“Nói như thế nào đây.” Ông chủ sờ cái cằm, nhớ tới căn nhà kia của bạn thân, ông nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra từ gì để miêu tả, cuối cùng khô khan nói, “Dù sao mỗi lần tôi bước vào căn nhà đó, toàn thân liền run lên.”
Nhìn thấy trên mặt Vu Hữu Dân tràn ngập không tin. Ông chủ cảm thấy lòng tự trọng không hề bị tổn thương, “Thật đấy!”
Ông giơ tay lên, kéo ống tay áo, chỉ vào lông tơ phía trên, vẻ mặt thành thật nói.
“Mỗi lần đi vào căn nhà kia, lông tơ của tôi đều dựng thẳng lên! Không chỉ riêng mình tôi, bạn của tôi cùng gia đình của ông ấy lúc ở đó cũng cảm giác tóc gáy dựng ngược cả ngày, rất là đáng sợ, cho nên mới dọn đi.”
Vu Hữu Dân nhìn về phía Thạch Lạn, sau khi nhìn thấy mặt mũi hắn khẽ động, lại quay đầu nhìn về phía lão bản, lúc này thanh âm của hắn ta ép xuống thấp hơn so với lúc trước, “Có phải là có đồ gì không sạch sẽ trong nhà không?”
“Cái đó thì không có.”
Ông chủ vội vàng xua tay, “Về việc này tôi có thể đánh cược, bạn của ta tìm không ít thầy pháp về xem qua căn nhà kia, thứ gì cũng không có, nhưng cảm giác để lại khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Ở lâu trong nhà cả người đều không thế nào hăng hái lên được.”
“Đi xem một chút đi.” Thạch Lạn nhìn chằm chằm Vu Hữu Dân, Vu Hữu Dân sờ lên nơi đựng tiền túi, cuối cùng cắn răng.
“Được thôi.”
Chờ ông chủ ra ngoài gọi điện thoại liên hệ bạn của ông, Vu Hữu Dân lại nói, “Tiền của chúng ta quá ít, cho dù là thuê phòng, tối đa cũng chỉ có một tháng tiền thuê, mà chúng ta còn phải ăn uống.”
Nói xong lời cuối cùng, Vu Hữu Dân trong lòng chua xót, kỳ thật không phải bọn họ cần ăn uống, mà là chính mình cần.”
“Đừng lo lắng, không đủ tiền tôi có thể kiếm thêm, anh cứ yên tâm mà tiêu xài.”
Thạch Lạn nói ra lời thề son sắt.
Vu Hữu Dân cuối cùng cũng vực dậy tinh thần, quý ngài nhà hắn ta bản lĩnh một thân, không sợ không kiếm được tiền!
Ông chủ rất nhanh đi trở về, ông cười nói, bạn của ta ngay lập tức tới ngay, trước tiên phải nói trước là nhà kia mặc dù có sân vườn, nhưng mà không ở trong nội thành, muốn làm cái gì có khả năng sẽ không tiện lắm.
Ban đầu vốn dĩ bạn của ông mua lại là để cho cha mẹ có nơi dưỡng lão, mà muốn dưỡng lão thì tự nhiên sẽ ở vùng ngoại thành.
Không khí rất tốt.
“Không sao đâu.” Vu Hữu Dân thành thật cười một tiếng, chỉ cần có một chỗ để ăn ngủ ở thì hắn ta đã rất mãn nguyện rồi.
Thạch Lạn cũng không thèm để ý.
Nửa giờ sau, chủ nhân của căn nhà kia đến rồi, ông ấy lái Mercesdes Benz, nhìn thì cỏ vẻ là một người có tiền, ăn mặc chỉnh tề, quần áo cũng rất thời trang.
Vu Hữu Dân mặc dù không biết đó là nhãn hiệu gì, nhưng là theo cảm nhận mà nhìn thì có vẻ rất tốt.
Vừa nghĩ tới đối phương là chủ nhân của căn nhà kia, tim hắn ta liền có chút run rẩy, cũng không biết tiền thuê căn nhà kia đến tốt cùng là bao nhiêu tiền một tháng.
Thạch Lạn nhìn về phía kia Mercedes Benz biểu hiện ra một bộ dạng cực kỳ chán ghét, thấy vậy chủ nhân của chiếc xe Mercedes Benz kia có chút run rẩy.
Ông ấy cẩn thận đánh giá Thạch Lạn, cảm thấy thân phận của đối phương nhất định không đơn giản, chỉ cần nhìn tướng mạo kia, lại nhìn một thân tràn đầy khí phách với ánh mắt khinh thường nhìn vào con xe bảo bối của ông ấy, tuyệt đối là chính là một phú nhị đại đi ra ngoài trải đời.
Vừa nghĩ tới đối phương rất có thể là một tên phú nhị đại giấu tên, chủ nhân chiếc xe liền đảo mắt
“Ngài Thạch, nhịn một chút, vì một chỗ có thể đặt giường để nằm nha.”
Vu Hữu Dân biết rõ Thạch Lạn không thích ngồi xe hơi, hắn ta vội vàng thấp giọng nói.
Nhưng khi chủ nhân Mercedes Benz nghe vào tai, lại cảm thấy phán đoán của chính mình quả nhiên không sai, người bình thường làm sao ngồi Mercedes mà còn cần nhịn một chút?
“Mời ngồi.” chủ nhân Mercedes Benz tự mình ra đằng sau mở xe, hướng hai người Thạch Lan lộ ra nụ cười thương nghiệp tiêu chuẩn.
Thạch Lạn nghĩ đến giường của mình, ngoan ngoãn đi vào.
“Tôi họ An, các ngài xưng hô như thế nào?”
An Kiên Quân nhìn Thạch Lạn qua gương.
“Tôi họ Vu, quý ngài nhà chúng tôi họ Thạch.” Vu Hữu Dân vội vàng tiếp lời.
An Kiến Quân nhẹ gật đầu, trong lòng đoán ra được, vị ngài Thạch đây không thích cùng người khác nói chuyện.
“Cả nhà tôi đều đã ở qua căn nhà kia, nhưng mà thời gian ở đó cũng không dài, nguyên nhân cụ thể thì bạn của tôi đã nói cho các ngài biết sao?”
“Ông ấy đã nói, quý ngài nhà chúng tôi cảm thấy rất hứng thú, cũng không biết tiền thuê như thế nào nhỉ?”
Vu Hữu Dân nuốt một ngụm nước bọt, ôm chặt túi tiền hỏi.
“Tiền thuê nhà?” An Kiến Quân ho khan một tiếng, “Tiền thuê nhà trước tiên đừng vội, các ngài vẫn là nên xem qua phòng ở đã.”
Khoảng chừng một tiếng sau, bọn hắn đã đứng trước một cánh cổng, khu vực cư xá này nhìn qua rất cao cấp, hoa cỏ cây cối ở cửa sau cũng nhiều, giống như một công viên, người ở đây phần lớn là người già, sau khi vào cư xá thì gặp không ít.
Thạch Lạn là người đầu tiên bước xuống xe. Hắn nhìn khoảng sân được bao quanh bởi âm khí dày đặc trước mặt, gõ nhẹ chân trái xuống đất, liền cảm thấy có rất nhiều âm khí lao về phía mình, trong mắt của hắn hiện lên vẻ hài lòng "Tôi muốn nó."
Vu Hữu Dân: “....... Quý ngài của tôi ơi!!”
Lấy tiền đâu ra mà đi thuê nhà!!
An Kiến Quân sững sờ, còn chưa kịp nói chuyện liền thấy Thạch Lạn xoay người lại, “Tôi không có tiền, nhưng là tôi có thể dùng đồ vật trao đổi với ông, nếu như ông đồng ý, hiện tại tôi sẽ nói cho ông nghe.”
“…Xin mời nói.”
An Kiến Quân cũng không biết làm sao, khi bị cặp mắt kia của Thạch Lạn nhìn đã cảm thấy toàn thân không có khí lực, mặc kệ là cơ thể, hay là trái tim, đều không có ý muốn chống đối.
"Sau ba ngày, bất kể ai đó cho ông xem bất kì hợp đồng nào, ông cũng phải ký tên, một tuần sau, ông sẽ nhận được những gì tôi đã trao đổi với ông."
An Kiến Quân có chút bối rối, nhưng mà trong trường hợp này, ông ấy cũng không biết vì sao lại gật đầu đồng ý.
Chờ đến khi ông ấy lấy lại tinh thần, Thạch Lạn đã đứng trước cửa sân, trông mong chờ lấy ông ấy mở cửa.
"... Xin lỗi, xin lỗi." An Kiến Quân vội vàng lấy chìa khóa ra, mở cửa sân.
Sau khi cửa sân được mở ra, hương hoa xộc vào mũi, hoa cỏ cây cối cạnh sân tường mọc đầy, lúc này vừa mới là mùa xuân, muôn vàn loài hoa đua nhau đâm chồi nảy lộc.
Hương hoa thoang thoảng đến từ chúng.
Nhìn về phía trước, có một con đường lát đá xanh từ cổng lớn đến cửa sân. Cả ba đi theo con đường đó đến trước cửa phòng chính. An Kiến Quân xoa tay nổi da gà, mở cổng.
Đồ đạc trong nhà có chút bụi, nhưng là cũng không ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài.
"Đồ đạc được lựa chọn cẩn thận, ngài có thể ở ngay sau khi dọn dẹp. Chỉ cần mang theo một số quần áo và đồ đạc cá nhân là được".
Sau khi mang bọn người Thạch Lạn đi tham quan một vòng, An Kiến Quân cười nói.
Ông ấy bây giờ cảm thấy cả người đều không thoải mái, không chỉ một mình ông ấy, Vu Hữu Dân ôm lấy hai tay có chút run rẩy, "Sao tôi lại cảm thấy lạnh thế này?”
An Kiến Quân liếc nhìn Thạch Lạn đang thờ ơ, "Đúng vậy, căn nhà này mặc dù tốt, nhưng lúc nào cũng có cảm giác u ám. Nghe nói ngài Thạch muốn tìm căn nhà như thế này?”
“Đúng vậy, tôi rất hài lòng, đồ người muốn tôi đã trao đổi, buổi tối hôm nay chúng ta có thể vào ở ngay lập tức được sao?”
“Có thể, đương nhiên có thể.” An Kiến Quân gật đầu, nhưng ông ấy vẫn luôn là thương nhân, bất kể Thạch Lạn có phải là thiếu gia nhà giàu hay không, ông ấy phải bảo vệ lợi ích của chính mình đầu tiên.
“Nhưng mà tôi cũng không biết là vật mà ngài Thạch đây là cái gì, cũng không biết các ngài có thể hay không ở lại căn nhà này lâu dài, nếu không trước tiên các ngài ở một tuần, chúng ta sẽ đợi kết quả của cả hai bên, như thế nào?”
“Được thôi.”
Thạch Lạn gật đầu.
Sau đó, hắn chỉ vào căn phòng lớn nói với Vu Hữu Dân, "Anh sống trong căn phòng đó, còn tôi sẽ ở phòng đối diện."
Phòng ở đối diện nhỏ hơn so với căn phòng này.
“Như vậy sao mà được chứ! Ngài nên ở phòng lớn mới đúng.” Vu Hữu Dân vội vàng nói.
“Không cần, tôi thích gian này, âm khí nặng.” Thạch Lạn nói xong liền đi vào căn phòng kia xem xét.
“Khụ khụ, ngài Thạch đây, rất biết tận hưởng ha.” An Kiến Quân cười gượng nói.
Vu Hữu Dân cũng lộ ra nụ cười giả tạo, “Đúng vậy, tính tình quý ngài nhà tôi có chút thẳng thắn, An tiên sinh, vậy một tuần sau chúng ta gặp lại?”
“Được, để tôi gọi điện thoại cho bạn tôi, để ông ấy đem giường đưa tới.” Căn phòng mà Thạch Lạn muốn là phòng chuẩn bị cho trẻ nhỏ, nhưng mà trẻ nhỏ mãi vẫn chưa có, cho nên bên trong ngoại trừ tủ quần áo ra thì cái gì cũng không có.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới đón các ngài.”
Lúc gần đi, An Kiến Quân nhịn không được nói.
Vu Hữu Dân nhìn Thạch Lạn đang cảm thấy dắc ý, cảm thấy khả năng bọn họ rời khỏi cái nhà này cũng không lớn.