Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Chi hẹn bọn họ vào buổi sáng ngày mai.

Sau khi Vu Hữu Dân cúp điện thoại thì nhìn về phía Thạch Lạn, Thạch Lạn nhìn lại hắn ta với vẻ nghi ngờ.

"Tiên sinh, chúng ta phải làm một số công việc chuẩn bị."

Sau khi Vu Hữu Dân nhớ lại cảnh tượng hôm nay hắn ta nhìn thấy dưới gầm cầu thì cuối cùng hắn ta cũng biết trên người Thạch Lạn mất cái gì.

Là khí thế!

Là bởi vì khí thế khi bắt quỷ không đủ cao, nhìn một vị đại sư trong trong phim truyền hình không nói đến bày ra nguyên một tế đàn còn có kiếm Hàng Ma, đao Trảm Qủy cùng mặc áo khoác dài và dán bùa vàng.

Tuy nhiên Thạch Lạn bắt quỷ lại rất đơn giản và thô bạo, dùng tay không bắt nó còn khi mắt thay đổi thì hút nó vào trong, điều đó không mang lại cho người xem loại cảm giác như đang xem nghi thức của đại sư bắt quỷ.

Như vậy thật sự không tốt.

Không có lợi cho công việc tuyên truyền của bọn họ.

Vu Hữu Dân thân là trợ lý, sau khi ăn xong thì liền chạy ra ngoài, phải mất hai giờ sau hắn ta mới thở hổn hển mà đem theo đống đồ đạc trở về.

"Cái này là cái gì?"

Thạch Lạn nghi ngờ nhặt một quyển sách trong đó lên.

“Đây là sách nói về cách thiên sư Trương vẽ bùa như thế nào để bắt quỷ!” Sau khi Vu Hữu Dân ực ực uống xong một cốc nước lớn thì lớn tiếng nói.

Thạch Lạn sửng sốt, Trương Thiên Sư sao?

Sư phụ nói những cuốn sách về thiên sư Trương lưu truyền đều là lừa người, thiên sư Trương bắt quỷ còn đơn giản và thô lỗ hơn bọn họ, nhưng người trong thiên hạ vì muốn để sự tích về thiên sư Trương lan xa hơn, khiến mọi người nhớ lâu hơn nên mới ra viết ra nhiều sách như thế này.

"Tiên sinh, học thêm chút đi." Vu Hữu Dân sờ vào ví tiền với vẻ mặt thâm trầm: "Tôi có thể kiếm được nhiều tiền lợi nhuận hơn."

Hai mắt Thạch Lạn sáng lên, không nói lời nào liền mở tất cả sách mà Vu Hữu Dân đem về xem qua một lần như máy quét, sau đó đặt sách xuống rồi gật đầu với hắn ta: "Tôi sẽ học."

Vu Hữu Dân hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Thạch Lạn, hắn ta cười híp mắt đem cất sách sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

"Anh đi đâu vậy?"

Thạch Lạn có chút không hiểu tại sao trợ lý của mình lại thích chạy ra ngoài như vậy.

"Tôi thuê những cuốn sách này từ hiệu sách, tôi lại mượn một ít như thế này về." Vu Hữu Dân cười nói.

"Tôi sẽ đi với anh."

Thạch Lạn nói như vậy khiến cho Vu Hữu Dân một lần nữa nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, đúng vậy! Trực tiếp đưa tiên sinh đến đó còn có thể tiết kiệm tiền mượn sách!

"Tôn Chi, cậu nói vị đại sư kia thật sự lợi hại như vậy sao? Không phải bị lừa rồi chứ?"

Trong phòng riêng của quán trà, hai cô gái trạc tuổi nhau đang ngồi đối diện nhau, trên bàn có bốn tách trà có vẻ như bọn họ đang đợi ai đó.

“Đương nhiên là sự thật, mình nói dối cậu bao giờ chưa?” Nước da của Tôn Chi sau nhiều ngày nghỉ ngơi đã đẹp hơn, hơn nữa trên mặt luôn nở nụ cười, có vẻ như sau khi nàng trải qua chuyện của uổng mạng quỷ đã suy nghĩ thông suốt hơn nhiều.

Ít nhất nàng đã học được cách quý trọng tính mạng.

Bạch Tiêu Nguyệt nghe thấy vậy thì cười nhạo một tiếng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không thèm đếm xỉa tới mà thản nhiên nói: "Cậu vẫn còn quá xem thường lòng người, sau này chị đây sẽ bộ lộ tài năng cho cậu xem cái gì gọi là tra hỏi từ sâu trong linh hồn!"

“Ồ, cậu cũng đừng đắc tội với Thạch tiên sinh, anh ta thật sự là một người tài giỏi.” Tôn Chi biết tính tình của bạn tốt của mình, hơn nữa đối phương cũng là phóng viên, có lúc cô còn không chống đỡ được chứ đừng nói đến người khác.

Doong doong doong.

Cả hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa phòng có tiếng vang lên.

Tôn Chi vội vàng sửa sang lại quần áo một chút, sau đó trừng mắt nhìn Bạch Tiêu Nguyệt rồi mở cửa.

"Xin chào, Tôn tiểu thư."

Khuôn mặt tươi cười của Vu Hữu Dân xuất hiện ở trong mắt Bạch Tiêu Nguyệt, cô nheo mắt than thở trong lòng, lớn lên có vẻ ngoài lương thiện nhưng nụ cười này lại bán đứng hắn ta, hắn ta khẳng định là một tên phạm tội nhiều lần!

Nghĩ đến điều đó, bàn tay Bạch Tiêu Nguyệt ở dưới bàn lén lút lấy bút ghi âm ra.

“Vu tiên sinh, mời vào.” Tôn Chi vội vàng cười đáp lại, sau đó nhìn về phía sau Vu Hữu Dân nhìn thấy Thạch Lạn đang bị nhân viên trong quán trà vây quanh, nhìn giống như muốn chụp ảnh chung.

Thạch Lạn bị trở thành minh tinh chụp ảnh cùng những người khác, hắn cảm thấy được những người này không có ác ý cho nên cũng không có từ chối.

Khi hắn đi vào phòng thì Bạch Tiêu Nguyệt vốn đang tra hỏi Vu Hữu Dân ngay lập tức im lặng.

Nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của bạn tốt, Tôn Chi vội vàng giẫm lên đối phương một cái sau đó đứng dậy cười nói với Thạch Lạn: "Thạch tiên sinh đã lâu không gặp."

Thạch Lạn nhẹ gật đầu.

Sau khi bốn người ngồi xuống thì Bạch Tiêu Nguyệt nhìn gương mặt của Thạch Lạn, nghĩ khó trách Tôn Chi lại tin tưởng bọn họ thì ra là vì nhan sắc mà!

"Tiêu Nguyệt!"

Tôn Chi chọc cô một cái khiến Bạch Tiêu Nguyệt tỉnh táo lại, cô vôn định dùng những câu hỏi mà cô chất vấn Vu Hữu Dân để đối phó với Thạch Lạn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thạch Lạn thì cô cũng không thể không tắt bút ghi âm đi mà nói ra chuyện chính mình gặp phải.

"Nửa tháng trước tôi vừa đi phỏng vấn ở nơi khác trở về..."

Bạch Tiêu Nguyệt là một phóng viên, hơn nữa là một phóng viên phỏng vấn, cô giỏi nhìn mọi thứ theo góc độ sắc bén và sau đó đặt những câu hỏi thẳng vào vấn đề.

Tuy nhiên hầu hết những người cô phỏng vấn đều là doanh nhân thành đạt, bởi vì giữa doanh nhân với doanh nhân càng có nhiều cuộc “đối đầu” hơn mà Bạch Tiêu Nguyệt cũng phát huy được sự lợi hại của mồm mép hơn, cho nên không ai dám đùa với cô.

Ngày đầu tiên sau khi từ nơi khác trở về, cô phải quay lại công ty để sắp xếp báo cáo sau đó sang ngày hôm sau cô mới có thể nghỉ ngơi, nhưng ngày hôm đó cô vừa bước vào văn phòng thì phát hiện trên bàn làm việc một tờ ghi chú, trên đó viết rằng sau khi cô nhìn thấy ghi chú thì đi đến phòng họp.

"Lúc đó trong văn phòng có rất ít đồng nghiệp nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều, tôi nghĩ tất cả bọn họ đều đi họp nên cũng cầm máy tính chạy vội qua..."

Kết quả trong phòng họp không có lấy một người.

"Tôi ngay lập tức nhận thấy có người đang đùa giỡn với mình, cho nên tôi đã cầm ghi chú kia rồi tức giận đi đến chỗ đồng nghiệp hay thích đùa giỡn, sau đó dùng ghi chú đến chất vấn anh ta, nhưng mà..."

Bạch Tiêu Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng khi cô lấy tờ ghi chú ra thì đó không phải là một tờ ghi chú mà chỉ là tờ tiền vàng.

Mà trên tờ tiền vàng không có gì cả.

Bây giờ đến lượt đồng nghiệp kia nghĩ cô đang nói đùa.

"Cũng chính từ hôm đó ta bắt đầu phát hiện có điều không ổn."

Khi đi WC thì trong buồng vệ sinh không có giấy vệ sinh, thậm chí chính mình có mang theo nhưng sau khi ngồi xổm xuống thì giấy đã không còn nữa.

Khi phỏng vấn người khác thì luôn không nghe được đối phương nói gì, chỉ có thể dựa vào khẩu hình môi của đối phương để đoán, kết quả đã xảy ra nhiều lần hiểu lầm rồi bị trưởng phòng mắng.

Buổi tối khi đi ngủ thì ở cửa luôn có tiếng gõ cửa, nhưng khi cô đi ra mở cửa thì bên ngoài lại không có gì.

Trong khoảng thời gian này vì an toàn, cô đã lắp loại camera nhỏ ở cửa, thậm chí cô cũng lắp trong phòng khách, nhưng sau khi những âm thanh kia xong, cô đã đi kiểm tra giám sát nhưng lại không thấy được gì.

“Bây giờ tôi đã bị đình chỉ công việc.” Hai mắt Bạch Tiêu Nguyệt đỏ lên khi nói về điều đó, cô rất yêu thích công việc của mình nhưng bây giờ trưởng phòng nói tinh thần của cô có vấn đề nên cần phải chú ý nghỉ ngơi.

Cho dù sau này có khôi phục công việc thì rất có thể cô sẽ không ở bộ phận hiện tại nữa mà đi phỏng vấn du lịch hoặc các tiết mục ẩm thực.

“Tại sao tôi lại nghe những chuyện này giống như một trò đùa dai vậy.” Vu Hữu Dân càng nghe càng cảm thấy buồn.

Nhưng Bạch Tiêu Nguyệt lại đột ngột đứng dậy: "Tôi ghét nhất người khác đùa dai với tôi! Chỉ cần ai quen biết tôi cũng biết chuyện này, vậy nên sẽ không phải bọn họ!"

Tâm trạng cô có chút kích động, Thạch Lạn yên lặng đưa tay lấy ra một cái khăn giấy rồi lau nước miếng bị phun trên mặt một cái.

Hai má Bạch Tiêu Nguyệt lập tức ửng hồng, sau khi nói xin lỗi xong liền chạy vào nhà vệ sinh.

"Tôi xin lỗi, Tiêu Nguyệt cô ấy kích động như vậy cũng có lý do."

Tiêu Nguyệt từng gặp vấn đề về tâm lý vì những trò đùa dai của người khác, cô còn từng bỏ học một thời gian ngắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK