Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Động cơ để làm việc này tôi nghĩ bản thân cô hết sức rõ ràng.”

Nữ cảnh sát nhìn lên tấm hình, Củng Tinh Tư cúi mặt xuống, giọng điệu vẫn bình tĩnh vô cùng. “Cảnh sát, các người không thể bởi vì tôi ngoại tình mà phán đoán lung tung, nghĩ oan cho tôi! Đoàn Đoàn là con trai của tôi, tôi vì cái gì lại đi hại nó!”

Sử Lực Huy đang ở trong căn phòng nhỏ lúc này nghe thế, sắc mặt cũng giật mình, không biết là vừa mới nhớ ra cái gì đó.

“Chúng tôi tìm thấy được một vật trong ngách nhỏ của căn phòng, tôi tin rằng cô Củng sẽ cảm thấy quen thuộc.” Nói rồi nữ cảnh sát liền túi nhỏ trong suốt đựng một chiếc hoa tai làm bằng ngọc trai đem ra, đặt trước mặt cô ta.

Viên ngọc trai trên hoa tai đã không còn sáng bóng dễ nhìn như trước, chắc là do để ở nơi tối tăm quá lâu, bông tai đã trở nên xỉn màu, còn hơi dơ bẩn.

Sau khi Củng Tinh Tư nhìn thấy hoa tai thì đồng tự co rút lại, ánh mắt ngay lập tức nhìn sang hướng khác, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. “Thứ này không phải của tôi.”

Nghe thấy lời nói của cô ta, Tiểu Tống cầm lấy túi nhỏ giơ cao lên, Củng Tinh Tư không hiểu được ý đồ của cậu ta, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tiếp tục giữ im lặng.

Lý Lão Ngũ nhìn về phía Sử Lực Huy đang đứng bên cạnh, chỉ thấy anh ta hai mắt nhìn chằm chằm cái túi nhỏ trên tay Tiểu Tống, cuối cùng khàn giọng nói: “ Là của cô ấy.”

Lý Lão Ngũ lấy ra bộ đàm nhỏ giọng nói một cậu, âm thanh ngay lập tức truyền vào trong tai ba người bên ngoài, Củng Tinh Tư kích động nói: “Không phải của tôi! Tôi không có thứ này, các người đừng có mà vu oan cho tôi!”

“Ngoài trừ thứ này ra, chúng tôi còn tìm thấy một căn phòng nhỏ trong ngách phòng, so với những căn phòng dơ dáy bẩn thỉu và tràn ngập rác thải khác thì gian phòng nhỏ này thật ra cũng không sạch sẽ lắm. Nhưng mà sự không sạch sẽ của nó càng giống như có người cố ý ngụy tạo thành.”

Tiểu Tống thả tay xuống, nhìn Củng Tinh Tư. “Tại nơi đó, chúng tôi phát hiện rất nhiều bộ pijama, mặc dù đã qua nửa năm nhưng sau khi trải qua xét nghiệm so sánh, số liệu cho thấy vết tích trên đó có đến 80% trùng khớp với Lâm Tử Cao. Tôi nghĩ rằng một người có sự nghiệp thành đạt như Lâm Tử Cao lại không có đủ để đi thuê phòng đâu nhỉ?”

Củng Tinh tư không dám đối diện với ánh mắt ép hỏi của Tiểu Tống. Cô ta một mực cắn môi, sắc mặt thì lúc đen lúc trắng.

“Nếu như tôi đoán không sai, căn phòng đó là nơi cô và Lâm Tử Cao vì muốn đạt được khoái cảm vụng trộm mà chuẩn bị đi.” Không để ý đến sắc mặt khó coi của Củng Tinh Tư, nữ cảnh sát tiếp lời Tiểu Tống, nói: “Mặc dù nệm đã bị ném vào bãi rác ở sát vách, nhưng mà một căn phòng không người sống làm sao ở dưới giường lại có lọ nước hoa mùi hoa hồng Saly nha?”

“Cô Củng, chồng của cô đã nói rằng cô rất thích mùi thơm của hoa hồng saly, tôi nghĩ là lọ nước hoa kia cùng vì cô không không muốn lưu lại bất kỳ hương vị tình ái nào mà lấy ra xịt, có đúng không?”

Căn phòng đó nửa năm trước mặc dù không có người ở, nhưng lại hoàn toàn không có rác. Sau khi xảy ra chuyện, có người cố ý đem nệm kéo ra ngoài, hơn nữa còn cố ý đem rác rưởi bên ngoài ném vào căn phòng nhỏ.

“… Đúng vậy, nơi đó chính là nơi mà tôi và Lâm Tử Cao ngoại tình.” Củng Tinh Tư giống như từ bỏ chống đối, nước mắt cô ta lại một lần nữa chảy xuống. “ Hôm đứa nhỏ mất tích, tôi đang cùng Lâm Tử Cao đi vào ngách nhỏ đó, ai biết được là thằng bé đã trông thấy tôi, băng qua đường lớn chạy theo…”

Củng Tinh Tư và Lâm Tử Cao đều là mối tình đầu của nhau, lúc ghi danh vào đại học, bởi vì trường của cả hai không ở trong một thành phố, cho nên dù cả hai không muốn từ bỏ đối phương, vẫn phải quyết định chia tay.

Mùa tốt nghiệp là mùi chia tay, chẳng sai chút nào.

Củng Tinh Tư là con gái một trong nhà, cho nên người nhà rất cưng chiều cô ta, nhưng cũng bởi vì thế, cho nên cô ta so với những nữ sinh bình thường khác càng thêm phản nghịch.

Lên đại học không có ai quản cô ta, Củng Tinh Tư quả thật quậy tới bến. Là khách quen của quán bar, chuyên gia cúp học, từ lần đầu tiên không biết vì sao lại sảy thai cho đến khi trở thành một người vô cảm, một mình nhập viện, một mình xuất viện.

Cho đến một lần kia, bác sĩ nói với Củng Tinh Tư, thành tử cung của cô ta rất mỏng, nếu là lại phá thai một lần nữa, về sau vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trở thành mẹ.

Những lời đó dọa sợ cô ta, cho nên cô ta mới kiềm chế bớt.

Năm cuối đại học, lúc Củng Tinh Tư chuẩn bị đi thực tập, cô ta quen biết được Sử Lực Huy lớn hơn cô ta một khóa. Lúc đó Sử Lực Huy còn trẻ mà đã làm quản lý, còn Củng Tinh Tư cái gì cũng không có kinh nghiệm làm việc, gặp phải khó khăn, cô ta ngay lập tức tìm Sử Lực Huy nhờ giúp đỡ.

Củng Tinh Tư coi trọng tính tình trung thực nhưng không cổ hủ, lại tràn đầy ý chí cầu tiến của Sử Lực Huy, mà Sử Lực Huy đối với cô ta vừa thấy đã yêu. Thế là hai người bọn họ liền thuận nước đẩy thuyền ở cùng một chỗ.

Sau khi cưới, Củng Tinh Tư muốn nhanh chóng sinh con, tuổi càng trẻ sinh con thì năng lực hồi phục càng tốt. Thời điểm mang thai cũng là lúc hai vợ chồng nơm nớp lo sợ nhất, thậm chí còn phát sinh qua một lần tim thai ngừng đập!

Thật vất vả sinh ra đứa nhỏ, Củng Tinh Tư được bác sĩ thông báo rằng về sau cô khó có thể mang thai lần nữa. chỉ là lúc bác sĩ thông báo những điều này, trong phòng chỉ có hai người Củng Tinh Tư và mẹ Củng.

Vì không để cho con rể coi thường con gái mình, mẹ Củng liên tục cầu xin bác sĩ, hy vọng bác sĩ giấu Sử Lực Huy chuyện này.

Sau khi có thể xuất viện, Củng Tinh Tư không biết vì sao lại không thích Đoàn Đoàn, thậm chí là ghét bỏ.

Nếu như trước kia kết hôn với Sử Lực Huy là do coi trọng ý chí cầu tiến của anh ta, thì từ sau khi kết hôn đến khi Đoàn Đoàn được năm tuổi, Củng Tinh Tư hận không thể đâm mù đôi mắt của mình.

Bởi vì nhiều năm như vậy Sử Lực Huy vẫn chỉ là một quản lý quèn, bọn họ vẫn ở trong căn phòng chật hẹp kia.

Có một ngày, cô ta cùng bạn đang nói chuyện phiếm tại một quán cafe thì gặp được Lâm Tử Cao, người đã có được sự nghiệp thành đạt lúc bấy giờ, ở trong ngôi nhà lớn, chạy xe BMW, vẫn còn đang độc thân.

Hai người là mối tình đầu của đối phương, hơn nữa mấu chốt chính là Lâm Tử Cao hoàn toàn không chân chính có được Củng Tinh Tư, cho nên dưới tình huống củi khô lửa cháy, hai người liền yêu đương vụng trộm với nhau.

“Tôi cũng không biết là lúc đó thằng bé đi theo tôi, về sau, sau khi nhận được điện thoại của Sử Lực Huy nói rằng đứa nhỏ mất tích, tôi vội vàng từ một con đường khác quay trở về. Sau khi đi được mấy phút, tôi phát hiện ra văn kiện của Lâm Tử Cao vậy mà lại ở trong túi của tôi. Tôi không có cách nào giải quyết, chỉ đành quay trở về. Kết quả, kết quả là trông thấy hắn ta…”

Củng Tinh Tư khóc không thành tiếng.

“Tôi trông thấy Lâm Tử Cao đem thi thể của Đoàn Đoàn nhét vào trong đống rác. Lúc đó tôi căn bản là không dám đi qua, tôi sợ hắn ta sẽ giết chết tôi, tôi cũng không dám báo cảnh sát, một khi cảnh sát tới rất có thể sẽ coi tôi thành đồng phạm giết người! Tôi rất sợ!”

“Về sau, tôi thật sự chịu không được ác mộng tra tấn, tôi cảm thấy có lỗi với lương tâm của chính mình. Cho nên sau khi bọn người Sử Lực Huy tìm được thi thể của Đoàn Đoàn, ngày hôm sau tôi liền cầm lấy áo khoác của Đoàn Đoàn đi tìm Lâm Tử Cao, chính là muốn vạch trần chuyện hắn ta giết người! Đây chính là mục đích của tôi khi dẫn các người đi theo.”

Sử Lực Huy ngồi xổm trên mặt đất, che mặt, cơ thể run lên nhè nhẹ. Lý Lão Ngũ thấy vậy thì thở dài.

Lại lần nữa cầm lên bộ đàm, nói: “Tiếp tục thẩm vấn.”

Dưới bàn, nữ cảnh sát đá Tiểu Tống một cái, nhìn Củng Tinh Tư tiếp tục hỏi: “Đã đến nước này rồi mà cô vẫn không thành thật. Nếu chỉ nghê lời nói một phía của cô thì tôi còn thật sự tin, đáng tiếc là chúng tôi còn có một video quay bằng điện thoại di động của Lâm Tử Cao, cô có muốn nhìn qua không?”

“Video? Video gì cơ chứ?”

Củng Tinh Tư không nhớ rõ bọn họ có quay video lúc lăn giường với nhau nha.

Nữ cảnh sát đem video mở ra trước mặt cô ta. “Nhìn cho kỹ vào.”

Bên trong màn hình thế mà lại truyền đến âm thanh của Đoàn Đoàn, thằng bé đang gọi mẹ, nhưng mà âm thanh rất suy yếu, hơn nữa còn luôn ho khan.

Cũng Tinh Tư trừng to mắt nhìn hình ảnh trong video. Một cô gái trẻ tuổi mặt không cảm xúc bóp chặt mũi miệng của thằng bé, cho đến khi thằng bé hai chân thẳng băng, cô gái mới vừa khóc vừa nhét đứa nhỏ vào trong đống rác.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Củng Tinh Tư, nữ cảnh sát lấy lại điện thoại, âm thanh lạnh lùng nói: “Chân tướng của sự thật chính là, quả thật lúc đó cô bởi vì văn kiện của Lâm Tử Cao trong túi của cô mà quay trở lại, sau khi trông thấy đối phương đem Đoàn Đoàn bỏ vào đống rác, cô cũng không hề rời đi, thậm chí là chờ đối phương rời đi thì ngay lập tức đến bên cạnh đống rác, đào Đoàn Đoàn ra.”

“Đoàn Đoàn thế mà lại không chết, thậm chí thằng bé còn khóc với cô, nói rằng cái chú cùng cô hôn hít bóp cổ nó, còn muốn đem tất cả việc này méc lại với ba. Cô lúc này mới thật sự hoảng sợ, bởi vì cô đang muốn ly hôn với Sử Lực Huy để có thể ở cùng một chỗ với Lâm Tử Cao. Thế là cô ngay lập tức một lần nữa ra tay với Đoàn Đoàn đang ấm ức khóc lóc kể lể với cô…”

Nói xong lời cuối, âm thanh của nữ cảnh sát có chút nghẹn ngào. Cô nhìn chằm chằm Củng Tinh Tư, nói: “Cô làm sao lại có thể ra tay được! Đó chính là con của cô nha! Đó là một đứa nhỏ đang khóc lóc kể lể với cô! Thằng bé, thằng bé vừa bị người lạ bóp đau, vậy mà cô lại trực tiếp ra tay kết thúc sinh mạng của nó!"

Sử Lực Huy quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, nhìn qua có vẻ cực kỳ bi thống và đau khổ.

“Nhưng người lại không nghĩ tới.” Tiểu Tống thờ dài một tiếng. “Không nghĩ đến việc Lâm Tử Cao thế nhưng lại không có rời đi, hơn nữa còn đem hết thảy sự việc quay lại.”

“Không, sẽ không.” Củng Tinh Tư bỗng nhiên lắc đầu. “Sẽ không phải đâu! Anh ấy yêu tôi như thế, tại sao lại quay lại cái video này! Nhất định là các người ngụy tạo! Là các người cố ý làm ra để vu oan tôi!”

“Đó là bởi vì Lâm Tử Cao đã kết hôn rồi.” Nữ cảnh sát đứng dậy, một tay đè xuống Củng Tinh Tư đang kích động. “Tất cả những gì hắn ta có hiện tại đều dựa vào ba mẹ vợ, cô nói thử xem, hắn ta có thể để cho cô hủy đi tất cả của hắn sao?”

Củng Tinh tư mặt xám như tro.

Chân tướng đã rõ ràng.

Củng Tinh Tư và Lâm Tử Cao đều bị phán án tù giam, một người ở tù chung thân, một người thì ở tù mười năm.

Lúc Sử Lực Huy gặp Củng Tinh Tư lần cuối, chỉ hỏi một câu: “Có phải em đã biết, biết về chuyện đó, cho nên khi đó mới có thể đối xử không chút lưu tình với Đoàn Đoàn như vậy?”

Nước mắt của Củng Tinh Tư đã khóc cạn trên người của Lâm Tử Cao, nghe câu hỏi cô ta chỉ cười nhạo một tiếng. “Đúng vậy, em đã biết. Em làm sao cũng không thể tin được, anh sẽ ôm đứa nhỏ của người khác giả làm con của em.”

Chả trách vì sao cô ta lại không thích Đoàn Đoàn. Bởi vì đó vốn dĩ không phải con của cô ta, con của cô ta đã chết khi vừa mới ra đời.

Lần tim thai ngừng đập đó đã xảy ra vấn đề.

Sử Lực Huy cười phá lên, hai mắt đong đầy nước mắt. “Là lỗi của anh. Anh chỉ là không muốn em phải chịu đựng nổi đau mất con, kết quả lại là, chính tay anh đem Đoàn Đoàn đẩy về phía cái chết.”

Vu Hữu Dân đang làm một cái xích đu ở trong sân, Đoàn Đoàn xuất hiện nhìn thấy người khác ngồi trên xích đu, trên mặt đứa nhóc quỷ tràn đầy ghen tị. “ Cái này không được.” Sau khi Vu Hữu Dân nhìn thấy, vôi vàng dùng vật liệu có sẵn trong nhà kho chuẩn bị làm một cái khác.

Thạch Lạn đứng cách đó không xa cũng không biết là đang ngẩn người hay là đang làm cái gì.

Lúc Sử Lực Huy một lần nữa lại đến, mặc một thân đồ đen, cầm trong tay món đồ chơi mà Đoàn Đoàn thích nhất. “Đại sư, lúc nào Đoàn Đoàn mới có thể đầu thai?”

Anh ta không muốn Đoàn Đoàn rời đi, thế nhưng anh ta đã hại cả đời Đoàn Đoàn, không thế lại tiếp tục hại thằng bé.

“Bây giờ cũng có thể đi.”

Tay Thạch Lạn chạm vào mi tâm của Đoàn Đoàn một cái, sau đó Đoàn Đoàn liền phát ra một tràng cười thanh thúy, toàn thân lóe sáng, dần dần biến mất trước mặt mọi người…

Nửa tháng sau, Thạch Lạn một lần nữa tỉnh lại thì nghe thấy Vu Hữu Dân khóc lóc kể lể rằng trong nhà không có tiền.

“Tiền đâu hết rồi?”

Số tiền mà Sử Lực Huy đã đưa trước đó tận 100.000 tệ, làm sao lại hết sạch?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK