Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hai tháng ngủ say, khi Thạch Lạn bước ra sau giấc ngủ say, Vu Hữu Dân khi đưa đồ dùng vệ sinh cá nhân vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của đối phương.

"Nói đi."

Thạch Lạn ngáp một cái, trời càng ngày càng nóng, hiển nhiên hắn không nhớ tới.

"Đã đến lúc nên kiếm tiền."

Nghĩ đến chiếc hộp đầy bùn, Vu Hữu Dân suýt chút nữa bật khóc nhưng hắn ta cũng phát hiện ra một chuyện, nếu tiền tiên sinh kiếm được thì nhất định sẽ trở thành bùn khi chiếc hộp đầy một nửa, nhưng nếu hắn ta tự mình kiếm tiền thì sẽ không như vậy.

Nhưng hắn ta ngoại trừ làm một ít việc cực khổ bên ngoài thì không biết làm bất cứ điều gì mà tiền kiếm được cũng không nhiều.

Tay Thạch Lạn dừng lại, cuối cùng thở dài thườn thượt: "Tôi biết rồi, đúng rồi, chuẩn bị xong máy tính chưa?"

Trước khi ngủ, Thạch Lạn đã nhờ Vu Hữu Dân mua một cái máy tính, Tiểu Tống lắp đặt giúp.

"Nó đã được chuẩn bị tốt, mọi thứ về băng thông rộng đã được Tiểu Tống chuẩn bị tốt."

"Được rồi, anh đi giúp đi."

Thạch Lạn nói xong liền phất phất tay.

Buổi chiều.

Tay Thạch Lạn di chuyển nhanh chóng trên bàn phím, sau khoảng nửa giờ, hắn như suy nghĩ cái gì đó mà rời khỏi phòng làm việc.

Vu Hữu Dân tò mò lại thấy máy tính chưa tắt nên đi vào.

Nhìn vào websites trên trang web tìm kiếm, Vu Hữu Dân nhấp từng cái một rồi đọc từng chữ một.

"Làm thế nào giường mới có thể hỏng được?"

"Làm sao mới có thể mua giường mới?"

"Làm sao để không chăm sóc trưởng bối. (người lớn tuổi)"

Ừ?

Thạch tiên sinh còn có trưởng bối sao?

Vu Hữu Dân sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới số tiền biến thành bùn cảm giác mình đã chạm tới cái gì đó giống như cánh cửa: "Thì ra là trưởng bối của tiên sinh còn chưa đầu thai…”

Nhưng cái này có thể sử dụng RMB sao?

Vu Hữu Dân không khỏi rơi vào suy tư.

Khi hắn ta ra khỏi phòng làm việc, chỉ thấy một bóng người đi vào phòng của Thạch Lạn!

"Anh là ai?!"

Mặt Vu Hữu Dân đầy cảnh giác mà hét lớn.

Người kia quay người lại, là một phiên bản quá khổ của Thạch Lạn.

Chỉ mới không gặp mấy phút mà tiên sinh đã trở nên mập như vậy sao?

Thạch Lạn nâng cánh tay mập mạp lên: "Tôi muốn đi ngủ, đi nằm ngủ một chút."

"... Tiên sinh." Vu Hữu Dân nheo hai mắt lại: "Ngài đang muốn phá giường ngủ đi sau đó mua cái mới đi."

Thân người Thạch Lạn dừng lại.

"Nhưng tiên sinh à, hiện tại trong tay chúng ta chỉ có năm trăm khối thôi, nếu bây giờ ngài làm gãy giường ngủ…"

Phốc bành bành bành!

Thạch Lạn giống như thả khí, trở lại bộ dạng như cũ.

Mặt hắn vô cảm mà xoay người lại nhìn Vu Hữu Dân.

Vu Hữu Dân ngay lập tức câm miệng.

"Đi, đi kiếm tiền."

"Tốt tốt."

Vu Hữu Dân đã cố gắng hết sức để dán những mẩu quảng cáo nhỏ khắp nơi, nhưng trong năm sáu ngày liên tiếp cũng không thấy động tĩnh gì.

Thấy vậy, Thạch Lạn nhắm mắt lại, Vu Hữu Dân đột nhiên cảm giác độ ấm trong phòng giống như giảm xuống mấy độ!

Vài giây sau, Thạch Lạn trợn mắt nhìn hắn ta: "Gọi điện cho sĩ quan cảnh sát Lý, tôi có thể giúp."

Vu Hữu Dân không nói lời nào, trực tiếp móc chiếc máy cũ ra rồi gọi cho đối phương ở bên kia.

Lúc này Lý Lão Ngũ vừa bị cục trưởng gọi đi dạy dỗ vài câu, bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nếu không phải nhìn thấy cuộc gọi của Vu Hữu Dân thì ông thật sự không muốn trả lời rồi.

"Anh Vu?"

"Sĩ quan cảnh sát Lý, tiên sinh của chúng tôi nói nếu bây giờ ngài không thể tra được cái gì, tiên sinh có thể giúp."

Giọng nói của Vu Hữu Dân bình tĩnh.

Hai mắt Lý Lão Ngũ sáng lên, chợt vỗ đùi nói: "Bây giờ chúng tôi đi qua đó! Yên tâm đi, thù lao nhất định sẽ không ít!"

Chỉ cần sự việc được giải quyết xong, cho dù là cục cảnh sát không phát thì ông cũng sẽ tự mình bỏ tiền túi để phát phong bao đỏ.

"Tiểu Tống!"

Tiểu Tống đang bận so sánh các sự kiện liền ngẩng đầu lên.

"Đem theo tài liệu, chúng ta đến chỗ của Thạch tiên sinh làm đi."

"vâng thưa ngài!"

Nửa giờ sau.

Bốn người ngồi đối diện nhau.

“Có nam có nữ mất tích, cũng có ít người già, nhưng người trẻ tuổi nhất mất tích đã trưởng thành rồi.” Lý Lão Ngũ nói xong rồi đưa một quyển tài liệu văn bản khác qua.

Thạch Lạn nhìn lướt qua rồi đặt nó sang một bên.

Ý bảo đối phương tiếp tục.

Lý Lão Ngũ hít một hơi thật sâu rồi nói: "Những người mất tích không chỉ ở thành phố chúng ta mà còn ở các tỉnh khác cũng mất tích một số người, không tìm được người, chết không thấy xác, hơn nữa người nhà của bọn họ cũng đang tìm kiếm, mất tích lâu nhất đã hai năm rồi."

"Bây giờ lại có một trường hợp mất tích khác nhưng lại ở trong thành phố của chúng ta, mất tích vào thứ sáu tuần trước."

Tiểu Tống nói xong thì đem một tấm ảnh đặt lên bàn, đó là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, toàn thân cơ bắp nhưng lớn lên rất đẹp trai.

Vu Hữu Dân cúi đầu, cẩn thận đánh giá người trong ảnh một lượt: "Nhìn tên này lớn như vậy cũng không giống bị bắt cóc mà."

"Chúng tôi đã tổng hợp phân tích tài liệu về những người mất tích trên khắp cả nước, phát hiện khi những người này mất tích có một điểm giống nhau rất lớn." Lý Lão Ngũ hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng tôi có thể tìm ra nơi cuối cùng bọn họ đến là nơi nào, cũng mặc kệ ở bất cứ nơi đâu hay ngõ hẻm nào, chỉ cần bọn họ đi vào thì sẽ không đi ra nữa.”

Ở những nơi kia bọn họ tra xét gần như muốn đập nát nhưng cũng không tìm thấy cái gì.

Sự việc này đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông và công chúng, thậm chí còn khiến một số người hoảng sợ.

Cho nên bên trên đã ra lệnh phải tìm thấy những người kia trong vòng một tháng, cho dù bọn họ đã chết hay còn sống!

Nhưng ngay cả một sợi tóc bọn họ cũng không tìm thấy thì tra xét cái rắm à!

Lý Lão Ngũ càng nghĩ càng tức giận, Vu Hữu Dân tranh thủ thời gian rót thêm một cốc nước nữa.

"Cảm ơn."

"Chuyện này."

Một lúc lâu sau khi Thạch Lạn nghe xong, hắn mới chậm rãi nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: "Tôi muốn gặp người nhà của người này."

Hắn chỉ vào bức ảnh trên bàn nói.

Tiểu Tống nhìn về phía Lý Lão Ngũ, Lý Lão Ngũ vỗ cho cậu ta một cái: "Cậu còn thất thần cái gì! Dẫn đường đi…!"

Người đàn ông kia tên là Lý Cường Văn, còn vợ của anh ta tên là Trương Quế Chi.

Trương Quế Chi là một giáo viên dạy tiếng ngữ văn trung học, tính tình vô cùng ôn hòa, mà lúc này chị ta bởi vì đang mang thai nên ở nhà nghỉ ngơi.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Quế Chi đang ngồi trên ghế sô pha cầm tấm ảnh của Lý Cường Văn ngẩn người: "Sĩ quan cảnh sát Lý sao?"

Chị ta vui vẻ, hỏi liên tục: "Có tin tức gì về Cường Văn chưa? Ngài đã tìm thấy anh ấy chưa?"

“Cô Trương, cô bình tĩnh trước đi.” Sĩ quan cảnh sát Lý vội vàng trấn an đối phương, sau đó giải thích ngắn gọn mục đích của bọn họ đến.

Trương Quế Chi cũng không tức giận, nhưng sau khi sững sốt một lúc, chị ta đã hồ hởi mời bọn họ vào nhà.

Vu Hữu Dân đi cuối cùng, lúc này hắn ta đang rất lo lắng không biết tiên sinh đã đi đâu rồi!

Thạch Lạn không thích ngồi trên xe nên lúc hắn đi ra ngoài đã không thấy đâu nữa.

"Vào đi."

Ngay khi hắn ta đang nghĩ ngợi thì giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo của Thạch Lạn từ phía sau truyền đến.

Vu Hữu Dân nghiêng người một cái rồi cười: "Tiên sinh vào trước đi."

Thạch Lạn nhìn hắn ta một cái rồi đi vào.

"Tóc của chồng cô có không?"

Sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên Thạch Lạn nói là cái này.

Trương Quế Chi đang cầm ảnh của Lý Cường Văn, nghe vậy cũng không nói gì mà bước vào trong phòng, một lúc sau thì cầm ra một tờ giấy có hai sợi tóc ngắn trên đó.

"Tôi tìm thấy khi quét dọn phòng, người già nói không được tùy tiện vứt tóc đi nên tôi có một thói quen, dù là tóc tự rụng hay tóc cắt xuống thì tôi đều để ở một chỗ, đợi đến khi đạt được một số lượng nhất định, gói lại rồi đốt nó trong tự nhiên."

Cũng chính vì chị ta tin lời người già nói cho nên khi nghe Lý Cường Văn nói Thạch Lạn là loại nghề như vậy, chị ta không tức giận mà ngược lại có chút mong chờ.

Thạch Lạn ra hiệu cho Vu Hữu Dân lấy ra một lá bùa màu vàng, sau đó đem tóc để bên trên lá bùa, lấy ra một cây bút chu sa: "Bát tự của anh ta."

"Tôi, tôi không biết bát tự là gì, có thể lấy ngày tháng thời nay được không?"

Trương Quế Chi cắn môi hỏi.

"Có thể."

Thạch Lạn ngẩng đầu nhìn chị ta.

Sau khi viết bát tự của Lý Cường Văn lên trên lá bùa màu vàng, hắn xin một bát nước trong, sau đó đem lá bùa màu vàng cùng tóc đốt hết, tro tàn rơi vào trong nước, Thạch Lạn viết một chữ “Truy" trên mặt nước.

Sau đó hắn đổ bát nước trước mặt Trương Quế Chi.

"Nhìn đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK