Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trả lại điện thoại di động cho Vu Hữu Dân, Thạch Lạn cũng nhăn mi lại: “Hai tháng này đã từng xảy ra chuyện gì chưa?”

Vu Hữu Dân lắc đầu: “Không có, trong khoảng thời gian ngài nghỉ ngơi này tôi vẫn luôn làm chuyện riêng của mình, cũng không tiếp vị khách nào, hơn nữa vì để trưởng bối của ngài vui vẻ, mấy ngày Tết Trùng Dương hôm trước tôi còn cố ý đốt cả một bàn đồ ăn......”

Dọn xong đồ ăn, lại lấy một cái chén không đặt đôi đũa ở miệng chén, dùng củ cải làm lư hương cắm nhang, chờ nhang cháy hết rồi sau mới thu dọn chén không, dọn bàn ăn cơm.

Đây là quy củ từ xưa đến nay khi mời người quá cố ăn cơm.

“Chuyện này tôi thường xuyên làm, bởi vì chỉ cần là lễ hội thì cha tôi đều sẽ mời tổ tông ăn cơm,” Vu Hữu Dân nói rồi lại siết chặt điện thoại: “Tôi tuyệt sẽ không tính sai cái gì, nhưng, nhưng bây giờ đến một phân tiền cũng không còn.”

Trước kia chỉ có tiền của Thạch Lạn là sẽ thiếu hai phần ba, nhưng bây giờ không chỉ Thạch Lạn không có, mấy ngàn khối kia của hắn ta cũng không còn.

Thạch Lạn giơ tay xoa xoa giữa mày: “Khi cúng đồ ăn, anh có nói cái gì khác hay không?”

Vu Hữu Dân nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Tôi có nói, nhưng đều là nói những lời nói hiếu kính mà!”

“Lặp lại một lần.”

Vu Hữu Dân hắng giọng một tiếng, nhớ lại tình hình ngày đó mà thì thầm: “Trưởng bối ngài ăn nhiều một chút, nếu như không đủ cháu lại đi làm cho ngài, tiên sinh của chúng cháu tuy rằng kiếm tiền không dễ dàng, nhưng từ trước đến nay hắn đều hiếu thuận ngài, cho nên chỉ cần ngài yêu cầu, chúng cháu có bao nhiêu tiền là sẽ hiếu kính ngài bấy nhiêu..... Thiếu...,,”

Nói xong lời cuối cùng, Vu Hữu Dân chậm rãi ngậm miệng lại.

Thạch Lạn đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Vu Hữu Dân có chút lo lắng: “Ngài cẩn thận một chút.”

Lời nói còn chưa nói xong, Thạch Lạn đã biến mất ở trước mắt hắn ta.

Vu Hữu Dân sờ sờ cái mũi mà ngồi xuống, sau khi nhớ tới lời nói của mình xong, nâng tay lên vỗ vỗ vào miệng hai cái: “Để mi làm đầu to!!”

Khi Vu Hữu Dân cúng đồ ăn đúng thật là Địa Tiên đã tới, Thạch Lạn ở nhà cảm nhận được hơi thở của hắn, theo tung tích đối phương để lại, Thạch Lạn đi tới một bãi biển.

Mặt trời to lớn, gió biển hơi tanh, bờ cát trải dài cùng với một đám mỹ nữ mặc Bikini, còn có những hình nam* chỉ mặc quần bơi.

*Hình nam: Chỉ một thế hệ đàn ông hấp dẫn mới, độ theo đuổi sở thích cá nhân và bắt kịp trào lưu không thua gì phụ nữ. Có phong cách thời trang cá tính, phong cách khẳng định bản thân độc đáo, đặc sắc.

Sắc mặt Thạch Lạn không tốt, đi tới phía một hình nam đang chơi đùa cùng mỹ nữ.

“Còn cho hắn.”

Thân hình nam cao gần hai mét, trên tám khối cơ bụng có vài bàn tay, đều là do mỹ nữ bên người ông đưa lên.

“Cái gì?”

Kéo kính mát xuống một chút, người đàn ông hơi câu môi nhìn Thạch Lạn, hơi thở tràn đầy hormone nam tính làm những cô gái chung quanh mê đến xoay quanh.

Thạch Lạn mặt vô biểu tình nhìn hắn: “Tiền, còn lại trả cho Vu Hữu Dân.”

Địa Tiên buông vòng tay ôm mỹ nữ ra, để các cô đi chơi trước, sau đó bước một đôi chân dài đi đến trước mặt Thạch Lạn, bắt lấy mắt kính, khuôn mặt tuấn mỹ kia cũng hiện ra ở trước mắt hắn.

“Bênh vực người mình như vậy? Vậy tại sao không che chở cho sư phụ của cậu là tôi hả?”

Thạch Lạn không để ý đến ông, trực tiếp vươn tay phủi trên người Địa Tiên một chút, ngay sau đó, Vu Hữu Dân ở nhà liền nghe thấy tiếng điện thoại chuyển khoản vang lên, hắn ta vội vàng mở WeChat ra, thật đúng là tiền! 6000 tệ không thừa cũng không thiếu, nhưng lại tìm không thấy người chuyển khoản.

“Tôi và ông có thể lấy, hắn ta thì không thể.”

Nói xong, Thạch Lạn liền xoay người chuẩn bị rời đi, một bàn tay nhanh chóng đập vào bờ vai của hắn, làm hắn ngừng lại tại chỗ.

“Nói cứ như là tôi cướp vậy đấy, là chính hắn ta để tôi lấy,” Địa Tiên nhìn xuống cái ót của hắn, cặp mắt màu nâu kia đột nhiên biến thành đồng đen, giống y như đúc khi Thạch Lạn “Ăn” quỷ.

“Chỗ cậu ở âm mạch không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, đến số 64 phố Trường An khu Thanh Dương thành phố C, xem như là lễ vật tôi tặng cậu.”

Nói xong, đôi mắt Địa Tiên cũng khôi phục lại bình thường.

Thạch Lạn xoay người: “Vậy phòng ở ông mua?”

“Đương nhiên,” Địa Tiên rất đắc ý, nhướng mày với hắn: “Tôi chính là sư phụ của cậu, đương nhiên làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến ngươi.”

Thạch Lạn lại mở tay hắn ra một phen, xoay người liền đi mất: “Còn không phải dùng tiền của tôi.”

Lão già chết tiệt không biến đi chút nào!

Địa Tiên hắng giọng một tiếng, chỉ có một tia xấu hổ bị chọc thủng, sau đó liền phất phất tay về phía bóng dáng hắn: “Đi xa một chút rồi biến mất, miễn cho làm người khác khủng hoảng.”

Nói xong liền huýt sáo một tiếng, đi lướt sóng.

Một ngày quả thực không quá vui.

“Thành phố C à?” Nghe Thạch Lạn hỏi đến thành phố C , Vu Hữu Dân lấy bản đồ nhỏ ra vòng vị trí: “Nơi này là một thành phố nhỏ của tỉnh W, khi tôi xem dự báo thời tiết đã từng nghe thấy thành phố này, nhiệt độ rất lạnh.”

Thạch Lạn lấy điện thoại hắn, dùng hướng dẫn tìm tòi một chút, Địa Tiên nói không sai, âm khí của nơi này đã không còn đủ cho hắn dùng, cần phải qua đi.

“Mười mấy giờ, đình viện,” Vu Hữu Dân nghe thấy giọng nữ máy móc hướng dẫn, sờ sờ cằm: “Nhưng mà, trưởng bối của ngài thật tốt, tôi vốn cho rằng ông lấy số tiền đó đi ăn nhậu chơi bời, không nghĩ tới vậy mà mua phòng ở cho ngài.”

Thạch Lạn lại ha hả một tiếng, “Giá nhà cái chỗ này rất thấp, ông già kia chỉ lấy một nửa tiền đi mua phòng, còn lại lại là ăn nhậu chơi bời đó.”

“....... Một nửa cũng không tệ,” Vu Hữu Dân khô cằn trấn an: “Ít nhất ông ấy còn nghĩ tới ngài.”

Nếu muốn đi đến thành phố C, phòng ở nơi này liền không thể ở nữa, Vu Hữu Dân vội vàng đi liên hệ chủ phòng nói rõ tình huống, sau khi An Kiến Quân nghe xong lại tỏ vẻ phòng ở này sẽ không để cho người khác thuê, cho dù Thạch tiên sinh đi rồi, phòng ở này cũng sẽ để lại, để cho đến khi Thạch tiên sinh trở về còn có thể ở.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Trong đầu Vu Hữu Dân xuất hiện những lời này.

Quả nhiên, đầu trong điện thoại kia, truyền đến giọng của An Kiến Quân: “Nhưng mà, chỗ này của tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong Thạch tiên sinh có thể đồng ý.”

“...... Mời nói.”

“Tôi muốn mời Thạch tiên sinh xem tướng mạo cho con của anh họ tôi.”

Vu Hữu Dân nói cái tình huống này cho Thạch Lạn, Thạch Lạn nhìn mặt đất dưới chân một lúc, cuối cùng gật đầu, “Có thể.”

Chờ sau khi hắn rời đi một đoạn thời gian, âm khí sẽ lại tụ lại lần nữa, đến lúc đó cũng có thể hấp thu một chút để dùng.

An Kiến Quân có một đứa cháu 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học ra tìm công việc, nhưng không có chút may mắn nào, cho dù là đến chỗ nào đi làm, nếu không phải chịu đả kích của công nhân cũ thì chính là bởi vì khi đi làm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể tiếp tục đi làm nữa.

Tỷ như hiện tại, chính là do khi đi làm cậu rớt vào cống thoát nước, bị thương đầu gối nên phải ở nhà nghỉ ngơi.

An Kiến Quân cảm thấy cháu của ông ấy thực sự quá xui, vừa lúc Thạch Lạn có bản lĩnh, cho nên ông ấy liền mượn cơ hội mời đối phương xem cho cháu mình.

An Thường Vân ngồi ở trong phòng khách, uống trà Vu Hữu Dân pha, âm thầm đánh giá Thạch Lạn đang nói chuyện cùng An Kiến Quân.

“...... Vậy khi nào Thạch tiên sinh trở về nhất định phải tiếp tục lại đây ở, phòng ở này của tôi thật sự không tính cho người khác thuê,” Trên mặt An Kiến Quân tất cả đều là ý cười.

Thạch Lạn gật đầu: “Cảm ơn.”

“Chuyện này có cái gì mà phải cảm ơn” An Kiến Quân bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Đây là đứa cháu tôi nói kia, tên An Thường Vân, Thường Vân, mau tới để Thạch tiên sinh nhìn xem.”

An Thường Vân vừa nghe vậy là khóe miệng đã kéo, bây giờ đã là thời đại nào rồi, chú nhỏ còn tin mấy chuyện này, nhưng người trong nhà đều cảm thấy chú nhỏ nói đúng, cứ buộc cậu lại đây nhìn vị Thạch tiên sinh này.

“Chào ngài.”

Sau khi khô cằn chào hỏi xong, An Thường Vân liền không còn lời gì để nói.

Thạch Lạn nhìn cậu, ngữ khí bình đạm: “Việc nhỏ, tìm thứ xui xẻo mà thôi.”

“Tìm thứ xui xẻo?” Không đợi An Thường Vân nói chuyện, An Kiến Quân đã nghiêng người qua hỏi: “Thứ xui xẻo nào?”

Thạch Lạn chỉ vào chân An Thường Vân: “Cậu đá phải cơm cúng, cho nên bị quỷ đến trả thù, còn có hai lần xui xẻo nữa thôi, qua liền không còn việc gì.”

“Đá phải cơm cúng?”

An Thường Vân sửng sốt, An Kiến Quân một bên vội vàng kéo ống tay áo cậu: “Chuyện hồi nào vậy? Con dám đá cơm của người ta hả?”

“Con, con không có ạ.”

An Thường Vân vội vàng lắc đầu, cậu căn bản không nhớ rõ đá phải cơm cúng gì mà! Chính là đến cơm cậu cũng chưa thấy qua!

Thạch Lạn thấy vậy búng tay một cái, sau một trận gió lùa, An Thường Vân và An Kiến Quân đồng thời rùng mình một cái.

“Nói.”

Nam quỷ trung niên dùng vẻ mặt tức giận chỉ vào An Thường Vân: “Chính là tên nhóc này, phá đồ ăn con tôi vẽ cho tôi này, tự nhiên một chân nó đạp lên trên! Cái gì cũng không còn! Đó chính là tâm ý của con gái tôi!”

Thạch Lạn phất phất tay, nam quỷ trung niên lập tức khom lưng rời đi.

An Thường Vân và An Kiến Quân cái gì cũng không nhìn thấy, cũng chỉ nghe thấy Thạch Lạn nói một chữ kia.

Nói? Nói gì chứ?

“Cậu dẫm lên bức tranh đồ ăn con gái ông ấy làm ông ấy, vị trí là ở chỗ ngã tư đường phố tây.”

An Thường Vân trừng lớn mắt: “Đó, không phải đó chỉ là một bức tranh sao?”

Ngày đó cậu mới vừa nhận được lời mời để bụng đến công ty, thật sự rất vui vẻ, khi ở ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên phát hiện dưới chân có một bức tranh, nhìn dáng vẻ là trẻ con vẽ, một cái bàn, bên trên còn có thịt cá chờ.

Căn cứ vào ý thức bảo vệ môi trường, An Thường Vân còn cong lưng xoa tờ giấy kia thành một nắm, sau khi qua đường còn ném vào cái thùng rác gần nhất.

“Ai, ai biết đó là cơm cúng chứ!”

An Thường Vân sắp khóc rồi.

An Kiến Quân cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Đó không phải tranh vẽ sao?”

“Tâm thành tắc linh.”

Thạch Lạn chỉ nói bốn chữ.

Sau khi tiễn hai chú cháu buồn bực đi, tiếp theo liền nghênh đón Lý Lão Ngũ và tiểu Tống.

“Các anh sắp phải rời khỏi rồi sao?”

Vu Hữu Dân gật đầu: “Tiên sinh muốn đi thành phố C nhìn xem.”

Lý Lão Ngũ nhíu nhíu mày, “Chỗ đó trời xa đất lạ, đi qua đó lại phải tìm phòng ở một lần nữa?”

“Không cần không cần,” Vu Hữu Dân vội vàng lắc đầu, “Chúng tôi đã có chỗ ở, không cần lo lắng cho chúng tôi.”

Bọn họ đã không còn là nhãi con vào thành phố như lúc trước!

Tiểu Tống vô cùng kính trọng Thạch Lạn, vừa nghe đối phương đi, hắn cũng không đưa gì, nghĩ đến tính tình của Thạch Lạn, Tiểu Tống quyết định đưa hắn một chiếc giường.

“Chờ sau khi Thạch tiên sinh tới, cho tôi địa chỉ, tôi thuê làm giường ở trên mạng cách mấy ngày liền sẽ tự mình đưa tới cửa, có công nhân trang bị, rất nhanh liền mạnh khỏe.”

Thạch Lạn nghe vậy hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lý Lão Ngũ hắng giọng một tiếng, móc ra một cái hồng bao lớn: “Tâm ý nho nhỏ.”

Vu Hữu Dân trừng lớn mắt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta thấy cảnh sát tặng bao lì xì cho người khác.

Thạch Lạn bảo Vu Hữu Dân nhận, sau khi dừng một chút, hắn lại nói: “Đây là cho Vu Hữu Dân.”

Không phải tiền của hắn.

Lý Lão Ngũ và Tiểu Tống vẻ mặt mơ hồ, nhưng Vu Hữu Dân cũng hiểu được, hắn ta nhận bao lì xì, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, đây là của tôi!”

Lý Lão Ngũ và tiểu Tống:.......

“Bọn họ đi rồi sao?”

Câu đầu tiên sau khi Đồng Xương trở về nói chính là câu này.

Lý Song Phỉ đặt đồ ăn lên bàn, nghe vậy gật gật đầu: “Nhưng mà Thạch tiên sinh nói về sau sẽ trở về.”

Đổng Xương lên tiếng, đi rửa sạch tay xong liền tới đây vùi đầu ăn cơm, cậu còn có thời gian trưởng thành, Tiếu Oánh cũng cần thời gian trưởng thành, khi gặp lại một lần nữa cậu nhất định phải bảo vệ tốt đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK