Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khi hắn ta ở nhân gian đã làm không ít việc cho dân chúng, sau khi chết được Diêm Vương cho làm Bộ Sứ đi cùng Phán Quan, chuyên phụ trách bách quỷ sau khi phân chia ra. Cô chưa bao giờ vào điện Diêm Vương thì sao có thể tìm được hắn ta.”

Vãn Hà sau khi nghe xong những lời này thì kinh ngạc đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới cười nói: “Thật tốt…”

Người tốt cuối cùng cũng được báo đáp.

“Cô vừa nói rằng cô muốn làm chính mình chứ không muốn một con quỷ hồ đồ nữa nhưng sự thật chứng minh rằng cô cho dù là chính mình hay là một con quỷ thì vẫn hồ đồ như vậy.”

Thạch Lạn khẽ thở dài một tiếng, chỉ về phía Phòng Tĩnh Tư: “Cô bảo vệ và trợ giúp cô ấy ở khắp nơi, cô ấy muốn gì cô cũng đều cho, mười mấy năm qua đến cuối cùng đã nuôi hỏng cả tính cách thuần lương của cô ấy rồi. Hiện giờ cô ấy vì tư lợi, vì mặt mũi và lòng tham của mình mà có thể không từ thủ đoạn.”

Phòng Tĩnh Tư nghe thấy lời này sắc mặt biến đổi, cô ấy cắn môi lùi về phía sau.

“Ý anh là gì? Cái gì mà không từ thủ đoạn?”

Vãn Hà nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Cô ấy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì quá đáng cả!”

“Vé của buổi biểu diễn rất hiếm nhưng cô lại đang bị thương nặng, vì để có thể lập tức chứng minh cho các bạn cùng lớp rằng mình có thể có cách mua được vé nên cô ấy đã trở thành một kẻ trộm. Bây giờ người kia cũng đã báo cảnh sát rồi.”

Hàng ghế đầu là vài ngàn tệ một vé, trong Phòng Tĩnh Tư lại trộm đến hai tấm, đủ để cảnh sát mang về giam giữ mấy ngày rồi.

“Tĩnh Tư, con thật sự trộm đồ sao?”

Cha Phòng không thể tin nổi mà nhìn về phía Phòng Tĩnh Tư đang giấu hai tay ra sau lưng, vẻ mặt cô ấy hoảng loạn, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng cha mẹ mình.

“Con, con…”

“Có thấy không?”

Thạch Lạn lắc đầu.

“Cô đã hại cả hai người.”

Vãn Hà thu hồi ánh mắt đang nhìn Phòng Tĩnh Từ mà đối diện với Thạch Lạn, cô ta đang muốn phản bác thì lại nghe thấy có người bấm chuông cửa. Tay cha Phòng đang muốn đánh Phòng Tĩnh Tư cũng nhất thời cứng đờ.

Phòng Tĩnh Như thấy vậy thì cười châm chọc: “Đến rồi.”

Nói xong cô ta nhìn thoáng qua Vãn Hà, xoay người biến mất theo Thạch Lạn.

Còn Vãn Hà thì ở trong phòng khách nhìn một cô gái tầm tuổi Phòng Tĩnh Tư dẫn theo cảnh sát đến hỏi chuyện Phòng Tĩnh Tư. Phòng Tĩnh Tư trải qua nhiều chuyện như vậy, phòng tuyến trong lòng vốn đã rất yếu ớt, cảnh sát không tốn chút công phu gì đã có thể truy hỏi ra.

Cha mẹ phòng vội vàng bảo Phòng Tĩnh Tư xin lỗi, hơn nữa còn nói sẽ trả lại vé cho đối phương, còn nguyện ý bồi thường tổn thất gấp đôi cho người ta, chuyện này mới coi như xong.

“Ngoài ra ở thành phố L có một thi thể cần ông Phòng và bà Phòng nhận dạng.” Khi người Phòng gia nghĩ mọi chuyện đã kết thúc thì cảnh sát nghe điện thoại xong, sắc mặt nghiêm túc nhìn bọn họ.

Lúc này bọn họ mới nhớ ra Phòng Tĩnh Như đã chết…

Vợ chồng Phòng gia đi theo cảnh sát rồi, sau khi thấy hết những chuyện này, Vãn Hà quỳ gối xuống trước mặt Phòng Tĩnh Tư dập đầu mấy cái: “Thật xin lỗi…”

Phòng Tĩnh Tư nở nụ cười khó coi: “Cô đi đi.”

Vãn Hà mím môi, biến mất.

Phòng Tĩnh Tư nhìn Phòng Tĩnh Như trong phòng, che mặt ngồi xổm xuống.

“Mời uống trà.”

Vũ Hữu Dân cẩn thận đặt tách trà trước mặt Vãn Hà, hắn ta vừa thấy đối phương thì đã nhớ đến, đây không phải là lệ quỷ mấy ngày trước gây náo loạn trong sân bọn họ sao?

Thế mà ngài Thạch lại mang con quỷ này về uống trà.

Vu Hữu Dân che giấu cảm xúc của mình, ngoan ngoãn đứng sau lưng Thạch Lạn.

“Bây giờ có phải ta nợ rất nhiều nghiệt không?”

Nhìn thoáng qua Phòng Tĩnh Như ở đối diện, Vãn Hà nhẹ giọng nói.

Thạch Lạn gật đầu: “Vốn dĩ Phòng Tĩnh Như còn có ba năm tuổi thọ nữa.”

“Ba năm?”

Cô ta chỉ còn ba năm?

Thạch Lạn gật đầu nhưng không nói là vì sao.

Phòng Tĩnh Như há miệng thở dốc, cuối cùng nhớ tới chuyện kiếp trước mà lâm vào trầm mặc.

“Ngươi uống trộm canh Mạnh Bà, tuổi thọ tất nhiên không dài.” Vãn Hà không ngạc nhiên với kết quả này. Cũng chính vì vậy mà cô ta mới “tra tấn” Phòng Tĩnh Như ngay từ khi đối phương được sinh ra.

Dù sao thời gian đối phương ở nhân gian cũng không nhiều nhưng đến tuổi thọ thì còn phải vào súc đạo ở âm tào địa phủ mà chuộc tội.

Mặt quỷ của Phòng Tĩnh Như đen kịt, cô ta một chút cũng không muốn nói chuyện với Vãn Hà!

“Ta, ta có thể thấy hắn không?”

Trước khi rời đi, Vãn Hà đột nhiên hỏi. Trên người cô ta đã có thêm tội nghiệt mới, cho dù có đi vào Hoàng Tuyền Lộ cũng sẽ không được đến điện Diêm Vương mà sẽ bị quỷ sai trực tiếp đưa đến Địa Ngục, cho đến khi Diêm Vương triệu kiến mới có thể đi ra.

“Hắn ta đã đến đây rồi.”

Thạch Lạn để tách trà xuống, phòng khách đột nhiên tối sầm lại, kèo theo một làn khói đen, một công tử mặc áo trắng tay áo dài nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt bọn họ.

“Đại công tử…”

Hai mắt Vãn Hà đỏ lên, si ngốc nhìn Yến Trường Khanh không hề thay đổi so với năm đó, gọi một tiếng.

Yến Trường Khanh đầu tiên là hơi gật đầu ý chào hỏi Thạch Lạn, sau đó nhìn về phía Vãn Hà: “Theo ta đi gặp Diêm Vương.”

Lệ quỷ không thể thường xuyên ở lại nhân gian, nếu không phải do Thạch Lạn kích động đối phương thì bọn họ vẫn còn đang ở nơi khác tìm đối phương.

Vãn Hà đặt hai tay trước người, hành lễ với Yến Trường Khanh, ôn nhu đáp: “Vâng.”

“Ngươi cũng cùng trở về đi.”

Phòng Tình Như gật đầu, đứng phía sau Yến Trường Khanh với Vãn Hà.

“Thạch tiên sinh, lâu ngày không gặp, sư phụ tôi bảo tôi mang cho ngài một ít đồ chơi nhỏ, mong ngài đừng ghét bỏ.” Yến Trường Khanh nhớ đến khuôn mặt lạnh lẽo quanh năm không đổi của Phán Quan, ho nhẹ một tiếng, bàn tay rõ ràng hơi nâng lên, một ấm trà xuất hiện trên tay hắn ta.

Thạch Lạn liếc mắt một cái: “Nhận lấy.”

Vu Hữu Dân vội vàng đi lên đón lấy ấm trà, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy “nhân viên công vụ” của địa phủ nên khó tránh khỏi có hơi kích động.

Thấy Thạch Lạn nhận ấm trà, Yến Trường Khanh lại ho khan một tiếng, còn chưa nói gì thì đã nghe thấy Thạch Lạn nói.

“Ta nghèo, không đáp lễ được.”

Yến Trường Khanh: … Trở về lại bị mắng.

“Ta thấy chén trà trước mặt ngài cũng không tồi.” Hắn ta chỉ vào chén trà Thạch Lạn vừa uống xong mà cười nói.

Mí mắt Thạch Lạn cũng không nâng lên mà cầm chén trà nhét vào trong túi mình, sau đó mang theo ấm trà mới trở về phòng.

Vu Hữu Dân thấy vậy vội vàng lấy ra một túi trà lọc: “Ngài xem có được không?”

Có qua có lại mới tốt.

“Được!”

Cuối cùng cũng có thứ gì đó để về giải thích, Yến Trường Khanh cảm thấy mỹ mãn mang theo hai quỷ rời đi.

Chờ quỷ đều đi rồi, Vu Hữu Dân xách giỏ định ra ngoài mua đồ ăn thì chợt nhớ tới vị khách lần này đã chết, không có tiền…

Nhưng chẳng bao lâu công việc kinh doanh lại đến.

………………………..

Là Trà Yêu thường xuyên đến đưa trà cho Thạch Lạn.

Trà Yêu vô cùng câu nệ ngồi đối diện Thạch Lạn, trên bàn đặt lễ vật do ông ta mang về: “Đây là trà nhóm tiểu yêu vừa mới hái, ngài nếm thử xem.”

Thạch Lạn cầm lấy túi trà rồi đưa cho Vu Hữu Dân, Vu Hữu Dân nhận lấy định đi đun nước sôi ngâm trà thì yêu ma họ Trà trợn tròn mắt ngăn hắn ta lại: “Cậu, cậu định đi pha trà kiểu đó à?”

Vu Hữu Dân sững sờ gật đầu, đúng thế, trà thôi mà, cộng thêm nước sôi không phải là được rồi sao?

Yêu ma họ Trà có chút nghẹn lại, ông ta vội vàng đứng dậy đoạt lấy túi trà trong tay Vu Hữu Dân, sau đó tay lấy ra một bộ trà cụ!

Tiếp theo là một loạt thao tác như du long trong nước. Nhìn thấy đôi mắt Thạch Lạn sáng ngời, mà Vu Hữu Dân nhìn thấy biểu tình của Thạch Lạn như thế thì nhất thời càng xem nghiêm túc hơn để sau này pha trà cho ngài Thạch uống!

“Mời.”

Yêu ma họ Trà rụt rè đặt hai tách trà ở trước mặt hai người.

Thạch Lạn vừa cúi đầu, một hương trà nồng đậm mang theo linh khí lập tức phả vào chóp mũi hắn, Thạch Lạn nở một nụ cười: “Được.”

Yêu ma họ Trà nghe thấy vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chờ Thạch Lạn và Vu Hữu Dân uống xong chén trà thì ông ta mới thở dài bắt đầu nói mục đích hôm nay đến đây.

“Tiểu yêu cũng là vô sự không lên Tam Bảo Điện, ngài Thạch tôi muốn nhờ ngài tìm giúp tôi một người.”

“Ai?”

“Con gái tôi, Trà Tiểu Hoa.”

Trà Tiểu Hoa năm ngoái vừa mới tu luyện thành người, vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ trên nhân gian. Từ sau khi tu luyện thành hình người thì cô đã không thể chờ được mà muốn đến nhân gian, hơn nữa có sự bảo vệ của yêu ma họ Trà thì Trà Tiểu Hoa có thể nói là đắc ý thuận buồm xuôi gia, cuộc sống tốt đẹp không chịu nổi.

“Mùa đông năm ngoái, con bé đột nhiên biến mất!”

Yêu ma họ Trà vừa nghĩ đến Trà Tiểu Hoa đã biến mất thì yêu khí toàn thân đã không khống chế được mà bắt đầu lan tỏa ra: “Cũng trách tôi, vì không muốn con bé và đại yêu gặp chuyện ngoài ý muốn nên đeo chí bảo của dòng tộc Trà tôi lên người con bé. Chí bảo kia ở trên người con bé có thể ngăn chặn yêu khí của con bé, cho dù là đại năng giả ngồi cùng một chỗ với con bé cũng sẽ không biết con bé là yêu ma.”

Nhưng cũng bởi vì vậy mà Trà Tiểu Hoa đã biến mất, ông ta không thể ngửi thấy mùi của cô nên tự nhiên việc tìm kiếm người cũng trở nên phức tạp hơn.

Đã mấy tháng trôi qua rồi, yêu ma họ Trà thật sự không còn cách nào khác nên lúc này mới nhớ đến Thạch Lạn ở nơi này mà tìm đường lui. Ông ta biết Thạch Lạn là đồ đệ của Địa Tiên nhưng lại không biết đối phương có nhận công việc tìm người hay không.

Lần này đến đây cũng là trên tinh thần thử vận may.

“Trước khi cô ấy biến mất có xảy ra chuyện gì không?”

Thạch Lạn từ từ nhắm hai mắt vào hỏi.

Yêu ma họ Trà thở dài thật sâu: “Là lỗi của tôi, con bé thích một con người. Tình yêu của yêu nhân mặc dù cũng phổ biến nhiều năm nay nhưng dù sao thì chúng tôi cũng là yêu, tuổi thọ của con người lại quá ngắn, cảm giác nhìn người mình yêu dần dần già đi, rồi rời bỏ chúng ta thực sự rất khó chịu. Tôi không muốn con gái mình phải chịu đựng nỗi đau đó.”

Yêu cũng rất trọng tình cảm, bởi vì tuổi thọ dài, nỗi nhớ cũng dài hơn, ông ta không muốn Trà Tiểu Hoa vui vẻ được năm sáu mươi năm nhưng lại phải trả qua nỗi đau dài mấy trăm năm.

“Tôi đã cãi nhau với con bé, còn cảnh cáo con bé rằng nếu con bé không chia tay người đàn ông đó thì tôi sẽ không khách khí với người đàn ông đó! Ai ngờ ngày hôm sau Tiểu Hoa lập tức biến mất.”

Nói đến đây, yêu ma họ Trà đầy hối hận, ông ta có trăm loại biện pháp để khiến cho con gái rời khỏi đối phương nhưng trong lúc tức giận lại lựa chọn cách không lý trí nhất.

Lúc này đã dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

“Người đàn ông đó cũng không biết Tiểu Hoa đi đâu, tôi không tin lời cậu ta nói nên đã để tiểu yêu ở trong tối theo dõi cậu ta. Nhưng trong mấy tháng nay cậu ta không có nửa điểm dị thường nào.”

Cũng chính vì vậy, cả trong và ngoài yêu ma họ Trà đều không tìm được điểm đột phá nên đã cùng đường.

Thạch Lạn mở mắt ra: “Không có gì dị thường mới không thích hợp.”

Yêu ma họ Trà sửng sốt.

“Nhưng bây giờ kết luận thì vẫn còn quá sớm, mối làm ăn này tôi nhận, ông nên làm gì thì đi làm đi.”

Yêu ma họ Trà nghe vậy thì mừng rỡ, đang muốn rời đi thì nhìn thấy ấm trà Thạch Lạn vừa mới lấy ra, trừng mắt nói: “Ấm trà này rất tốt! Cho dù là trà của nhân gian dùng nó để pha thì cũng sẽ mang theo linh khí!”

Thạch Lạn nhìn ông ta một cái, yêu ma họ Trà vội vàng chạy trốn.

Vu Hữu Dân chớp chớp mắt lén liếc nhìn ấm trà trong tay Thạch Lạn, thứ này đắt tiền như vậy mà ông ta lại lấy ấm trà này đáp lễ, có phải rất… rùng mình hay không?

Người mà Trà Tiểu Hoa thích tên Vu Chí Thừa, 32 tuổi, là một bác sĩ khoa ngoại.

Cuộc sống và nghỉ ngơi của Vu Chí Thừa rất có quy luật, đi làm, đi siêu thị mua thức ăn, dắt chó đi dạo trong công viên lúc 8 giờ tối, 9 giờ tối trở về nghỉ ngơi.

“Anh ta rất thích đọc sách, 9 giờ về nhà rửa mặt xong liền vào thư phòng ngồi, có đôi khi trực tiếp ngủ ở thư phòng.”

Tiểu Trà Yêu âm thầm theo dõi Vu Chí Thừa, kể lại cho Thạch Lạn.

Thạch Lạn gật đầu, sau khi Tiểu Trà Yêu đi thì hắn nói với Vu Hữu Dân: “Mấy ngày nay anh đi theo anh ta đi làm.”

Vu Hữu Dân gật đầu.

Mấy ngày nay vẫn có người theo dõi mình.

Vu Chí Thừa vừa tan làm ca đêm trở về nhà, vừa đưa tay kéo cà vạt trên cổ, lông mày nhíu lại.

Bởi vì nhà cách bệnh viện không xa nên anh ta không lái xe đi.

Nhưng cũng vì vậy mà anh ta phát hiện ra có điều đó không ổn.

Lấy điện thoại ra, mở camera, buông tay xuống để bên người, mượn ánh đèn đường quay lại những người đi theo phía sau.

Chờ đến sau khi về nhà, Vu Chí Thừa mấy lấy điện thoại ra xem video vừa mới quay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK