Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị..."

Tiểu Tống khóc như một đứa trẻ.

Viên Khai Nguyên ngước mắt lên nhìn cậu em vợ đang khóc bên cạnh, cũng không biết vì sao nhưng nỗi buồn lại ập đến khiến anh ta chỉ cảm thấy trong mũi bị ngạt thở, cảm giác này không thể nói rõ đau như thế nào khiến anh ta đau buồn đến cực điểm, nhưng không nước mắt không chảy xuống, chỉ đầy bất lực.

Một tờ giấy đưa tới trước miệng anh ta, Viên Khai Nguyên rũ mắt xuống nhìn, vẻ mặt trung thực nhìn Vu Hữu Dân hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Anh ta mới không nói có mấy phút mà giọng nói đã khàn đến như vậy.

"Ăn hết đi, có thể nhìn ra anh muốn nhìn thấy người."

Vu Hữu Dân nói rồi lại đưa lần lượt từng tờ từng tờ giấy lên miệng anh ta.

Thấy cậu em vợ lau nước mắt rồi tay nắm tay đi về phía phòng, Viên Khai Nguyên không nói lời nào liền nhét tay vào trong miệng, ngay sau đó anh ta nhìn thấy vợ mình bị em vợ ôm, thình thoảng còn lo lắng nhìn anh ta ở bên cạnh!

"Xảo Nhi!"

Viên Khai Nguyên hét lên một tiếng rồi lao vào trong phòng.

Trong phòng kia có tiếng khóc nỉ non nhưng trong phòng khách lại im lặng.

Hai tay "chị Tống" ôm chặt ở trước người, hai mắt vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn Thạch Lan nói: "Thạch tiên sinh, tôi có thể khôi phục ký ức khi tôi còn sống đúng không?"

"Sau khi khôi phục thì cô định làm gì?"

Thạch Lạn đứng thẳng dậy mà nhìn cô ta.

"Chị Tống" sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Tất nhiên là trở về bên cạnh người nhà của tôi rồi!"

“Nhưng cô đã chết rồi.” Thạch Lạn chỉ vào thân thể của cô ấy (chị Tống): “Chủ nhân của thân thể này vẫn đang nói lại chuyện cũ trong phòng, cô là một cô hồn đi chiếm thân thể người khác thì có tư cách gì để nói những lời như vậy?"

"Đúng vậy, hành vi của ngài còn tệ hơn cách cư xử của người vợ trong câu chuyện vừa rồi của ngài, đây là ngài đang đem người mình yêu trở về từ tình yêu của người khác."

Vu Hữu Dân gật đầu.

"Chị Tống" cau mày, thật lâu sau mới nức nở nói: "Đúng vậy, tôi có tư cách gì để lấy đi thân thể này chứ..."

Thạch Lạn cúi đầu xuống nhìn ngón tay tái nhợt, lạnh lẽo của mình: "Lúc trước khi Tiểu Tống tìm tôi, tôi đã nói ngoài quỷ khí của cô trên người cậu ta thì còn có một cỗ tử khí, đó là vì thân thể của người này đã bắt đầu thối rữa rồi."

"Làm thế nào mà?"

"Chị Tống" vội vàng nhìn về phía thân thể của mình, cô ta không cảm giác được làn da có vấn đề gì cả!

“Nội tạng của cô đã bắt đầu thối rữa rồi.” Ánh mắt Thạch Lạn lọt vào trong mắt cô ta: “Phần trên lưng cùng bắp chân của cô đã bắt đầu mọc thi ban (nghe mấy truyện của hư trúc vlog trên ytube sẽ rõ hơn, giải thích ra rất khó hiểu) cho nên trong thời gian này cô không thể ăn cái gì nữa, hơi thở có chút hôi thối cùng lưng đùi cũng bắt đầu đau ngứa."

Mỗi khi Thạch Lạn nói một câu thì cơ thể của "chị Tống" lại chùng xuống một chút, trong lúc này vẫn luôn có một giọng nói luôn nói cho cô ta biết thời gian không còn nhiều nữa, cô ta phải nhanh chóng tìm được tình yêu đích thực của mình nếu không cô sẽ không bao giờ gặp được.

"Nhưng sư phụ, tại sao người vợ kia trong chuyện xưa vẫn còn sống hơn một năm chứ?"

Vu Hữu Dân giơ móng vuốt ra mà hỏi một cách thận trọng.

Dù sao người ngoài đều ở trong phòng khác, trong phòng này ngoài bọn họ cũng chỉ có một con quỷ, cũng không sợ hỏi xong sẽ ném đi mặt mũi của sư phụ.

"Đó là bởi vì linh hồn của chủ nhân thân thể đang ở gần cô ấy, mà linh thể lúc đó cũng sinh ra đồng cảm cho nên thân thể sẽ phân hủy chậm lại."

Sắc mặt "chị Tống" hơi động, giọng điệu có chút kích động nói: "Còn tôi thì sao? Thân thể của tôi sao lại phân hủy nhanh như vậy?"

"Bởi vì âm phủ ở thế giới này không còn như trăm ngàn năm trước nữa, xã hội loài người đang phát triển cùng tiến bộ, âm phủ cũng tự nhiên phát triển tiến bộ, trong tình huống cuả cô cũng không thể vượt quá ba tháng."

"Chị Tống" đau khổ nhắm mắt lại, cô ta đã ở trong cơ thể này được hơn hai tháng, tức là cô ta chỉ có hơn nửa tháng nữa.

"Thạch tiên sinh."

“Chị Tống” bịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Thạch Lạn, vẻ mặt mang theo khẩn cầu nói: “Tôi xin ngài, dù có dùng cách gì đi nữa, mặc kệ tôi phải trả giá lớn như thế nào thì tôi cũng nguyện ý, chỉ cần có thể gặp lại gia đình tôi một lần thôi, tôi cầu xin ngài…"

"Này, cô đứng dậy đi!"

Vu Hữu Dân vội vàng ngăn cản, đúng lúc này cửa phòng của Tiểu Tống cũng được mở ra, người đi ra chính là Tiểu Tống.

Cậu ta nhìn thấy cảnh "chị Tống" quỳ xuống, sau khi hít một hơi thật sâu rồi đóng của phòng lại đi tới: "Thạch tiên sinh, chị tôi còn có thể trở về lại trong thân thể được không?"

"Không thể." Thạch Lạn lắc đầu, sau đó nhìn cậu ta rồi chỉ vào “chị Tống” nói: "Muốn giúp cô ta sao?"

"Chị Tống" vội vàng nhìn về phía Tiểu Tống.

Tiểu Tống im lặng nhìn "chị Tống" một lúc rồi đi tới đỡ người dậy: "Giống như Thạch tiên sinh vừa nói rồi thân thể của chị gái tôi rất đặc biệt, cho dù không có cô thì còn những cô hồn khác cũng sẽ chiếm lấy thân thể của chị tôi."

"Em trai... Không, cậu Tống..."

"Chị Tống" nghe xong nói năng có chút lộn xộn.

Tiểu Tống vô lực với vô ta khóe miệng giật giật: "Ý của chị gái tôi là muốn làm một việc tốt, để cho cô hiểu rõ được tâm nguyện của mình sau đó sẽ cùng nhau đi đầu thai."

Có một người bạn cũng tốt mà.

"Ngay cả như vậy, vấn đề này cũng đã làm phiền cậu rồi."

Thạch Lạn đứng lên, Vu Hữu Dân cũng nhanh chóng đứng lên.

"Tìm tất cả các danh sách từ vụ tai nạn xe cộ của chị gái của anh ngày hôm đó, sau đó mang theo cô ta tới tìm tôi."

Nói xong liền chuẩn bị để rời đi.

Tiểu Tống vội vàng kêu lên: "Vậy chúng tôi có thể tiếp tục gặp chị gái của tôi không?"

"Lá bùa kia sẽ có thể làm cho các anh gặp cho đến khi cô ấy rời đi thì thôi."

Tiểu Tống nghe thấy vậy, nhìn theo bóng lưng của hai người, chân thành nói: "Cảm ơn Thạch tiên sinh."

Thạch Lạn khoát tay áo nói: "Lấy tiền làm việc nên không cần nói cảm ơn."

Tối hôm đó, Tiểu Tống bắt đầu kiểm tra những người trên xe ngày hôm đó nhưng vào ngày hôm sau, khi cậu ta mang danh sách cùng ảnh chụp đến gặp Thạch Lạn, Thạch Lạn xem xong thì khẩn trương nhìn một người một quỷ nói: "Cô xem rồi sao?"

"Chị Tống” vội vàng gật đầu: "Tôi xem rồi nhưng tôi không có nhớ gì cả."

“Vậy thì không có cô.” Thạch Lạn đem tài liệu đặt lên bàn.

Tiểu Tống vỗ đầu một cái: "Tôi chỉ cố nhìn mấy người trên xe, chiếc xe kia cũng đụng chết rất nhiều người!"

Nói xong liền gọi điện thoại cho Lý Lão Ngũ, Lý Lão Ngũ cũng biết rõ việc này của nhà cậu ta, sau khi nhận cuộc gọi xong liền vội vàng nhờ đồng chí cảnh sát cũ ở bên kia giúp đỡ, sau đó lại chuển lại đây hai tấm ảnh chụp cùng thông tin.

Tiểu Tống đang định đưa điện thoại cho Thạch Lạn xem nhưng Thạch Lạn lại chỉ vào "chị Tống" mà nói: "Đưa cho cô ta."

"Chị Tống” vội vàng đưa tay nhận lấy, đập vào mắt cô ta là một cô gái trẻ tên Hồ Nguyệt, đầu óc cô ta không có gì dị thường nên cô ta nhìn xuống thì thấy một thanh niên tên là Chu Hiểu Phong.

"Cô bị làm sao vậy?"

Nhìn thấy "chị Tống" đột nhiên bỏ điện thoại xuống rồi ôm đầu khóc lên, Vu Hữu Dân nhỏ giọng nói.

Thạch Lạn đưa tay ngăn cản hai người họ đang muốn đi qua trấn an.

Hơn mười phút sau, tâm trạng của "chị Tống" ổn định trở lại, động tác rõ ràng cũng đã thay đổi: "Tôi tên là Chu Hiểu Phong."

"Chu Hiểu Phong sao?"

Tiểu Tống vội vàng nhìn vào điện thoại, sau đó trợn to hai mắt nhìn hắn ta: "Anh, anh là đàn ông!"

Chu Hiểu Phong nở một nụ cười chua xót: "Đúng vậy, tôi là đàn ông."

"Vậy thì tại sao anh lại có chồng chứ?"

Vu Hữu Dân nhớ ra những gì đối phương đã nói lúc trước rằng hắn ta nghi ngờ Viên Khai Nguyên không phải chồng mình, nhịn không được hỏi.

"Tôi là đàn ông." Ánh mắt Chu Hiểu Phong cứng rắn noi: "Nhưng đồng thời, người tôi yêu cũng là đàn ông, chúng tôi là chồng chồng hợp pháp, hơn hai tháng trước chúng tôi mới vừa lĩnh chứng ở nước F."

Nhưng ngày hôm sau sau khi về nước, hắn ta đi làm về, vô cùng vui vẻ mà mua món hầm người yêu thích ăn nhất, nhưng chưa kịp đi xa thì hắn ta đã bị một chiếc xe khách đường dài mất kiểm soát đâm phải…

"Tôi muốn trở về gặp anh ấy, tôi nhớ anh ấy." Hai tay Chu Hiểu Phong run run, hắn ta không biết sự ra đi của mình sẽ mang lại đả kích gì cho người yêu.

Thật vất vả bọn họ cũng nhận được sự đồng ý của bố mẹ, cuối cùng bọn họ cũng có được một gia đình nhỏ, nhưng tại sao ông trời lại trêu đùa người như vậy!

Một lá bùa màu vàng “ba” một tiếng dán vào lưng hắn ta, khiến cho Chu Hiểu Phong toàn thân đang bắt đầu phát ra hắc khí giật mình.

"Bây giờ chúng ta đi qua đó luôn."

Thạch Lạn thu tay lại, hai mắt hắn nhìn thẳng vào Chu Hiểu Phong: “Tôi không đưa anh đi đầu thai, quá nhiều oán khí sẽ làm cho anh biến thành Lệ Qủy mà quên hết ký ức, gây nguy hiểm cho thế giới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK