Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sử Lực Huy nhoáng một cái nhanh chóng lao đến dùng tay không lôi đống rác chất thành núi kia ra do không có người dọn dẹp.

Mùi hôi thối của rác thải, mùi phân và nước tiểu của động vật cùng với một thứ mùi không nói lên lời bao vây xung quanh mấy người bọn họ.

Vu Hữu Dân nhìn Đoàn Đoàn vẻ mặt khó hiểu ngồi xem trên vai Sử Lực Huy, trong lòng nhịn không được từng trận đau nhói, hắn ta cũng cởi áo khoác bỏ qua một bên rồi xắn tay áo lao tới: “Tôi đến giúp!"

So với Sử Lực Huy nổi cơn điên thì phản ứng của Củng Tinh Tư bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, hai tay khẽ run lên, vừa đi một bước đã đau chân mà ngã xuống đất.

"Chuyện này, đây không phải là sự thật..."

Sau khi Củng Tinh Tư nói xong thì che miệng lại nghẹn ngào không ngớt.

Thạch Lạn đi tới trước người cô ta, đôi mắt nhìn cô ta thật sâu: "Cô hình như rất quen thuộc với nơi mà Đoàn Đoàn bị giết."

Củng Tinh Tư đang khóc không dám nhìn vào mắt hắn, vội vàng cúi đầu để che đi ánh mắt của mình, nhưng giọng nói của cô ta lại tràn đầy sự lên án cùng đau khổ.

"Ý này của ngài là gì? Tôi chỉ không nghĩ đến thằng bé lại bị giết gần nhà như vậy! Tôi, tôi không thể chấp nhận được nó!"

Vừa nói xong cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt mà nhìn Thạch Lạn: "Nếu lúc trước chúng ta đi nhiều về hướng này hơn một chút, có lẽ thằng bé có thể sống sót! Bị người ta hãm hại gần nhà như vậy, lúc đó Đoàn Đoàn của tôi đã khổ sở biết bao nhiêu!"

Thạch Lạn không để ý tới tiếng gào thét của cô ta mà dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn cô ta: "Vậy sao? Nhưng trước khi ra ngoài, cô cũng không tin chúng ta sẽ tìm được nơi mà Đoàn Đoàn bị giết, vậy tại sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy cô lại tin chứ?"

Vẫn còn khóc nhiều như vậy.

Ngực Củng Tinh Tư đập nhanh hơn, ngón tay cô ta run rẩy chỉ vào Thạch Lạn, trợn to hai mắt: "Ngài, ngài đang ám chỉ tôi!"

“Ồ?” Thạch Lạn nghiêng đầu, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh mặt trời nở một nụ cười: “Ám chỉ cô cái gì?”

"Ám chỉ tôi rằng tôi chính là hung thủ giết con trai của tôi!"

Câu nói của Củng Tinh Tư khiến cho Vu Hữu Dân dừng tay lại, hắn ta quay đầu lại rồi hét vào mặt Củng Tinh Tư: "Tôi chưa từng thấy người nào lấy oán trả ơn như cô cả! Rõ ràng là Đoàn Đoàn đã đưa chúng tôi đến đây, liên quan gì đến tiên sinh chúng tôi! Nhìn xem cô làm mẹ còn không tốt bằng cha của Đoàn Đoàn nữa!"

Khi nghe thấy vậy thì Sử Lực Huy từ từ quay đầu lại, lúc này anh ta không còn luôn dỗ dành vợ như mọi ngày nữa, Củng Tinh Tư nhạy cảm phát hiện ra điều này.

Sâu trong ánh mắt lạnh lẽo của đối phương mang theo thất vọng cùng với nghi ngờ.

"Lại đây giúp đỡ."

Sau khi nói xong bốn chữ này, Sử Lực Huy lại bắt đầu thu dọn rác.

Củng Tinh Tư sững sờ một lúc, sau đó lại nhét điện thoại vào trong túi rồi trực tiếp đi đến giúp đỡ.

Cô ta không cởi áo khoác ngoài cũng không bỏ túi xách ra, không để ý dơ bẩn mà đi theo Sử Lực Huy để thu dọn những thứ rác rưởi khiến người ta cảm thấy buồn nôn kia.

Thạch Lạn nhìn theo bóng lưng của hai vợ chồng, đột nhiên đưa tay lên ngoắc ngoắc về phía Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn vui mừng mà nhẹ nhàng đi tới.

"Hút một chút âm khí đi, buổi tối cháu đi dọa cô ta một chút rồi ngày mai chú sẽ cho cháu nhiều hơn."

Thạch Lạn nói xong rồi đưa ngón tay vào miệng Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn mút một cách tham lam, mãi cho đến khi thân thể quỷ của đối phương mạnh hơn thì Thạch Lạn mới rút tay lại.

Xác của Đoàn Đoàn không thể nói là xác nữa mà phải nói là khung xương, một bộ xương trắng nhỏ dường như "ngồi" trong một góc hẻo lánh của đống rác, bên ngoài có hai thùng rác lớn cùng từng núi từng núi rác thải che đậy.

"Mặc dù quần áo trên xác đã bị ăn mòn nhưng dựa theo tuổi chiếc vòng bạc trên tay trái của nó giống hệt như Sử Thành Tuấn đã mất tích nửa năm trước, tình huống cụ thể chỉ có thể chờ sau khi phân tích dữ liệu mới có thể chính xác được."

