Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhưng... nhưng cũng không thể nào trách cô hoàn toàn vì điều đó được", nhìn gương mặt tràn đầy sự ăn năn hối hận và sự tự trách mình của Tiêu Oánh, Vu Hữu Dân thờ dài, rồi đưa cho cô bé tờ giấy.

Tiêu Oánh cố gắng làm cho cảm xúc mình ổn định trở lại. Cô bé giơ tay lên, chà mạnh đôi mắt đang đỏ au, sưng phù của mình: "Sau khi chôn cất em trai xong, những người họ hàng trong gia đình và bạn bè đều khuyên nhủ gia đình cháu như thế..."

Thế nhưng bản thân Tiêu Oánh không thể vượt qua được, mỗi ngày, mỗi đêm cô bé đều nghĩ ngợi, giá như mà mình không buông tay cậu nhóc ra thì sao? Giá như mà mình không đi nhận cuộc gọi điện thoại chuyển phát nhanh kia thì như thế nào?

Đa Đa nhất định sẽ sống rất tốt, nhất định sẽ trưởng thành một cách khỏe mạnh. Mẹ và cha dượng mỗi ngày cũng sẽ vui vẻ chứ không đăm chiêu ủ dột như bây giờ, bầu không khí trong nhà vô cùng trầm lắng. Vào lúc nửa đêm, cô bé thường xuyên nghe thấy tiếng khóc của mẹ.

Vốn dĩ cha dượng Tiêu Oánh không thích uống rượu, hút thuốc, ấy vậy mà giờ đây, ông ấy lại bắt đầu dùng chúng để làm bản thân mình sao nhãng.

Trong nhà không còn tiếng cười đùa nữa, thậm chí, cả ba người bọn họ cũng ngừng trò chuyện, cũng chẳng biết là bắt đầu từ khi nào, mẹ Tiêu bỗng thường xuyên thích đứng ở cửa nhìn cô bé cùng với chiếc xe hơi đồ chơi bé xinh mà Đa Đa thích nhất cầm ở trong tay.

Tiêu Oánh vừa sợ, vừa cảm thấy buồn bã, cô bé muốn nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ Tiêu vừa thấy cô bé nhúc nhích thì lại lập tức rời khỏi.

Tình hình ấy cứ duy trì liên tục cho đến năm ngoái.

"Hôm ấy là vào đêm giao thừa."

Ngoại trừ hôm ấy là đêm giao thừa ra thì còn là ngày sinh nhật của Đa Đa.

Mẹ Tiêu nấu một bàn toàn những món ăn ngon, cha dượng cũng không còn trông suy sụp, chán nản nữa, ông ấy lại còn sửa sang một cách gọn gàng, sạch sẽ. Trông ông ấy dịu dàng, hiền hậu hệt như lần đầu tiên gặp gỡ Tiêu Oánh.

Ngay khi Tiêu Oánh nghĩ rằng cha mẹ cô đã thoát ra được khỏi hình bóng của Đa Đa, thì mẹ Tiêu lại giở một nụ cười hiền lành, nhân từ ra, nói những lời nói đau lòng.

Cha mẹ không thể nào quên đi được Đa Đa, con cũng không thể nào quên đi được, chính là bởi vì con đã hại chết em.

Con sẽ phải trả giá về việc này, nếu không ở dưới suối vàng, Đa Đa sẽ không thể nào mà nhắm mắt. Cha mẹ cũng không thể nào tha thứ cho con.

"Bọn... bọn họ đã làm những gì với cô?"

Vu Hữu Dân hỏi một cách khổ sở.

Tiêu Oánh gục đầu xuống, những vết sẹo tàn bạo mà nỗi thù hận gây ra ấy cũng từng chút, từng chút một xuất hiện. "Cháu uống thứ đồ uống trước mặt, và rồi sau đó ngất đi. Đợi đến khi cháu tỉnh lại thì..."

Đã có mặt tại một căn nhà cũ kĩ.

Trong phòng không có thứ gì cả, tay chân Tiêu Oánh bị dây thừng cột chặt vào ghế, ngoài ra, trên cổ còn có một chiếc vòng xích bằng sắt thường được dùng để buộc quang cổ con chó, sợi dây xích được buộc chặt vào thanh xà trên đầu. Cô bé không thể động đậy, một khi động đậy thì chiếc chuông được buộc vào sợi dây xích sắt sẽ rung lên.

Sau khi tiếng chuông vang lên, một gã họ Hắc sẽ xuất hiện, dùng roi da đánh vào tay, vào chân, vào mặt cô bé.

"Gã ta không đánh vào mặt cháu, mỗi ngày cũng đều được dùng ba bữa. Mới ban đầu cháu cũng không biết là tại làm sao, nhưng cho đến một ngày nọ, cháu đã hiểu ra được."

Mẹ Tiêu và cha dượng xuất hiện trước mặt cô bé sau hai tháng không gặp gỡ. Sau đó, mẹ Tiêu đưa cô bé vào trong nhà vệ sinh, nhìn thấy que xét nghiệm thai trên tay của mẹ, Tiêu Oánh tuyệt vọng.

Tiêu Oánh khàn giọng hỏi, nhưng mẹ Tiêu bảo cha dượng không cưỡng hiếp cô bé mà chỉ là đặt thứ này vào trong người cô bé mà thôi, hay nói cách khác, việc này được gọi là mang thai hộ.

Hóa ra trước khi Đa Đa được sinh ra đời, mẹ Tiêu đã rất muốn sinh cho cha dượng của Tiêu Oánh một đứa con, vì thế mà họ đã đi thụ tinh nhân tạo trong ống nghiệm, nhưng cứ mãi mà không có tin tức gì.

Nhưng vào thời điểm khi ấy, mẹ Tiêu cũng vừa lúc đang mang thai, vì vậy bọn họ không hỏi han thêm tin tức gì nữa. Sau khi Đa Đa qua đời, mẹ Tiêu đã đi sang bên đó hết lần này đến lần khác, nhưng bác sĩ bảo với bà ấy, cho dù có thành công đi chăng nữa, thì với cơ thể của bà ấy, cũng chỉ có thể có ba mươi phần trăm cơ hội ổn định thai nhi.

"Bọn họ bảo Đa Đa là do cháu hại chết, vì thế, cháu phải hoàn trả lại món nợ đó". Tiêu Oánh vuốt ve bụng của mình, mắt ứa máu. "Bọn họ bảo cháu sinh em trai cháu ra, chỉ cần em trai bình an ra đời, thì cháu cũng có thể quay trở về nhà."

Tiêu Oánh quả thực có tự trách mình, nhưng cho dù có tự trách mình đi chăng nữa thì cô bé vẫn biết việc làm của mẹ Tiêu là không đúng, vì vậy đã phản kháng.

Nhưng nếu cô bé không chịu ăn cơm, gã kia sẽ ập đến, nếu cô bé vẫn không chịu nghe lời thì sẽ bị đánh đập một cách tàn nhẫn.

Sau đó lại được quan tâm, chăm sóc một cách cẩn thận, chu đáp.

"Thật là vớ vẩn! Bọn họ đang gây ra tội lỗi. Phải, là đang phạm tội! Phải bị bắt bỏ tù rồi xử bắn."

Vu Hữu Dân nghe mà tức sôi cả máu.

Thạch Lạn nhìn Tiêu Oánh, tay chỉ nhẹ lên trên chiếc ghế sô-pha. "Cô đã thỏa hiệp."

Tiêu Oánh run rẩy toàn thân, cô bé nhắm đôi mắt đỏ ngầu của mình lại, oán khí trên cơ thể dần dần lan tỏa ra, khiến cả phòng khách lạnh ngắt.

"Phải, tôi đã thỏa hiệp."

Mỗi ngày, gã kia đều cho Tiêu Oánh xem ti vi, đều là những video về Đa Đa, cười có, khóc có, cũng có những video nghịch ngợm và rồi bị khiển trách, một Đa Đa sống sờ sờ.

Tất cả những điều đó đã xúc tiến cho thần kinh của Tiêu Oánh, khi mẹ Tiêu lại đến gặp cô một lần nữa, bởi vì trầm cảm nên chức năng cơ thể của bà ấy lại ngày càng tệ đi, không còn bảo đảm được nếu mang thai.

Những lời mắng mỏ và trách móc tràn ngập bên tai cô bé, bởi vì những lời nói của cha dượng mà một tháng sau, cô lại bị người ta nhét vào một thứ gì đó với thân phận là người mang thai hộ. Gã đến từ phòng khám Hắc Tâm kia thấy cơ thể cô bé bị thương tích như thế cũng có chút không đành lòng.

Các người không thể lúc nào cũng đánh đập cô bé như thế được, phải bồi dưỡng chút, nếu không thì có làm thêm nhiều lần nữa, thai nhi cũng không thể giữ được.

Có thể là bởi vì lời nói của hắn ta, cũng có thể là vì sự bình an của Tiêu Oánh, mà gã kia không đánh cô bé nữa, nhưng vẫn tiếp tục cho chiếu những chiếc video.

"Tôi ma chướng rồi", Tiêu Oánh ngẩng đầu lên, nỗi căm phẫn từ bên trong cơ thể cô bé tỏa ra. "Quả thực tôi muốn hạ sinh đứa bé ấy, tôi muốn nhìn thử xem rốt cuộc cậu bé có phải là Đa Đa hay không."

Nhưng cô bé tuyệt đối không thể ngờ được rằng, mẹ Tiêu lại có thể đưa cho cô xem tin nhắn mà Đổng Xương đã gửi cho cô.

Ý định ban đầu của bà ấy chỉ là nếu Tiêu Oánh có thể hợp tác hạ sinh đứa bé ra, thì mẹ Tiêu sẽ tác thành cho cô bé với Đổng Xương.

Nhưng mẹ Tiêu đã đánh giá thấp vị trí của Đổng Xương trong lòng Tiêu Oánh.

Cậu chính là tia sáng của cô bé, là tất cả của cô, là tia sáng mà cô bé muốn theo đuổi nhất, hơn thế nữa lại còn luôn muốn có được.

Bây giờ, cơ thể Tiêu Oánh đã trở nên ô uế, nhân cách đã bị đục bẩn, cô bé không còn tư cách nào để có thể ở bên cạnh cậu nữa, càng không muốn đem cái thân thể dơ dáy này đi gặp mặt cậu.

Sau khi mẹ Tiêu đi, Tiêu Oánh lợi dụng thời cơ khi gã kia không có mặt ở đây, đã lấy một con dao nhỏ được giấu sẵn đâm vào tim.

Cô bé tự sát, nhưng là bị bức ép đến tự sát.

Cô bé căm hận, nhưng cũng tự trách bản thân mình. Nỗi căm phẫn làm cô bé khó chịu, sự tự trách khiến cô bé chọn lựa phong ấn kí ức của mình trước khi chết, mang theo sự thuần khiết ban đầu đến bên cạnh Đổng Xương theo những chấp niệm của cậu.

Sau khi nói với Lý Lão Ngũ về địa điểm và một vài bằng chứng được chôn giấu theo như lời Tiêu Oánh đã nói, Thạch Lạn để cho cô bé được nghỉ ngơi, đợi đến lúc đầu thai.

Nhưng không lâu sau, Vu Hữu Dân nói với hắn, rằng không thấy Tiêu Oánh đâu nữa rồi.

Thạch Lạn cụp mắt xuống: "Oan có đầu, nợ có chủ."

Vu Hữu Dân sững sờ, sau đó gật gật đầu rồi ngồi xuống: "Thưa ngài, không phải là những con ma mới qua đời thường rất yếu hay sao? Làm sao mà cô bé có thể tự phong ấn kí ức mình được thế ạ?"

"Có một số con ma giúp đỡ cô bé", sau khi nói xong, hắn liền quay trở về phòng nghỉ ngơi.

Hắn buồn ngủ rồi.

Tiêu Oánh đã biến mất hai năm rồi.

Mẹ Tiêu và cha dượng luôn được mọi người xung quanh an ủi, một lúc mất đi cả hai người con, nghe thôi cũng đã đủ khiến người khác cảm thấy buồn lòng.

Lúc này đây, mẹ Tiêu đang bế một đứa trẻ ra ngoài với nụ cười rạng rỡ trên môi, cất lời nói với cha dượng đang ngồi trên ghế sô-pha đọc báo: "Anh chỉ biết đọc báo, mau lại đây trông chừng Đa Đa giúp em với. Em đi nấu cơm."

Cha dượng nghe thấy liền mau chóng buông tờ báo xuống, bế lấy đứa nhỏ cẩn thận từng li từng tí.

Tiêu Oánh bay đến bên cạnh cha dượng, nhìn đứa bé trông như chiếc bánh bao trắng muốt ấy mà rơi lệ, rốt cuộc vẫn là nhờ mang thai hộ sinh ra đứa bé.

Mặc dù đứa bé trông nhỏ xíu, nhưng vì bọn trẻ có một tâm hồn trong sáng, thuần khiết nên có thể nhìn thấy được một số thứ mà người lớn không thể nhìn thấy.

Lúc này đây, cha dượng nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình đang xòe bàn tay nhỏ nhắn của cậu ra, chỉ về phía bên cạnh ông ấy: "Bé con, con muốn ra ban công nhìn ngắm chim chóc à? Bây giờ, trời đã sụp tối rồi, không còn nhìn ngắm chim chóc được nữa đâu, ngoan nào."

Một trận gió bỗng nhiên kéo đến, rèm cửa sổ bị thổi bay phấp phới. Mẹ Tiêu đang nấu cơm trong phòng bếp hét lớn lên.

"Nó đã trở lại! Nó đã trở lại rồi."

Mẹ Tiêu nhìn thấy Tiêu Oánh từ bên trong nồi cơm điện liền chạy vụt sang phòng khách, nhưng lại không muốn ma nữ đằng sau lưng cha dượng làm cho sợ hãi nên lại chui tọt xuống dưới gầm bàn, hét lớn lên.

"Em nói gì vậy chứ!"

Cha dượng lập tức vội vội vàng vàng che chở cho đứa bé trong lòng mình, nhìn về phía mẹ Tiêu, lạnh lùng nói: "Chỉ là một cơn gió mùa thu thôi mà, coi em sợ hãi kìa... Aaaaaa!"

Khi Lý Lão Ngũ chờ người phá tung cánh cửa để bước vào, thì căn phòng khách đã được khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có điều mẹ Tiêu và cha dượng đã nằm dài trên vũng máu, còn đứa bé thì nằm trên sô-pha cười ha hả, tựa hồ như có người đang chơi đùa với bé con vậy.

Tất cả đều trông rất kì dị.

Tiểu Tống đi thăm dò, xem xét mạch đập của hai con người nằm dưới đất: "Vẫn còn sống."

Mặc dù mẹ Tiêu và cha dượng vẫn còn sống, nhưng một cánh tay, một cẳng chân đã bị chặt đứt. Ngoài ra, do có đầy đủ bằng chứng, nên hai người bọn họ bị khép vào tội giết người, đưa ra xử tử.

Còn cái gã họ Hắc kia, còn chưa kịp đợi đến lúc Tiêu Oánh tìm ra gã, thì gã đã chết ngoài ý muốn rồi.

"Cái phòng khám kia cũng bị phong tỏa rồi, tên bác sĩ Hắc Tâm kia cũng tham gia vào đường dây buôn người ngầm, nên không tử hình cũng không được", Lý Song Phi đến nhà Thạch Lạn với đầy lòng biết ơn.

"Tình hình cháu trai cô ra sao rồi?"

Do Thạch Lạn đã ngủ mê man, nên chỉ có Vu Hữu Dân ra tiếp khách.

"Tình hình cũng không thể bảo là tốt được, nhưng cũng không đến nỗi tệ", Lý Song Phi thở dài. "Chỉ là thằng bé không nói gì nhiều, dốc hết tâm sức vào việc học, chị cả tôi và bọn họ rất vui."

"Chỉ cần không nghĩ uẩn là tốt rồi", Vu Hữu Dân thở phào nhẹ nhõm.

Lý Song Phi cười cười, một lát sau, cô lại hỏi tiếp: "Tiêu Oánh thật sự đã đi đầu thai rồi sao?"

"Cô bé đã đi rồi", Vu Hữu Dân gật đầu.

"Nhưng không phải bảo, rằng nếu ma quỷ làm tổn hại đến con người, thì sẽ phải mang nợ, không thể đi đầu thai được nữa hay sao?" Lý Song Phi vẫn luôn cảm thấy sợ hãi vì điều này.

"Không sao cả", Vu Hữu Dân cười cười, xua xua tay. "Ngài Thạch bảo do cô bé chết oan, nên đó chính là món nợ mà hai vợ chồng nhà ấy còn nợ cô bé."

Chỉ cần không giết chết bọn họ thì không sao cả.

Nghe thấy thế, cuối cùng Lý Song Phi cũng cảm thấy yên lòng. Cô cười rồi cầm lấy điện thoại di động lên: "Bây giờ rất thịnh hành việc chuyển khoản trực tuyến, tôi không có đem theo tiền mặt bên người, vì vậy tôi có thể thanh toán trực tuyến được không ạ?"

"Thanh toán trực tuyến ư?" Vu Hữu Dân lôi điện thoại di động ra. "Có phải là cái thẻ màu xanh ở cửa hàng không? Gọi là mã QR đúng chứ?"

"Ngài không cần phải phiền lòng đến thế đâu, để tôi chỉ ngài nhé! Ngài có thẻ không?"

"Tôi không có."

Trước đây, Vu hữu Dân cực kì nghèo, tiền để trong túi không cần nạp vào thẻ.

Sau này đi theo Thạch Lạn, mặc dù kiếm được tiền, nhưng nó sẽ luôn luôn biến thành bùn, vì thế cũng không cần dùng đến thẻ.

"Tôi đưa ngài đi làm thẻ nhé, chúng ta đi thôi!" Lý Song Phi hùng hùng hổ hổ dẫn Vu Hữu Dân ra ngoài ngân hàng làm thẻ.

Khi Vu Hữu Dân quay lại, chiếc điện thoại di động được bỏ vào chiếc túi treo trên cổ hắn ta. Hắn ta cười tít mắt, đưa tay sờ sờ, món đồ vật này là đồ công nghệ cao, không thể bị biến thành đất được đâu nhỉ?

…………………………

Nhưng hai tháng sau đó, khi Thạch Lạn tỉnh lại, Vu Hữu Dân khóc như chó.

Bởi vì tiền bên trong đã không còn lại phần nào nữa, kể cả phần tiền mà Vu Hữu Dân tự mình kiếm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK