"Trước mắt hãy ăn chút gì đi đã, đây."
Tại một quán trọ nhỏ, Vu Chí Thừa lấy một hộp điểm tâm từ trong túi ra đưa cho Trà Tiểu Hoa, nói bằng chất giọng vô cùng ấm áp, anh ta nhìn vào mắt cô một cách dịu dàng.
Trà Tiểu Hoa liếc nhìn ô cửa sổ: "Anh để cậu ta đi một mình như thế sao?"
Vu Chí Thừa nghe thấy thế thì vừa nấu mì, vừa trả lời cô: "Không còn cách nào khác cả, chỉ còn cách tách nhau ra, mỗi người một lối đi riêng thì mới an toàn tuyệt đối được. Điểm tâm có lẽ hơi khô, anh sẽ đi mua chút nữa cho em rồi quay lại."
Trà Tiểu Hoa nhanh chóng kéo tay anh ta: "Không cần đâu. Em ăn cái này là được rồi."
Vu Chí Thừa cúi đầu xuống nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, rồi bỗng nhếch miệng, cầm lấy tay còn lại đặt lên trên. Anh ta nhẹ nhàng nói: "Đợi cho đến khi đứa bé được sinh ra đời, ba người nhà chúng ta nhất định sẽ có được một cuộc sống cực kỳ vui vẻ. Những ngày này phải để em chịu khổ rồi."
Câu nói này chan chứa đầy sự yêu thương, nhưng Trà Tiểu Hoa không còn là một cô gái ngây thơ, khờ dại như trước kia nữa rồi. Cô cụp mắt xuống, dùng tay còn lại mở hộp điểm tâm ra, lấy điểm tâm ra và tự đút cho mình, mặc kệ đầu mình gật lên gật xuống hai lần, dường như đồng tình với lời Vu Chí Thừa vừa nói.
Màn đêm buông xuống, sau khi đợi đối phương đã đi ngủ, Trà Tiểu Hoa tự bước xuống giường. Cô thận trọng liếc nhìn sang chiếc giường một cái, sau khi để ý đến người nằm trên giường không có dấu hiệu gì là tỉnh giấc, cô mới di chuyển một bên rương hành lý, vươn tay mở rương ra một cách cẩn thận, sau đó lục tìm trong một góc, nhưng đã mấy phút trôi qua rồi mà vẫn không tìm thấy được gì.
Rốt cuộc là để ở đâu chứ?
Trà Tiểu Hoa kiềm chế được tần suất hơi thở của mình, cuối cùng đưa mắt nhìn sang phía chiếc áo khoác của Vu Chí Thừa đang được móc trên tường. Cô cắn môi, cất bước đi về phía chiếc áo đó, nhưng tay còn chưa kịp vươn ra thì tiếng động của người đằng sau lưng truyền đến.
"Tiểu Hoa, em không ngoan rồi."
Giọng nói đó dán chặt vào bên tai cô.
Thạch Lạn không trực tiếp ra ngoài tìm người, trước tiên hắn đến nơi ở trước kia mà hai người Trà Tiểu Hoa đã lưu lại. Sau khi xem xét bên trong bên ngoài căn phòng vài lượt, hắn ta tìm thấy được một miếng da khô được giấu bên dưới bức tường gạch.
Loại da này vô cùng trong suốt, bên trên có hoa văn lờ mờ cùng với yêu khí.
Lần đầu tiên hắn đến đây thì đã phát hiện ra rồi, ngoài mùi hương của tiểu yêu Trà ra, trong phòng này còn có một mùi hương thoang thoảng của yêu quái.
"Song sinh ư, một người một yêu à?"
Thạch Lạn ném miếng da khô xuống đất, đôi đồng tử biến thành đồng tử đen, lộ ra một vẻ hết sức kì dị.
Mặc dù tiểu yêu Trà không có viên ngọc trấn yêu trong người để có thể giấu bớt đi mùi yêu khí, nhưng lúc Thạch Lạn tìm thấy cô, mùi yêu khí trên người cô tỏa ra không nồng lắm, sau lời giải thích của tên yêu nhà họ Trà, hắn cũng đã hiểu thông rồi.
Khi người trong dòng tộc Trà có mang con trai nối dõi, yêu khí trên cơ thể người mẹ sẽ tan ra từ từ, nhưng không phải là bốc hơi ra bên ngài, mà là bị đứa trẻ trong bụng hấp thụ mất.
Sau khi đứa trẻ được sinh ra đời, thì yêu khí trên cơ thể người mẹ cũng dần dần quay về, chỉ có dựa vào viên ngọc trấn yêu thì mới có thể trấn áp được.
Tiểu yêu Trà không đồng ý rời đi cùng với Thạch Lạn vì có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, tiểu yêu Trà sợ rằng cha ruột của mình sẽ không thể chấp nhận được đứa con trong bụng cô; thứ hai, viên ngọc trấn yêu của tiểu yêu Trà đang nằm trong tay của Vu Chí Thừa, bản thể của Vu Chí Thừa là khắc tinh của yêu tộc nhà họ Trà, cô bị giam cầm chân, không có cách nào có thể rời khỏi.
Khắc tinh dẫn đến chết người chí mạng của yêu tộc nhà họ Trà chỉ có duy nhất một, ấy chính là dòng tộc Trùng Mắt Đỏ.
Vào thời kì thượng cổ, bọn họ đã lợi dụng yêu tộc nhà họ Trà để làm thức ăn.
Nhưng loại yêu tộc này, không phải là loại yêu ma này đã bị tiêu diệt từ sau cuộc đại chiến yêu ma lần thứ hai rồi hay sao?
Tại sao vẫn còn tồn tại dấu vết của bọn họ được chứ?
Thạch Lạn nhìn lớp da được lột ra của dòng tộc Trùng Mắt Đỏ ở dưới chân, cảm thấy có chút ngờ vực.
Cha ruột của anh em Vu Chí Thừa đã từ trần rồi, chỉ còn mẹ bọn họ còn sống trên đời, nhưng không may là mẹ Vu đã chịu phải sự đả kích khi còn trẻ, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm. Cho nên sau khi cả hai anh em bọn họ có được công ăn việc làm thì đã gửi bà ấy vào bệnh viện tâm thần.
Mẹ Vu đang đợi một người trong căn phòng của mình, bà ấy ngẩn người nhìn ra hoa cỏ bên ngoài ô cửa sổ.
Thạch Lạn xuất hiện sau lưng bà ấy mà không phát ra một tiếng động nào. Hắn vươn tay ra, chạm tay lên đầu của mẹ Vu, gần như vào khoảnh khắc ấy, mắt của mẹ Vu nhắm lại ngay lập tức.
Sau khi Thạch Lạn xem qua xong kí ức về kiếp sống của mẹ Vu, hắn chau mày rồi biến mất vào trong căn phòng.
Mặc dù các tộc nhân còn sống của dòng tộc Mắt Đỏ năm ấy đã bị tiêu diệt rồi, thế nhưng ấu trùng của bọn họ vẫn còn được chôn dưới đất, vẫn còn sống.
Vào thời cận đại, nhân loại phát hiện ra ấu trùng của bọn họ, mang về nghiên cứu trong viện nghiên cứu khoa học, Mắt Đỏ có sinh mệnh cực kì dồi dào, là nhân loại đã kích hoạt lại bọn họ.
Ấu trùng sẽ nắm bắt đúng thời cơ để bám lên trên cơ thể người, sau khi tìm được "ổ" thích hợp thì sống kí sinh vào nhân loại.
Anh em Vu Chính Tài vốn không phải là một cặp song sinh tự nhiên, mà Vu Chí Thừa chính là trùng sống kí sinh.
Dòng tộc Trùng Mắt Đỏ sống bám vào nhân loại đã mất đi hơn một nửa yêu lực cùng với khả năng nuốt chửng, ăn thịt nhân loại vốn có. Bọn họ ngụy trang thành nhân loại, trở thành bán yêu.
Bán yêu rất hiếm thấy.
Bởi vì yêu tộc vốn dĩ rất khó có con nối dõi, chứ nói chi là đến việc kết nghĩa vợ chồng.
Sau khi gửi cho lão già một bức mật thư, hắn dùng phương pháp lần theo dấu vết từ miếng da được lột xuống, chỉ nửa ngày trôi qua là đã tìm được người rồi.
"Anh là ai?"
Vu Chí Thừa bị bóp chặt cổ, anh ta khó kìm nén được nỗi hoang mang, sợ hãi.
Thạch Lạn bỗng ghé sát vào mặt anh ta, sau khi ngửi mùi hương toát ra từ người anh ta một cách kỹ càng, hắn mới bừng tỉnh ngộ ra: "Hóa ra viên ngọc trấn yêu đang ở trên người anh, nhưng anh là bán yêu, yêu khí không nồng, tại sao vẫn phải cần viên ngọc trấn yêu?"
Sau khi nghe xong, Vu Chí Thừa càng cảm thấy hoảng sợ, bởi vì Thạch Lạn biết thân phận của anh ta là một bán yêu.
"Tôi không biết anh đang nói gì nữa. Tôi cũng không biết bán yêu là gì. Tôi là người."
"Không", Thạch Lạn lắc đầu. "Anh thuộc dòng tộc Trùng Mắt Đỏ, tổ tiên của anh đã lấy yêu tộc nhà họ Trà ra làm thức ăn, anh dẫn Trà Tiểu Hoa đi, có phải là vì muốn học tổ tiên của anh ăn cô ấy không?"
"Không! Không phải như thế đâu! Tôi yêu cô ấy! Tôi yêu cô ấy!"
Vu Chí Thừa liều mình tách những ngón tay của Thạch Lạn ra, nhưng kết quả không khả quan cho lắm, thậm chí anh ta càng thấy khó thở hơn nữa.
"Trước mắt, anh hãy nhả viên ngọc trấn hồn ra đây." Thạch Lan cầm lấy tay kia, điểm lên người anh ta mấy cái, sau đó liền buông người ra.
"Nhả ra!"
Được buông ra, Vu Chí Thừa che yết hầu mình lại rồi nôn thốc nôn tháo, sau đó, một viên ngọc ánh bạc xuất hiện, vọt lên trong không trung.
"Đưa ta đi tìm chủ nhân của ngươi."
Thạch Lạn lấy một lá trà ném lên trên viên ngọc, viên ngọc lắc lư hai lần, rồi bắt đầu tiến về vùng ngoại thành.
Vu Chí Thừa muốn ngăn cản nhưng cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực nào, tiếp theo sau đó, anh ta bị nắm cổ áo nhấc bổng lên không trung, cảnh sắc xung quanh biến đổi nhanh chóng, đợi cho đến khi dừng lại, anh ta mới phát hiện mình đang ở trong một khu rừng nằm trong vùng ngoại thành rồi.
"Rốt cuộc anh là ai?"
Vu Chí Thừa biết rằng mình không thể đấu lại Thạch Lạn được, anh ta nằm trên mặt đất một cách dứt khoát, nhìn lên trên bầu trời, gặng hỏi.
"Tôi là ai thì có quan trọng không?"
Trà Tiểu Hoa nhìn thấy viên ngọc được tìm thấy, Thạch Lạn cũng không thèm để ý đến Vu Chí Thừa đang trọng trái thái sống dở chết dở: "Cô không sao chứ?"
Sắc mặt của Trà Tiểu Hoa có chút xanh xao, không còn chút xíu yêu lực gì trên người cô nữa, một con yêu yếu ớt: "Xin, xin làm ơn hãy cứu lấy con của tôi..."
Thạch Lạn đỡ lấy Trà Tiểu Hoa đang lung lay, sắp đổ gục: "Cậu nhóc rất khỏe."
Nghe thấy thế, Trà Tiểu Hoa mới thở phào, tiếp theo ngay sau đó, phù triệu hồi của tên yêu ma họ Trà cũng nhanh chóng tới nơi.
Nhìn cô con gái lúng túng, tên yêu ma họ Trà một chút trách móc cũng không còn. Ông ta cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi choàng lên trên người cô con gái: "Con đó, sao lại không nghe lời cha thế này."
"Cha ơi..."
Trà Tiểu Hoa cảm thấy xấu hổ, ôm lấy tên yêu ma họ Trà khóc nức nở không thôi. Vu Chí Thừa ở một bên đang chống đỡ cơ thể, nhìn hai cha con họ ôm lấy nhau, lầm bầm lầu bầu: "Bọn tôi thật sự phải lòng nhau, tôi cũng yêu cô ấy thật lòng. Tại sao các người lại không chịu tin tôi?"
"Nếu như anh thật sự yêu cô ấy, thì anh đã không rút cốt trà ra. Không có cốt trà, cô ấy hoàn toàn không dám rời xa anh, chỉ cần anh ra tay với cốt trà, thì cho dù cô ấy có ở yêu giới đi chăng nữa, cũng sẽ sống không bằng chết."
Cốt trà cũng giống như trái tim của yêu tộc nhà họ Trà.
Nghe lời chất vấn của Thạch Lạn, Vu Chí Thừa nhanh chóng lắc đầu: "Không, không phải như thế đâu, tôi không có ý hại cô ấy. Tôi chỉ là... chỉ là không muốn cô ấy rời xa tôi mà thôi."
"Con gái à, người mà trước đây con thích không phải là một tên nhân loại sao? Tại sao lại biến thành một tên bán yêu? Lại còn là một tên bán yêu của dòng tộc Trùng Mắt Đỏ?”
Phớt lờ lời ngụy biện của Vu Chí Thừa, sau khi tên yêu ma họ Trà lau khô dòng nước mắt của Trà Tiểu Hoa, ông ta chau mày hỏi.
Trà Tiểu Hoa nghe thấy thế thì đưa tay lên sờ vào viên ngọc trấn yêu ở trên cổ: "Khi con quen biết anh ấy, anh ấy đã nhặt được viên ngọc trấn yêu của con. Lúc ấy, con không ngửi thấy mùi hương của anh ấy, hơn thế nữa, cũng không cảm nhận được rằng anh ấy chính là thiên địch của mình. Con cảm thấy anh ấy là một người tốt, anh ấy cũng là nhân loại."
Cô không nhận ra được đối phương là bán yêu bởi vì còn có thêm một nguyên nhân khác nữa, mỗi khi hai người gặp mặt nhau, cô luôn đem theo viên ngọc trấn yêu trên người, dòng tộc Mắt Đỏ quá hiểu yêu tộc dòng họ nhà Trà, nhờ vào những ký ức được kế thừa, Vu Chí Thừa đương nhiên là biết thứ cô đeo trên cổ kia là gì.
Do đó, mỗi khi gặp gỡ đối phương, anh ta lợi dụng khoảng cách để viên ngọc trấn yêu che giấu bớt mùi hương của yêu nơi mình.
Sau khi cả hai phát sinh quan hệ, Trà Tiểu Hoa càng tín nhiệm Vu Chí Thừa hơn nữa. Sau khi biết được Trà Tiểu Hoa mang thai, Vu Chí Thừa mừng rỡ như điên. Một đêm nọ, anh ta đã lén lút lấy viên ngọc trấn yêu của Trà Tiểu Hoa đi.
Vì chỉ cần viên ngọc trấn yêu này còn ở trên người của Trà Tiểu Hoa, thì đứa bé trong bụng không có cách nào để có thể hấp thụ được yêu lực, so với tên bán yêu Vu Chí Thừa, yêu lực trên người của Trà Tiểu Hoa còn dễ bị đứa bé hấp thụ hơn nữa.
"Vốn dĩ, thứ cậu cần không phải là con gái của tôi, thứ mà cậu yêu chính là đứa bé trong bụng của con bé. Bởi vì so với huyết thống bán yêu của cậu mà nói, đứa bé trong bụng nhất định là mang dòng máu của dòng tộc Trùng Mắt Đỏ. Cậu muốn duy trì huyết mạch của dòng tộc Trùng Mắt Đỏ."
"Duy trì huyết mạch thì có gì là sai đâu chứ?"
Vu Chí Thừa cười nhạo: "Nếu như ông không duy trì huyết mạch, thì ông có con gái được hay không?"
"Cậu!"
Tên yêu ma họ Trà giận điên tiết, ông ta muốn cho đối phương một cú bạt tay, nhưng Trà Tiểu Hoa đã kéo tay ông ta lại: "Cha! Thôi bỏ đi, cho dù anh ấy có mục đích gì đi chăng nữa, thì anh ấy cũng đã đối đãi với con cực kì tốt. Anh ấy cũng vẫn là cha của đứa bé trong bụng con."
"Đối đãi với con cực kì tốt ư? Cậu ta rút cốt trà của con ra, ấy vậy mà con vẫn bảo cậu ta đối xử rất tốt với con sao? Tiểu Hoa à, con đừng có làm cha cảm thấy mơ hồ nữa."
Sau khi Thạch Lạn liếc nhìn Trà Tiểu Hoa, phất phất tay với tên yêu ma họ Trà: "Tôi đã giúp ông tìm được người rồi, kế tiếp là chuyện riêng tư của gia đình ông, tôi xin được cáo từ trước."
"Cảm ơn ngài Thạch rất nhiều."
Tên yêu ma họ Trà chắp tay đưa tiễn khách.
"Tiểu Hoa", Vu Chí Thừa kéo một tay của Trà Tiểu Hoa, tình cảm nồng nàn chan chứa ánh lên trong đáy mắt anh ta. "Em tin anh đi, anh yêu em thật mà."
Trà Tiểu Hoa nghẹn ngào: "Cho dù anh em yêu hay không, thì dù sao anh vẫn yêu thương đứa bé trong bụng của em. Huyết mạch chúng ta chảy chung với nhau, sẽ được bện lấy nhau suốt kiếp này."
Tên yêu ma họ Trà thấy vậy tức đến đau cả tim.
Tại sao ông ta lại sinh ra một cô con gái thiểu năng như thế này kia chứ! Sớm biết thế đã không làm phiền đến ngài Thạch rồi.
"Cho nên rốt cuộc, cô con gái của ông và Vu Chí Thừa ở bên cạnh nhau rồi?"
Khi tên yêu ma họ Trà đến nhà đưa thù lao lần thứ ba, Vu Hữu Dân nghe những lời mà ông ta nói ra, hắn ta quả thật không dám tin vào tai mình.
"Nhưng anh ta đã rút cốt trà của con gái ông."
Sắc mặt tên yêu ma họ Trà không chút thay đổi: "Cậu ta đã đưa con bé về, hơn thế nữa còn bày tỏ thành ý muốn ở rể."
"Anh ta thuộc dòng tộc Mắt Đỏ", Thạch Lạn liếc nhìn ông ta. "Sau này, ông thực sự không sợ sao?"
Sao lại không sợ được chứ!
Anh ta bây giờ đã chịu sự tức giận và trách mắng của tên yêu ma họ Trà.
"Đợi sau khi đứa bé được sinh ra đời, tôi sẽ dẫn Tiểu Hoa quay trở lại thế giới của dòng tộc họ Trà. Còn về phần Vu Chí Thừa, giới quản lý sẽ can thiệp vào và đưa cậu ta đi."
Dòng tộc Trùng Mắt Đỏ ẩn thân giữa thế giới loài người, nếu không đuổi đi thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Vậy... vậy còn đứa bé kia thì sao?"
Vu Hữu Dân lại hỏi.
Tên yêu ma họ Trà thở dài: "Tôi sẽ để thằng bé sống ở xã hội loài người, tiếp nhận sự giám sát của giới quản lý, nhất định sẽ không để thằng bé trở thành tai họa về sau."
Sau khi tên yêu ma họ Trà rời khỏi, Vu Hữu Dân vừa pha trà đạo cho Thạch Lạn, vừa hỏi: "Tên Vu Chí Thừa đó thực sự có tình cảm với Trà Tiểu Hoa sao?"
Thạch Lạn đảo tròng mắt trắng: "Sao tôi biết được chứ."
Hắn chưa từng có kinh nghiệm gì ở phương diện yêu đương cả mà.
Đang nghĩ ngợi, cửa lớn phòng khách bỗng nhiên bị gió thổi bung ra, Thạch Lạn nhìn sang, chỉ thấy Địa Tiên đang cầm trong tay một bó hoa hồng lớn đứng ở ngay cửa, nhìn hắn mỉm cười.
"Tiểu Lạn Lạn ơi~"
Ha Ha, ít nhất cũng không gọi hắn là Tiểu-Lạn-Hóa.