Hàng cảnh sát bao vây Đoàn Đoàn cùng cái sân nhỏ không có người ở phía sau, Tiểu Tống cùng mấy người Thạch Lạn có duyên gặp mặt một lần đang nói chuyện với vợ chồng Sử Lực Huy đang đau buồn.

Lý Lão Ngũ đứng ở bên cạnh Thạch Lạn nhìn bộ khung xương trên cáng cứu thiên ngay lập tức có chút giật mình: "Lần này làm sao vậy?"

Vụ án này đã được đưa vào cục nửa năm, Lý Lão Ngũ đã đến khu vực này tuần tra không chỉ một lần, nhưng cũng không thu hoạch được cái gì.

Bây giờ nghĩ lại, bọn họ cũng đã quá xem nhẹ hung thủ rồi, vốn chỉ tưởng là buôn bán trẻ con nhưng đối phương lại trực tiếp giết chết Đoàn Đoàn, thậm chí còn chôn xác thằng bé trong đống rác thải hôi thối này.

Sắc mặt của Thạch Lạn rất bình tĩnh, ánh mắt của hắn cũng nhìn vào trên bộ xương nhưng những gì hắn nhìn thấy chính là quỷ hồn đang tò mò vây xung quanh bộ xương, đó là xương thịt của thằng bé, cho dù bây giờ thằng bé có là quỷ ngốc thì bộ xương kia vẫn thu hút thằng bé.

"Nhìn người phụ nữ kia."

Nói xong, Thạch Lạn liền dẫn Vu Hữu Dân rời đi.

"Này! Các người còn phải trở về cùng với chúng tôi một chuyến!" Sau khi nhìn thấy bọn họ, Tiểu Tống nhanh chóng hét lên.

"Không cần." Lý Lão Ngũ ngăn cậu ta lại: "Tôi tự hỏi."

Mà Sử Lực Huy đanh đau buồn liền tỉnh táo một chút nhìn thấy vậy cũng chuẩn bị đưởi theo sau, anh ta vẫn chưa cảm ơn người ta nữa.

Mà Lý Lão Ngũ cũng giữ anh ta lại, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng đủ làm cho Sử Lực Huy đứng tại chỗ.

"Thạch tiên sinh nói hãy chú ý đến vợ của cậu, việc này cần cậu Sử hợp tác."

Hôm nay Sử Lực Huy cùng vợ sở cảnh sát mãi khuya mới về đến nhà.

Củng Tinh Tư không chịu nổi mùi hôi thối khắp người một chút nào nên việc đầu tiên cô ta làm khi về đến nhà là vào nhà tắm rửa sạch sẽ.

Sử Lực Huy từ từ bước vào phòng của Đoàn Đoàn, phông nền của căn phòng là bức tường màu xanh da trời, đèn có hình phi thuyền, bởi vì Đoàn Đoàn nói sau khi lớn lên muốn trở thành một phi hành gia.

Giường có ga trải giường, quần áo của Đoàn Đoàn trong tủ cũng đã giặt sạch sẽ, Sử Lực Huy vào mỗi kỳ nghỉ sẽ quét dọn căn phòng, giặt sạch ga trải giường, vỏ chăn cùng với quần áo.

Căn nhà cũng không rộng, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh, một nhà ba người ở thì vừa vặn, nhưng trừ phòng Đoàn Đoàn ra thì những nơi khác cũng đều chật ních, tùy ý có thể thấy giày dép, quần áo chất thành đống trên ghế sofa đều sạch sẽ, tất cả cũng là của Củng Tinh Tư.

"Anh đi tắm rửa đi, đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa." Củng Tinh Tư từ phòng tắm đi ra, người đầy hơi nước.

“Em đã quên mất ngày mai cuối tuần em sẽ không đi làm mà.” Sử Lực Huy quay đầu nhìn cô ta: ‘’Anh phải tăng ca, dù sao bây giờ cũng không ngủ được bao lâu cho nên không cần lo lắng cho anh."

Củng Tinh Tư liếc nhìn bên tay trái của Sử Lực Huy, anh ta đang cầm chiếc ô tô nhỏ yêu thích nhất của Đoàn Đoàn: "Được rồi, em đi nghỉ ngơi trước đây."

Đi được vài bước, cô ta quay đầu lại, rơm rớm nước mắt nói: “Em buồn hơn anh nhưng chúng ta còn phải sống tiếp, sau này rồi chúng ta sẽ có con”.

Tuy nhiên Sử Lực Huy lại cúi đầu, đầu óc anh ta chỉ toàn câu nói mà Lý Lão Ngũ đã nói với anh ta.

Không lâu sau khi nằm trên giường, Củng Tinh Tư liền ngủ.

Đoàn Đoàn ngồi bên giường nhìn cô ta, cắn ngón tay một cách không biết làm như thế nào, thằng bé không biết dọa người như thế nào.

Cộng với việc tiểu quỷ không khống chế được việc lớn.

Cho nên thằng bé chỉ có thể ghé vào bên tai Củng Tinh Tư mà thổi quỷ khí vào lỗ tai của cô ta.

"Gió ở đâu ra vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK