"Không, không phải như thế... "
Ông Lâm giãy giụa đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Thạch Lạn và đứa bé họ Dương, lắc đầu nói.
"Cậu hoàn toàn không có chỉ hướng, cậu chính là muốn chạy! Khi tôi bắt được cậu đã giãy giụa vô cùng kịch liệt, cậu muốn chạy trốn! Nếu như chỉ vì nhắc nhở tôi, tại sao cậu không bắt lấy ống tay áo?"
"Tôi có giật, nhưng mà." Đứa bé họ Dương giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa mềm oặt rơi xuống: "Ông bẻ gãy ngón tay của tôi khi tôi còn sống sờ sờ."
Ông Lâm nhìn hai ngón tay này, đầu óc một mảnh rối bời, đầu của ông ta có chút choáng, dường như vẫn không thể tin tưởng sự thật là như vậy.
Ông ta ngã ngồi ở trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn hai tay của mình, cô gái nhỏ vẫn ở bên cạnh đợi ông ta, nhìn thấy bộ dạng này của Ông Lâm, lập tức nhìn về phía Thạch Lạn.
Thạch Lạn ra hiệu cô bé đừng gấp gáp.
Hắn nhìn ông Lâm tiếp tục nói: "Lúc đó ông bị ma quỷ làm cho mê muội, mà việc ông coi nhà họ Dương trở thành mục tiêu hoài nghi cũng là có nguyên nhân, chính là cái nguyên nhân đó làm ông lún sâu trong đó, không cách nào tự kiềm chế."
Vẫn luôn cảm thấy là do bọn họ làm.
Bất kể là người lớn, hay là trẻ nhỏ, cũng rất có thể làm ra chuyện mang con gái của ông đi.
Ông Lâm ngẩng đầu lên lần thứ hai: "Đúng, hơn nữa những chứng cứ kia cũng cho thấy chuyện này có quan hệ với người nhà họ Dương!"
"Nhưng việc này đều là do chính ông tự căn cứ vào nguyên nhân kia để đoán ra chứng cứ," Thạch Lạn nâng chung trà lên: "Chính vì như thế nên đồng nghiệp của ông mới không đi hồ đồ theo ông, sau khi điều tra được nhà họ Dương là vô tội, liền chuyển phương hướng điều tra ra bên ngoài."
Chỉ có Ông Lâm, khi chưa có được tin tức từ những đồng nghiệp khác đã chỉ hướng mâu thuẫn về phía nhà họ Dương.
"Ông muốn nhìn con gái của ông không?"
Ở thời điểm ông Lâm trầm mặc không nói gì, Thạch Lạn hỏi lại lần nữa.
Lần thứ hai ông Lâm nghe thấy câu nói này, nhưng kết quả từ lần đầu tiên đã để cho ông ta thất vọng, còn kéo ra việc bản thân mình đã giết người, nhưng lại giết sai người, vì lẽ đó nên khi nghe thấy lời này, ông ta đột nhiên kéo kéo khóe miệng.
"Có phải là còn có người tôi giết chết đi theo tôi không?"
"Không." Thạch Lạn lắc đầu: "Tôi nói là con gái của ông, vừa nãy đã nói cô bé vẫn luôn đi theo ông, chỉ có điều oán khí của đứa nhỏ này quá nặng, che đi con mắt con ông, hiện tại oán khí của nó bị tôi áp chế lại, ông chỉ cần dụng tâm nhìn, thì có thể nhìn thấy người mà ông suy nghĩ."
Môi của ông Lâm run rẩy hai lần, cuối cùng nhắm chặt mắt lại dưới con mắt bình tĩnh của Thạch Lạn, gọi tên mụ của con gái mình trong lòng...
“Cha.”
Âm thanh trẻ con quen thuộc đến tận xương tủy khiến ông Lâm mạnh mẽ mở mắt ra nhìn sang, cầm hoa hồng quyên, cả người mặc một bộ váy màu trắng điểm đỏ, dưới chân đeo đôi giày Tân Lương, là con gái của ông ta, là đứa con gái mà ông ta ngày đêm mong nhớ!
"Bảo Nhi! Tiểu Bảo Nhi của cha!"
Ông Lâm thê lương hô lên, duỗi tay ra muốn ôm lấy đối phương, nhưng cánh tay ông ta lại trực tiếp xuyên qua thân thể của cô bé, mà cô bé cũng không để ý, trái lại chủ động tiến lên dựa vào Ông Lâm đang sững sờ ở tại chỗ.
"Bảo Nhi rất nhớ cha."
Một câu nói này khiến ông Lâm nước mắt đầy mặt, ông cẩn thận từng li từng tí trống rỗng ôm đối phương, âm thanh dịu dàng đến đáng sợ: "Cha cũng nhớ Bảo Nhi, Bảo Nhi, con đi như thế nào? Con nói cho cha có phải là do người nhà họ Dương làm hay không?"
Bảo Nhi ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực của ông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn màu trắng xanh tràn đầy sự chăm chú: "Không phải cha, cha sai rồi, không phải nhà bọn họ."
"Không phải?"
Ông Lâm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái: "Thật sự không phải?"
"Thật sự không phải." Bảo Nhi lắc đầu: "Cha, lúc trước cha có thể để con chơi cùng anh Dương, vậy thì cha hẳn phải biết, chú Dương và thím Dương bọn họ đều là người tốt, họ sẽ không làm ra loại chuyện đó."
Thạch Lạn đã nói, sở dĩ Ông Lâm đem đối tượng bị hoài nghi đặt trên đầu nhà họ Dương, cũng là có nguyên nhân.
Thật lâu trước đây, chú họ của cha Dương chính là bọn buôn người, sau khi bị bắt thì chết ở trong lao ngục, cũng bởi vì vậy, một đám người này đều có lòng cảnh giác đối với vợ chồng nhà họ Dương và con của họ.
Thậm chí còn không cho con của mình đi đến nhà họ Dương chơi đùa, cũng không để cho con mình chơi cùng với đứa bé nhà họ Dương.
Ông Lâm là cảnh sát, ông ấy biết vợ chồng nhà họ Dương hoàn toàn không có quan hệ với sự kiện kia, sau khi dọn nhà đến và trở thành hàng xóm với vợ chồng nhà họ Dương, ông và mẹ của Bảo Nhi vẫn luôn không dùng ánh mắt khác thường để đối đãi với bọn họ.
Thậm chí thời điểm Bảo Nhi không muốn đi chơi đùa với đứa bé nhà họ Dương, còn đã từng phê bình giáo dục cô bé, không thể đặt lỗi lầm của người đi trước lên thế hệ con cháu, lại càng không nên vì lời nói của người bên ngoài mà xa lánh một đứa trẻ vô tội.
Cũng chính bởi vì như vậy, nên đứa bé nhà họ Dương có người bạn đầu tiên, đó chính là Bảo Nhi.
Sau khi con gái và đứa bé nhà họ Dương mất tích, những người khác đều nói Ông Lâm tự chuốc họa vào thân, là dẫn sói vào nhà, sao có thể để con gái của mình chơi đùa với đứa bé nhà bọn buôn người chứ?
Bảo Nhi ngoan ngoãn như vậy, nhất định là bị người nhà họ Dương để mắt đến, cho nên mới liên lụy đến những người lừa bán trẻ con trước kia mang đi.
Sự hoài nghi đã cắm rễ, ngày càng dài càng sâu.
Cho dù điều tra được nhà họ Dương là vô tội, nhưng miệng của những người bên ngoài vẫn là đang nghi ngờ bọn họ, Ông Lâm cũng đặt sự hoài nghi lên người bọn họ.
"Là lỗi của con, là con muốn đi xem chơi bóng, nên đã quấn lấy anh Dương, bắt anh ấy dẫn con đi, bởi vì rời nhà không xa, nên đã không thông báo với mẹ, nhưng trận bóng còn chưa xem được, đã bị người ta đánh ngất xỉu." Bảo Nhi nói đến đấy, ánh mắt nhìn về hướng đứa bé nhà họ Dương tràn đầy áy náy.
Nếu như không phải là vì cô bé thì hai người cũng sẽ không bị bắt, đứa bé nhà họ Dương và mình cũng sẽ không bị chết.
"Vậy con xảy ra chuyện như thế nào? Bọn họ đã làm cái gì với con?"
Ông Lâm không để ý đến chuyện khác, vấn đề đã vướng mắc trong lòng ông nhiều năm, nhất định phải biết rõ.
"Bọn họ mang con và mấy đứa bé khác đi qua mạch nước ngầm, mỗi khi trời tối mới có thể đi ra từ một vị trí cố định là nắp giếng đi ra ngoài để mua đồ ăn và thức uống, không khí ở phía dưới quá thúi, con lại không muốn ăn đồ ăn, vì lẽ đó nên rất nhanh đã bị bệnh."
Bệnh đến vô cùng kịch liệt, sốt cao không lùi.
Bọn buôn người không dám đưa đi điều trị, cũng biết đứa bé bị bệnh bán không được bao nhiêu tiền, cho nên liền ném cô bé vào mạch nước ngầm của sông...
Hàm răng của Ông Lâm run rẩy, ông không thể tin được con gái của mình lại chết thảm như vậy! Cũng không dám tin tưởng thân thể của Bảo Nhi bị những con chuột kia phân chia gặm nhấm, ngay cả xương cốt cũng không còn!
"Bởi vì cha vẫn luôn tin rằng con còn sống, không có lập bia mộ cho con, vì lẽ đó nên con trở thành quỷ không nhà, nhưng rất nhanh con đã về đến bên người cha, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn ở cạnh cha."
Bảo Nhi nhẹ nhàng đặt đầu lên bàn tay lớn của ông Lâm, cũng không để ý có phải là có thể thật sự đụng tới hay không.
"Là lỗi của cha, là lỗi của cha!"
Ông ta đã hại chết hai đứa bé cùng một lúc! Hại cả hai gia đình!
Không, không chỉ là hai, mà còn có những đứa bé khác, những gia đình khác!
Ông Lâm hối hận không thôi, ôm đầu khóc rống.
Thạch Lạn vuốt đầu của đứa bé họ Dương, đợi sau khi cảm xúc của ông Lâm bình tĩnh một chút, mới nói: "Có vài khoản nợ, khi còn sống ông không trả, sau khi chết sẽ phải trả lại gấp bội."
Sau khi Ông Lâm liếc nhìn Bảo Nhi thật sâu, đứng dậy quỳ gối trước người đứa bé họ Dương: "Xin lỗi, tôi sẽ cho cậu, cho cả cha mẹ của cậu một câu trả lời."
Đứa bé nhà họ Dương nhìn ông ta, lại nhìn Bảo Nhi, cuối cùng gật đầu: "Được."
Ngay lúc này oán khí của nó không cần Thạch Lạn áp chế, cũng đã bắt đầu tán loạn rồi.
"Tôi có thể ở cùng Bảo Nhi bao lâu?"
Ông Lâm lưu luyến mà nhìn Bảo Nhi, hỏi.
"Hai người đều có chấp niệm với nhau, cho nên cô bé vẫn sẽ tiếp tục ở cạnh bầu bạn với ông."
Mãi cho tới khi Ông Lâm không còn.
Đối với kết quả này, Ông Lâm cực kỳ vui vẻ, ông ta nắm tay Bảo Nhi từng bước từng bước rời đi sân, đợi lúc ông ta về đến nhà, bà Lâm còn đang trông coi bàn cơm nước kia.
"Trở về rồi? Đói bụng không? Cơm nước tôi đã hâm lại rồi."
Nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một này của bà Lâm, ông Lâm liếc mắt nhìn Bảo Nhi, sau đó duỗi một cánh tay khác ôm lấy bà ấy: "Đời này, là tôi hại bà."
Lúc trước, vì mấy đứa nhỏ phía trước, ông nghe lời của cha vợ, cưới em vợ mà mình không thích, chỉ để khiến bà ấy chăm sóc cho con của mình.
Trôi qua nhiều năm như vậy, đối phương nhẫn nhục chịu khó, chưa bao giờ oán giận, càng chưa từng hận qua ông ta.
Bảo Nhi nói rằng, mẹ của cô bé đã đi đầu thai rồi, bởi vì khi còn sống thần trí không tỉnh táo, nên sau khi chết liền trực tiếp bị Quỳ sai mang đi.
"Ông nói gì vậy." Bà Lâm nghe vậy thì hoảng hốt, vội vàng lau sạch nước mắt, cười nói: "Nhanh đi ăn cơm đi."
"Bà gọi điện thoại cho mấy đứa bé, gọi bọn nó quay về đây, buổi tối chúng ta ăn cơm cùng nhau."
Bà Lâm thấy ông cười đến hài lòng, chỉ nghĩ là ông muốn gặp bọn nhỏ, bởi vậy nên vội vàng đi gọi điện thoại.
Bảo Nhi ngồi ở trên ghế sô pha, con mắt nhìn bức tường có treo ảnh gia đình, nhìn nụ cười không ngừng trên mặt anh trai và chị gái mình.
Sáng sớm ngày thứ hai, người nhà họ Lâm nhìn nhìn thấy tin của Ông Lâm ở trên bàn.
Tại sao ông lại giết người, lại làm sao chôn xác, đều viết xuống hết rồi.
"Sao, sao lại thế... "
Người con lớn nhất thật không thể tin được đây là chuyện do cha mình làm, ông ấy là cảnh sát đó!
Nhưng cục cảnh sát gọi điện thoại tới lại để cho bọn họ rơi vào trầm mặc.
Ông Lâm đi tự thú, cũng xác nhận vị trí của xác chết, đương nhiên dưới dự miêu tả của Bảo Nhi, bọn buôn người đã "rửa tay gác kiếm" cũng từng người từng người bị bắt giữ, ngoại trừ những người đã chết đi, thì một người cũng không buông tha.
Trước một ngày ông Lâm bị bắt đi, Vu Hữu Dân đến gặp ông ta.
"Hiện tại tôi rất tốt." Ông Lâm liếc nhìn người bên cạnh mình, nhìn khuôn mặt nhỏ của Bảo Nhi, nói với Vu Hữu Dân: "Con lớn nhất của tôi sẽ đưa tiền công tới cho Thạch tiên sinh, cảm ơn cậu."
Chuyện của Ông Lâm khiến một đám người trong ngõ kia đều sợ ngây người, nhưng việc càng để cho họ buồn bực hơn chính là, nhà họ Dương giống như không chịu ảnh hưởng gì, vẫn không đi ra, càng không có đến nhà họ Lâm làm ầm ĩ.
Bọn họ không trở về nơi ở cũ, mà là vẫn ở tại nhà ngang.
Bà Lâm mang đồ vật đứng ở cửa nhà họ Dương, sau nhiều lần do do dự dự cũng không dám đi gõ cửa, bà biết ban ngày vợ chồng nhà họ Dương sẽ không ra khỏi cửa, nhưng mấy ngày này trời đều đang mưa, buổi tối món căn trong siêu thì cũng không còn lại bao nhiêu, cho nên bà đã mua nhiều hơn một chút, muốn đưa đến cho bọn họ.
Nhưng cứ nghĩ đến việc Ông Lâm phạm phải, bà lại cảm thấy mình không còn mặt mũi tới đây.
"Vào đi." Ngay ở lúc bà để đồ vật xuống chuẩn bị rơi đi, cửa được mở ra.
Một giọng nói già nua truyền đến từ bên trong.
Sau khi bà Lâm sửng sốt một chút, vội vàng đáp lời, sau đó xách đồ vật đi vào trong nhà.
Điều làm người ta bất ngờ chính là phòng khách lúc đầu bị rèm cửa sổ che khuất thì lúc này lại sáng sủa đường hoàng, trong phòng bếp truyền đến âm thanh băm nhân bánh, Dương lão đầu chỉ chỉ lên ghế sô pha: "Bà ngồi đây trước, tôi đi lấy nước.
"Không, không cần." Bà Lâm nào dám uống nước, đôi mắt đỏ hoe quỳ gối trước mặt cha Dương: "Thật, thật xin lỗi."
Âm thanh băm nhân bánh trong bếp ngừng lại, sau một hồi tiếng bước chân, bà được người nâng lên, đập vào mắt bà chính là một người người phụ nữ cũng có bộ tóc trắng xóa.
"Chuyện này không liên quan đến bà." Bà Dương cười kéo bà ngồi xuống: "Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nói không hận thì đó là chuyện không thể nào, nhưng bà không có quan hệ với chuyện này, khi đó bà còn chưa gả cho ông ta đây."
Bà Lâm nhìn vợ chồng nhà họ Dương, lại nhìn bức ảnh cũ của con bọn họ trên bức tường, càng thấy xấu hổ, lão Lâm nhà bọn họ thiếu bọn họ một khoản nợ rất lớn!
Ngay lúc bà chuẩn bị rời đi, cửa phòng bên cạnh phòng khách được mở ra: "Mẹ, con đói, sủi cảo đã làm xong chưa?"
"Ôi, mẹ đi gói liền đây! Sắp xong rồi! Lão già mau tới hỗ trợ đi!"
Không để ý đến bà Lâm, bà Dương cười híp mắt kéo Dương lão đầu tiến vào nhà bếp, âm thanh băm nhân bánh khiến cả người bà Lâm phát lạnh, bà nhìn thấy đứa bé nhà họ Dương và bức ảnh trên tường giống nhau như đúc, miệng há to: "Này, này... "
"Ngài đi thong thả."
Đứa bé nhà họ Dương cười với bà, sau đó lập tức nhảy nhảy nhót nhót đi tới nhà bếp, một lúc sau trong phòng bếp là một tràng tiếng cười cười nói nói.
Sau khi người nhà họ Dương không chỉ còn ra cửa vào mỗi buổi tối, bọn họ giống với mọi người, ban ngày đi ra ngoài, buổi tối nghỉ ngơi, nhưng việc để cho người khác kinh ngạc là bọn họ dẫn theo một đứa bé giống y như đúc đứa con của bọn họ, có người nói đó là con của họ hàng, nhưng nhà họ Dương làm gì có thân thích nào đâu?
Chú họ Dương đã sớm chết rồi, cũng không có đời sau, vì lẽ đó nên mọi người đồn đại nhất định là đứa bé nhà họ Dương trở về, đầu tiên là báo thù, sao đó là báo ơn, báo công ơn tái sinh của cha mẹ.
"Tiên sinh, ngài cho đứa bé kia thứ gì thật thần kỳ, bây giờ nó không chỉ không sợ ánh mặt trời, ngoại trừ việc không có mạch đập ra thì không có gì khác biệt với những đứa trẻ bình thường khác."
Vu Hữu Dân vừa mới tình cờ gặp được đứa bé nhà họ Dương trên đường, khi trở lại cười nói.
"Không phải đồ vậy tôi cho." Thạch Lạn đặt quyển bách khoa toàn thư về phù chú xuống: "Là Niệm quỷ tặng quà cho nó."
Niệm quỷ, từ niệm mà sinh, buổi tối ngày ông Lâm đi, Thạch Lạn đã hỏi đứa bé nhà họ Dương có muốn gặp cha mẹ hay không.
"Tôi không muốn gặp." Đứa bé nhà họ Dương một bên uống trà, một bên trả lời: "Niệm quỷ đối xử với bọn họ rất tốt, một khi tôi trở lại thì Niệm quỷ sẽ biến mất, nó thay thế tôi làm bạn với cha mẹ, giúp bọn họ vui vẻ nhiều năm như vậy, tôi không vì tư dục của chính mình mà khiến nó biến mất được."
Niệm quỷ tồn tại lâu sẽ trở thành linh, tuy rằng suy nghĩ của bọn họ đơn giản, nhưng lại đơn thuần vô cũng.
Ngay lúc Thạch Lạn muốn đưa đứa bé nhà họ Dương đến một nơi khác để tìm nơi ổn định cuộc sống thì Niệm quỷ tới rồi, nó giống đứa bé nhà họ Dương y như đúc, có thể nói chuyện nhưng lại có chút chậm chạp.
Ăn tôi đi, chính tôi là cậu, cậu là tôi.
Một quỷ thể hai dị hồn, như thể trọng sinh, có điều thân thể mới tạo ra sẽ không có mạch đập, không thể lớn lên, cũng không thể lập gia đình với nhân loại, bọn họ chỉ có thể là tồn tại để canh giữ bên cạnh người thân, mãi tới khi bọn họ tạ thế, mới có thể trở về âm phủ.
Cũng bởi vì bọn họ không giống bình thường, sẽ để cho dị tộc ở khắp nơi chú ý, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng sẽ bị nuốt vào bụng, vì lẽ đó nên Thạch Lạn đã đưa một giọt máu của mình cho bọn họ.
Có thể che chở cho hai dị hồn này.
Con trai cả của ông Lâm đưa mười vạn tệ đến, hắn muốn hỏi một ít gì đó, nhưng căn cứ vào bầu không khí âm lãnh, ngay cả một câu cũng không hỏi ra được.
Thạch Lạn thấy trên mặt hắn mang theo chút huyết quang, sẽ xảy ra chút điều không may nhỏ, liền tiện tay vẽ một tấm phù màu trắng muốn đưa cho đối phương, không ngờ lại bị Vu Hữu Dân chặn lại, trong tay bị nhét vào một tấm bùa vàng.
Hắn đối đầu với khuôn mặt cười híp mắt của Vu Hữu Dân thì hơi nghi hoặc: "Hả?"
"Tiên sinh, chúng ta không thể qua loa đại khái như thế được." Vu Hữu Dân nhớ đến thời điểm lần đầu tiên bị cảnh sát bắt thì lập tức cảm thấy đau lòng: "Dùng bùa vàng sẽ có vẻ trang trọng hơn chút."
Đang ở khi hai người bọn họ nói chuyện, người kia đã kéo kéo khóe miệng rời đi, dù sao thì sự tình cha giao phó hắn cũng đã làm.
Nhìn tấm bùa vàng ở trong tay, Thạch Lạn cẩn thận nghiêm túc vẽ lên tấm bùa.
Dù sao thì sẽ luôn có người cần.