Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cháu đang nói bậy bạ cái gì đấy!"

Bà Cảnh ôi một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve cô bé một chút: "Sao cháu lại nói chuyện khiến người ta sợ hãi vậy chứ! Đôi mắt này là giả."

Nói xong thì bà vừa lấy con mèo giả trong hộp ra, vì để cho Cảnh Hân biết nó là thật hay giả, bà Cảnh còn cố ý dùng tay sờ vào mắt con mèo giả kia.

Cũng không có thay đổi gì.

"Nếu trời nóng quá thì nó đã thật sự bốc mùi từ lâu rồi."

Sau khi nói xong thì bà đem con mèo giả kia nhét vào trong ngực cô bé rồi đi vào bếp tiếp tục làm việc của mình, Cảnh Hân ôm con mèo giả ngơ ngác đứng ở đó.

Cô bé hơi cúi đầu xuống nhưng khi nhìn lại mắt của con mèo giả kia thì cô bé vẫn không nhịn được mà sợ run lên, lại đem con mèo giả cất vào trong hộp một lần nữa, không thèm nhìn nữa.

Đến chạng vạng tối, chị Lý nhà bên đã về.

Chị Lý lớn hơn Cảnh Hân 9 tuổi và bây giờ đang làm việc ở ngân hàng, vì là con gái một nên vợ chồng nhà họ Lý cũng không muốn chị phải đi làm quá xa hay sống một mình nên chị Lý cũng không chuyển ra khỏi nhà vì công việc của chị ấy.

"Chị ơi."

Nhìn thấy Cảnh Hân, người kia cũng rất ngạc nhiên nhưng chị ấy cũng không muốn nói chuyện nhiều hơn với Cảnh Hân, chỉ nhẹ gật đầu rồi chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa ra, thấy vậy, Cảnh Hân chỉ có thể mặt dày gọi lại đối phương.

Cô bé biết rõ chị Lý vẫn luôn không thích mình, nhưng tất cả những gì chị ấy không thích chắc chắn sẽ có lý do, cô bé muốn biết có phải vì con mèo màu trắng kia hay không.

"Có chuyện gì sao?"

Dù nói thế nào thì hai gia đình cũng là hàng xóm, quan hệ hai nhà cũng tốt, cho dù chị Lý không thích Cảnh Hân thì chị ấy cũng phải nhìn xem mặt mũi của bà Cảnh.

"Em có thể mời chị một ly trà được không?"

Cô bé biết chị Lý có thói quen tối nào cũng ra ngoài uống trà, nghe bà nội đó là chị ấy muốn có không gian riêng tư.

Khi nghe thấy vậy, chị Lý ngạc nhiên liếc nhìn Cảnh Hân vài lần, quan hệ giữa hai người cũng không tốt, mặc dù không trực tiếp đối mặt nhưng cả hai đều biết rõ.

“Xin cho em một cơ hội nha.” Cảnh Hân đỏ mặt do dự nói.

"Chị sẽ đợi em ở cửa thang máy lúc chín giờ tối."

Mặc dù chị Lý không biết tại sao Cảnh Hân lại tìm chính mình, nhưng chị ấy vẫn rất tò mò cho nên đã đồng ý.

Nhìn theo bóng lưng của chị Lý đi vào nhà, Cảnh Hân thở ra một hơi.

Đến chín giờ tối, hai người đến ngồi xuống ở quán trà đối diện chung cư.

"Một ấm trà hoa, với thêm một vài đĩa đồ ăn nhẹ."

Hai người ngồi yên lặng, bầu không khí có chút xấu hổ.

Sau khi trà cùng đồ ăn nhẹ được mang lên bàn, Cảnh Hân là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, dù sao thì cô bé cũng muốn bỏ hết những nghi ngờ của mình.

"Chị ơi, em muốn biết rõ về chuyện con mèo kia của nhà chị khi chị còn nhỏ..."

Sự thận trọng của Cảnh Hân cũng không làm cho sắc mặt của chị Lý tốt hơn, sắc mặt chi ấy tối sầm mà lại bình tĩnh, cầm túi xách chuẩn bị rời đi thì Cảnh Hân vội vàng nắm chặt lấy tay chị ấy, cầu khẩn nói.

"Chị ơi! Chuyện này đối với em thật sự rất quan trọng, xin chị hãy nói cho em biết."

"Nói cho em biết sao?"

Chị Lý giãy dụa bỏ tay của cô bé ra, cười nhạo nói: "Em không nhớ rõ sao?"

Trong lòng chị ấy nổi cơn giận, rất có thể nếu Cảnh Hân nói sai một câu thì tất cả cảm xúc của đối phương sẽ bùng nổ.

"Thật xin lỗi." Cảnh Hân lại nắm lấy cánh tay chị ấy: "Thật xin lỗi."

Chị Lý cúi đầu xuống nhìn ánh mắt khẩn cầu của Cảnh Hân: "Chị chỉ có thể nói con mèo kia vì em mà chết, chính em đã giết chết Tiểu Bạch của chị, từ khi sinh ra thì nó đã theo chị, là người bạn quan trọng nhất của chị, vậy mà mọi thứ đều đã bị em hủy hoại hết rồi."

Con mèo được gọi là Tiểu Bạch kia vô cùng ngoan ngoãn, khi còn nhỏ Cảnh Hân là một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn thích giật mạnh đuôi cùng tai của Tiểu Bạch, chỉ khi Tiểu Bạch không chịu nổi nữa thì nó mới tránh khỏi tay cô bé.

Sở dĩ lần đó Tiểu Bạch cào cô bé cũng do Cảnh Hân thừa lúc người lớn không để ý mà lấy con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê rồi rạch một dao vào lưng Tiểu Bạch, bọn họ chỉ nghe thấy sau khi Cảnh Hân bị cào cho bị thương thì khóc như sấm, bọn họ lại không để ý đến thân mình của Tiểu Bạch thậm chí không thể đứng vững.

"Cha mẹ chị đến xin lỗi em, mẹ em nói bà ấy không để ý, chỉ muốn Tiểu Bạch thôi." Chị Lý mắt đỏ ửng: "Từ sau khi Tiểu Bạch vào nhà em thì chị cũng chưa từng thấy lại nó."

Cảnh Hân sau khi nghe xong, trong lòng cô bé rất rối loạn, cô bé hoàn toàn không nhớ gì cả.

"Có một lần, chị đánh bạo hỏi mẹ em xem Tiểu Bạch ở đâu, nhưng bà ấy chỉ cười rồi nói, Tiểu Bạch đã đi đến nơi nó nên đến." Chị Lý hít một hơi thật sâu: "Cái gì gọi là nơi nên đến? Chị không biết nhưng sau khi trưởng thành thì chị dần dần hiểu rõ, nơi gọi là nơi nên đến thật ra là đã chết."

"Đã chết sao?"

Cảnh Hân mấp máy môi.

Trong trí nhớ của cô bé không có con mèo trắng nào, có phải như lời chị nói, có phải sau khi mẹ đòi con mèo trắng kia thì đã giết chết rồi?

"Nếu em muốn hỏi sự thật những chuyện này." Chị Lý cầm túi xách đi trước: "Chị nghĩ em đang hỏi nhầm người rồi, bởi vì mẹ em là người biết rõ chuyện này nhất."

Nói xong chị ấy liền rời đi.

Sau khi ngồi một lúc lâu, Cảnh Hân mới lấy lại tinh thần, cô bé liên tiếp gọi cho mẹ Cảnh nhiều lần nhưng nhận được chỉ là giọng nữ máy móc.

Thật xin lỗi, số thuê bao bạn gọi đang bận, vui lòng gọi lại sau.

"Hóa đơn của bàn số 3 đã thanh toán xong, quý khách đi thong thả."

Khóe miệng Cảnh Hân giật giật, quả nhiên không nhận tình cảm của cô bé mà.

Sau khi về đến nhà, Cảnh Hân đi vào phòng của mẹ Cảnh rồi bắt đầu tìm kiếm xung quanh, mẹ không có ở nhà, nhưng dù thế nào đi nữa thì chắc chắn sẽ có một số manh mối gì đó.

Nhưng sau khi tìm kiếm một lượt cũng không tìm thấy cái gì.

Cảnh Hân thở dài, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, sau khi rửa mặt xong liền đi ngủ.

Trong mơ màng, cô bé lại nghe thấy tiếng mèo kêu...

…………….

"Tiên sinh, ngài đang ngắm trăng sao?"

Vu Hữu Dân nửa đêm dậy uống nước thì thấy Thạch Lạn đứng ở cổng nên đi đến hỏi.

Ánh trăng cũng không sáng lắm, thậm chí còn có chút u ám, một đám mây đen lớn che đi ba phần tư vầng trăng chỉ để lại một góc nho nhỏ không đẹp mắt lắm.

"Anh đã nghe nói về Thần thú chưa?"

Hiếm khi Thạch Lạn nói chuyện phiếm cùng với Vu Hữu Dân.

Cả người Vu Hữu tràn đầy tinh thần: "Là bách thú chi thần sao?"

Thạch Lạn lắc đầu: "Không phải, là thần hộ mệnh, thần thú hộ mệnh."

Vạn vật đều có linh hồn, nhận loại bọn họ có tín ngưỡng thần hộ mệnh, tất cả các loài động vật cũng vậy.

“Ngao!"

"Meo!"

"Chi chi chi, chi chi chi."

"Gầm!"

Cảnh Hân bị âm thanh của dã thú đánh thức, cơ thể cô bé ấm áp, theo bản năng cô bé ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với cặp con ngươi xa lạ kia.

Vậy mà cô bé lại biến thành một con mèo nhỏ!

Con mèo trắng thấy cô bé tỉnh dậy, nó cầm đầu quay lại nhìn cô bé, sau đó nó ngửa cổ lên bắt đầu hú lên với những động vật xung quanh, khoảng mười phút sau, đến khi lỗ tai của Cảnh Hân gần như không chịu được nữa thì ở trung tâm không khí nhất kia đột nhiên xuất hiện một con hươu!

Một con hươu có sừng phát sáng lên mà đôi mắt lại màu lục!

Nó vô cùng xinh đẹp, tứ chi to mà khỏe, nhưng điều khiến Cảnh Hân ngạc nhiên là da hươu có màu tím bên trên có những hoa văn cổ xưa mà kỳ lạ.

Sự xuất hiện của con hươu màu tím khiến cho âm thanh của các con vật lập tức biến mất, chúng vẫn bất động nhìn chằm chằm vào nó ở trung tâm, thân thể khẽ run lên nhè nhẹ, trong mắt hiện lên sự kích động cùng tôn kính.

Thậm chí con mèo trắng còn quỳ chân trên mặt đất mà cúi chào đối phương.

Con hươu màu tím dùng chân dài đi đánh giá đám dã thú xung quanh một lượt, sau đó ngửa đầu phát ra tiếng hươu kêu rồi đám dã thú cũng đồng loạt ngửa đầu gầm lên theo.

Cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa rung lắc khiến Cảnh Hân cảm giác "tứ chi" của mình đang run lên, loại cảm giác này vừa hưng phấn một cách kỳ lạ vừa kiến cô bé cảm thấy tâm phục khẩu phục, làm cho cô bé cảm thấy sợ hãi.

Sau đó Cảnh Hân nhìn thấy một con hổ có vết thương chồng chất đang lê những bước nặng nề về phía con hươu màu tía kia.

"Meo!"

Con mèo trắng đột nhiên gào to lên một tiếng giận dữ sau đó những con vật khác cũng bắt đầu.

Mãi đến khi con hươu màu tím hơi ngẩng đầu lên thì những âm thanh đó mới nhỏ hơn rất nhiều, sau đó Cảnh Hân nhìn thấy con hổ nằm xuống trước mặt con hươu màu tím, sau đó con hươu màu tím cúi đầu xuống dùng sừng chạm một cái trên đầu con hổ, một ánh sáng màu tím bao vây con hổ lại làm cho nó gầm lên một tiếng thoải mái, mà ánh sao bao vây xung quanh kai cũng càng ngày càng sáng hơn, mãi cho đến khi mắt Cảnh Hân không thể nổi nữa thì nó mới dần dần biến mất.

Mà khi ánh sao biến mất thì những vết thương trên người con hổ cũng biến mất theo.

Con hươu màu tím lùi lại hai bước, con hổ đứng dậy, đuôi hổ mạnh mẽ quét trên mặt đất vài cái cái làm tung tóe rất nhiều tro bụi.

Sau đó con hổ đột nhiên nhổ ra thứ gì đó trước mặt con hươu màu tím, gầm lên một tiếng rồi đứng ra sau lưng con hươu màu tím, nhìn chằm chằm vào thứ bị nó nhổ ra là người… tí hon?

Đó là người!

Tuy nhiên chỉ có bàn tay nhỏ, nhưng Cảnh Hân tuyệt đối sẽ không nghe lầm tiếng la hét sợ hãi cùng tiếng kêu cứu kia!

Con hươu màu tím nâng sừng lên đụng vào người nhỏ kia một cái! Người kia ngay lập tức trở lại kích thước bình thường của mình.

Đây là một người đàn ông mặc quần áo làm việc của vườn bách thú, hắn ta lớn lên xấu xí, nhìn có vẻ không được hòa đồng cho lắm, nhưng lúc này vì sợ hãi mà ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.

"Cầu xin các người, tôi sai rồi, cầu xin các người, thả tôi đi!"

Thân thể của người đàn ông có hơi trong suốt, xem ra không phải thể xác mà là trạng thái linh hồn.

Con hươu màu tím cũng không để ý đến tiếng kêu khóc của người đàn ông, mà nhẹ nghiêng người sang một bên rồi để cho con hổ bước tới, con hổ nhe răng trợn mắt với người đàn ông một lúc rồi lao lên cắn xé hắn ta!

Cảnh Hân sợ tới mức nhắm mắt lại, cả người đều co rúc dưới bụng con mèo trắng.

Con hươu màu tím giống như cảm nhận được cái gì đó mà nhìn thoáng qua về phía cô bé.

Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông kia rất thê lương, sau đó Cảnh Hân nhìn thấy không ít động vật lao tới, chúng giống hệt con hổ trước đó, đều có vết thương chồng chất, một trong số chúng là một con husky nhưng nó lại không có lông, mỗi bước đi đều kêu lên thảm thiết.

Con hươu màu tím sẽ chữa trị vết thương cho từng con một, sau đó chúng sẽ nhổ những con người nhỏ bé, đó đều là những người đã làm tổn thương bọn nó mà mỗi người cũng không có kết quả tốt gì.

Cảnh Hân giống như hiểu ra một điều gì đó.

Móng tay của cô bé cắm thật sâu vào đất, hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm vị trí chính giữa, nhìn chằm chằm vào từng con vật nhổ ra từng con người nhỏ bé.

Sau khi khỉ lông vàng báo thù xong vừa vui mừng vừa đặt lại cái đầu của mình thì con hươu màu tím lại kêu một tiếng, chính là để cho “người bị hại” tiếp theo đi vào.

Cơ thể cô bé hơi lạnh, có thứ gì đó đã rời khỏi người cô bé, Cảnh Hân quay đầu lại thì thấy đó là một con mèo trắng.

Con mèo trắng đang đi về phía con hươu màu tím, nhưng mỗi bước đi của nó thì thân thể của nó cũng thay đổi, màu trắng thuần khiết ban đầu đã biến thành bị máu tươi thấm ướt, đôi mắt ban đầu vốn dĩ xinh đẹp bây giờ chỉ được nối với nhau bằng một chút máu thịt, rơi xuống dưới khuôn mặt của con mèo.

Toàn thân Cảnh Hân run lên, cố gắng đuổi kịp nhưng không thể dùng sức.

Nhưng đây không phải là kết thúc, ở đây lại có những con mèo đi ra, chúng giống hệt con mèo trắng, khi mới đứng dậy thì thân thể còn nguyên vẹn nhưng khi đi về phía con hươu màu tím thì thân thể của chúng trở nên tả tơi, vừa nhìn qua đã biết bị người ta hành hạ dã man.

Mười con, hai mươi con... tám mươi con, tám mươi tám con...

Tổng cộng có tám mươi tám con mèo.

Có đủ các loại màu lông mà con mèo trắng đứng vị trí thứ hai, chúng cùng nhau đi đến trước mặt con hươu màu tím, đứng ở vị trí thứ nhất là con mèo màu đen, nó đi bằng đôi chân trên đường mà đầu của nó bị ăn mất giống với con khỉ lông vàng bị ăn đầu như vậy, đầu của nó cũng được ôm trong ngực nhưng thân thể của nó được hình thành bởi những miếng thịt chồng lên nhau, chỉ có như vậy thì hai chân sau mới có thể miễn cưỡng nâng đỡ toàn bộ thể mèo.

Điều khiến Cảnh Hân là đôi mắt của con mèo đen có màu vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK