Sau khi người phụ nữ sinh con xong, thân thể cần nghỉ ngơi một thời gian để khôi phục sức khỏe, cũng chính là ở cữ.
Trong khoảng thời gian này, ngoài các điều cần kiêng cữ, quan trọng nhất chính là không được làm tình, làm tình lúc này sẽ mang lại những tổn thương nghiêm trọng đến người mẹ.
Hoàng Thúy Nhi bị Hồ Nhất Minh tra tấn một đêm. Vào đêm hôm đó, những người khác trong nhà họ Hồ giống như là bị điếc, không ai tới ngăn cản hắn, trong lòng bọn họ, đứa nhỏ là quan trọng nhất, huống hồ Hoàng Thúy Nhi không có sữa nuôi con, bà Hồ đối với việc này hết sức không hài lòng.
Thời điểm Hồ Nhất Minh tỉnh lại vào sáng ngày thứ hai, cả người Hoàng Thúy Nhi đều sưng lên, tương tự như phù nề nhưng nặng hơn. Cô sốt cao, nhưng lại mệnh lớn không chết.
Đúng lúc này, bà Hồ nói người của nhà họ Hoàng đến, Hồ Nhất Minh sợ hãi Hoàng Thúy Nhi la hét, cho nên đem chăn phủ lên đầu của cô, kết quả dùng lực quá mạnh, đem Hoàng Thúy Nhi sống sờ sờ giết chết.
…..
Tí tách..... Tí tách.....
Tiếng nước chảy truyền vào tai Vu Hữu Dân, hắn ngẩng đầu nhìn, bắt gặp Hoàng Thúy Nhi toàn thân tỏa ra luồng khí đen, trên mặt quỷ trắng bệch đều là thống khổ, máu từ hạ thân cô chảy ra, nhỏ trên mặt đất.
“Thúy nhi......”
Vu Hữu Dân vịn ngôi mộ đứng dậy, nhẹ nhàng kêu.
Nhưng Hoàng Thúy Nhi một chút cũng không nghe thấy thanh âm của hắn, cô hiện tại đang lặp lại thống khổ trước khi chết, xung quanh cây cối bắt đầu lắc lư, âm thanh quái dị từ xung quanh truyền đến, tựa hồ đang nhìn trò hay lại giống như đang trấn an cô.
“A!” Một tiếng thét vang lên, Hoàng Thúy Nhi bay về hướng nhà của Hồ Nhất Minh.
Vu Hưu Dân vội vàng đuổi theo, nhưng trời tối quá, căn bản không nhìn thấy cái gì, hắn vấp phải đám cỏ hoang dưới chân, suýt nữa thì gãy răng.
- “Thúy Nhi!”
Vu Hữu Dân đấm vào mặt đất đau đớn kêu.
….
Hồ Nhất Minh lúc này đang nằm trên mặt đất ngáy o o, những ngày này hắn bị quỷ hồn của Hoàng Thúy Nhi làm cho mệt mỏi không thôi, thật vất vả chờ đến cơ hội được yên tĩnh một chút, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Két......
Gió lạnh đem cửa gỗ nhẹ nhàng thổi mở, một trận âm phong xông vào phòng, Hồ Nhất Minh nhíu mày, hai tay vô thức kéo chăn trùm qua đầu.
Tiếng khò khè thật lớn vang lên từ dưới gầm giường.
Không lâu sau, Hồ Nhất Minh cảm giác được chiếc chăn đắp trên mặt mình có chút ẩm ướt, một mùi hương kỳ quái tràn vào mũi hắn, một mùi hương tanh tưởi.
Mùi hương thật sự quá ghê tởm, đang lúc Hồ Nhất Minh chuẩn bị xốc chăn ra hít thở không khí trong lành thì nghe thấy có âm thanh thứ gì đó nhỏ trên chăn.
Giống như là nước.
Hồ Nhất Minh lập tức tỉnh táo hoàn toàn, gã cẩn thận từng li từng tí đem chăn kéo xuống dưới, nhưng khi hắn vừa lộ ra đôi mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu chảy xuống hai hàng máu trước mặt hắn!
“Aaaaaa…… umm….umm”
Chưa kịp hét lên, cổ họng Hồ Nhất Minh liền bị Hoàng Thúy Nhi bóp chặt.
Ngạt thở làm cho Hồ Nhất Minh không lâu sau liền bắt đầu trợn trắng mắt, Hoàng Thúy Nhi nhìn tình trạng này của hắn ta, nước mắt máu không ngừng nhỏ lên trên mặt hắn, giống như là đang cười.
“Cha!”
Đúng lúc này, đứa con trai ở cách vách đột nhiên khóc lên, hơn nữa còn kêu Hồ Nhất Minh một tiếng.
Hoàng Thúy Nhi sững sờ, tay cũng giảm nhẹ sức lực, bị Hồ Nhất Minh bắt được cơ hội đẩy tay của cô ra, sau đó lộn nhào chạy ra gian phòng!
Hoàng Thúy Nhi thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, nhưng Hồ Nhất Minh cũng thông minh, hắn đẩy ra cửa phòng cha mẹ hắn, một tay ôm lấy đứa con trai đang khóc rống đưa ra trước mặt Hoàng Thúy Nhi, lớn tiếng nói:
- “Đến đây! Cô nếu dám động vào người tôi, tôi liền đem con trai cô quăng xuống đất cho chết. Đến đây!”
Ông bà Hồ vừa tỉnh giấc vì tiếng khóc của cháu trai liền nhìn thấy hành động này của con trai mình.
Cửa phòng mở rộng, gió so ngày thường còn lạnh hơn không ngừng từ bên ngoài thổi vào, bên ngoài cửa đã sớm không còn bóng dáng của Hoàng Thúy Nhi.
Hồ Nhất Minh thấy vậy thì cười đắc ý, hắn ôm con trai vào trong ngực, thở hổn hển mấy cái sau, nhìn bà Hồ nói:
- “Từ nay về sau con trai con sẽ ngủ với con.”
Hừ! Để xem con đàn bà đê tiện kia có còn dám đến đây nữa hay không.
Giống như là tìm được bùa cứu mạng, Hồ Nhất Minh ôm theo con trai đi ngủ, đem chăn mền dính máu đổi sang chỗ khác, lấy bên sạch sẽ đắp kĩ hai cha con.
Hắn là loại người đã làm nhiều việc ác, nên dù cho có quỷ tìm hắn, chỉ cần có bùa hộ mệnh thì sẽ không coi là ra gì.
Hồ Nhất Minh nghĩ: khi cô ta làm người đã bị hắn giết một lần, cho dù bây giờ làm quỷ thì hắn vẫn có thể giết cô ta thêm lần nữa.
….
Thời điểm khi Vu Hữu Dân tìm thấy Hoàng Thúy Nhi, đối phương đang đi dạo xung quanh nhà cửa của nhà họ Hồ, vừa bay vừa khóc, huyết lệ tại xung quanh nhà họ Hồ nhỏ thành một vòng tròn.
- “Thúy Nhi, cô thế nào rồi?”
Vu Hữu Dân thở hổn hển hỏi.
Hoàng Thúy Nhi một chút cũng không nhìn hắn, chỉ lo xoay quanh vòng.
Cô ta là đang thống khổ.
Vu Hữu Dân bị thanh âm từ phía sau truyền đến làm cho giật nảy mình, hắn quay đầu lại liền trông thấy Thạch Lạn.
Thạch Lạn vẫn mặc áo đen như cũ, chỉ là trên tay áo nhiều thêm một chút hoa văn, xem ra không phải là cùng một cái áo đen.
Tên quỷ này xem ra còn rất am hiểu thời trang. - Yên lặng nhìn chính mình mặc bộ quần áo đã vài ngày chưa thay, Vu Hữu Dân thầm nghĩ.
Không đợi Vu Hữu Dân hỏi hắn bất cứ câu gì, Thạch Lạn liền hướng về phía hoàng Thúy Nhi vẫy vẫy tay.
- “Lại đây.”
Hoàng Thúy Nhi giật mình, huyết lệ cũng không dám chảy, run lẩy bẩy bay tới trước mặt Thạch Lạn.
Thạch Lạn nhìn cô ta - “Cô quá ngu ngốc.”
Nước mắt mà Hoàng Thúy Nhi thật vất vả ngừng chảy xuống từ hốc mắt.
Vu Hữu Dân không chút nghĩ ngợi liền dùng tay áo của mình đi lau huyết lệ của cô, không hề tỏ ra sợ hãi.
Hoàng Thúy Nhi sững sờ tại đứng tại chỗ.
“Xông vào giấc mơ.”
Thạch Lạn vừa nhìn Vu Hữu Dân lại nhìn Hoàng Thúy Nhi, lắc đầu, nói bốn chữ liền rời đi.
Hoàng Thúy nhi hai mắt sáng lên, xuy một tiếng bay tới không trung nhắm ngay phòng ngủ của Hồ Nhất Minh liền bỗng nhiên lao xuống.
…
Đang nửa tình nửa mê Hồ Nhất Minh bỗng nhiên rùng mình lạnh run, liền triệt để lâm vào trong giấc ngủ sâu.
…
Màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ.
Hồ Nhất Minh chạy không ngừng về phía trước, nhưng cho dù là chạy đến bất cứ đâu cũng đều là màu đỏ, ngay cả đất dưới chân giẫm lên cũng là màu đỏ.
“Đây là nơi khỉ ho cò gáy nào?!”
Hồ Nhất Minh vừa lớn tiếng hỏi, vừa đưa tay dùng lực tự nhéo lấy mình, không hề đau nhức, đây là đang nằm mơ, gã lập tức an lòng.
Cho dù là ở cùng với một con quỷ trong giấc mơ, gã cũng không sợ, chưa bao giờ nghe nói qua quỷ có thể ở trong giấc mơ giết người.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Hồ Nhất Minh có chút đắc ý, gã vênh vang đắc ý chỉ vào xung quanh:
- “Tôi biết là cô, thế nhưng là cô bây giờ đã là người chết, lại nói, cô đến nhà chúng tôi năm năm, chúng tôi cũng không có bạc đãi cô ngày nào, ngày đó tôi có được con trai, tôi vui mừng, chồng cô vui vẻ, cô thân là vợ phục vụ chồng cô một lần thì đã làm sao?”
Càng nói gã càng tự cho là đúng.
- “Tôi là chồng của cô, là trời của cô! Càng là cha ruột của con trai cô, nếu mà tôi chết, con trai cô liền chết đói, cô đừng hi vọng cha mẹ tôi nuôi nó, bọn họ đều đã già! Thúy Nhi à, cô có nghe không?”
Gã nói một cách thoải mái, hoàn toàn không hề phát hiện bụng của gã đang từ từ lớn lên, cho đến khi gã nói mệt, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc mới phát hiện chính mình không ngồi được
Bụng gã thật giống như đang mang thai bảy, tám tháng! Hơn nữa còn đang không ngừng to ra!
“Cô muốn làm gì?”
Hồ Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy sờ lên bụng của mình.
- “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có làm nhục tôi như thế nào đi nữa, tôi cũng không sợ!”
Bụng vẫn đang to lên từng chút một.
- “Cô, cô nếu lại dọa tôi, chờ đến khi tôi tỉnh ngủ liền đem con trai cô đánh chết! Cho dù cô hận không thể giết chết tôi thì cô cũng nên nghĩ cho con trai tôi. Dù sao đó cũng là con trai do chính cô đẻ ra.”
Có lẽ là do bị lời nói của gã kích động, bụng vốn dĩ còn đang chậm rãi lớn lên lập tức bị thổi căng giống như bóng bay, to đến khó có thể tưởng tượng, theo sự thay đổi của bụng, Hồ Nhất Minh liền cảm giác được từng cơn tê liệt đau đớn từ thân dưới truyền đến!
Máu đỏ từ thân dưới của gã chảy ra.
Hồ Nhất Minh cả người đều đau đến ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn kêu to.
“Anh sắp sinh rồi.”
Âm thanh lạnh lùng đơ cứng mang theo một tia vui sướng vang lên.
Hồ Nhất Minh đầu đầy mồ hôi lạnh liều mạng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ bắt gặp được một người mặc áo trắng, hạ thân bị máu thấm ướt. Chính là Hoàng Thúy Nhi với vẻ mặt cao hứng đang nhìn gã.
“Con khốn chết tiệt! Mày, mày chờ đó cho tao, ngày mai tao liền đi tìm thầy pháp đem mày bắt lại!”
Hồ Nhất Minh điếc không sợ súng vẫn mạnh miệng như cũ.
Hoàng Thúy Nhi giống như đã quen bộ dáng này của gã, cô ta đi tới bên cạnh Hồ Nhất Minh, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bụng gã, miệng lẩm nhẩm,.
- “Bé ngoan, ra đi nào.”
Đệt, cái gì mà bé ngoan a a a!
Từng cơn đau nhức dữ dội từ trong bụng truyền đến, Hồ Nhất Minh phát ra từng tiếng kêu đau thê thảm, bụng đã khiến quần áo căng rách, chỉ nghe một tiếng nổ tung, bụng Hồ Nhất Minh liền bị vật sống bên trong đâm thủng!
Nhưng Hồ Nhất Minh chưa còn có chết.
Hoàng Thúy Nhi cẩn thận ôm tiểu quỷ nhỏ từ trong bụng Hồ Nhất Minh bò ra vào trong ngực dỗ dành,
- “Thật ngoan, con là con của chúng ta, thật là xinh đẹp.”
Tiểu quỷ nhỏ có thân thể màu xanh đen, cái đầu rất to, hai mắt chỉ có một màu đen, không có tròng mắt, cái miệng nhỏ kéo dài bên tai, lộ ra một hàm răng nhọn.
Hồ Nhất Minh một chút cũng không thấy được vẻ đẹp của đứa trẻ này ở chỗ nào.
Gã đã đau đến chết ngất.
“Ăn hắn ta đi.” - Hoàng Thúy Nhi nhìn Hồ Nhất Minh một lúc lâu, đặt tiểu quỷ trong tay chính mình xuống cái bụng đã nổ tan tành của Hồ Nhất Minh, nói.
Quỷ anh phát ra tràng tiếng cười quỷ dị, sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Hồ Nhất Minh đem đầu chui vào trong bụng gã, kế tiếp liền phát ra từng tiếng cắn nuốt, khiến Hồ Nhất Minh đau đến kêu thảm không ngừng.
“Cái này, đây là cái thứ quỷ gì a a a a!”
Chát!
Hoàng Thúy Nhi vung tay lên, trên mặt Hồ Nhất Minh liền xuất hiện dấu bàn tay xanh tím,
- “Đây là con của chúng ta, không phải là cái thứ quái quỷ gì hết.”
Cô ta bị Hồ Nhất Minh hành hạ cả một đêm, cho dù sau này cô ta có chết đi chăng nữa thì ma thai thực sự đã hình thành trong bụng cô ta, nếu không phải tiểu quỷ đòi ăn mà làm tỉnh lại ý thức của cô ta thì cô ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ làm cô hồn dã quỷ.
Trải qua hai ngày, Hồ Nhất Minh chỉ còn lại duy nhất cái đầu.
Gã đờ đẫn mà nhìn xem Hoàng Thúy Nhi ở đối diện dỗ dành quỷ anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, vì cái gì mà giấc mơ đáng sợ này còn chưa kết thúc!
Nhưng trên thực tế, Hồ Nhất Minh đã hôn mê hai ngày.
Ông Hồ đã đem người đưa đến bệnh viện trên huyện, nhưng cũng không nhìn ra đến tột cùng là bệnh gì.
- “Có thể là do chịu phải cái gì đó tác động nên mới dẫn đến tình trạng chết não, nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán, tình huống cụ thể là như thế nào thì dựa trên máy móc chữa bệnh hiện tại của bệnh viện huyện không thể cho ra chẩn đoán chính xác, tôi đề nghị các người đưa anh ta đến thành phố lớn xem một chút.”
Lời nói của bác sĩ làm ông Hồ hai mắt tối sầm lại.
Đúng lúc ở hành lang phía trước có sản phụ vừa sinh con xong bị đẩy ra, ông nghe thấy âm thanh của con nít, quay đầu lại nhìn, lại bị người phụ nữ kia nhìn chằm chằm, sau đó liền nhe răng trợn mắt với ông ta.
Đó rõ ràng chính là Hoàng Thúy Nhi đã chết đi!
Ông Hồ đứng dậy cầm cái ghế chính mình vừa rồi ngồi lên, muốn xông tới đánh sản phụ kia thì bị chồng của người phụ nữ đẩy ra, đánh cho một trận.
Hành động của ông ta không chỉ là dọa sợ một nhà sản phụ mà cũng khiến bác sĩ cùng y tá sợ hãi.
“Nghiệt chướng! Tất cả đều là nghiệt chướng!”
Ông Hồ bị đuổi đi ra khỏi bệnh viện, ông ta dùng lực lắc đầu Hồ Nhất Minh, mặt mày dữ tợn mắng.