Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện xưa này tôi nghĩ cô là người nên nghe nhất.” Thạch Lạn cũng không để ý đến phản ứng của người khác mà nhìn về phía chị Tống.

Chị Tống bị Thạch Lạn nhìn chằm chằm như vậy thì hơi thở lập tức trở nên rối loạn, thân thể của cô ấy bắt đầu dựa vào Viên Khai Nguyên, dường như muốn đối phương ngăn cản tầm mắt của Thạch Lạn.

Viên Khai Nguyên muốn thuyết phục bản thân rằng đối phương không cố ý nhưng hiện giờ cũng không thể nhịn được nữa. Anh ta trực tiếp che chị Tống ra phía sau, đối diện với ánh mắt bình thản không sợ hãi của Thạch Lạn.

“Ngài Thạch, có chuyện gì xin ngài cứ nói thẳng.”

Lúc này Tiểu Tống cũng bị lời nói của Thạch Lạn làm cho ngây ngẩn, tình huống gì đây?

“Hai tháng trước, cô Tống xảy ra tai nạn xe cộ phải không?” Thạch Lạn hơi nhếch môi lên, bỗng nhiên mở miệng nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn qua lại giữa ba người Tiểu Tống.

“Phải.” Chị Tống vô cùng thông minh, vừa nghe thấy câu này lập tức nghiêng người từ sau lưng Viên Khai Nguyên đi ra, cô ấy có chút câu nệ đặt tay lên đầu gối, đầu hơi cúi xuống, giọng nói hơi gấp gáp nhưng đầy tội lỗi.

“Thật xin lỗi, Khai Nguyên.” Chị Tống cắn môi, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Viên Khai Nguyên: “Em, em cũng không còn cách nào, vì vậy mới nói với em trai em những chuyện đó.”

“Có chuyện gì vậy?”

Viên Khai Nguyên mơ màng nhìn qua lại giữa chị Tống và Tiểu Tống, Tiểu Tống đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Vu Hữu Dân, cũng chính là ngồi đối diện với vợ chồng Viên Khai Nguyên.

“Anh rể, chị gái em nói gần đây anh có gì đó không ổn, chúng em cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy em mới nghĩ cách lừa anh đến đây.”

Tiểu Tống ho khan một tiếng: “Anh biết không, em chỉ có một người chị mà thôi, em không muốn nhìn thấy chị ấy phải buồn, càng không muốn chị ấy sống trong nguy hiểm.”

“Cái gì? Mẹ không có việc gì sao?”

Viên Khai Nguyên không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức hỏi.

Vừa nghe thấy câu này, biểu tình của Tiểu Tống có hơi giật mình, cậu ta không ngờ đối phương lại không quan tâm vì sao cậu ta nói dối lừa bọn họ tới đây, mà lại quan tâm đến thân thể mẹ Tống.

Chỉ cần một điểm này thôi, cho dù anh rể có cái gì trên người, Tiểu Tống cũng không thể lạnh lùng thờ ơ với nó được.

“Không sao.”

Thật lâu sau giọng nói khô khốc của Tiểu Tống mới vang lên.

Viên Khai Nguyên mím môi lại, đại khái cũng nhớ lại tất cả những gì Tiểu Tống nói, bàn tay đặt trước người của anh ta nhẹ nhàng che trán: “Chuyện gì mà cần phải dùng lời nói dối để lừa bọn anh trở về? Em sợ bọn anh không về à.”

Thấy vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Tống, chị Tống tiếp lời: “Khai Nguyên, anh không phát hiện hai tháng nay anh rất không thích hợp sao?”

“Anh, anh làm sao?”

Không biết Viên Khai Nguyên nhớ đến cái gì, thân thể đột nhiên trở nên căng thẳng, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Thạch Lạn và Vu Hữu Dân cũng tràn ngập cảnh giác.

Thạch Lạn không quan tâm nhưng Vu Hữu Dân và Tiểu Tống lại vô cùng đề phòng.

Vừa nghe Viên Khai Nguyên nói lời này thì chị Tống lập tức đứng dậy, vẻ mặt có hơi suy sụp, sau vài lần hít thở, bàn tay siết chặt của cô ấy cuối cùng cũng buông lỏng, cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc mà nói.

“Trước đây anh chưa bao giờ thích ăn salad diếp cá, nhưng bây giờ anh lại hận một tuần không thể đều ăn món kia!”

“Đó là bởi vì, gần đây không phải mùa diếp cá sao? Tươi mới.”

Viên Khai Nguyên thấp giọng đáp.

“Còn thói quen sạch sẽ thì sao?” Chị Tống sắp không kiềm chế được nữa, giọng nói của cô ấy tràn ngập chất vất và giận dữ: “Trước kia anh không bao giờ chưa tắm giường mà đã lên giường đi ngủ!”

“Vì khoảng thời gian này quá mệt mỏi, hơn nữa bây giờ cũng không phải đặc biệt nóng, mới vào xuân không bao lâu, không cần mỗi ngày đều tắm rửa.”

Vẻ mặt Viên Khai Nguyên ôn nhu nhìn chị Tống, anh ta thậm chí còn cẩn thận đưa tay ra, muốn chị Tống ngồi xuống bình tĩnh một chút.

Nhưng chị Tống lại tránh né tay anh ta, hai tay vòng lại ôm ngực, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chớp mắt một cái liền rơi xuống: “Vậy vết bớt kia là chuyện gì?”

“Bớt gì?”

Viên Khai Nguyên sửng sốt, hỏi ngược lại.

“Vết bớt trên lưng anh đâu rồi!! Sau lưng chồng tôi có một vết bớt! Anh rốt cuộc là ai!”

Chị Tống rốt cuộc sụp đổ, cô ấy cầm lấy gối trên sofa liên tục ném về phía Viên Khai Nguyên, Viên Khai Nguyên cũng không trốn, kính mắt cũng bị đập rơi xuống đất, may mắn không làm trầy xước khuôn mặt.

“Chị! Chị bình tĩnh một chút!”

Tiểu Tống vội vàng giữ chặt tay chị Tống lại: “Có chuyện gì bình tĩnh nói, còn có ngài Thạch ở đây.”

Thạch Lạn từ lúc bọn họ bắt đầu tranh chấp thì không nói gì, hắn vẫn luôn nhìn Viên Khai Nguyên: “Thật ra tôi rất tò mò.”

Viên Khai Nguyên rút một tờ giấy ra, nhặt kính trên mặt đất lên: “Tò mò cái gì?”

Chị em Tiểu Tống đều nhìn qua.

Vu Hữu Dân thì lặng lẽ nhặt gối của sofa ở mọi ngóc ngách về, vạn nhất Tống lão đầu trở về nhìn thấy tình trạng lộn xộn này cũng khó nói.

“Rõ ràng anh nhận ra vợ anh có gì đó không ổn, vì sao còn bảo vệ cô ấy như vậy, thậm chí còn bảo hộ cô ấy?”

Thạch Lạn không phải người không phải quỷ không phải tiên không phải ma không phải yêu, hắn giống như là dị chủng không có trái tim, không thể nào hiểu được vì sao họ lại có nhiều cảm xúc đến vậy.

Loại cảm xúc mà hắn vẫn luôn không thể hiểu được, mà sư phụ cũng không cho hắn hiểu.

“Ngài Thạch, lời này của anh là có ý gì?”

Tiểu Tống nuốt nước miếng, cơ thể hơi run rẩy.

Thạch Lạn đưa tay ngăn cậu ta lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Viên Khai Nguyên: “Anh có thể cho tôi biết tại sao không?”

Viên Khai Nguyên đeo kính lại, ánh mắt anh ta thâm tình nhìn về phía chị Tống đang có vẻ mặt nghi hoặc: “Chúng tôi là vợ chồng, trao nhẫn trong nhà thờ, là một cặp vợ chồng sẽ ở bên nhau suốt đời, sao tôi lại có thể không còn đối xử tốt với cô ấy chỉ vì di chứng của cô ấy sau tai nạn chứ? Tôi là chồng cô ấy, bảo vệ cô ấy là trách nhiệm và cũng là nghĩa vụ của tôi.”

“Thật ra thì từ khi cô ấy tỉnh dậy từ bệnh viện, cô ấy đã thay đổi rồi…”

Trở nên đa nghi, lo được lo mất, không chỉ nhìn anh ta với ánh mắt xa lạ mà ngay cả với con cái của bọn họ, cô ấy cũng không có nhiều cảm giác gần gũi thân thiết, cứ giống như chính mình chưa từng có con vậy.

“Salad diếp cá không phải là món tôi thích nhất mà là món ăn yêu thích của cô ấy, mỗi năm vào mùa này cô ấy đều mua về ăn.” Viên Khai Nguyên nói xong thì chợt cười: “Nhưng tôi không ngờ rằng sau khi tôi mua về thì cô ấy sẽ kích động như vậy.”

“Còn có rất nhiều thói quen tôi không đổi nhưng cô ấy lại nghĩ rằng tôi không phải là tôi, vì thế tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói rằng đó có thể là do não bị chấn động trong vụ tai nạn, có thể cô ấy bị rối loạn trí nhớ, nghĩ tôi trở thành một người khác.”

Viên Khai Nguyên nói đến đây thì vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

Vu Hữu Dân khó hiểu nhìn về phía chị em Tiểu Tống, chị Tống ngơ ngác ngồi xuống, dáng vẻ giống như không thể hiểu được.

Tiểu Tống rũ mắt xuống nhìn chị Tống, dường như đang giải thích dường như lại đang nói sự thật để nhắc nhở: “Trước khi chị tôi kết hôn đã từng quen một người bạn trai, người đó là đàn anh của tôi, sau đó đi làm nhiệm vụ rồi không thể trở lại nữa.”

Có thể nói, người đó chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng chị Tống.

Ngay cả Viên Khai Nguyên đã kết hôn với cô cũng không thể so sánh được.

Mà viên Khai Nguyên cũng biết sự tồn tại của người kia, chính vì vậy anh ta đã nghĩ rằng vợ mình coi anh ta là người đàn ông kia, cho nên càng thêm đau lòng bao dung đối phương hơn.

Nhưng không ngờ cô ấy lại liên lạc với Tiểu Tống, khiến ông Tống đột nhiên đến thăm, sau đó lại bịa ra một lời nói dối để lừa gạt họ.

“Cho dù vợ tôi có như thế thì tôi cũng sẽ không ly hôn hay rời bỏ cô ấy.” Viên Khai Nguyên hít sâu một hơi, vươn tay đặt lên tay chị Tống, nhưng chị Tống lại vung mạnh ra.

Chính cô ấy dường như cũng bị hành động của mình làm cho kinh ngạc, vội vàng xin lỗi Viên Khai Nguyên: “Xin, thật xin lỗi, em…”

“Không sao đâu, anh không để ý.”

Viên Khai Nguyên ra vẻ thoải mái nhún vai.

Thạch Lạn nhìn chị Tống đang xấu hổ: “Nhưng cô ấy không phải vì chấn động não mà khiến trí nhớ hỗn loạn.”

Lời này vừa nói ra đã làm cho tất cả mọi người còn lại trong phòng kinh ngạc.

Bao gồm cả chị Tống.

“Cái gì, ý anh là gì?”

Đến cả hàm răng của Viên Khai Nguyên cũng đều run rẩy.

“Cô ta căn bản không phải vợ anh.” Thạch Lạn chỉ vào chị Tống: “Hay nói đúng hơn là vợ anh đã chết trong vụ tai nạn xe đó và người trở về không phải là cô ấy.”

“Không, không…”

Tiểu Tống liều mạng lắc đầu, cậu ta đỏ mắt nhìn chị Tống: “Sẽ không đâu…”

“Bởi vì cô ấy là âm nữ sinh ra vào ngày âm, tháng âm, năm âm, cho nên đã bị vong hồn chết trong cùng chiếc xe chiếm lấy thân thể.” Thạch Lạn hạ tay xuống, lại nhìn về phía Viên Khai Nguyên: “Cô ta đối xử với anh như một người khác nhưng người đó cũng là người gần gũi thân thiết nhất với cô ta khi cô ta còn sống, căn bản không phải bạn trai cũ của vợ anh, tôi nghĩ rằng sau lưng người kia không có vết bớt.”

Người có vết bớt kia là người mà vong hồn sắp chết cũng không nỡ buông tay.

“Nhưng tại sao tôi không nhớ bất cứ điều gì?”

Nhìn Viên Khai Nguyên và Tiểu Tống bị đả kích nặng nề, “chị Tống” cũng không biết phải làm sao.

“Linh hồn mới thường tạm thời quên đi ký ức khi làm người, khi cô còn đang mơ mơ màng màng, thi thể âm nữ vẫn còn hơi ấm này giống như một cánh cửa đầy ánh sáng, cho dù cô không đi vào thì những vong hồn khác cũng sẽ đi vào.”

Lời nói của Thạch Lạn khiến Tiểu Tống trực tiếp ngã quỳ xuống mặt đất, ôm mặt khóc lớn, mà Viên Khai Nguyên ngồi trên sofa lại không tin. Anh ta cười nhạo một tiếng, hỏi.

“Vậy sao cô ta lại tìm Tiểu Tống? Tại sao lại đi tìm em trai cô ấy khi nghĩ tôi có điều gì đó không ổn? Đây là em trai vợ tôi, tại sao cô ta lại đi tìm cậu ấy?”

“Đúng vậy.” Vu Hữu Dân nhịn không được mà gật đầu.

Nghe vậy, Tiểu Tống cũng tràn đầy hy vọng ngẩng đầu lên.

Giọng nói của Thạch Lạn vẫn vững vàng như trước: “Bởi vì đó là ý thức còn sót lại của cơ thể vợ anh, ngoại trừ bạn ra thì người cô ấy tin tưởng nhất là em trai mình.”

“Chị Tống” vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tiểu Tống, nhịn không được nói: “Khi đó, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên thông tin về cậu ta, tôi còn chưa kịp nghĩ cái gì, bởi vì luôn có một giọng nói nói với tôi rằng, cậu ta là người mà tôi tin tưởng nhất.”

Tiểu Tống nghe vậy thì không nhịn được nữa, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.

Mà Viên Khai Nguyên cũng giơ tay lên che kín mặt mình.

“Thật ra anh cũng nghi ngờ nhưng lại lùi bước, anh thà tin tưởng kết luận của bác sĩ còn hơn là tin rằng cô ấy đã chết.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Tôi xin anh… đừng nói nữa.”

Bi thương khổng lồ bao phủ Viên Khai Nguyên, Vu Hữu Dân không nhịn được lau khóe mắt mình: “Ngài Viên, xin hãy nén đau buồn.”

Thạch Lạn thuận tay cầm lấy quyển sổ trên bàn trà, sau khi mở ra thì vẽ một lá bùa trên trang giấy rồi xé ra đưa cho Viên Khai Nguyên: “Ăn đi.”

Viên Khai Nguyên bỏ tay xuống, trên mặt còn mang theo nước mắt, lúc này vẻ mặt có chút mơ màng, nhìn vô cùng buồn cười.

Vừa mới biết được vợ mình đã chết, vẫn còn đang đau buồn mà người này lại cho anh ta ăn giấy?

Mà lúc này Tiểu Tống vừa đúng lúc đi ra từ phòng vệ sinh, thấy anh rể không nhận thì cậu ta lập tức đoạt lấy, không chút nghĩ ngợi mà nuốt xuống.

“Nhắm mắt, mở to mắt.”

Tiểu Tống làm theo lời Thạch Lạn nói.

Chờ đến khi cậu ta mở mắt ra thì thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi cạnh Viên Khai Nguyên, đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu ta, cho dù mỗi lần đều xuyên qua khuôn mặt Viên Khai Nguyên.

“Đã làm bố nhiều năm như vậy, sao còn có thể khóc như này?”

Nước mắt của Tiểu Tống vừa mới dừng lại, nay lại chảy ra, nước mắt tuôn rơi ra còn nhiều hơn bất kỳ lần nào trong nửa đời trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK