăn, ăn mất, đó chứ?”

Vu Hữu Dân ngay lập tức ôm lấy cổ họng của bản thân, thật là ghê tởm!

Lý Lão Ngũ nhíu mày, vừa muốn quay ra nhìn Trương Quế Chi thì ngay lập tức nghe được tiếng khóc lớn của Trương Quế Chi.

“Làm sao tôi có thể làm như vậy! Đó là chồng của tôi! Là cha của đứa trẻ trong bụng tôi!”

“Cô Trương, cô Trương, cô binh tĩnh lại đi!”

Lý Lão Ngũ rất phiền não. Ông phát hiện ra rằng từ lúc bản thân vào cửa thì hình như chỉ biết kêu chị ta bình tĩnh lại!

“Tôi không có nói bậy bạ.” - Thạch Lạn từ tốn mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trường Quế Chi, nhìn đến mức phòng tuyến tâm lý của chị ta không tiếng động vỡ nát.

- “Tình cảm vợ chồng của hai người không hề thắm thiết như những gì người ngoài đồn đãi nhỉ?”

Thạch Lạn vừa dứt câu, Trường Quế Chi quên cả khóc. Cơ thể chị ta run rẩy, hai tay đặt lên trên bụng, nhắm mắt

- “Tôi không hết biết ngài Thạch đây là đang nói cái gì. Tình cảm của tôi và chồng tôi cực kỳ tốt, nếu không, nếu không…”

Chị ta đột nhiên nhìn về phía Lý Lão Ngũ, mắt long lên sòng sọc, nói:

- “Không phải là bởi vì các người không có cách nào tìm thấy chồng của tôi cho nên mới dẫn theo người tới đây vu khống tôi, đúng không? Tôi nói cho mà biết, tôi không phải là dạng người dễ bị bắt nạt, các người mở miệng vu oan tôi, tôi sẽ dùng pháp luật kiện mấy người, bảo vệ chính bản thân tôi và con của tôi.”

Nói xong, chị ta vịn sopha đứng lên, chỉ vào cửa, quay mặt đi không nhìn bọn họ, nói:

- “Bây giờ mời các người cút khỏi nhà của tôi.”

Chính bản thân chị ta không nghĩ tới là, thế mà không có một ai động đậy, ngoài trừ Thạch Lạn ra, ngay cả Lý Lão Ngũ và Tiểu Tống cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn chị ta.

Lúc này Trương Quế Chi mới nhớ lại, phản ứng của bản thân quá kích động, rất không bình thường.

- “Bây giờ tôi đang mang thai, chồng lại không rõ tung tích, nếu có chỗ nào xúc phạm đến mọi người, tôi nguyện ý xin lỗi.” - Trương Quế Chi hít sâu một hơi :

- “Nhưng mà, bất kể là ai, chỉ cần nghe thấy những lời mà ngài Thạch nói đều sẽ không thể bình tĩnh nỗi.”

- “Quan hệ giữa cô và chồng cô xảy ra vấn đề chính là bắt đầu từ lúc cô mang thai đứa nhỏ.” - Thạch Lạn không hề để ý đến Trương Quế Chi, chỉ nhìn chị ta rồi kể chuyện bằng âm thanh trầm thấp.

- “Cô là là giáo viên cấp hai, mà chồng cô lại là PT* của một Gym Center**. Vóc người của anh ấy đẹp, tướng mạo lại ưa nhìn, cho nên tại nơi làm việc có rất nhiều người theo đuổi.”

Trương Quế Chi cắn môi, vừa muốn lên tiếng bác bỏ thì bị Thạch Lạn đưa tay cắt ngang.

- “Phụ nữ mang thai 6 tháng rất là đa nghi và nhạy cảm, huống chi chồng cô lại là một tên lăng nhăng, cho nên cô đối với chồng mình rất không có cảm giác an toàn. Một tháng trước, trong lúc vô tình cô đã phát hiện chồng cô thường xuyên gặp mặt với một người phụ nữ khác, có đúng không?”

- “Ngài, ngài làm sao có thể?”

Biết được những việc đó!

Thạch Lạn nhìn phía sau lưng chị ta, không có trả lời vấn đề này.

- “Chồng cô đã giải thích rằng đó chĩ là khách hàng của anh ta mà thôi, quan hệ của hai người họ không phải là cái kiểu quan hệ mà cô tưởng tượng, nhưng mà cô có thèm nghe đâu? Cho nên hai người các người cãi nhau.”

Trường Quế Chi nhìn người thanh niên đẹp trai trước mặt, cả cơ thể liền vô thức mà lạnh run lên. Chị ta có chút đứng không vững nữa, Tiểu tống thấy thế thì nhanh chóng dìu chị ta ngồi xuống.

Nhìn sắc mặt chị ta hoảng sợ tái mét, Thạch Lạn cũng không có dừng lại.

- “Lần đó không phải là lần cãi lộn duy nhất, từ ngày đó về sau, hai người ngày nào cũng cãi nhau. Cô bắt đầu theo dõi anh ta đi làm, bắt đầu kiểm tra đồ đạc của anh ta, bắt đầu lén lút xem trộm điện thoại của anh ta. Quan hệ của hai người ngày càng trở nên khó thở, mà nguyên nhân khiến cô nảy sinh ý định giết người lại là gì?”

Lý Lão Ngũ là một cảnh sát có thâm niên, ông đã gặp qua rất nhiều vụ án, cũng thẩm vấn qua không ít người, nhìn thấy bây giờ Trương Quế Chi làm gì có bộ dạng của người bị hại như trước. Hiện tại gương mặt của chị ta ngây dại nhưng đáy mắt lại mang theo hận thù nhìn Thạch Lạn.

Điều này rất không bình thường.

Tiểu Tống cũng bắt đầu ghi chép cuộc đối thoại này để làm bút ký.

- “Chúng toi là thanh mai trúc mã*, là loại tình yêu khiến mọi người ghen tị từ đồng phục cho đến áo cưới.” - Trương Quế Chi nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng, trên mặt tràn đầy hồi ức.

- “Anh ấy dáng người cao ráo, trời sinh đẹp trai, từ nhỏ đã có rất nhiều bé gái thích anh ấy. Nhưng mà cả tôi và anh ấy, khi còn bé hai đứa đã ước định với nhau, cả đời đều sẽ ở cùng một chỗ. Cho nên tôi cố gắng biến bản thân thành dáng vẻ mà anh ấy thích, cuối cùng cũng cùng nhau đi vào lễ đường kết hôn.”

Chị ta nói đến đây, đột niên hai mặt trợn to, bàn tay đặt trên bụng cũng nắm chặt lấy quần áo.

- “Thế nhưng, vì cái gì mà anh ta vẫn là chó không bỏ thói ăn phân*”

*ý chỉ ngựa quen đường cũ, bản tính không thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK