Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tống cùng Vu Hữu Dân đều trợn mắt há mồm, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại hắc khí trên TV xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Hắn ta giao cho tôi, các người nên làm gì thì làm đi."

Ngay khi Thạch Lạn nói xong thì một cơn gió lớn ập đến thổi cho Tiểu Tống cùng Vu Hữu Dân không thể mở mắt nổi, khi gió ngừng lại thì bóng dáng Thạch Lạn cùng Chu Hiểu Phong đã không còn ở trước mặt bọn họ nữa.

Đi theo ký ức trong đầu Chu Hiểu Phong, Thạch Lạn nắm lấy cổ áo của hắn ta đi vào trong một con hẻm nhỏ không có người nào gần khu chung cư.

"Ở trong chỗ này!"

Chu Hiểu Phong nhìn cổng chung cư cách đó không xa, vui vẻ nói.

Hắn ta một chút cũng không đợi được nữa, cũng may cho dù trên người của phụ nữ nhưng hắn ta vẫn không đi giày cao gót, mà thích một đôi giày nhỏ màu trắng, lúc này giống như chạy theo gió vậy.

Thạch Lạn không nhanh không chậm đi theo hắn ta.

Nhưng khi Chu Hiểu Phong đến cửa nhấn chuông cửa mấy phút vẫn không có người trả lời, trong lòng hắn ta đột nhiên tràn đầy bất an.

Vừa lúc đó, một bà lão từ nhà hàng xóm bên cạnh đi ra, bà ta liếc mắt đánh giá Chu Hiểu Phong cùng Thạch Lạn.

Chu Hiểu Phong nhớ rõ bà ta, sau khi bà ta phát hiện ra hắn ta cùng người yêu hắn ta là chồng chồng, bà ta cứ nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ lại còn nói xấu bọn họ trong khu chung cư.

"Bà Lý, ngài, ngài có biết người nhà này đã đi đâu rồi không?"

Chu Hiểu Phong giờ phút này cũng không quan tâm cái gì nữa, hắn ta gần như cầu xin đối phương hỏi.

Bà Lý giật mình: "Cô biết tôi sao?"

"Xin hỏi, ngài có biết Lâm Nguyện đi đâu không?"

Chu Hiểu Phong giật giật khóe miệng, kiềm chế tâm trạng của mình, hỏi lại lần nữa.

Bà lý thấy hắn ta lảng tránh mình không đáp cũng không trả lời, bà ta cũng không tức giận như trước mà thở dài nói: "Các người là bạn của gia đình này sao? Cậu Chu kia hai tháng trước bị xe tông chết, chồng cậu ta cũng chính là cậu Lâm mà các người nói, sau khi làm đám tang cho cậu Chu xong thì cũng đi tìm chết..."

"Cái gì?"

Chu Hiểu Phong thật sự sắp phát điên rồi!

Thạch Lạn siết chặt cánh tay của hắn ta, lửa đốt sáng linh hồn của hắn ta/ nóng đến thống khổ tột cùng, đột nhiên khẽ rên một tiếng rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa.

"Đừng lo lắng, đừng lo lắng!"

Bà Lý nhìn thấy dáng vẻ của Chu Hiểu Phong còn tưởng rằng "cô gái" này không chịu được kích thích và mắc bệnh gì đó nên vội vàng nói thêm: "Cũng may mà cứu kịp thời! Bây giờ đang nằm trong bệnh viện nhưng cũng không quá lạc quan."

Ý nghĩa không quá lạc quan chính là Lâm Nguyện đã trở thành người thực vật.

Chu Hiểu Phong ngây ngốc đứng ở bên giường nhìn người yêu trên giường.

Bác sĩ tới đây kiểm tra cho đối phương vừa lúc gặp bọn họ, cho nên nói ngắn gọn về tình hình của Lâm Nguyện: "Trong tình huống này, anh ta cũng không hoàn toàn được xem là người thực vật, có thể tỉnh lại hay không thì phải xem anh ta có muốn không, hình như anh ta không có bất kỳ ý muốn sống nào cả."

