Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi quay trở về nha, Lý Song Phi vô cùng lo lắng. Căn nhà yên ắng, tĩnh mịch.

"Đổng Xương ơi!"

Lý Song Phi vừa thay giày, vừa nhìn về phía phòng của Đổng Xương gọi một tiếng thật lớn, nhưng không một tiếng hồi đáp nào từ căn phòng. Cô nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng của Đổng Xương, gọi thêm một lần nữa.

"Đổng Xương ơi? Cháu ngủ rồi à?"

Bình thường, một giờ sáng Đổng Xương mới ngủ.

Hiện tại còn chưa đến một giờ, không phải là đã ngủ rồi chứ.

Lý Song Phi nhớ đến Tiêu Oánh, cùng với những lời nói của Thạch Lạn, trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm, lo lắng không yên. Cuối cùng, sau một hồi do dự, cô vẫn quyết định giơ tay lên gõ cửa.

Nhưng thật khiến người khác không ngờ tới, rằng cánh cửa căn phòng lại không hề được khóa, nhưng mà có chút khép hờ.

"Đổng Xương ơi?"

Lý Song Phi một tay đẩy cánh cửa, rèm cửa được mở ra, đèn trong phòng cũng đã tắt, chỉ có ánh đèn từ nhà bếp hắt vào một bóng dáng có vẻ là người, Đổng Xương đang nằm trên giường. Trong phòng, tiếng thở khe khẽ từng hồi.

"Đổng Xương ơi!"

"Bụp" - tiếng đèn được bật lên, Lý Song Phi phát hiện điều bất thường khi đi ngang qua, chỉ thấy sắc mặt Đổng Xương ửng hồng, mặt mũi vã đầy mồ hôi, dường như nghe thấy tiếng của cô, Đổng Xương hơi nhướng mắt lên.

"Dì... dì Út, cháu có thể ăn, cháu ăn nhiều lắm rồi."

Lý Song Phi không dám trì hoãn thêm phút nào nữa, liền vội vã quay số gọi điện thoại đến bệnh viện, chở người đi ngay trong đêm.

"Bệnh nhân bị viêm dạ dày ruột với cảm nặng cùng một lúc", bác sĩ cầm kết quả chẩn đoán bệnh đặt trước mặt Lý Song Phi. "Rốt cuộc là làm sao mà bị, nay mới chỉ tháng chín thôi mà, vậy mà cảm lạnh được à?"

Đôi lông mày của Lý Song Phi cũng không thể giãn ra, sau khi hít một hơi thật sâu, cô cầm lấy kết quả chẩn đoán rồi đem đến phòng bệnh, nhìn thấy Đổng Xương đang truyền nước biển, cô cứ thế mà bước đến.

Đổng Xương đã ngủ say rồi, còn cô bé ma kia thì đang lo lắng đi đi lại lại bên cạnh giường bệnh.

"Người và ma không cùng chung lối", khi Tiêu Oánh len lén nhìn kết quả chẩn đoán bệnh trong tay cô, Lý Song Phi bỗng cất tiếng.

Tiêu Oánh hoảng hốt, sau khi phản ứng, cô bé liền nhìn đôi bàn tay của mình, sau đó lại quơ quơ hai tay trước mặt Lý Song Phi.

Lý Song Phi không nhìn đi chỗ khác: "Hy vọng cháu có thể khuyên nhủ Đổng Xương."

Nói xong, Lý Song Phi cất bước ra khỏi phòng bệnh, để lại Tiêu Oánh đang ngơ ngác không biết phải làm sao.

Còn Đổng Xương đang nằm trên giường bệnh lại không hay không biết gì.

"Không phải là tôi đã quá đáng quá chứ?"

Lý Song Phi mang đôi mắt thâm quần ngồi đối diện Thạch Lạn.

"Cô chỉ là nói cho cô bé biết Đổng Xương bị bệnh cũng không phải là sự ngẫu nhiên."

Lý Song Phi lắc đầu cười khổ não: "Nhưng mà theo như những gì mà ngài Thạch nói, thì lỗi không phải là do Tiêu Oánh, mà là do chấp niệm của Đổng Xương đã níu kéo cô bé ở lại."

Thạch Lạn trợn mắt, nhìn về phía cửa sổ.

Vu Hữu Dân gãi gãi đầu, giọng nói nặng trĩu: "Thật ra tôi cảm thấy chúng ta cũng đừng lo lắng về chấp niệm này của Đổng Xương như thế, điều quan trọng là vì Tiêu Oánh đã đè nén nỗi oan ức, tiếp theo chúng ta nên làm tiêu tan đi nỗi oán hận trong lòng cô bé, như thế có thể sẽ có cơ hội để đầu thai."

Đổng Niên sẽ không để người mà cậu thích có kết cục cuối cùng là bị đày đọa làm cô hồn dã quỷ, đến lúc đó, chấp niệm của cậu cũng sẽ tự khắc mà tan biến.

"Chính xác là như vậy", Lý Song Phi đánh đầu mình một cái. "Là tôi nghĩ quá nhiều rồi, đến nỗi đầu óc không còn minh mẫn, tỉnh táo nữa. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm ba của tôi ngay."

Nói xong, cô liền vội vội vàng vàng chạy đi ngay.

Vội đến rồi cũng vội đi.

"Thưa ngài, ngài thực sự biết làm cách nào để cứu vãn tình hình chứ ạ?"

Vu Hữu Dân cẩn thận thăm dò từng li từng tí một.

"Chuyện của nhân gian không thể tùy tiện mà xen vào, nhắc nhở thì được, nhưng không thể nói toạc ra", Thạch Lạn đã từng thấy qua nhiều ví dụ về việc vì tiết lộ thiên cơ mà bị phạt. Hắn thì không hề hấn gì, nhưng hiện tại, Vu Hữu Dân lại đang cùng hội cùng thuyền với hắn, một khi bị trời phạt, thì người bị phạt đầu tiên không phải là hắn mà chính là Vu Hữu Dân.

Chỉ có thể nhắc nhở khách hàng về tất cả mọi chuyện một cách mơ hồ.

"Là anh Tiểu Tống đấy sao?"

Khi Đổng Xương tỉnh dậy, cậu đã thấy Tiểu Tống đang ngồi bên cạnh giường gọt táo. "Cậu dậy rồi à? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"

Tiểu Tống buông dao xuống, vội vàng tiến lại gần hỏi han.

Đổng Xương lấy tay đánh đánh vào đầu mình: "Em hơi đau đầu một chút, cả bụng cũng thế nữa."

"Cậu đó, thiệt tình, cứ sống trong sự dày vò", Tiểu Tống đã biết hết thảy tất cả mọi chuyện thông qua Lý Song Phi, cậu ta đặt mông ngồi về chỗ cũ, sau đó nói.

Đổng Xương bất giác muốn hỏi Tiểu Tống rằng sống trong sự giày vò nghĩa là gì, nhưng khi cậu ngẩng đầu muốn mở miệng ra nói thì lại ngây ngẩn cả người, bởi vì cậu lại có thể nhìn thấy người mà mình muốn gặp nhất.

Nhưng, nhưng tại làm sao mà cô bé lại biến thành bộ dạng như thế này?

Khi Tiểu Tống chưa nhìn thấy bộ dạng này của Đổng Xương, cậu ta đứng dậy và nói: "Để anh đi gọi điện thoại cho dì Út của cậu trước đã, trước mắt là đừng bước chân xuống giường nhé!"

Nói xong, cậu ta liền rời khỏi phòng bệnh, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

Đổng Xương ngồi dậy một cách đột ngột, cậu định rút cây kim trên mu bàn tay ra và đi về phía Tiêu Oánh. Tiêu Oánh thấy đối phương có thể nhìn thấy mình thì bụm mặt lại và biến mất.

"Tiêu Oánh!"

Đổng Xương vội hét lớn lên một tiếng.

Nhưng Tiêu Oánh biến mất quá nhanh, cậu không hề biết cô bé đã đi đâu, đúng vào lúc cậu đang muốn rút cây kim tiêm ra thì Tiểu Tống đẩy cửa đi vào.

Cậu ta thấy Đổng Xương đã bước xuống giường, liền lắc đầu: "Anh biết ngay là cậu không thèm nghe lời mà."

"Anh Tiểu Tống, thực sự bây giờ em không bị làm sao nữa rồi, em muốn ra ngoài tìm một người, em đi rất mau, sẽ về nhanh thôi."

Khi Đổng Xương nói xong thì liền lập tức thay giày rồi bước ra ngoài, nhưng lại bị Tiểu Tống tóm lấy cánh tay: "Hiện giờ, cô bé không muốn gặp em đâu, cho nên em có ra ngoài tìm kiếm thì cũng không tìm thấy được cô bé đâu."

Đổng Xương ngẩn người ngay tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu: "Em... em không biết là anh đang nói đến ai."

"Em biết mà", Tiểu Tống ngồi xuống giường, sau đó kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời phản chiếu vào, ngay lập tức, Đổng Xương lấy tay che đi, cơ thể phản ứng lại sự khó chịu.

"Xem thử xem cái phản ứng này của cậu, cậu là người, một người sống sờ sờ ra ở đấy, nhưng còn bây giờ thì sao? Cậu tự giày vò, hành hạ mình như một con ma."

Tiểu Tống chỉ ánh nắng mặt trời ở bên ngoài rồi thét lên với Đổng Xương.

Đổng Xương run rẩy bỏ hai tay xuống, đầu gục xuống, miệng mím chặt không nói lấy một lời.

"Thưa ngài, chúng ta đến bệnh viện để làm gì thế? Không phải ngài đã đưa cô Lý lá bùa có thể nhìn thấy ma rồi sao?"

Vu Hữu Dân nhìn Thạch Lạn đang thẳng bước đến bệnh viện với ánh mắt đầy sự nghi hoặc.

"Anh", Thạch Lạn quay đầu lại. "Đi làm kiểm tra tổng quát."

"Tôi sao?"

Vu Hữu Dân tự lấy tay đánh vào đầu mình.

Thạch Lạn gật đầu: "Mặc dù tôi không phải là ma, nhưng mà âm khí trên người rất dồi dào, nhưng không đảm bảo được rằng anh có mắc bệnh gì hay không, vẫn là kiểm tra một chút cho tốt."

Nói xong, Thạch Lạn liền đi về phía sau.

Vu Hữu Dân ngu ngơ đứng y nguyên tại chỗ, lặp đi lặp lại: "Không phải chứ, ngài ma lại không phải là ma sao? Thế là cái nhỉ?"

Mới vừa nói dứt hai chữ "cái gì", thì hắn ta đã bị một sức mạnh nào đó đẩy lùi về phía sau, rồi cứ thế mà ngồi bệt xuống đất, thu hút những ánh nhìn kỳ lạ từ những người xung quanh.

"Xì xì xì", hắn ta nhanh chóng tự tát vào miệng mình, sau đó ngoan ngoãn đi kiểm tra.

Thạch Lạn đi đến khu vườn hoa dành cho bệnh nhân lui tới giải khuây, hắn thoáng nhìn thấy cô bé ma Tiêu Oánh đang khóc dưới một tán bóng râm mát mẻ.

Hắn không hề lưỡng lự mà bước thẳng đến.

Tiêu Oánh đang khóc nức nở thì cảm nhận được một luồng hơi cực kì dễ chịu đang bước đến bên cạnh mình, cô bé dừng thút thít, quay đầu lại theo hướng luồng hơi ấy, liền chạm trúng ánh mắt của Thạch Lạn.

"Ông... ông anh này, tôi... không phải là tôi đang chiếm chỗ của anh đấy chứ?"

Sau khi xem xét âm khí dồi dào trên người của Thạch Lạn, cùng với vẻ mặt không một chút biểu cảm nào của hắn, toàn thânTiêu Oánh run rẩy lập cập, cô bé vừa di chuyển sang một bên, vừa khẽ khàng hỏi.

Thạch Lạn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng ngay tại vị trí mà đối phương vừa bỏ trống.

"Thật là ngại quá, tôi đi ngay đây."

Tiêu Oánh bày ra bộ mặt ngượng ngùng, khi đang muốn đi chỗ khác để khóc tiếp, thì Thạch Lạn mở lời: "Cô dự định suốt đời này sẽ không đi đầu thai sao?"

Tiêu Oánh hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía Thạch Lạn, nhưng lại thấy đối phương không nhìn mình mà trưng bộ mặt không chút biểu cảm nhìn lên... bầu trời?

Ông anh ma này trông cũng đẹp trai đấy, nhưng lại thích nhìn lên bầu trời ở góc bốn mươi lăm độ sao?

Tiêu Oánh chà chà chiếc móng ma của mình, dù thế nào thì cũng đã làm ma được hai năm rồi, cũng biết được rằng những ai có âm khí mạnh thì đều thuộc vào bậc lão làng, cô không dám mạo phạm, nếu không chỉ cần đối phương cắn mình một miếng là đã phải quay trở về nơi lạnh lẽo ẩn náu một vài năm mới có thể lại xuất đầu lộ diện.

"Tôi có người mà mình không thể nào buông", Tiêu Oánh nhớ đến Đổng Xương, nhớ ra rằng đối phương vừa nhìn thấy bộ dạng khi làm ma của mình. Hiện tại, cô bé trông cực kì xấu, cũng không biết rằng liệu có làm đối phương hoảng sợ hay chưa. "Tôi muốn ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn nữa."

"Nhưng mà cô cũng biết, rằng người và ma không cùng chung lối", Thạch Lạn nghiêng nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt đầy phức tạp và buồn bã của cô bé. "Tôi nhớ đã có người từng nói với cô câu này."

"Phải". Tiêu Oánh gật đầu, lại chà chà chiếc vuốt ma của mình. "Có một dì cực kì cực kì tốt bụng đã từng nói qua với tôi, cô ấy là người đầu tiên nhìn thấy tôi."

"Tôi sẽ cho cô một phần quà, nhưng cô phải đồng ý với một điều kiện mà tôi đưa ra."

Thạch Lạn trầm mặc một lát rồi mới khẽ cất lời.

"Ngài cứ nói."

Tiêu Oánh lại muốn khóc, giọng điệu của đối phương căn bản không phải là muốn thương lượng, mà là một lời tuyên bố, cứ xem như là cô bé không muốn phần quà kia đi chăng nữa thì cũng không được.

"Tôi giúp cô phục hồi lại như ban đầu, hút lấy âm khí của cô, sau đó, cô hãy dành một vài ngày ở bên cạnh người mà cô không thể buông. Sau khi cô đã ưng thuận, tôi sẽ mở kí ức đã bị phong ấn của cô ra, cô thấy thế nào?"

Tiêu Oánh nghe trong mơ mơ màng màng, về phần quà thì cô bé đã nghe hiểu rồi, thật sự rất cảm động, nhưng còn về điều kiện ở phần sau thì cô bé nghe không hiểu cho lắm.

"Tôi... tôi có kí ức bị phong ấn sao?"

Thạch Lạn gật đầu: "Hiện tại, cô không thể nào nhớ ra được, nhưng đợi sau khi phá phong ấn, cô sẽ có thể nhớ lại được tất cả."

Tiêu Oánh im lặng một lúc: "Là những kí ức không vui sao?"

"Phải", Thạch Lạn lại gật đầu, giọng điệu bình tĩnh. "Là những kí ức khi cô chết, chỉ cần để bọn họ biết được chân tướng về cái chết của cô, thì họ mới có thể báo thù giúp cô được. Có như thế, cô mới có cơ hội bước vào âm phủ và đi đầu thai."

"Đầu thai sao?"

Tiêu Oánh nhìn những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay mình, lại sờ sờ đến khuôn mặt với chi chít những vết sẹo, mắt ngâng ngấng nước, nhìn về phía Thạch Lạn: "Liệu tôi có thể hỏi chút được không? Ngài là ai thế?"

Thạch Lạn xoay đầu, khẽ cười với đối phương, bỗng trong phút chốc, Tiêu Oánh cảm thấy trời đất biến sắc.

"Tôi tên là Thạch Lạn."

Thạch Lạn... là "Thạch Lạn" trong câu "hải khô thạch lạn" (sông chảy đá mòn) sao?"

"Đúng thế."

"Vậy có phải ngài còn một người chị hay một người anh tên là Hải Khô không?"

Tiêu Oánh chỉ hỏi điều này vì cô bé tò mò.

Thế nhưng, Thạch Lạn lại nghĩ một cách nghiêm túc: "Sư phụ của tôi từng nói với tôi, tôi có một người anh trai tên Hải Khô, nhưng tôi không còn nhớ nữa, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra được anh ấy thôi."

Tiêu Oánh nhìn khuôn mặt tràn đầy sự bối rối của đối phương, bỗng nhiên cười khúc khích, sau khi cười xong mới nhìn thấy cái nhìn ngờ vực của Thạch Lạn: "Tôi cảm thấy ngài có thể cũng giống như tôi, không phải tự phong ấn kí ức của mình mà là bị người khác phong ấn, nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó, ngài có thể tìm được anh trai của mình, để đúng như ý nghĩa của câu thành ngữ "hải khô thạch lạn" (sông chảy đá mòn), mãi mãi ở bên cạnh nhau."

Người nhà ư, đúng là một từ ngữ đẹp đẽ, và cũng là thứ mà cô bé hằng khao khát, ước mong ở kiếp sống trước.

Đổng Xương được Tiểu Tống đưa về nhà nghỉ ngơi, khoảnh khắc trước khi chia tay Tiểu Tống, trông cậu vẫn còn bơ phờ, phờ phạc, nhưng khi mở cửa căn phòng mình, vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy một cô gái đang đứng trước rèm cửa sổ nở nụ cươi rạng rỡ với mình, Đổng Xương liền cảm thấy sinh lực tràn trề.

"Cậu đã trở lại rồi đấy sao!"

"Ừm", Tiêu Oánh chỉ chỉ vào khuôn mặt sáng bóng, mượt mà của mình, cô bé có chút ngượng ngùng, khó xử. "Tớ trở về với bộ dạng đẹp hơn một chút xíu rồi này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK