Cảnh Hân nghe thấy thế nên đưa mắt nhìn lá bùa vàng đã được cầm trong tay mình ở trước mặt, có chút chần chừ, do dự.
Thạch Lạn cũng không thúc giục gì cô bé, hắn im lặng chờ đợi.
Vu Hữu Dân hết đưa mắt nhìn Thạch Lạn, rồi lại đưa mắt nhìn Cảnh Hân.
Trong lúc nhất thời, phòng khách trở nên yên lặng đến đáng sợ.
"Thật sự có thể nhìn thấy thứ đó là gì sao?"
"Có thể."
Thạch Lạn tiết kiệm lời.
Cảnh Hân cũng cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều, cô bé hít một hơi thật sâu, sau khi đặt lòng bàn tay lên trên tấm bùa vàng, cô bé làm theo lời Thạch Lạn, nhắm mắt lại.
Tối tăm, không thấy bất cứ gì cả, Cảnh Hân không thể nói rõ cảm giác của mình ngay lúc này, có chút vui mừng, bởi vì cô bé "không thấy" thứ gì cả. Vậy không phải điều này chứng tỏ mẹ của cô bé không sao đấy chứ? Nhưng cô bé cũng lại có chút khó chịu, vì không lẽ ngài Thạch đây là một tên lừa đảo hay sao?
Nhưng họ hàng thân thích của bạn cùng bàn với cô bé đã từng đến đây, lại còn khen ngài Thạch không dứt lời, chẳng lẽ đấy chỉ là vì cảm thấy dung mạo ngài Thạch đây "đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi" chăng?
Đúng lúc cô bé chuẩn bị mở mắt ra thì cảm thấy người mình rung lắc một chút, giống như là đang xem phim 3D vậy, chính là cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Trong lúc cô bé đang chịu đựng cơn chóng mặt đó, cố kiềm chế không để bị nôn thốc nôn tháo ra ngoài, thì tiếp theo ngay sau đó, cô bé "mở mắt".
Cảnh Hân đang ở trong một khu rừng tối đen như mực.
Xung quanh có rất nhiều động vật đang di chuyển không ngừng trước mặt cô bé, có mèo, có chó, có cả khỉ và voi, thậm chí còn có cả hổ và nhiều nhiều con vật khác nữa.
Cảnh Hân sợ ú tim, vừa lúc có một cái cây bên cạnh, cô bé ôm cây trèo lên mà không chút nghĩ ngợi gì.
Nhưng khi đang bò được nửa chừng thì cô bé cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Tại sao cơ thể mình lại có thể nhẹ nhàng, uyển chuyển như thế này? Lại còn có thể chạy lên một cách dễ dàng đến thế, cho dù là một cái cây nhỏ ở nông thôn dưới quê nhà thôi cũng khiến cô bé cũng sợ leo lên nữa, nói chi là đến tình huống này.
Trong khi cô bé đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên trên trời vang lên âm thanh của một trận sấm sét, Cảnh Hân bị làm cho giật cả mình. Sau đó, cô bé phát ra một tiếng kêu đầy sợ hãi: "Mua~"
Cảnh Hân sợ chết khiếp, rồi cô bé đưa mắt nhìn xuống đôi tay đang ôm lấy thân cây của mình, sao lại có thể biến thành bàn chân của một con mèo lông tơ được kia chứ!
Cô bé thật sự không dám tin vào mắt mình.
Trong lúc hết sức kinh hãi, hai chân trước của cô bé rời khỏi thân cây, chỉ trong chốc lát, cả người đã rơi từ trên thân cây xuống dưới đất nhưng lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
Thân thể Cảnh Hân run rẩy, cô bé ngẩng đầu lên và thấy một con mèo trắng muốt với đôi mắt kì lạ đã làm đệm đỡ cho cô bé.
"Mua?"
Mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ loài mèo của đối phương, nhưng Cảnh Hân có thể nhận ra được sự quan tâm của đối phương thông qua đôi mắt.
Cô bé run rẩy đứng dậy, sau khi liếc nhìn cái cây mà mình đã ôm lúc nãy, cô bé lưỡng lự một chút rồi tiến về phía con mèo trắng kia, dùng đầu cọ cọ vào cằm của đối phương.
Mèo trắng nheo đôi mắt kì dị của mình lại, cổ họng phát ra âm thanh ú ớ dễ chịu, rồi mèo trắng cúi đầu xuống, vây quanh lấy cơ thể của Cảnh Hân, sau đó cất bước đi đầu tiên theo hướng những động vật đang di chuyển kia. Thấy Cảnh Hân không đi theo mình, nó quay đầu lại nhìn cô bé.
Lúc này, Cảnh Hân cũng không biết phải làm như thế nào nữa, những con vật kia trông không bình thường một chút nào cả, bọn chúng quá thông minh, hơn nữa, lại còn hiếm khi thấy động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt có thể hòa hợp với nhau như vậy.
Nhưng cô bé biết rằng nhất định đây không phải là nơi trong sân vườn kia của Thạch Lạn. Nơi đó rõ ràng đang là ban ngày, nhưng nơi đây lại đang là đêm khuya, lại còn là một đêm khuya với những tia sét.
Lúc này đây, lòng bàn chân bên phải của cô bé, nơi mà Thạch Lạn đã viết bát tự của cô bé lên trên đấy, bỗng nóng râm ran. Cảnh Hân giơ chân lên, bên trên là những thứ mà Thạch Lạn đã viết, mặc dù biến thành mèo nên những con chữ ở trên chân đã trở nên nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chính là chúng, không sai vào đâu được.
"Mua!"
Tiếng sấm sét lớn hơn nữa vang lên, con mèo trắng trước mặt rõ ràng là đang có vẻ lo lắng vì âm thanh ấy. Không chỉ có mỗi nó mà những loài động vật khác cũng ngày càng di chuyển nhanh hơn nữa.
Cảnh Hân không chần chừ thêm, chạy đến ngay chỗ con mèo trắng, cùng với cả đoàn tiến vào sâu trong rừng.
Đi chừng khoảng một tiếng, cả bọn đã đến được giữa rừng sâu, điều khiến Cảnh Hân kinh ngạc chính là vị trí này trông giống như một sân đá bóng cực kì lớn, nó có hình tròn, mà những động vật còn lại thì trông giống như là những vị khách từ bốn phương tám hướng đến và vây quanh lại nơi đây.
Đi đến một vị trí nhất định, mọi người liền dừng bước.
Chỗ bị bỏ trống đó bây giờ vẫn còn trống không, cái gì cũng không có, mà những con vật đã đi một đoạn đường khá lâu cũng nằm sấp xuống tại chỗ, bắt đầu nghỉ ngơi, có một vài con đã bắt đầu ngáy ngủ.
"Mua~"
Con mèo trắng mở rộng chân mình ra, tỏ ý Cảnh Hân hãy chui vào bụng nó nằm, Cảnh Hân rất có thiện cảm với con mèo trắng này, cô bé nghe theo, đi lại và nằm xuống.
Sau khi cô bé đã tìm được một vị trí ưng ý, con mèo trắng cũng tỏ vẻ hết sức vui mừng, nó bắt đầu thè lưỡi ra, "giải quyết" lông mèo trên đầu và lưng của Cảnh Hân.
Thật là dễ chịu quá đi mất!
Cảnh Hân chầm chậm nheo hai mắt lại, sau đó từng chút, từng chút một trong đầu, buồn ngủ không thể chịu được, không bao lâu sau, con mèo trắng đã nghe thấy tiếng ngáy khò khò của cô bé.
Mèo trắng kêu lên một tiếng, lấy thân thể che người cô bé lại, sau khi chắc chắn rằng mình không đè lên người cô bé mà vẫn có thể sưởi ấm cho cô bé, nó mới chìm vào sâu trong giấc ngủ.
"Cô Cảnh ơi?"
Cảnh Hân mở mắt ra, bỗng nhìn thấy ánh nắng mặt trời nên vẫn còn có chút khó chịu, cô bé không khỏi đưa một tay còn lại lên che đôi mắt, sau khi cảm thấy thích ứng được với những tia nắng mặt trời ấy rồi thì mới bỏ tay xuống.
"Ngài Thạch, Vu Hữu Dân, cháu vừa mới làm sao thế này?"
Vu Hữu Dân nghe thấy vậy thì ngẩn người ra: "Cháu vừa mới nhắm mắt lại theo như lời của ngài Thạch, sau đó phát ra vài tiếng mèo kêu, ngài Thạch bảo tôi gọi cháu dậy, tôi vừa mới gọi một tiếng là cháu đã tỉnh ngay rồi."
"Tiếng mèo kêu sao ạ?"
Ký ức của Cảnh Hân tràn về ngay lập tức.
"Đúng rồi! Là mèo! Một con mèo trắng đẹp đẽ cùng với con ngươi kỳ lạ, còn có cả cháu nữa, cháu cũng trở thành một con mèo." Cảnh Hân vội vội vàng vàng miêu tả: "Ngoài hai bọn cháu ra, còn có rất nhiều, rất nhiều động vật khác nữa, có đầy đủ động vật ăn cỏ lẫn cả động vật ăn thịt, bọn chúng tiến vào giữa rừng sâu, giữa rừng rộng lớn lắm, giống như là sẽ có thứ gì đó xuất hiện vậy, bọn chúng đã không đến đấy mà chỉ nghỉ ngơi tại chỗ."
"Cháu cũng được con mèo trắng chăm sóc rất an nhàn, rồi thì thiếp đi mất."
Nghĩ đến con mèo trắng ấy, Cảnh Hân cứ cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.
Nhưng cô bé không nghĩ ra được đã thấy nó ở đâu.
"Tiếng sấm sét xuất hiện mấy lần?"
Thạch Lạn hỏi.
Cảnh Hân nhớ đi nhớ lại một cách thận trọng, kỹ lưỡng: "Hai lần, lần vang lên thứ nhất là vào lúc cháu nhìn thấy bọn chúng, lần vang lên thứ hai là khi cháu đang đi theo bọn chúng."
Thạch Lạn nhìn bàn tay phải của Cảnh Hân vẫn còn được đặt y nguyên lên trên lá bùa màu vàng: "Nhấc tay cháu lên cho tôi xem thử."
Cảnh Hân vội vàng làm theo, bây giờ cô bé không thể nào không tin được, rằng Thạch Lạn là một con người huyền bí. Suy cho cùng, cảnh tưởng vừa rồi thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Cảnh Hân nhấc tay lên, những con chữ bên trên lá bùa vàng ấy biến thành ngọn lửa, rồi sau đó, nguyên cả lá bùa vàng cũng bị thiêu rụi thành tro tàn.
Trong lúc ngẩn ngơ, Cảnh Hân và Vu Hữu Dân nghe thấy tiếng thú vật quái đản xuất phát từ bên trong ngọn lửa.
"Thưa ngài?"
Vu Hữu Dân hoảng hốt, muốn che chắn phía trước cho Thạch Lạn để tránh cho những thứ trong ngọn lửa kia lao tới.
Thạch Lạn giơ tay lên, bảo hắn ta đừng động đậy, rồi nhìn về phía Cảnh Hân đang lo lắng không yên: "Vốn dĩ cháu đến đây là vì muốn biết tại sao từ bé đến giờ đều mơ thấy cùng một loại giấc mơ giống hệt nhau, hơn nữa, cháu cũng muốn biết rằng tại sao cặp mắt mà mình đã thấy trong giấc mơ ấy lại xuất hiện ở thực tại, đúng vậy chứ?"
Cảnh Hân nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thạch Lạn, mặc dù khuôn mặt ấy vẫn không có chút biểu cảm nào nhưng sao vẫn khiến cô bé cảm thấy cực kì căng thẳng. Cô bé luôn cảm thấy câu nói tiếp theo của Thạch Lạn sẽ khiến mình chạm được đến những điều bí mật.
"... Vâng."
Thạch Lạn gật đầu: "Việc này rất dễ, cháu chỉ cần hỏi bậc bề trên trong gia đình của mình là sẽ biết được ngay, nhưng chuyện tiếp theo sau đó, thứ lỗi cho tôi, tôi không thể giúp được gì cho cháu."
Cảnh Hân sốt ruột: "Tại sao ngài Thạch lại nói như thế? Có phải là cháu đã làm điều gì sai rồi không?"
Thạch Lạn lắc đầu: "Cháu về đi."
"Ngài Thạch! Ngài Thạch, xin ngài, làm ơn hãy giúp cháu."
Cảnh Hân thấy Thạch Lạn đứng lên chuẩn bị đi, cô bé liền quỳ gối trước mặt hắn, vừa khóc vừa nói: "Lúc cháu vừa tròn ba tuổi, cha cháu đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi, mẹ đã là người luôn luôn chăm sóc cho cháu với bà, cháu không thể nào để mất mẹ được nữa. Ngài Thạch, xin ngài hãy cứu cháu, làm ơn hãy cứu cháu, xin hãy giúp cho mẹ cháu. Cháu van xin ngài..."
Nói xong, Cảnh Hân quỳ rập trên mặt đất, dập đầu cúi lạy Thạch Lạn.
Thạch Lạn hất tay, Cảnh Hân run rẩy khắp cả người, rồi cô bé xuất hiện ở ngoài cổng sân vườn.
…………………….
"Cảnh Hân, sao chị lại khóc rồi."
Cậu bé vẫn luôn túc trực đợi ở bên ngoài nhìn thấy Cảnh Hân đứng ở cổng sân với đôi mắt đỏ hoe nên sốt sắng hỏi. Cậu ta đang muốn gõ cửa chất vất bọn Thạch Lạn thì bị Cảnh Hân kéo lại.
"Không liên quan gì đến bọn họ đâu, chúng ta quay về nào. Chị có chuyện muốn hỏi bà."
Chồng bà Cảnh đã qua đời khi bà năm mươi tuổi, khi bà sáu mươi tuổi thì đến lượt con trai bà mất, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cũng may con dâu bà là một người con hiếu thảo, vẫn luôn một mực lo lắng, chăm sóc cho mẹ chồng và cháu, không đi thêm bước nữa.
Nhắc đến chuyện này, bà Cảnh lại cảm thấy hổ thẹn, bà muốn con dâu tìm được một người, nhưng bà lại sợ họ lại đối xử với cháu gái mình không tốt, nói cho cùng thì cũng đều là vì tâm tư lợi của bản thân, không muốn để vợ của đứa con trai đã khuất của mình lại đi sống với người khác.
Khi Cảnh Hân quay trở về nhà, bà vừa mới đi mua rau về.
"Cháu có đói không? Bà đi nấu cơm ngay đây, hôm nay chúng ta có món sườn rim mà cháu thích nhất đấy."
Mặc dù bà Cảnh đã hơn bảy mươi tuổi rồi, nhưng cơ thể bà vẫn còn rất dẻo dai.
"Bà ơi, cháu đến giúp bà nhặt rau nhé!" Cảnh Hân rửa mặt rồi cùng bà Cảnh xắn tay vào bếp.
"Bà ơi."
"Sao thế cháu?"
"Khi cháu còn nhỏ, nhà chúng ta có nuôi thú cưng không ạ?"
Nghĩ đến chuyện cô đã biến thành một con mèo nhỏ khi ở nhà Thạch Lạn, Cảnh Hân cảm thấy có thể đó chính là con đường dẫn đến chân tướng.
Nghe thấy thế, bà Cảnh ngừng tay một chút, mặt bà rung lên vài cái, trông có vẻ không tự nhiên cho lắm, nhưng bà vẫn nhẹ nhàng đáp lại: "Từ đó đến giờ nhà chúng ta không có nuôi thú cưng, mẹ của cháu thích sự sạch sẽ, không thích chó mèo gì gì đó đâu, thiệt chẳng ra làm sao, cháu muốn nuôi một bé à?"
"Vâng" Cảnh Hân chú ý đến sự bất thường của bà Cảnh rồi gật đầu. "Nhà bạn cháu có nuôi một bé mèo, lúc nào trông nó cũng đáng yêu hết, cháu cảm thấy rất thích nên cũng một nuôi một bé."
"Mèo ư?"
Bà Cảnh ho khan một tiếng: "Ý đó không hay chút nào, trước đây nhà ông Lý sát vách chúng ta cũng có nuôi một con mèo trắng, trông thì đẹp đấy, hồi bé cháu cũng rất thích nó, thường tự mở cửa sang chơi với nó, nhưng có một lần nọ, cháu bị con súc sinh đó chụp được cánh tay, máu chảy đầm đìa..."
Mèo trắng ư...
Đầu óc Cảnh Hân bỗng trở nên rõ ràng hơn, con mèo trắng ấy trông rất giống với con mèo đã đưa cô bé vào giữa rừng.
"Vậy sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó, bác Lý của cháu đã đưa đồ đến xin lỗi, thậm chí vì chuyện này mà cháu đã phải đi chích ngừa, từ đó trở đi cũng không thích sang đấy chơi nữa." bà Cảnh nói xong rồi cười. "Cháu đó, nói cho cùng vẫn là tâm tính của một đứa trẻ, việc nuôi thú cưng này không phải như loại rau cỏ đâu, khó lắm đấy."
Trí nhớ của cô bé được phục hồi từng chút, từng chút một. Cảnh Hân thoáng nhớ lại, sau lần đó, cô bé cũng không còn thấy con mèo trắng ấy nữa, nhưng có thấy chị Lý bên cạnh nhà khóc vài lần, hơn nữa, chị ấy cứ luôn không thích mình sao đó.
Có phải là vì mình nên mới không còn thấy con mèo trắng ấy đâu nữa không?
Ngay khi nghĩ đến, đây có thể là kết quả, tâm tư Cảnh Hân rối bời.
Thấy cô bé không còn tinh thần, bà Cảnh nghĩ một hồi rồi lấy một cái hộp từ trong phòng mình ra: "Bà có một con mèo, cháu cầm lấy chơi hai ngày đi, chỉ có điều, nhất định là không được để cho mẹ cháu thấy đấy."
Bà thực sự giấu một con mèo giả sao?
Cảnh Hân được khơi dậy sự tò mò, tiến lại gần xem thử, nhưng thiếu chút nữa đã hét lên một tiếng thất thanh. Bời vì cặp mắt của con mèo giả ấy có màu vàng, giống hệt như cặp mắt của con mèo trong giấc mơ của cô bé.
"Bà... bà ơi..."
"Sao thế cháu?"
"Cặp... cặp mắt này... là thật đúng không ạ?"