Hai mắt Chu Hiểu Phong lập tức đỏ lên.

Hắn ta tự nhiên hiểu tại sao Lâm Nguyện không muốn sống nữa.

"Người nhà của anh ta mỗi tuần đến đây một lần, mà bọn họ cũng không từ bỏ anh ta, các người là bạn của anh ta, ngày thường có thể nói chuyện với anh ta ấy nhiều hơn để kích thích ý muốn sống của bệnh nhân, chỉ có như vậy anh ta mới có thể tỉnh lại nhanh hơn."

Thạch Lạn nhẹ gật đầu, bác sĩ cầm đồ lên đi ra ngoài.

"Thạch tiên sinh, linh hồn của người yêu tôi vẫn còn chứ?"

Nhìn thấy người yêu hô hấp yếu, Chu Hiểu Phong đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, anh có muốn gặp anh ta không?"

"Có thể sao? Thật sự có thể được sao?"

Chẳng qua Chu Hiểu Phong ôm mong đợi hỏi một câu, thật sự không muốn lời này của Thạch Lạn là đúng?

Thạch Lạn gật đầu: "Tất nhiên có thể nhưng chỉ có một biện pháp duy nhất."

"Biện pháp gì vậy?"

"Đi vào giấc mơ." Thạch Lạn nhìn hắn ta: "Trước tiên anh cần phải rời khỏi thân thể này, cho nên chúng ta phải trở về rồi mới có thể tới đây."

"Không thành vấn đề!"

Sau khi linh hồn của Chu Hiểu Phong thoát ra khỏi thân thể của chị Tống, chị Tống đã bị Tiểu Tống đem đi, bọn họ phải làm tang lễ cho cô ấy.

Trước khi Chu Hiểu Phong đi vào giấc mơ, hắn ta còn cười nói với Thạch Lạn: "Lúc trước chúng tôi cũng có chút làm ăn, chờ khi anh ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ cho ngài một phong bao lì xì lớn."

Thạch Lạn thích lời này, hắn khẽ đưa tay lên, một ánh sáng vàng từ ngón tay phát tán ra sau đó xông vào trong Chu Hiểu Phong cùng thân thể Lâm Nguyên, trong nháy mắt Chu Hiểu Phong biến mất, Lâm Nguyên đang mê man mà lông mày khẽ nhíu chặt , sau khi giãn ra lại khôi phục bình tĩnh.

Thạch Lạn ngồi trong phòng bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cảnh trong mơ của Lâm Nguyện lại là khách sạn nơi lúc trước bọn họ ở tại nước F.

Lúc này anh ta đang thất thần ngồi ở khung cửa sổ sát đất, hai mắt buồn bã mà nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Ngay khi Chu Hiểu Phong vừa vào trong giấc mơ, Lâm Nguyên như thể bị làm cho sợ mà đột ngột quay đầu lại.

"Nguyện." Chu Hiểu Phong ngây ngốc mà nhìn người yêu, từng bước từng bước đi về phía đối phương: "Tại sao anh lại ở đây, tại sao lại không về nhà chứ?"

Lâm Nguyện không thể tin vào mắt mình, anh ta dùng sức tự véo mình thật mạnh, nhưng thần kinh không đau nói cho anh ta biết người trước mặt là giả, là mơ.

Một giấc mơ do chính anh ta tạo nên.

Vừa nghĩ đến người yêu đã mất, Lâm Nguyệ không nhịn được khóc lên, bọn họ mới kết hôn được mấy ngày chứ! Đối phương đã rời xa anh ta mãi mãi!

“Nguyện, anh đừng như vậy mà.” Chu Hiểu Phong chạy tới ôm lấy anh ta: “Em ở đây, em trở về tìm anh, đây là giấc mơ của anh nhưng em là thật, anh từ từ nghe em nói…"

Mười ngày sau, ở bệnh viện.

