Khi Thạch Lạn đi tới nhà bếp, hắn thấy trợ lý của mình đang bưng một đĩa thịt giòn lớn và đang vừa nhét vào miệng vừa phát ra tiếng tán thưởng từ tận đáy lòng ngay trước mặt hắn.
“Tiếc là ngài ấy không thích ăn đồ ăn của nhân gian, không thì ngài ấy nhất định sẽ thích những món ngài nấu đấy ạ.”
Địa Tiên còn đang bận làm món tiếp theo. Nghe vậy, ông cũng không màng ngẩng đầu lên: “Đồ nhi tới rồi à?”
“Đồ nhi?”
Vũ Hữu Dân ngơ ngác nuốt thức ăn xuống, sau đó quay lại nhìn gương mặt bình tĩnh của Thạch Lạn. Tiếp đó, hắn ta vội đứng dậy định chào hỏi, thế mà mới vừa há miệng thì lại bị nấc cục!
“... Xin lỗi tiên sinh, tôi, tôi ăn hơi nhiều.”
Thạch Lạn giơ tay ra. Ban đầu Vũ Hữu Dân chưa hiểu, đến khi thấy Thạch Lạn đang nhìn chằm chằm cái đĩa của mình, hắn ta mới hấp tấp đưa món thịt giòn ngon khó cưỡng này cho Thạch Lạn.
“Ngài nếm thử không ạ?”
Thạch Lạn nhận lấy, cầm đũa lên rồi ăn một miếng nhỏ một cách vô cùng căng thẳng. Đợi khi vị giác cho hắn biết đã đủ an toàn, hắn mới ăn nốt nửa miếng còn lại trên đũa, sau đó hắn trả cái đĩa đó lại cho Vũ Hữu Dân.
Vũ Hữu Dân vô cùng thức thời cầm đĩa lùi ra: “Hóa ra đây là sư phụ của ngài à...”
Hắn ta cứ tưởng đây cha của ngài ấy chứ.
“Trợ lý này của con không tồi nhỉ, dù hơi ngốc nhưng chính trực, có tấm lòng vàng.”
Dứt lời, Địa Tiên bỏ cá nhỏ chiên giòn vào đĩa rồi đặt trước mặt Thạch Lạn.
Thạch Lạn vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng Địa Tiên biết hắn không vui. Địa Tiên không mảy may quan tâm đến việc này. Là người lớn, ông có thể khoan dung cho tính tình nhỏ mọn này của hắn.
“Bây giờ là tết.”
Một lúc lâu, khi cá nhỏ chiên cũng đã hơi nguội, Thạch Lạn mới mở lời.
Địa Tiên uống một ngụm rượu Âm Lương mà đám tiểu quỷ cúng lên: “Không phải Tết thì ta đã không tới đây rồi.”
Thạch Lạn mím môi, nhìn thẳng Địa Tiên đang uống một hớp rượu Muộn Tửu: “Sau khi đến đây, tôi còn chưa bắt đầu kiếm tiền đâu.”
Hàm ý là, tôi không có tiền để báo hiếu cho ông đâu.
Địa Tiên suýt nữa đã phun rượu vào mặt Thạch Lạn: “Trong lòng con, ta là Địa Tiên suốt ngày chỉ biết chèn ép con à?”
Thạch Lạn không trả lời, cầm đũa lên gắp một miếng cá chiên. Sau khi ăn xong, hắn mới gật đầu, không biết đang trả lời cho câu hỏi của Địa Tiên hay cảm thấy món cá này không tồi.
“Đúng là uổng công nuôi dưỡng con.” Địa Tiên chẹp miệng, khoanh hai tay trước ngực, hất cằm nhìn Thạch Lạn: “Ta chỉ tới để đoàn viên với mấy đứa thôi. Đây là quy luật của thế giới loài người, vào mỗi đêm 30, người nhà phải sum vầy bên nhau.”
Nào ngờ sau khi Thạch Lạn nghe xong, hắn lại đoạt lấy ly rượu của Địa Tiên, rót một ly cho mình rồi đổ xuống.
Kế đến, Thạch Lạn không dừng động tác, không bao lâu sau bầu rượu đã cạn sạch.
Nhìn hai gò má ửng đỏ của Thạch Lạn, Địa Tiên che mặt: ...
Chỉ trách mình, không mở bình thì ai mà biết trong bình đó có gì.
“Đi nghỉ ngơi đi, hai anh em con sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt.”
Vươn tay đoạt lấy ly rượu rỗng từ tay Thạch Lạn, Địa Tiên đứng lên, nhìn sâu vào Thạch Lạn đang đờ đẫn vì say rượu và nói.
Thạch Lạn ngước đôi mắt đầy sương mù, yên lặng nhìn thẳng vào mắt Địa Tiên một hồi lâu mới chìa tay ra.
Địa Tiên thở dài bất đắc dĩ, khẽ cúi xuống đỡ hắn dậy và đưa vào phòng.
“Ngài ấy… uống say à?”
Đứng trong phòng khách, Vũ Hữu Dân đang ôm đĩa thịt còn sót lại, thấy vậy thì trợn to mắt.
Địa Tiên ra dấu, ý bảo hắn ta nói nhỏ lại. Nhưng đến khi quay lại vào bếp và thấy bình rượu kia, hắn ta đã không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Tối giao thừa, Thạch Lạn bị Địa Tiên đánh thức dậy ăn cơm tất niên. Sáng ngày hôm sau, ông còn tặng bao đỏ cho hai người Thạch Lạn, ngỏ ý đây là tiền lì xì người lớn cho người nhỏ, với hy vọng năm nay họ sẽ gặp được nhiều may mắn, bình an, ước gì được nấy.
Nói xong, ông rời đi.
Thạch Lạn mở tiền lì xì ra, nhìn mười hai đồng bên trong, rơi vào im lặng.
“Ngài, ngài có biết ai đang ở kế bên nhà chúng ta không?”
Ngày mười lăm tết, Vũ Hữu Dân mua thức ăn về. Với vẻ mặt nhiều chuyện, hắn ta ngồi đối diện Thạch Lạn và hỏi.
Thạch Lạn đang ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe vậy, hắn mở mắt ra: “Sao?”
“Tôi nghe từ ông cụ, người đã chỉ đường cho chúng ta khi chúng ta tới đây đó. Ngài còn nhớ không?”
“Ừ.”
“Ông ấy không ngờ chúng ta vẫn sống ở đây, nhưng sau khi biết chúng ta không có chuyện gì thì những tin đồn phong long xung quanh đây đã biến mất. Nhưng chuyện này không quan trọng.” Vũ Hữu Dân phát hiện mình càng nói càng xa, vì vậy lập tức dừng lại và nói vào việc chính.
“Căn hộ hình ống trên tầng ba kế bên nhà chúng ta có một đôi vợ chồng già, họ chuyển đến cùng lúc với chúng ta nhưng họ rất kỳ lạ. Nghe ông cụ nói chưa bao giờ thấy họ ra ngoài vào ban ngày, chỉ khi đi dạo loanh quanh vào buổi tối mới gặp được họ.”
Vả lại, buổi tối, căn hộ hình ống trên lầu ba vẫn sáng đèn, đến sáng đèn mới tắt. Mỗi ngày đều như thế.
“Ngài nói xem đôi vợ chồng đó sao thế ạ?”
Ở cùng Thạch Lạn đã lâu, dù gặp chuyện kỳ quái gì, Vũ Hữu Dân sẽ luôn không kìm lòng được móc nối chúng với những sự kiện quỷ quái. Vì vậy, vừa nghe ông cụ nói thế, Vũ Hữu Dân đã vội vã quay về, muốn hỏi Thạch Lạn thử xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Chuyện này có thể liên quan đến việc làm ăn của họ ấy chứ!
Nói đến làm ăn, Vũ Hữu Dân rất chật vật. Đến đây đã hai ba tháng rồi, dẫu cho hắn ta tuyên truyền ra sao, dán quảng cáo thế nào, cũng không có vụ làm ăn nào cả.
Khổ lắm mới nghe được một chuyện quái quái, mắt Vũ Hữu Dân sắp chuyển sang màu xanh lục rồi!
Thạch Lạn lại nhắm mắt: “Chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.”
Vũ Hữu Dân: ???
Nghĩa là sao?
Nói vậy, chẳng lẽ chỉ vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của đôi vợ chồng già đó khác với họ, chứ hoàn toàn không phải bị ám gì sao?
Nhận thấy bầu không khí lạnh buốt xung quanh Thạch Lạn, Vũ Hữu Dân không dám quấy rầy nữa.
Hôm sau.
“Ông cụ, có lẽ do thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác với chúng ta thôi,” Lại đi mua thức ăn với ông cụ, Vũ Hữu Dân nghe ông ta lại nhắc đến chuyện của tòa nhà hình ống, bèn lập tức cười nói: “Bây giờ không phải có rất nhiều bạn trẻ cũng thích ban ngày ở nhà, buổi tối mới ra ngoài sao?”
“Nhưng họ đã một bó tuổi rồi mà.” Cụ ông lẩm bẩm.
Vũ Hữu Dân cười ha ha: “Thời đại này, mọi người đều có quyền lựa chọn cách sống riêng cho mình. Cụ à, cụ đừng suy nghĩ nhiều. Úi chà, sườn lợn này không tồi nha, không biết anh nhà chúng tôi có thích không nữa. Tôi đi mua một ít nhé.”
Từ lúc thấy Thạch Lạn ăn món Địa Tiên nấu, Vũ Hữu Dân luôn ôm mong đợi, hi vọng hắn có thể lại nếm thử vài món ngon của nhân gian.
Điều làm người ta thấy lạ là kể từ đó Thạch Lạn không còn động vào những món ấy nữa. Trước lúc Địa Tiên rời đi, hắn ta cũng đã hỏi về chuyện này.
Ngài ấy không ăn đồ ăn của nhân gian, nhưng sao ngài nấu thì ngài ấy lại ăn?
Vũ Hữu Dân chỉ nhớ Địa Tiên nghe vậy thì cười lớn rồi bỏ đi, không đáp lại nửa chữ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vũ Hữu Dân vẫn cảm thấy có liên quan đến tài nấu nướng của mình. Người ta nấu được nhiều món ngon, cùng lắm thì hắn ta sẽ chăm luyện tay hơn, để sau này ngài ấy có thể có bão lộc ăn.
“Ầy!” Ông cụ kéo hắn ta lại: “Cậu hãy nghe tôi nói hết đã!”
“Cụ cứ nói, cứ nói đi ạ.” Vừa nhìn chằm chằm vào sườn lợn, Vũ Hữu Dân vừa trả lời.
Ông cụ vô cùng không hài lòng về sự qua loa của hắn ta. Vì vậy, ông ấy kéo cánh tay dẫn Vũ Hữu Dân vào một góc khá ít người: “Cậu hãy nghe tôi nói, tối hôm qua tôi đã chầu chực cả đêm ở căn hộ hình ống đó đấy!”
“Dạ?!”
“Nhỏ giọng giùm đi!” Ông cụ đập vào vai Vũ Hữu Dân một phát. Vũ Hữu Dân vội hạ thấp giọng.
“Tối qua ông vẫn theo dõi sao ạ?”
“Đúng thế,” Ông cụ hơi kiêu ngạo đứng thẳng eo: “Đừng nhìn tôi như thế. Lúc còn trẻ tôi làm làm cảnh sát đấy! Nói vào việc chính này, tôi ngồi đó cả đêm và đã có phát hiện.”
“Nói thử con nghe với ạ.” Vũ Hữu Dân giơ ngón tay cái với ông cụ, hỏi.
“Tôi nghe tiếng trẻ con.”
Vẻ mặt ông cụ hết sức nghiêm túc.
Đến nỗi Vũ Hữu Dân không màng mua sườn lợn, mà chạy ngay về nhà kể chuyện đã xảy ra cho Thạch Lạn.
“Nói không chừng hai vợ chồng đó là bọn buôn người, nên ban ngày không dám ra ngoài vì sợ trẻ con ở nhà kêu cứu, hoặc có lẽ bế con ra ngoài sẽ bị người ta nhận ra là người bị mất tích. Vì vậy, họ mới không dám ra ngoài ban ngày, tám chín giờ tối mới đi siêu thị mua chút đồ ăn.”
Vũ Hữu Dân càng nói càng kích động.
Thạch Lạn lẳng lặng nghe, đến khi hắn ta nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh thì hắn mới nhẹ giọng nói: “Đôi vợ chồng già đó không phải là buôn người, mọi người nhầm rồi.”
“Nhầm rồi?”
Vũ Hữu Dân sửng sốt: “Nhưng, nhưng nếu không phải vậy, sao họ không đưa con ra ngoài vào ban ngày? Trẻ con cũng thích đi chơi vào buổi sáng mà.”
Thạch Lạn không nói gì, chỉ cụp mắt xuống nhìn bách khoa toàn thư về phù chú Trương Thiên Sư trên tay: “Không phải trẻ con nào cũng có thể thấy ánh mặt trời.”
Vũ Hữu Dân suy ngẫm về câu nói đó của Thạch Lạn suốt cả đêm. Hôm sau, hắn ta đứng trước mặt Thạch Lạn với đôi mắt thâm quầng: “Thưa ngài, tôi đã quá lo chuyện bao đồng rồi.”
“Không phải là lo chuyện bao đồng,” Thạch Lạn lắc đầu: “Xuất phát điểm của anh tốt, nhưng đừng để bị người ta lợi dụng.”
“Lợi dụng?”
Vũ Hữu Dân sửng sốt, ngay sau đó mới nhớ tới ông già kia!
“Ông ta gạt tôi ư?”
“Lúc còn trẻ ông ta đúng là cảnh sát.” Thạch Lạn nhìn Vũ Hữu Dân bằng đôi mắt tĩnh lặng: “Năm ba mươi tuổi, cô con gái bốn tuổi của ông ta mất tích, đồng thời đứa con trai năm tuổi của đôi vợ chồng già đó cũng mất tích luôn. Rất nhiều nghi ngờ đều chĩa thẳng vào hai vợ chồng già, nhưng do không có chứng cứ xác thực nên ông ta không tài nào tiến hành lùng bắt họ.”
Bên cạnh đó, đôi vợ chồng già nọ vừa phải chịu nỗi đau mất đi người thân, vừa bị nói bóng nói gió chỉ trích là đầu sỏ gây tội, bị ép uổng dọn nhà đi nơi khác.
Thế nhưng chẳng ai ngờ, mấy thập niên sau, họ lại trở về đây.
Lúc nhóm Thạch Lạn bước vào căn nhà này, quả thật nó có vấn đề. Tuy nhiên, sau khi họ vào ở thì lại chẳng xảy ra chuyện gì, cộng thêm Vũ Hữu Dân và ông cụ nọ khá thân thiết, vả lại ông ta biết cách ăn nói. Vậy nên, chỉ qua hai ba lần, ông ta đã hiểu rõ những chuyện về Thạch Lạn rồi.
Dù Vũ Hữu Dân cho ông ta biết tài năng của Thạch Lạn nhưng hắn ta không ngu ngốc đến mức kể hết ra. Cũng vì lẽ đó, ông cụ mới nhiều lần thử dò xét họ.
Mục đích rất đơn giản.
“Ông ta muốn chúng ta giúp điều tra điểm lạ thường của cặp vợ chồng già kia?”
Thạch Lạn lắc đầu: “Ông ta muốn biết tôi thật sự có cái tài đó hay không, muốn biết đứa trẻ trong nhà đôi vợ chồng già là ai, muốn biết năm ấy có phải con gái ông ta chết trong tay đôi vợ chồng già không.”
“Nhưng sao chúng ta biết cặp vợ chồng già đó có phải hung thủ không?”
Đã nhiều năm trôi qua, dù hai vợ chồng già kia cất giấu chứng cứ thì chúng cũng bị tiêu hủy rồi.
“Thứ chúng ta giao thiệp nhiều nhất không phải là người, mà là ma quỷ.”
Vũ Hữu Dân chợt hiểu ra, cũng đột nhiên thầm nhớ tới câu hôm qua Thạch Lạn đã nói: Không phải tất cả trẻ con đều có thể thấy ánh mặt trời.