Cả người An Quế Lan căng thẳng nhìn chiếc đồng hồ không nhúc nhích đó, cuối cùng đỏ mắt lên vung xuống đất, theo cái nắp bị rơi ra, pin rơi cũng rơi lả tả ở trên sàn, trong đó có một viên vừa lúc lăn đến bên chân An Quế Lan.
Cô còn chưa kịp thở ra một hơi, pin đồng hồ lại lần thứ hai truyền đến âm thanh tí tách!
An Quế Lan cầm túi lên lập tức rời khỏi văn phòng, cô hốt hoảng trốn về nhà, uống từng ngụm từng ngụm nước, cố gắng để cho huyết dịch đang sôi trào của mình có thể bình ổn hạ xuống bởi sự can dự vào của nước.
"Quế Lan, con làm sao vậy."
Mẹ An nhìn thấy tình cảnh này, lo lắng hỏi.
An Quế Lan lau mồ hôi lạnh trên mặt, nghe thấy vậy thì xoay người kéo khóe miệng cười nói: "Bên ngoài nóng quá."
Thân thể mẹ của cô không được tốt, An Quế Lan không muốn để việc của mình làm phiền bà.
Đợi lúc cô một mình trở lại phòng, chiếc điện thoại di động vốn đang yên tĩnh đột nhiên phát ra từng trận tiếng chuông, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, lại là chuông báo mười lăm giờ hai mươi ba phút mười hai giây!
Lạch cạch!
Điện thoại di động bị cô ném lên trên tường, rơi xuống mặt đất.
Cô cũng không chịu được nữa, hai tay nắm lấy tóc phát ra một trận tiếng thét chói tai.
Quế Lan?!
………….
Thạch Lạn đang xem giường.
Mỗi khi hắn đi về nơi có giá cả đắt một chút thì Vu Hữu Dân ở bên cạnh sẽ phát ra hồi chuông "cảnh cáo nghèo nàn" muốn hắn lui về.
Một chút tâm trạng cũng bị mất.
Thạch Lạn trầm mặt đi về hướng nhà, Vu Hữu Dân ho nhẹ một tiếng, đuổi theo: "Tiên sinh, giường của ngài còn chưa có hỏng mà, đợi lúc tiền trên tay chúng ta nhiều hơn thì chúng ta lại mua cái mới, tới lúc đó còn có thể ngủ lâu hơn đấy."
Nói chuyện không có trọng điểm, Thạch Lạn thật muốn che lỗ tai lại.
Vừa nghĩ đến, Thạch Lạn liền nhìn thấy một hàng dài xếp ở tiệm áo cưới.
Thấy Thạch Lạn đi về phía bên kia, Vu Hữu Dân nhỏ giọng nói: "Tiệm áo cưới này rất nổi tiếng, quảng cáo ở phía bên ngoài sân nhà chúng ta cũng có cái của bọn họ đó."
Thạch Lạn không lên tiếng, mà nhìn cửa tiệm áo cưới bao phủ hắc khí: "Anh đi phát một tấm danh thiếp cho chủ nhân bọn họ."
Hai mắt Vu Hữu Dân sáng ngời, đây là có chuyện làm ăn?
"Vâng!"
Thạch Lạn đi về nhà trước, mà sau khi Vu Hữu Dân sửa sang bản thân ngăn nắp một phen mới đi tới nói chuyện với một người đẹp đang đăng ký trong tiệm áo cưới: "Chào cô, tôi muốn gặp chủ nhân của tiệm áo cưới này, có thể giới thiệu giúp tôi một chút không?"
Người đẹp kia đang bận rộn đến quấn hết vào nhau, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Vợ của ngài tới à? Đã nghĩ rõ cần loại lễ phục nào chưa?"
Vu Hữu Dân sờ sờ mũi: "Không, tôi đến không phải vì váy cưới, tôi có chuyện khác tìm bà chủ của các cô."
Người đẹp rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cô ấy đánh giá Vu Hữu Dân từ trên xuống dưới một phen: "Mời đến phòng chờ."
Bây giờ An Quế Lan còn chưa đến công ty, vì lẽ đó nên người đẹp này cũng không biết đến cùng thì bọn họ có quen biết nhau hay không, chỉ có thể trước hết để Vu Hữu Dân chờ.
Khoảng chừng nửa giờ sau, An Quế Lan một mặt mệt mỏi đến rồi, cô nhìn hàng người xếp dài, thấy làm ăn khá khẩm, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên mấy phần.
"Chị An, vừa nãy có một người tới đây, nói là tìm chị, đang ngồi ở bên kia."
"Biết rồi."
Thấy An Quế Lan sải bước đi về hướng mình, Vu Hữu Dân không cần nghĩ cũng biết đối phương chính là bà chủ của chỗ này, hắn ta đứng lên, đưa tay ra cười nói: "Chào cô, tôi tên Vu Hữu Dân."
"Chào anh."
Sau khi xác định mình chưa từng gặp qua đối phương, An Quế Lan bày ra nụ cười khách sáo: "Xin hỏi Vu tiên sinh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Đây là danh thiếp của tiên sinh nhà chúng tôi, nếu cô gặp phải chuyện phiền toái gì thì có thể đi theo địa chỉ trên danh thiếp để tìm tới tiên sinh nhà chúng tôi."
Nói xong, Vu Hữu Dân liền đưa danh thiếp cho An Quế Lan, An Quế Lan liếc mắt nhìn hắn ta, tiếp nhận: "... Xử lý chuyện linh dị thần bí?"
Vu Hữu Dân cười cười, cũng không lại nói thêm gì nữa, khẽ vuốt cằm với An Quế Lan, sau đó lập tức rời đi.
Cầm danh thiếp nhìn một lúc, An Quế Lan liếc nhìn phòng làm việc của mình, cuối cùng nhét danh thiếp vào trong túi.
Coi như là một loại an ủi tinh thần đi.
Ngày đó An Quế Lan cũng không có đi vào phòng làm việc của mình, nhưng dù cho như thế thì mặc kệ cô ngồi ở nơi nào đều sẽ có âm thanh của chuông báo truyền vào trong tai cô, khiến cô rất sụp đổ rồi lại không biết nên làm như thế nào cho phải.
Ngày thứ ba, An Quế Lan đi theo địa chỉ trên danh thiếp tới nhà của Thạch Lạn.
"Mời dùng trà."
"Cảm ơn."
Sau khi Vu Hữu Dân đưa trà cho đối phương liền lui về đứng phía sau Thạch Lạn như ngày thường.
An Quế Lan cẩn thận từng li từng tí đánh giá Thạch Lạn một hồi, sau khi thấy đối phương không có gì dị thường mới do dự mở miệng: "Gần đây tôi gặp một vài chuyện kỳ quài nhưng tôi chưa bao giờ gây thù chuốc oán, vì lẽ đó nên không biết tại sao nó lại đi theo tôi."
"Nói rõ một chút."
"Đầu tiên là đồng hồ, chỉ cần đến giờ tôi làm việc thì đều sẽ có âm thanh của chuông báo vang lên, tiếp theo sẽ hiện lên thời gian mười lăm giờ hai mươi ba phút mười hai giây, cho dù bên người tôi không có bất kỳ thiết bị điện tử nào thì âm thanh của chuông báo vẫn sẽ vang lên bên tai, thật giống như đang nhắc nhở tôi cái gì đó."
"Thứ hai là thiết kế, một khi tôi có ý tưởng thiết kế mới đều sẽ bị một ít động tĩnh không tên đánh gãy, hình như là không muốn để tôi tiếp tục suy nghĩ, vì thế đã sắp một tuần tôi không có thiết kế váy cưới cho khách hàng rồi."
Còn tiếp tục như vậy nữa thì tiệm áo cưới của cô sẽ xảy ra vấn đề mất.
Gầy dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng gì, An Quế Lan thật vất vả mới đưa cửa hàng tới vị trí hiện tại, đương nhiên không hy vọng thoáng chốc đã quay về như trước đây.
"Cô cẩn thận nghĩ lại xem, trong vòng một tháng gần đây, ở thời gian mười lăm giờ hai mươi ba phút mười hai giây này cô có gặp phải người nào hay chuyện gì không? Đặc biệt một chút."
An Quế Lan nhíu mày, than thở: "Gần đây đầu óc của tôi thật sự rất loạn, thật sự nhớ không nổi mấy chuyện này, có điều tôi có thói quen ghi lại cuộc sống, chờ một lúc quay về tôi sẽ đi xem một chút.”
Thạch Lạn gật đầu, dùng bùa vàng vẽ một lá bùa hộ mệnh: "Dùng để trừ tà, cô dùng chỉ đỏ đeo trên cổ."
An Quế Lan cầm lấy, sau khi im lặng một lúc hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Sự việc còn chưa giải quyết, đợi sau khi giải quyết xong lại nói đến chuyện tiền nong đi."
Thạch Lạn nâng chung trà lên, nói.
An Quế Lan chớp mắt, trả lời một tiếng, cũng uống một hớp trà, không biết có phải ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy trà của Thạch tiên sinh này còn dễ uống hơn trà mấy trăm tệ một cân ở nhà mình.
Sau khi về đến nhà, chuyện thứ nhất An Quế Lan làm là lấy quyển nhật ký của mình ra, vì để làm rõ nguyên nhân sự việc, cô bắt đầu xem từng ngày từ ngày mùng một đầu năm.
Một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng...
Mãi cho tới tới tháng này, An Quế Lan nhìn cái số mười hai kia, nhắm mắt lại cẩn thận nghĩ, ngày này có một khách mời chỉ đích danh muốn cô thiết kế một bộ váy cưới, khách hàng kia họ Hoàng, tên Hoàng Anh!
"Hoàng Anh... "
An Quế Lan vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý: "Ngày mười hai của tháng này có một vị khách hàng tên là Hoàng Anh, đơn hàng thiết kế váy cưới của cô ấy đã thu hồi lại rồi sao? Sau đó cô ấy có từng tới cửa hàng không, hoặc là có gọi điện thoại tới nói cái gì?"
Trợ lý nói đơn hàng làm váy cưới bị hủy rồi, nhưng cô ấy cũng quên mất lý do bị hủy, sau đó vị khách hàng cũng vẫn luôn chưa tới.
Đơn hàng bị hủy bình thường có hai loại tình huống, loại thứ nhất là bản thiết kế khiến đối phương không hài lòng, cho nên đối phương hủy đơn, khi đó trợ lý sẽ không đi đặt vải; loại thứ hai, đối phương hủy lễ cưới thì không cần váy cưới nữa rồi.
Loại thứ hai khá ít thấy, có điều thật sự có.
"Ở chỗ cô có phương thức liên lạc của vị khách hàng này sao?"
"Được, lập tức gửi cho tôi."
Sau khi lấy được số điện thoại, An Quế Lan trực tiếp gọi đến nhưng đối phương tắt máy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, An Quế Lan sao chép số điện thoại rồi tìm kiếm trên wechat, kết quả tìm được một tài khoản có ảnh đại diện là một chú chó corgi.
Cô gửi lời mời xin làm bạn tốt, mấy phút sau bên kia đã đồng ý.
Nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện, An Quế Lan cắn môi, lúc cô đang tự hỏi phải bắt chuyện với đối phương như thế nào thì bên kia đã gửi một cái tin nhắn đến rồi dần dần mất hẳn.
Làm xong chưa?
An Quế Lan sững sờ, vừa định trả lời thì đối phương lại gửi một cái tin nhắn đến.
Cô mà làm không tốt, không có chữ tín sẽ bị gặp báo ứng đó.
Dòng chữ này màu đỏ, hơn nữa còn giống như máu tươi đang chảy.
Tay An Quế Lan khẽ run lên, cô luôn cảm thấy trong lòng là lạ, tiếp theo vẫn chưa tính là xong, bên kia đột nhiên gửi một cái VoIP* tới đây.
*Thoại qua IP, nói chuyện với những người khác qua internet.
An Quế Lan suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bắt máy.
Nhưng thứ truyền tới lại là tiếng chuông báo thức khiến cô sợ hãi!
Bộp một tiếng, điện thoại di động lần thứ hai bị cô ném ra ngoài, cho dù chia năm xẻ bảy thì tiếng chuông báo này cũng không dừng lại.
Ngay tại lúc này, tấm bùa vàng cô đeo trong lồng ngực đột nhiên hơi tỏa nhiệt, sau đó âm thanh kia liền biến mất, An Quế Lan vội vã nắm chặt lá bùa vàng, nhắm mắt lại.
Thật lâu sau, cô mới mở mắt nhìn về phía chiếc điện thoại di động trên đất.
Nghĩ đến tin nhắn mà người kia gửi đến lúc nãy, An Quế Lan cũng biết mình đã tìm đúng hung thủ khiến mình trằn trọc ăn ngủ không yên trong suốt thời gian qua, lại suy nghĩ một chút đến lời nói của đối phương, liên quan đến phương diện chữ tín, vậy rất có thể là đối phương đã đặt váy cưới hoặc là đồ vật gì khác trong tiệm của mình, mà tới bây giờ vẫn không có ai làm cho cô ấy.
Ngày hôm sau An Quế Lan mang di động mới đi tới cửa hàng, lại không tìm được vị khách hàng có tên Hoàng Anh kia đã đặt trước cái gì, chỉ có một cái ghi chép rằng cô ấy chỉ định muốn cô làm váy cưới, thế nhưng sau này bị hủy rồi, không có lý do gì.
"Chị An, em tìm được vị chỉ của cô Hoàng này rồi, hình như lúc ấy cô ấy có nói nếu như không có thời gian tới đây thì để chúng ta giao hàng đến nhà cô ấy."
Trợ lý tìm được tờ khai lúc trước Hoàng Anh đã điền xong.
Sau khi An Quế Lan xem xong, nhéo nhéo là bùa màu vàng trước ngực: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, nếu có người đến gọi tên tôi thì cứ nói gần đây đơn hàng của tôi đang quá tải.”
"Vâng."
An Quế Lan cũng không có trực tiếp đi đến địa chỉ mà Hoàng Anh cung cấp, cô đi đến nhà của Thạch Lạn, dù sao bên phía Hoàng Anh thật sự có chút quái dị.
"... Sau đó chính là một trận VoIP, trong VoIP cũng là âm thanh của chuông báo, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặc dù biết địa chỉ của đối phương cũng không dám đi qua.”
Sau khi Thạch Lạn nghe xong, đứng lên nói: "Chúng ta cùng đi đi."
Đồ vật lần này có chút lạ, không nhìn thấy hình thể, ngược lại có chút giống chấp niệm quỷ.
Chấp niệm quỷ có đa chủng đa hình thái, chúng nó không giống nhau, cũng không luôn duy trì hình người, nơi nào có chấp niệm của chúng thì nó sẽ xuất hiện ở nơi đó, có thể là một chiếc điện thoại di động, một cái đồng hồ đeo tay, đều có thể.
Địa chỉ Hoàng Anh lưu lại khá là xa xôi, ở vùng ngoại ô bên ngoài thành, ở nơi này có một căn bất động sản tương tự như viện dưỡng lão, thế nhưng bởi vì giao thông bất tiện nên người mua nhà cũng sẽ không lập tức chuyển tới mà là làm chuẩn bị cho sự đô thị hóa trong tương lai.
"Hoàng Anh? Các người tìm Hoàng Anh?"
Người mở cửa là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, sau khi nghe thấy tên của Hoàng Anh thì chân mày của bà ấy hơi nhíu lại.
"Đúng, trước đây cô ấy có đặt một đơn hàng ở cửa hàng của tôi, thế nhưng sau này người không có đến nên đã trì hoãn rồi, vì lẽ đó nên tôi muốn gặp gỡ Hoàng nữ sĩ để nói lại sự kiện trước kia."
"Cô ấy sẽ không cần đơn hàng kia." Nói xong, người phụ nữ liền đóng cửa lại.
Thạch Lạn liếc nhìn cửa phòng, lắc đầu nói: "Cô ấy không ở nơi này."
"Không phải các ngươi đang tìm Hoàng Anh đó chứ?"
Lúc mấy người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một thím ở dưới lầu thò đầu ra, đứng ở phía dưới hỏi.
"Đúng vậy, xin hỏi cô ấy có ở đây không?"
An Quế Lan vội vã đi xuống hỏi.
Sau khi nhìn bọn họ vài lần, thím hạ thấp giọng:
"Hoàng Anh chết rồi, khi tan tầm về nhà bị người kéo đi, thi thể kia thật sự thảm, nghe nói là tiền dâm hậu sát, nhà cô ấy sợ mất mặt nên ngay cả tro xương cũng không cầm về, chỉ nói là đưa đến nơi khác."
Nhưng việc này làm sao giấu diếm được, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cũng chỉ vì thể diện của người nhà này nên vẫn không có đâm thủng thôi.
Chết rồi...
Cả người An Quế Lan phát lạnh.
Thạch Lạn mỉm cười với thím: "Vậy ngài có biết chuyện về chồng chưa cưới của cô ấy không?"
"Ôi, các người còn biết chồng chưa cưới của cô ấy à, chồng chưa cưới của cô ấy là một thầy giáo, dạy học ngay ở trường Thực Nghiệm số 3 trên đường Hạng Nhai đó, tên là Lý Thành Quang."
Thím này cực kì nhiều chuyện, sau khi nói xong liền bắt đầu hỏi thăm bọn họ tới đây làm cái gì, Thạch Lạn cũng không nhiều lời với bà ấy, sau khi nói cảm ơn lập tức lôi kéo An Quế Lan đang bần thần rời đi.
Khi rời khỏi khu chung cư, An Quế Lan đột nhiên quay đầu lại: "... Cô ấy chết cũng không phải lỗi của cô ấy, tại sao người nhà của cô ấy lại cảm thấy bị sỉ nhục mà không mang tro cốt của cô ấy về."
"Thế gian này có nhiều chuyện mà chúng ta đều không có cách nào đi phán xét." Thạch Lạn nói như vậy.
Ánh mặt trời chiếu sáng lên thân mỗi người, nhưng Vu Hữu Dân và An Quế Lan lại không cảm giác được một chút ấm áp.
Lý Thành Quang không phải là một giáo viên bình thường, anh ta còn là chủ nhiệm của một lớp, có lẽ là do việc bạn gái của anh ta bị tiền dâm hậu sát nên trong trường học vẫn luôn có mấy lời nói bóng nói gió, tuy rằng hướng phát triển của dư luận cũng không phải quá lớn, thế nhưng ít nhiều cũng gây ra chút ảnh hưởng đến anh ta.
"Con người ấy mà, họ luôn suy đoán kết quả dựa trên những gì mà chính mình nhìn thấy trên bề nổi. Có thể lúc bắt đầu bọn họ sẽ có một chút đồng tình, nhưng sau này lại lộ ra bản tính, cảm thấy là do vấn đề của Hoàng Anh khá lớn, nếu không phải do vấn đề của cô ấy thì người thi bạo cũng sẽ không phạm tội, thật nực cười."
Vẻ mặt Lý Thành Quang rất mệt mỏi, tinh thần cũng không được khá lắm, có thể thấy khoảng thời gian này anh ta cũng vô cùng dằn vặt.
"Cửa tiệm váy cưới kia là do cô ấy chọn lựa, tôi vốn định ngày hôm sau sẽ đi xem bản thiết kế cùng cô ấy, thế nhưng không nghĩ tới... "
"Bởi vì chuyện này, chúng tôi đều quên mất việc cho cửa hàng áo cưới một câu trả lời chắc chắn, vì lẽ đó thật sự rất xin lỗi, có điều bây giờ tôi vẫn muốn tiếp tục đặt bộ váy cưới kia cho cô ấy."
Lý Thành Quang cười nói: "Tôi cảm thấy cô ấy vẫn đang tồn tại, chờ mặc bộ váy cưới kia lên người, sau đó vô cùng hài lòng đi đến trước mặt tôi, hỏi tôi nhìn có đẹp hay không, cô ấy có phải cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này hay không."
Khi đó, nhất định anh ta sẽ nói, em đương nhiên là cô dâu xinh đẹp nhất.
"Tôi nhất định sẽ hoàn thành bộ váy cưới kia." An Quế Lan hít một hơi thật sâu, cười nói.
Thạch Lạn nhìn văn phòng Lý Thành Quang một chút, chỉ vào quyển album ảnh đang đặt trên mặt bàn: "Vị kia chính là Hoàng nữ sĩ sao?"
Lý Thành Quang hơi rũ mắt xuống: "Không phải, đó là em gái tôi."
Em gái?
Sẽ có anh trai đặt ảnh của em gái mình trên bàn làm việc sao?
Sau khi đi ra khỏi văn phòng của Lý Thành Quang, bọn họ tình cờ gặp phải một người, mặc dù cách khá xa nhưng Vu Hữu Dân vẫn trợn to mắt nói: "Đây không phải cô gái trên bàn làm việc của thầy Lý sao?"
Nhìn có vẻ là một cô giáo, hình như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, lúc cô giáo kia quay đầu lại nhìn thấy An Quế Lan còn lộ ra một nụ cười, nhưng sau khi chạm tới ánh mắt của Thạch Lạn lại đột nhiên thu tầm mắt lại, ôm sách vở đi vào lớp học.
"Tiên sinh, lời nói mới nãy của Lý Thành Quang là nói thật sao?"
Thạch Lạn nhìn địa phương mà cô giáo vừa mới biến mất, nở nụ cười nhẹ: "Là nói thật, thì ra cô ấy ở đây."
Chấp niệm, có cố chấp mới có nhớ nhung, chấp niệm của Hoàng Anh ở nơi Lý Thành Quang, niệm tưởng chính là ở lại bên cạnh anh ta, có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau.
Nhưng cho dù tình yêu của bọn họ là thuần túy thì cũng không thể gây tổn hại tới người khác.
Thời điểm hình Phật ở trong lòng bàn tay Thạch Lạn hơi nóng lên, đánh một chưởng ấn lên tòa nhà dạy học, mà cô giáo vừa đi vào phòng học, thả sách xuống đang chuẩn bị nói chuyện kia đột nhiên lắc lư qua lại hai lần, tiếp theo liền ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Sự kinh hoảng của đám học sinh trong lớp đã làm kinh động đến giáo viên ở lớp bên cạnh, cô ấy vừa ổn định cảm xúc của học sinh, vừa gọi điện cho bệnh viện đa khoa, điều làm người ta kinh ngạc chính là, sau khi cô giáo này tỉnh dậy thì không nhớ rõ sự tình đã xảy ra mấy ngày hôm nay nữa.
Cô ấy cảm giác mình vẫn ngủ liên tục, làm như thế nào cũng không tỉnh lại được.
An Quế Lan gần như là thức cả đêm để làm chiếc váy cưới, bỏ ra hai ngày hai đêm, tổng cộng tám người bắt tay vào làm, cuối cùng cũng hoàn thành.
Không đợi cô mang đồ đưa tới trường học thì Lý Thành Quang đã tự tìm tới cửa rồi.
Cô không biết mưu kế của Lý Thành Quang, mang váy cưới lên xe, kết quả Lý Thành Quang lái xe đến một nơi vắng vẻ, buộc cô giao Hoàng Anh ra đây.
"Thầy, thầy Lý, anh bình tĩnh đi! Cô Hoàng đã mất rồi."
An Quế Lan cũng muốn chửi đậu má, một người đang yên đang lành làm sao nói thay đổi là thay đổi!
"Cô trả cô ấy lại cho tôi! Trả cô ấy cho tôi! Tôi cầu xin cô, trả cô ấy lại cho tôi!"
Cảm xúc của Lý Thành Quang gần như sụp đổ, động tác của anh ta cũng càng ngày càng mất khống chế, mấy lần An Quế Lan né tránh đều khiến cho đối phương nóng nảy hơn, lại muốn đưa tay bóp chết cô!
Một cánh tay cường tráng trực tiếp trói ngược lại cái cổ của Lý Thành Quang từ phía sau, sau đó đè cả người anh ta xuống đất, hai tay bị siết chặt ở sau lưng.
"Yên phận chút!"
Vu Hữu Dân đè anh ta một lúc, khiến Lý Thành Quang kêu lên.
An Quế Lan thở hổn hển, cô vừa tức vừa vội, quay lại hét lên với Lý Thành Quang: "Anh nổi điên cái gì?"
"Cái người, chính là các người! Sau khi các người rời đi ngày đó, cô ấy cũng không thấy rồi, chính là các người làm đúng không?"
Lý Thành Quang nhìn Thạch Lạn xuất hiện trước mắt, kiệt lực khàn giọng kêu lên.
Thạch Lạn ngồi xổm ngồi xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn anh ta: "Ai dạy anh?"
"Cái gì?"
"Ai dạy anh chiêu quỷ nhập vào người kia? Hồn lực của Hoàng Anh không để để chống đỡ hình người chứ đừng nói chi là ở bên cạnh anh, nếu muốn ở cùng một chỗ thì cô ấy nhất định phải có một thể xác, cô giáo kia chính là con mồi của các anh đúng không?"
Lúc này Lý Thành Quang không nói gì, cũng không bằng lòng nói chuyện.
Thạch Lạn cũng không sốt ruột, hắn đưa tay ra, chỉ thấy một người rất nhỏ đứng ở nơi lòng bàn tay, lúc này đang ngủ say, sau khi Lý Thành Quang nhìn rõ người trong lòng bàn tay hắn là ai thì trở nên kích động, muốn giãy dụa thoát khỏi khống chế của Vu Hữu Dân.
"Anh thả cô ấy ra! Anh thả cô ấy ra! Là lỗi của tôi, không được làm cô ấy bị thương! Tôi van xin anh không được tổn thương cô ấy!"
"Đương nhiên tôi sẽ không thương tổn cô ấy, thế nhưng anh đến nói cho tôi biết, là ai dạy anh."
"Là người bán hàng rong dưới gầm cầu vượt, ông ta nói đưa cho tôi một cơ duyên, lúc đầu tôi cũng không ôm hi vọng, thế nhưng không nghĩ tới thật sự thành công."
Thạch Lạn đứng lên, ra hiệu Vu Hữu Dân buông anh ta ra, đỡ An Quế Lan tới một bên nghỉ ngơi: "Anh từng nghĩ qua kết cục của cô giáo kia chưa?"
Lý Thành Quang vốn muốn cướp đi hồn thể của Hoàng Anh từ trong tay Thạch Lạn chợt ngừng lại.
"Hồn thể của cô ấy sẽ dần yếu đi, mãi đến khi hồn thể của Hoàng Anh mạnh hơn cô ấy, rồi nuốt chửng, thân thể kia sẽ hoàn toàn là của Hoàng Anh, nhưng vị đồng nghiệp kia của anh lại chết một cách im hơi lặng tiếng, thậm chí ngay cả cơ hội đi đầu thai cũng không có, dùng thủ đoạn thâm độc như thế để đối xử với một người vô tội, tình yêu của các người sẽ không để cho người ta tán tụng, sẽ chỉ làm người ta buồn nôn."
Thân thể Lý Thành Quang lắc lư mấy lần: "Nhưng chúng tôi có thể làm sao? Cô ấy vừa mới chết không lâu, không đi nuốt chửng linh hồn người khác thì cũng sẽ bị những cô hồn dã quỷ khác bắt nạt, thậm chí là bị thôn phệ, thật vất vả chúng ta mới có thể ở bên cạnh nhau, cũng sắp kết hôn rồi, vậy mà cô ấy lại xa cách tôi mãi mãi."
"Đây không phải lý do để các người gây tổn thương cho người khác."
Tay phải Thạch Lạn khẽ giương lên, sau đó hồn thể Hoàng Anh liền biến từ nhỏ thành lớn, sau đó chậm rãi tỉnh lại, hồn lực mà cô ta hấp thu được từ trên người cô giáo kia đều bị Thạch Lạn lấy ra trả lại cho đối phương rồi.
Lúc này Hoàng Anh còn suy yếu hơn cả thời điểm vừa mới thành quỷ.
An Quế Lan ở một bên che miệng mình thật chặt, sợ mình kêu thành tiếng.
"Vì sao cô phải đe dọa bà chủ An?"
Hoàng Anh run lẩy bẩy trả lời Thạch Lạn: "Tôi, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô ấy, áo cưới của tôi còn chưa có làm xong, cô ấy đã nói nhiều nhất một tuần sẽ có kết quả, nhưng tôi cũng sắp chết được nửa tháng rồi cũng không mang đồ vật ra được, tôi nổi giận, liền, liền... "
Thật ra cô ta cũng không có làm cái gì, chỉ là để chuông báo nhắc nhở đối phương, ngày đó cô ta tìm đối phương chính vào thời gian này, chỉ cần An Quế Lan để ý một chút, tuyệt đối sẽ biết dụng ý của mình, làm sao lại biết sẽ chọc ra nhiều phiền phức như vậy, thậm chí ngay cả thể xác tìm tốt rồi cũng bị mất.
"Cô đã phạm vào quỷ quy của địa phủ, sẽ bị Quỷ sai mang về chịu phạt, còn anh thay đổi mạng sống của con người, bóp méo mệnh trời, chết rồi cũng phải chịu trừng phạt. "
Thạch Lạn vừa dứt lời, một bóng dáng màu đen đã đi đến bên cạnh Hoàng Anh, sau đó một cái xích sắt đã xích chặt lại, mặc kệ Hoàng Anh giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng. Lý Thành Quang muốn ngăn cản, nhưng chỉ có thể nhìn thấy tay mình xuyên qua thân thể của đối phương.
"Yên tâm đi, ít nhất cô ấy cũng phải bị phạt mấy chục năm, tới lúc anh chết là hai người có thể gặp nhau rồi." Thạch Lạn cũng không cho Lý Thành Quang một chút an ủi, thậm chí càng khó sống hơn rồi.
Cuối cùng, An Quế Lan vẫn đưa bộ váy cưới này cho Lý Thành Quang.
Lý Thành Quang ôm váy cưới nức nở không ngừng, cuối cùng đốt váy cưới cho Hoàng Anh ở trước mặt bọn họ, Hoàng Anh đang bị áp giải tới Địa phủ giống như cảm giác được gì đó, lúc cô ta cúi đầu thì phát hiện trên thân mình đã mặc bộ váy cưới màu trắng rồi.
Cô ta khóc thút thít nhìn về phía Quỷ sai đang áp giải mình: "Đẹp không?"
Khuôn mặt quỷ sai không cảm xúc lắc đầu: "Tôi không có mắt."
Bây giờ hắn ta đang là quỷ sai cấp thấp nhất của Địa phủ, chỉ là một cái bóng đen thùi lùi mà thôi.
Hoàng Anh nghe vậy thì khóc lớn.
Dựa vào lời nói của Lý Thành Quang, Thạch Lạn đi đến gần cầu.
"Chàng trai, đoán mệnh không?"
Một cụ già dưới gầm cầu vượt đang lắc lư đôi chân, khẽ dựa vào thành cầu đá, mỉm cười với anh.
Thạch Lạn đứng ở một nơi cách ông ta không xa không gần, nghe vậy nhìn về bốn phía xung quanh mình một chút: "Hắn thì sao?"