"Xin chào y tá Dương, Lâm Nguyện nhà tôi mấy ngày nay thế nào rồi?"

Mẹ Lâm vội vội vàng vàng chạy tới, đã mười ngày rồi bà không đến, bởi vì chồng ở nhà bị bệnh phải chăm sóc nên mới bị hoãn lại.

"Dì Lâm." Y tá Dương đỡ lấy bà cười: "Mười ngày nay bạn của anh Lâm vẫn luôn trông chừng anh ấy chưa từng rời đi, dì không cần lo lắng nữa."

"Bạn? Bạn của Lâm Nguyện sao?"

“Vâng.” Y tá Dương mặt đỏ lên: “Đẹp trai giống như anh Lâm vậy. "

Thậm chí còn đẹp trai hơn.

Mẹ Lâm càng thêm sửng sốt, đến khi bà đi vào phòng bệnh, đồ trong tay lại rơi trên mặt đất.

"Lâm, Lâm Nguyện?"

Lâm Nguyện dựa vào trên giường, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhìn không có tinh thần gì nhưng hai mắt sáng ngời: "Mẹ, con vừa tỉnh lại mẹ đã tới rồi, mẹ rất vui mừng sao?"

Thạch Lạn vả mặt bình tĩnh đứng sang một bên, khẽ gật đầu với mẹ Lâm.

"Mẹ, đây là bạn của con cùng Hiểu Phong, nhờ hắn chăm sóc mấy ngày nay mà con mới có thể tỉnh lại."

Lâm Nguyện nói xong, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn người thanh niên bên cạnh, Chu Hiểu Phong cười ha ha nắm tay anh ta càng chặt hơn.

"Cảm ơn! Cảm ơn!"

Mẹ Lâm che miệng lại nghẹn ngào không thôi, y tá Dương cũng chạy đi gọi bác sĩ.

"Mẹ, con muốn nhận nuôi một đứa trẻ."

"Con, Con cái này..."

"Đây là tâm nguyện của con cùng Hiểu Phong, con nghĩ muốn nhận nuôi một đứa trẻ."

"Được rồi, để khi nào con xuất viện, chúng ta đi xem, đến lúc đó cũng phải sửa đổi tính tình của con một chút, nuôi một đứa trẻ cũng không phải việc dễ dàng như vậy."

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người hai người bọn họ, đó là ánh sáng của hi vọng, ánh sáng của tình yêu...

Hai tháng sau.

Sau khi dỗ con ngủ, Lâm Nguyện nhẹ nhàng trở về phòng của mình, anh ta mở ngăn kéo ra bên trong có một xấp tiền giấy.

"Em đó, ở dưới đó đừng không nỡ tiêu tiền, khi nào đến lúc anh sẽ đi tìm em."

Đối với người thanh niên trong cuốn album cạnh giường bật cười nhẹ.

Trong giấc mơ hai tháng trước.

"Sau này mỗi tháng anh sẽ đốt tiền cho em vào ngày mười lăm, nhớ rõ phải thật nhiều tiền, Thạch tiên sinh nói em có thể ở bên cạnh Hoàng Tuyền Lộ đợi anh, nhưng tiền thuê chỗ ngồi ở đó rất đắt, được dùng tiền nhưng hiện tại em là kiểu ăn cơm chùa, chỉ chờ anh nuôi em thôi."

Chu Hiểu Phong và Lâm Nguyện dựa vào nhau, khi nghe thấy vậy Lâm Nguyện cười híp mắt: "Vậy thì trong thời gian quỷ đoạn hàng năm em nên nhìn lại, nếu không anh sẽ không đốt cho em nữa để cho quỷ sai đuổi em ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ, sau đó làm một cô hồn dã quỷ."

"Ơ, anh thật xấu xa…!"

"... Em phải chờ anh."

"Em nhất định sẽ chờ anh, kiếp sau chúng ta sẽ còn ở bên nhau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK