Vì để sớm có kế hoạch dự phòng, Tiểu Tống gọi điện cho Viên Khai Nguyên ngay trước mặt Thạch Lạn.
Bên chỗ Viên Khai Nguyên hơi ồn, từ những tạp âm thì có thể nghe ra là tiếng đài thể dục của trường.
“Anh rể, là em đây ạ. Bây giờ anh có tiện nghe điện thoại không ạ?”
Tiểu Tống hắng giọng, hơi nghiêng người rồi hỏi.
Chẳng hiểu sao, cậu ta không thể thoải mái khi nói những lời đó trước mặt Thạch Lạn được.
Sau khi nghe câu này, Viên Khai Nguyên vội đi ra sau trường, lập tức không còn ồn ào nữa: “Được rồi được rồi, nói đi.”
“Là, là chuyện bệnh tim của mẹ em. Anh rể biết mà, bà ấy không chịu nổi đả kích, nhưng hai ngày trước không biết tại sao bà ấy lại cãi nhau vài câu với ba, sau đó đã, đã nhập viện rồi.”
Tiểu Tống đỏ mặt, nói dối, đồng thời trong lòng mong Bồ Tát phù hộ, đừng nghĩ những lời này là thật, bởi vì mẹ cậu ta quả thật mắc bệnh tim. Thế nhưng, bây giờ bà ấy không ở nhà, mà đang ra ngoài du lịch với bạn bè rồi.
“Nghiêm trọng thế sao? Vậy chiều thứ sáu tuần này anh và chị em sẽ tới đó. Bọn anh sẽ cố gắng bắt chuyến bay sớm nhất.”
“Dạ, vậy anh rể, trước hết cứ vậy nhé?”
“Được.”
Tiểu Tống cúp điện thoại, từ từ quay người.
“Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhìn thoáng qua, Thạch Lạn đã biết cậu ta đang nghĩ gì: “Nếu thật sự linh nghiệm, vậy chẳng phải những bài văn mà loài người sáng tác khi còn bé đã trở thành hiện thực rồi sao?”
Tiểu Tống nghe vậy, mặt càng đỏ hơn.
Vì cậu ta từng nhiều lần viết cha mẹ ngã bệnh hoặc đột nhiên gặp tai nạn xe: “Khụ khụ. Tôi biết tôi biết, cảm ơn anh Thạch.”
Nhưng hắn không ngờ Viên Khai Nguyên sẽ đồng ý nhanh vậy.
Con quỷ này phách lối thế à?
“Đến thứ sáu, chúng tôi sẽ tới nhà cậu làm khách.”
Thạch Lạn lạnh nhạt nói.
“Cảm ơn anh Thạch!”
Tiểu Tống đứng dậy, vừa chào tạm biệt vừa đi ra ngoài. Lúc cậu ta sắp ra đến cửa, Thạch Lạn nói thêm: “Nhớ nói rõ tình hình với cha mẹ cậu.”
“À, tôi nhớ kỹ rồi.”
Sau khi Tiểu Tống đi không lâu, Vũ Hữu Dân xách bao lớn bao nhỏ về nhà. Ngoài rau quả tươi mới ra, hắn ta còn mua cho Thạch Lạn mấy bộ quần áo. Thậm chí, hắn ta cũng đặt mua cho mình một bộ.
Đi theo ngài ấy, không thể ăn mặc lôi thôi thế được.
Thêm nữa, còn có ga giường và chăn mát nhỏ.
“Tôi biết ngài không thích quá nóng, nên ngài có thể lót chăn mát này lên giường, vậy sẽ thoải mái hơn. Trải ga giường này lên, rồi đi ngủ, một chữ thôi, đỉnh!”
Thạch Lạn nhận đồ, khẽ nhướng môi, khen ngợi: “Có lòng rồi.”
Vũ Hữu Dân nghe vậy, càng hào hứng hơn.
“Cha mẹ anh quả thật rất tốt. Em trai của anh cũng có đối tượng rồi.”
Nói xong, Thạch Lạn nhanh chóng biến mất ở cửa kéo.
Vũ Hữu Dân đờ đẫn đứng tại chỗ: “Hả?”
Em trai ngốc có đối tượng?
Bảy giờ chiều thứ sáu, Vũ Hữu Dân xách trái cây tới nhấn chuông cửa nhà họ Tống.
Hôm nay Tiểu Tống cố ý đến trước một tiếng để chờ Viên Khai Nguyên và nhóm Thạch Lạn.
“Anh Thạch, tôi đang mong các anh lắm!”
Tiểu Tống chỉ muốn kéo cánh tay Thạch Lạn kêu gào: “Chỉ còn mười phút nữa là anh rể của tôi đến rồi đấy.”
Thạch Lạn gật đầu, sau đó nhìn sang cha Tống. Cha Tống đã nghe Tiểu Tống kể về chuyện của họ, thế nên lúc này ông không dám ỷ lớn tuổi xem thường người khác: “Tới thì tới, sao mua đồ làm gì!”
“Nên mua, nên mua ạ.”
Vũ Hữu Dân khẽ mỉm cười. Sau khi cất trái cây, hắn ta đứng bên cạnh Thạch Lạn một cách vô cùng kiểu mẫu.
“Cha, hay cha ra ngoài trước đi, nếu không lời nói dối đó của con sẽ không tròn trịa mất.”
Mẹ cậu ta nằm viện, mà cha cậu ta không ở bên chăm sóc, vậy chắc chắn không hợp lẽ rồi.
Cha Tống vừa nghe cũng cảm thấy có lý, nhưng lúc ra ngoài ông trở ngược về nói với Tiểu Tống, dù tình hình ra sao thì lát nữa cũng phải nói cho ông ấy biết chi tiết, đừng hòng giấu giếm đấy.
Tiểu Tống vội gật đầu: “Cha nhớ ra ngoài từ cửa sau của khu nhà nhé.”
Lỡ như đụng mặt nhau, vậy nhóm Viên Khai Nguyên sẽ theo đến bệnh viện mất.
Quả nhiên, chưa tới vài phút, chuông cửa reo lên.
Tiểu Tống nhìn Thạch Lạn, vội đi mở cửa: “Chị, anh rể.”
Một nam một nữ lần lượt đi vào. Nam đeo mắt kính, trông lịch sự, gương mặt tỏ ra sốt sắng: “Chẳng phải em bảo mẹ nhập viện rồi sao? Sao lại gọi bọn anh về nhà thế?”
Người nữ có gương mặt khá tương tự Tiểu Tống, da trắng ngần, quần áo đúng mực. Bấy giờ, cô ấy đang quan sát căn phòng.
Thạch Lạn chỉ nhìn thoáng qua đã biết chuyện.
“Cha đang ở bên đó rồi. Bác sĩ bảo mẹ đã ngủ, lát nữa chúng ta qua cũng được ạ.” Thấy Thạch Lạn không tỏ vẻ gì khi đối mặt với kẻ địch, Tiểu Tống cũng bình tĩnh lại.
“Hai người này là?”
Viên Khai Nguyên nhìn Thạch Lạn và Vũ Hữu Dân, ra chiều nghi ngờ.
“Đây, đây là đồng nghiệp của em! Đây là lão Viên. Còn đây là lão Thạch.”
Lúc gọi lão Thạch, Tiểu Tống cảm thấy da mình hơi căng.
“Họ của anh đây hiếm thấy thật.” Viên Khai Nguyên chìa tay ra bắt tay với Vũ Hữu Dân trước, sau đó lại chuyển sang Thạch Lạn. Thạch Lạn liếc nhìn tay anh ta, cuối cùng vươn tay.
Vũ Hữu Dân thấy vậy, khẽ trố mắt.
Còn Tiểu Tống khá hưng phấn, nhất định anh Thạch đang tìm tòi nguồn gốc của “thứ” này!
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thạch Lạn nhìn chị Tống rồi bỗng nhiên hỏi: “Cô muốn nghe chuyện cổ không?”
Chị Tống sửng sốt, còn Viên Khai Nguyên càng bối rối hơn. Anh ta vô thức ngăn cản chị Tống, nhưng chị Tống lại mất tự nhiên tránh đi.
“Anh Thạch, tất cả mọi người đều ngồi đây, sao anh chỉ hỏi mỗi vợ tôi có muốn nghe kể chuyện cổ không là thế nào?”
Viên Khai Nguyên cảm thấy Thạch Lạn hơi bất lịch sự, nhưng vừa nhớ đến người ta là cảnh sát, anh ta lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Thạch Lạn nghe vậy, bèn nhìn anh ta: “Anh muốn nghe không?”
Nghe hỏi thế, Viên Khai Nguyên miễn cưỡng ngồi thẳng, gằn từng chữ: “Xin mời ngài kể.”
Anh ta là một thầy giáo ngữ văn ở một trường cấp hai trọng điểm, không tin không hiểu được anh Thạch này muốn làm gì!
“Câu chuyện cổ này xảy ra vào những năm đầu Võ Xương,” Thạch Lạn dựa vào ghế sofa, trông có vẻ lười nhác: “Một người đàn ông trở về nhà sau khi đi lính mười năm, nhưng anh ta lại phát hiện vợ mình không giống như trước nữa.”
Từ thời niên thiếu, vợ anh ta đã lấy anh ta. Cô này dịu dàng, lương thiện, làm việc rất cẩn thận, thích nhà cửa phải ngăn nắp và không dính một hạt bụi. Vả lại, khẩu vị của cô ấy thanh đạm, lúc ra ngoài làm khách và đụng phải thức ăn hơi nặng vị, cô ấy luôn không động vào. Để không làm tổn thương chủ nhà, cô ấy sẽ lấy cớ do không được khỏe hoặc gần đây ăn uống không ngon miệng.
Hai người lập gia đình ba năm, luôn như thế.
Nhưng mười năm sau, anh ta về nhà thăm thì thấy vợ nóng nảy, thô lỗ, làm việc như mèo mửa, càng không biết dọn dẹp nhà cửa, đến nỗi cỏ dại ở góc tường trong sân cũng dài ra rồi.
Dù cô ấy vẫn thích ăn nhạt nhưng anh chàng này phát hiện ra vợ còn thích ăn cả thịt.
Người vợ đó khác một trời một vực với người trong ký ức của anh ta.
“Một ngày nọ, anh này đi ngang qua một ngôi miếu. Trong miếu có một hòa thượng ngăm đen bước ra...”
Hòa thượng nói trên người anh ta có quỷ khí. Thế là anh ta nhớ tới sự lạ thường của cô vợ trong nhà, bèn mời hòa thượng về nhà với mình một lần. Nào ngờ hòa thượng vừa vào nhà đã lập tức dùng trượng đánh vợ anh ta ngã xuống đất.
“Thật ra vợ của anh ta đã bệnh chết cách đây một năm rồi, ngờ đâu cô ấy lại là âm nữ hiếm có nên mới bị dã quỷ nhập vào, chiếm đoạt thi thể và thay thế cô ấy.”
Kể xong, Thạch Lạn cười với Viên Khai Nguyên, tỏ ý mình nói xong rồi.
Nghe hết câu chuyện, bốn người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Tiểu Tống nghĩ rằng rõ là anh Thạch này không phải đang kể chuyện, mà hắn mượn chuyện sau khi chị về đã cảm thấy anh rể không đúng, để mỉa mai thứ đó. Nếu thứ đó thức thời thì thôi, nếu nó không thức thời thì anh Thạch cũng sẽ cho nó một gậy!
Vũ Hữu Dân lại bị kẹt trong mối nghi ngờ to lớn khác. Nếu nữ quỷ kia đã chiếm được cơ thể, vậy tại sao nó không thừa cơ người chồng không ở nhà để chạy lấy người đi chứ?
Nhưng với tình hình bây giờ, hắn ta không dám hỏi. Đó chẳng phải sẽ phá nát sân khấu của ngài ấy sao!
Về phần chị Tống, cô ấy trực tiếp quay sang bên cạnh nhìn chồng. Còn người chồng Viên Khai Nguyên nọ đang chau mày.
Rõ là chuyện cổ đại, nhưng hắn lại dùng lối kể hiện đại, vì muốn anh ta dùng tiếng Trung cổ diễn tả lại ư?
Hay đây là một tác phẩm cổ chính thống, hay nó thuộc về thể loại dã sử đây?