“Không phải, tôi cũng không muốn như vậy!”
Cụ Trịnh không dám nhìn thẳng bóng đen trước mặt, tuyệt vọng muốn trốn đi: “Tôi chỉ là muốn giúp bà nấu cơm thôi…”
Bóng đen nghe vậy thì phát ra một âm thanh chói tai hơn rồi sau đó rời đi.
Thạch Lạn thấy vậy thì lắc đầu: “Chính ông đã bỏ đi cơ hội cuối cùng của mình.”
Cụ Trịnh nuốt nước miếng, nhìn về phía hắn: “Tôi, tôi cho ngài tiền, rất nhiều tiền, ngài tôi đuổi bà ấy đi được không?”
“Tiễn khách.”
Thạch Lạn mang theo đài phát thanh của mình trở về phòng.
Vu Hữu Dân thở dài, tiến lên đỡ người dậy: “Chú Trịnh, oan có đầu nợ có chủ, có nhân thì sẽ có quả, nếu chú thật sự muốn thoát khỏi bà ấy, thật sự muốn chuộc tội thì nên đến nơi nên đến.”
Cụ Trịnh bước từng bước ra khỏi sân, cha Trịnh dập tàn thuốc, tiến lên cẩn thận đỡ đối phương dậy: “Cha, chúng ta về nhà rồi nói sau.”
Cụ Trịnh vừa định nói chuyện thì chợt nhìn thấy Trịnh Vân Thanh, càng làm cho cụ kinh hãi hơn chính là phía sau Trịnh Vân Thanh có một bóng đen đang đứng! Cụ hét lớn lên một tiếng Vân Thanh khiến cho Trịnh Vân Thanh sửng sốt, đứng lại. Và trong nháy mắt có một chiếc xe tải lướt qua anh ta.
Cả Trịnh Vân Thanh và cha Trịnh đều bị sốc, bởi vì không có chiếc xe tải nào trên đường cả.
Cụ Trịnh che mặt, quỳ rạp trên mặt đất khiến người qua đường chú ý, mặc kệ cha Trịnh có kéo thế nào cũng không kéo nổi.
“Đưa cha đến đồn cảnh sát đi.”
Sau khi cảm xúc ổn định lại một chút, cụ Trịnh đột nhiên nói.
“Cha?”
Trịnh Vân Thanh nghe thấy lời này thì cũng nhìn về phía cụ.
“Cha đã trốn tránh hơn mười năm nhưng vẫn không trốn được, sai là sai, có tội thì chính là có tội, cha không thể làm hại đến con cháu được.”
Lúc nói lời này, cụ Trịnh giương mắt lên nhìn Trịnh Vân Thanh, cổ họng Trịnh Vân Thanh khô khốc, trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của cụ Trịnh thì anh ta lại không hỏi ra nửa chữ.
Trước khi lên xe, cụ Trịnh lại nói: “Vân Thanh à, ông thật sự không hại bà nội Tú Phân của cháu, khi ông tìm được bình thuốc kia thì đã trống không rồi, ông thật sự không hại bà ấy.”
Trịnh Vân Thanh không nói gì, chỉ nhìn xe chậm rãi rời đi.
Vu Hữu Dân đi đến bên cạnh anh ta: “Tôi biết trong lòng anh có rất nhiều nghi ngờ, nếu anh muốn biết thì ngài Thạch sẽ cho anh biết.”
Trịnh Vân Thanh lau mặt đi.
Cảnh sát bởi vì cụ Trịnh đột nhiên tự thú là hỗn loạn, còn Trịnh Vân Thanh cũng ở chỗ của Thạch Lạn gặp được một “người” mà mình không ngờ tới.
“Bà, bà nội?”
Bà lão cười gật đầu: “Nếu không phải nhờ ngài Thạch thì chúng ta đúng là không gặp mặt được.”
Trịnh Vân Thanh vừa mừng vừa sợ: “Vậy, người đi theo bên cạnh cháu chính là bà?”
“Đúng vậy, cháu do một tay bà nuôi nấng, mặc dù không chăm sóc cháu được bao lâu nhưng trong số những đứa cháu trai cháu gái thì bà lo lắng cho cháu nhất.”
Đó là một trong nguyên nhân tại sao mà bà ấy không muốn đầu thai.
Trịnh Vân Thanh ngồi xổm xuống bên chân bà lão, muốn đưa tay chạm vào nhưng lại không dám. Đàn ông không phải không rơi nước mắt mà chỉ chưa gặp phải chuyện đau buồn.
Khi bàn tay của bà lão đặt lên khuôn mặt mình, Trịnh Vân Thanh òa khóc như một đứa trẻ.
Thạch Lạn lẳng lặng uống trà, chờ Trịnh Vân Thanh bình tĩnh lại mới mở miệng nói: “Cụ Trịnh không nói dối, cái chết của bà Tú Phân của anh không liên quan gì đến ông ấy nhưng cái chết của bà nội anh và người bà trước đó đều có liên quan đến ông ấy.”
“Trước đó còn có một người bà nữa? Tôi còn có bà nội nữa?”
Bà lão nhẹ nhàng thở dài: “Bà lớn hơn ông nội cháu tám tuổi, khi còn nhỏ trong nhà có nhiều chị em, cha mẹ bà gửi bà đến nhà họ Trịnh của cháu làm con dâu nuôi từ bé của ông nội cháu…”
Một người vợ lớn hơn mình tám tuổi, lúc đầu còn có thể cảm thấy mới mẻ nhưng đến khi trưởng thành thì lại cảm thấy xấu hổ, nhưng mất mặt là mất mặt, những gì nên làm cũng làm không ít. Bà lão đã sinh ra ba đứa con trai, hai cô con gái và một cái thai sinh non.
Nhưng mặc dù vậy cụ Trịnh cũng không có tình cảm gì với bà ấy, cụ luôn cảm thấy rằng người phụ nữ này là cha mẹ sắp xếp cho mình, không phải là loại phụ nữ mà cụ thích.
“Vậy thì bà… sao lại mất?”
Trịnh Vân Thanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt bà lão, đối với những ký ức hồi còn nhỏ đã có rất nhiều ký ức anh ta không nhớ rõ.
“Bà có quá nhiều con, bước vào tuổi 50 thì mắc không ít bệnh, con à, muốn chết đi cũng rất dễ dàng.”
Tất cả tiền đều do cụ Trịnh nắm giữ, bà lão có chỗ nào không khỏe cũng không có tiền để mua thuốc.
“Tại sao bà không tìm cha của bọn cháu?”
“Vì bà cảm thấy mình đã sống đủ rồi, bà rất mệt mỏi, từ khi cha mẹ chồng mất, ông nội cháu cũng không nói chuyện với bà nhiều, chỉ có trong bữa cơm mới có thể nhìn thấy ông ta, tim bà cũng nguội lạnh rồi.”
Vì vậy khi phát hiện cụ Trịnh đã làm chuyện đó bà cũng mặc kệ nhưng lại không ngờ rằng, sau khi bà chết, đối phương vẫn ra tay với người khác.
Người kia tên Lý Hương Mai.
Bà ấy trạc tuổi cụ Trịnh, sau khi vợ đi được vài năm thì gặp được.
Hai người quen nhau vào năm thứ hai khi bà lão mất.
Lý Hương Mai và tính cách của bà lão hoàn toàn khác nhau, bà ấy mạnh mẽ, thẳng thắn, là một người dám yêu dám hận, không bao giờ nhường nhịn người khác, mình muốn sống như thế nào thì sống như thế ấy.
“Khi đó bà nghĩ rằng, người đó có thể là người phụ nữ mà ông nội cháu muốn.”
Một người phụ nữ hoàn toàn khác với chính mình.
Tình yêu tuổi xế chiều này không được người khác coi trọng, cho dù là con của Lý Hương Mai hay là con của cụ Trịnh.
Nhưng Lý Hương Mai lại cảm thấy cụ Trịnh không tệ, rất phù hợp với mình, vì thế đã đấu tranh với con cái nhưng cụ Trịnh sỹ diện, cụ không phải là người kiên định như vậy.
Sau khi bị con cái khuyên nhủ và không thấu hiểu hết lần này đến lần khác thì cụ Trịnh đã lung lay.
Lý Hương Mai ở một mình, ngày đó cụ Trịnh đi tìm bà ấy, muốn nói chuyện chia tay, kết quả là hai người cãi nhau một trận.
Lý Hương Mai tức giận đến đau đầu và bảo cụ Trịnh cút đi, mà cháu gái nhỏ vừa vặn hôm đó được đưa tới bị bọn họ cãi nhau dọa sợ, khóc nháo không ngừng, Lý Hương Mai ôm đứa bé vào phòng ngủ, thuận tiện khóa trái cửa phòng lại.
Khi cụ Trịnh chuẩn bị rời đi thì chợt thấy cửa nhà bếp đang mở, nồi vẫn còn đang để trên bếp, dường như chuẩn bị nấu ăn nhưng chưa bật bếp.
“Bà nhìn thấy ông ta bật bếp lên, sau đó…”
Sau đó không nói gì với Lý Hương Mai rồi đóng cửa rời đi.
Lý Hương Mai bởi vì đau đầu, sau khi dỗ cháu gái ngủ thì bản thân cũng uống thuốc ngủ thiếp đi, chờ đến khi bà ấy bị sặc khói thì ngọn lửa đã thiêu rụi tới trong phòng…
Một già một trẻ bị thiêu sống.
Nhưng bởi vì nơi Lý Hương Mai sống là khu chung cư cũ, vốn là khu vực phải phá dỡ nên không ít người đã dọn đi, ngay cả camera giám sát cũng không có.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng đó là một đám cháy bình thường.
Năm thứ ba, cụ Trịnh lại gặp được bà nội Tú Phân.
“Buồn cười.” Sau khi nghe xong, Trịnh Vân Thanh cười lạnh: “Buồn cười là cháu còn nghe lời trưởng bối nói ông ta sở dĩ chọn bà nội Tú Phân là vì hoài niệm bà, là bởi vì tính cách bà ấy giống hệt bà.”
Sẽ không ầm ĩ, sẽ không cãi nhau, tất cả mọi thứ đều nghe theo cụ.
Bây giờ nghĩ lại, lần đó nghe hai người cãi nhau cũng bởi vì bà nội Tú Phân biết được cái gì đó.
“Bà ấy nghe ông nội cháu nói khi nằm mơ, hồn ma của Hương Mai cứ luôn đi theo ông nội cháu, Tú Phân cũng đoán được từ hành vi mờ ám của ông nội cháu, có thể cái chết của Hương Mai có liên quan đến ông ta, cho nên…”
Người phụ nữ ngốc nghếch kia vì muốn chuộc tội thay cho cụ Trịnh nên đã đánh đổ thuốc cứu mạng mình.
Cuối cùng đều là những người phụ nữ ngốc nghếch.
“Thảo nào bà nội Tú Phân luôn bảo cháu đừng học theo ông nội, lúc đầu cháu còn tưởng rằng bà nói đến chuyện ông nội hút thuốc, uống rượu.”
“Những gì nên biết cháu đã biết rồi, thời điểm của bà đã đến rồi, bà phải đi đây. Cháu đấy, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tìm một công việc tốt, tìm một người bạn đời sống cho tốt, như vậy bà nội trên đường đến Hoàng Tuyền cũng vui mừng.”
Nói xong, bóng người bà lão dần trở nên trong suốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Trịnh Vân Thanh cúi đầu đáp một tiếng, sau đó dập đầu vài cái ở chỗ bà lão vừa ngồi.
Vụ án mười mấy năm trước đã được phá bởi lời tự thú của cụ Trịnh.
Người ở đầu ngõ lắp bắp kinh hãi, Dương Tiểu Oa vì thế còn cố ý tới hỏi.
“Vì sao tôi lại không phát hiện ra bà lão đi theo Vân Thanh kia?”
“Niệm quỷ không muốn nhìn thấy thì nhóc cũng không thể nhìn thấy được.” Thạch Lạn chỉ vào đầu nhóc ta.
Dương Tiểu Oa ôi một tiếng rồi lại chạy đi.
Trịnh Vân Thanh đang đốt tiền giấy cho ba người bà nội.
Ngài Thạch nói cho dù ông nội có tự thú thì cũng không có cách nào thay đổi được quá khứ. Tội lỗi mà ông chuộc lại được ít hơn một phần nghìn tội lỗi đã phạm phải, bà nội Hương Mai vẫn sẽ theo ông mãi cho đến khi ông qua đời.
Một tháng sau, nhà họ Trịnh đã xử lý xong tro cốt của cụ Trịnh rồi rời khỏi thành phố này.
Trịnh Vân Thanh còn cố ý nói lời tạm biệt đám Thạch Lạn.
Thạch Lạn tặng cho đối phương một tấm bùa hộ mệnh.
Vu Hữu Dân càng trực tiếp hơn, tặng Trịnh Vân Thanh một tấm danh thiếp: “Có bất cứ điều gì cũng có thể gọi cho chúng tôi, nếu có khách thì đừng quên giới thiệu đấy.”
Trịnh Vân Thanh tất nhiên đồng ý, lúc Vu Hữu Dân đưa anh ta ra ngoài, anh ta còn nhăn nhó hỏi: “Ngài Thạch thích người như thế nào?”
“Ngài Thạch của chúng tôi hình như không thích người.”
“Hả?”
Nhớ tới trang web mấy ngày nay Thạch Lạn xem, vẻ mặt Vu Hữu Dân chắc nịch đáp: “Ngài ấy thích giường, chỉ có giường mới làm cho ngài ấy hạnh phúc.”
Mặt Trịnh Vân Thanh có chút vặn vẹo.
Đây là có ý gì hay nó chỉ đơn giản là nghĩa đen?
Việc làm ăn rất nhanh lại tới.
Nhưng không phải là Trịnh Vân Thanh giới thiệu mà là cha mẹ của cô bé được Trịnh Vân Thanh tiễn đi.
……………………………
Bởi vì bức thư âm dương cuối cùng kia đã gây ấn tượng sâu sắc với cha mẹ về Thạch Lạn, vì vậy sau khi người thân xảy ra chuyện, ý nghĩ đầu tiên là tìm Thạch Lạn.
“Tôi họ Văn, tên Văn Thiên Phúc, con gái tôi tên là Văn Tiểu Lỵ, ngài hẳn là đã gặp qua.” Văn Thiên Phúc nhớ đến đứa con gái đáng yêu nghe lời thì trong lòng liền chua xót.
Mẹ Văn ở một bên đã đỏ hoe mắt.
Sau khi bàn tay Thạch Lạn đung đưa một chút trên chén trà của Văn Thiên Phúc thì trước mặt nước xuất hiện một đứa bé mập mạp, có một người phụ nữ đang bế đứa bé, mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Cô bé tốt lắm.”
Vợ chồng Văn Thiên Phúc đều rơi nước mắt, điều này khiến cho Thạch Lạn vốn muốn làm cho bọn họ vui vẻ một chút chợt thấy nghi hoặc.
Vu Hữu Dân sờ sờ mũi, vội vàng tiếp đón một người khác để chuyển sang chủ đề chính. Ngồi bên cạnh hai vợ chồng là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, người này không nhìn thấy những gì hiển thị trên mặt nước trà, chỉ nhìn thấy chị và anh rể của mình đang nhìn vào mặt nước mà khóc.
Lúc này hai người Văn Thiên Phúc chính là vì chuyện của người đàn ông này mà đến.
“Tôi tên là Trần Thần, là một bác sĩ, gần đây tôi luôn ngủ không ngon, không phải là gặp ác mộng thì chính là nghe thấy người có người nào đó đi xung quanh nhà, nhưng mà tôi lại sống một mình…”