Vừa dứt lời, cô ấy liền nghe thấy âm thanh không chút cảm xúc nào của người bên cạnh. "Vương Hoan Hoan.” Vương Hoan Hoan có chút kinh sợ, không dám nhìn vào gương mặt của Trần Thần, khẽ nghiêng chiếc dù đen trong tay mình lên che khuất gương mặt của mình. Ngay lúc Trần Thần nhíu mày muốn đem cây dù che mưa của cô lấy ra thì chỉ nhìn thấy một khoảng không trống rỗng. Không thấy. Vương Hoan Hoan chạy mất tiêu rồi. Trần Thần cảm thấy có chút bất lực. Anh ta đứng tại chỗ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.