Không có bùa hộ mệnh của Thạch Lạn giúp đỡ, ngày hôm sau con trai cả của Lâm gia đã bị gãy mất một chân.
"Bây giờ còn đang nằm viện, có điều may là không thành người tàn phế, chỉ cần an dưỡng hai, ba tháng là không sao." Nói đến con trai cả của nhà họ Lâm, Vu Hữu Dân không khỏi cảm thấy nhớ đến ông Lâm.
Sau khi chuyện của ông Lâm bại lộ, những người qua lại thân thiết với nhà họ Lâm lúc trước đều dồn dập tránh không kịp, người đánh con trai của ông Lâm lần này cũng là một trong những người ở khu này, bọn họ tự nhận là bất bình giùm, xem thường hành động của nhà họ Lâm.
Nhưng thời điểm người nhà họ Dương bị chế nhạo, bị hoài nghi năm đó, làm sao không có bóng dáng của người lớn bọn họ đâu?
Thạch Lạn ngáp một cái, đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.
Đợi lúc hắn tỉnh lại một lần nữa, đã là đầu hạ rồi.
Lần này Địa Tiên chỉ lấy một nửa số tiền trong tay bọn họ, có điều Thạch Lạn đã hiểu rõ tính tình của đối phương, lần sau sẽ cầm nhiều hơn nữa.
Bây giờ là chạng vạng, lúc Thạch Lạn đi đến sân, Vu Hữu Dân đang một tay cầm quạt cói, một tay gọi điện thoại.
"Sao có thể không tổ chức tiệc rượu được chứ? Hiện tại anh đây có tiền, tiệc rượu này nhất định phải làm!"
Thạch Lạn bình tình đứng ở phía sau hắn ta, tò mò nhìn tư thế lắc đầu lắc tai của hắn ta.
"Cha và mẹ của cô ấy nói không làm á? Vì sao? Cũng bởi vì là lần đám cưới thứ hai sao?"
"Dù sao lúc em cần tiền thì cứ gọi cho anh, cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, nếu như có vấn đề gì thì cũng phải lập tức thông báo cho anh, biết không? Được, cúp đây."
Sau khi Vu Hữu Dân cúp điện thoại thì trên mặt tất cả đều là nụ cười, hắn vừa đứng dậy, quay đầu lại đã bị Thạch Lạn dọa sợ đến lùi lại phía sau hai, ba bước.
"Tiên sinh, ngài tỉnh rồi!"
Thạch Lạn khẽ gật đầu: "Em trai cậu?"
Vu Hữu Dân cười hì hì, cũng không cuộc nói chuyện vừa rồi của mình bị Thạch Lạn nghe được bao nhiêu, hắn quơ quơ điện thoại di động trên tay, giọng nói mang theo vui sướng: "Em trai em muốn kết hôn! Có điều nhà gái nói không muốn tổ chức tiệc rượu."
Thạch Lạn ừ một tiếng, đi về hướng trong phòng hai bước, lại dừng lại: "Có việc làm ăn không?"
Vu Hữu Dân thở dài: "Không có."
Ngày thứ nhất dán quảng cáo nhỏ lên, thì ngày hôm sau đã bị người khác dán "Trọng kim cầu tử" đè lên rồi.
*Trọng kim cầu tử: dùng số tiền lớn để cầu một đứa con.
Tại sao bây giờ những người này còn tin những chuyện vô căn cứ kia đây?
Vu Hữu Dân dùng sức đập quạt cói hai cái, cuối cùng đi theo Thạch Lạn vào phòng.
Tùng tùng tùng.
Cái mông còn chưa kịp hạ xuống, âm thanh từ cổng sân đã vang lên.
"Có thể là Triệu lão gia tử tìm em chơi cờ, em đi xem thử."
Thời điểm Thạch Lạn ngủ say, ngoại trừ đi làm kiêm chức ở bên ngoài thì cuộc sống Vu Hữu Dân cũng rất tẻ nhạt, vì lẽ đó nên căn cứ vào châm ngôn "bán anh em xa mua láng giềng gần", rất nhanh hắn đã cùng người già trong khu ngõ này có tình hữu nghị giống tình đồng chí cách mạng.
Hôm nay là ông Lý đến cửa mời đi câu cá, ngày mai là ông Lý đến cửa mời chơi cờ, tháng ngày trôi qua khỏi nói tốt đẹp biết bao.
"Chú Vu." Cửa viện mở ra, một đứa bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh đứng ở bên ngoài lớn tiếng kêu lên.
Vu Hữu Dân nhìn thấy đứa bé cũng rất ngạc nhiên mừng rỡ, khom lưng một chút đã ôm đối phương vào trong ngực: "Một tháng không gặp, cháu mập lên rồi!"
Lời này tất nhiên là lời nói đùa, thân thể của đứa bé nhà họ Dương này là không có cách nào lớn lên.
"Ngài cũng mập!"
Đứa bé nhà họ Dương ôm lấy đầu của Vu Hữu Dân, chính mình hướng mũi vào trong sân ngửi ngửi một cáo: "Thạch tiên sinh tỉnh rồi ạ?"
"Ôi chao." Vu Hữu Dân một bên đóng cửa, một bên đáp lời.
"Chào Thạch tiên sinh!"
Đối với Thạch Lạn, đứa bé nhà họ Dương có bản năng kính nể hắn ta, lại thêm vào việc đối phương đã giúp mình và Niệm Quỷ, ngoại trừ kính nể thì đối với Thạch Lạn, cậu bé cũng mang theo lòng biết ơn.
Thạch Lạn gật đầu, hơi nhíu mày lại nhìn đứa bé nhà họ Dương, cậu bé vội vã im lặng, vừa nãy nó đã ăn sủi cảo rau hẹ, mùi vị có chút nặng.
"Trên người cậu... "
Khuôn mặt của đứa bé nhà họ Dương đỏ rần.
"Có mùi vị của ác quỷ."
Đứa bé nhà họ Dương sững sờ, vội và cúi đầu ngửi người mình một chút, thật là có chút mùi! Vậy mà cậu lại không phát hiện!
"Ác quỷ?"
Vu Hữu Dân vội vàng cẩn thận nhìn đứa bé nhà họ Dương một lần, cuối cùng thờ phào nhẹ nhõm: "Thịt không ít."
Khóe miệng của nhóc Dương hơi rút, ngoan ngoãn nhìn về phía Thạch Lạn.
"Lần này tôi về nhà ở cùng cha mẹ một tháng, hẳn là bị nhiễm ở bên đó, cháu gái của thôn trưởng chúng tôi bị xảy ra chút chuyện ở trong thành phố, khi về đến nhà lại đúng dịp ở với chúng tôi vài ngày, tôi nghĩ hắn là mùi vị từ trên người cô ấy."
Nhà cũ không có cách nào ở được rồi, vì lẽ đó nên bọn họ trở lại đã phải đến ở nhờ nhà thôn trưởng, những người trong thôn không có bỏ đá xuống giếng bọn họ, bất kể là chuyện năm đó hay là chuyện hiện tại đều như vậy, bởi vậy nên nhóc Dương rất yêu thích ở bên đó.
Nó cũng từng hỏi qua cha Dương, tại sao không quay lại trong thôn để cư trú, cha Dương nói mặc dù quê nhà tốt, nhưng cũng chỉ là ở một thời gian ngắn, một khi thường trú luôn ở đó thì có mấy lời bàn tán còn kinh khủng hơn cả trong thành phố.
Tuy rằng cha mẹ Dương không nói gì, thế nhưng trong lòng cũng rất lo lắng cho tình huống hiện tại của nhóc Dương, thậm chí bọn họ còn nghĩ sẽ không ở trong một cái thành phố thời gian quá lâu, ngộ ngỡ bị quốc gia phát hiện con trai của bọn họ là một quái vật chưa trưởng thành, thì cậu bé sẽ bị bắt đi để làm thí nghiệm.
"Chị gái kia là một người vô cùng tốt, có điều dường như cô ấy bị cái gì đó quấn lấy, trải qua những tháng ngày thật xui xẻo." Nhóc Dương nghiêm túc kể: "Tôi đã nói với chị ấy rằng ngài có thể giúp đỡ chị ấy, chị ấy nói thứ bảy tuần này sẽ tới đây."
Vu Hữu Dân nghe vậy thì lòng nóng lên, ôm lấy nhóc Dương, đột nhiên dồn sức hôn một trận: "Thật không phí công thương con."
Còn biết giới thiệu vụ làm ăn cho bọn họ.
Nhóc Dương bị hôn đến biến hình cười khanh khách không ngừng, cực kỳ giống con gà trống nhỏ.
Một tuần lễ sau.
Phương Tĩnh Như nhìn cửa viện trong con hẻm nhỏ, nhẹ giọng hỏi nhóc Dương ở bên cạnh: "Thật sự linh nghiệm như vậy à?"
"Có, em thường tới đây." Nhóc Dương lập tức vội vàng gật đầu.
Phương Tĩnh Như nghe vậy thì cười cười, nhóc Dương ở trong thôn của bọn họ vốn là một kỳ tích, tuy rằng rất nhiều người vẫn suy đoán cậu bé là được vợ chồng nhà họ Dương nhận nuôi đến, nhưng Phương Tĩnh Như đã xem qua bức ảnh trong túi tiền của mẹ Dương, trên thế giới sao có thể có người giống như vậy được.
Vì lẽ đó nên thời điểm mẹ Dương nói đến vị Thạch tiên sinh này, Phương Tĩnh Như lập tức đồng ý, mặc kệ có tác dụng hay không, cô cũng đồng ý thử xem.
Thạch Lạn nhìn Phương Tĩnh Như đứng ngồi không yên ở đối diện, dung mạo của cô ấy rất đẹp, da dẻ trắng nõn, dáng vẻ nhanh nhẹn, nhưng hết thảy những thứ này đều bị thứ gì đó trên cổ và cổ tay của cô ấy che đậy mấy phần.
Trên cổ đeo một lá bùa hộ mệnh, trên hai cổ tay trái và phải cũng mang các loại chuỗi hạt và thạch anh trừ tà.
Cô ấy thật sự bị vật kia dọa sợ rồi, cho nên mới phải đi cầu các loại hộ thân gì đó, hy vọng có thể phù hộ cho chúng mình.
"Những thứ đồ này của cô." Thạch Lạn chỉ chỉ cổ tay và trên cổ của cô: "Đều vô dụng."
Phương Tĩnh Như sững sờ, vô ý thức nhìn theo ngón tay của Thạch Lạn đến đồ vật của chính mình: "Này, đây đều là tôi có được từ đại Tự Miếu hoặc là rất nhiều người có tiếng tăm ở Huyền Môn."
Đeo mấy thứ này lâu như vậy, hơn nữa mỗi một thứ đều là cô ấy tự mình đi xin đến, đương nhiên không hy vọng nghe thấy người khác nói tất cả chúng đều vô dụng.
Thạch lạn thả tay xuống, vẻ mặt thành thật nhìn cô: "Những thứ đồ này sẽ chỉ cho nó có thêm một nơi cư trú, sẽ chỉ khiến cô càng thêm xui xẻo."
Hàm răng Phương Tĩnh Như khẽ run, nhớ đến sự tình phát sinh bên người mấy ngày nay, tay run run lấy mấy thứ gì đó trên cổ, trên cổ tay đều lấy xuống.
Vu Hữu Dân vội vàng tìm một cái hộp nhỏ, cất đồ vật của đối phương vào, sau đó bỏ vào một cái túi nhỏ, đưa cho cô ấy.
"Cảm ơn."
Thấy mấy người Thạch Lạn cũng không có muốn đồ vật của chính mình, Phương Tĩnh Như vốn rất căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh lại, có lẽ lần này cô thật sự đến đúng nơi rồi.
Đoán được có lẽ nếu trên người Phương Tĩnh Như không có đồ vật gì thì cô ấy sẽ không yên tâm, nên Thạch Lạn đem lá bùa vàng đã vẽ xong lúc trước để ở trong một chiếc ô vuông nhỏ bằng vải màu đỏ mà Vu Hữu Dân khâu ra, đưa cho đối phương: "Mang theo."
Phương Tĩnh Như vội vàng nhận lấy, đeo vào trên cổ, cô tò mò đưa tay ra sờ sờ khối hình hộp này.
"Sẽ không bị ướt, nên lúc tắm rửa cũng có thể đeo."
Phương Tĩnh Như ngẩng đầu lên, tắm rửa?
Thạch Lạn cũng không giải thích gì nhiều, Phương Tĩnh Như thấy vậy thì hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi kể những chuyện đã xảy ra trên người mình.
"Khi tôi vừa được sinh ra cũng đã rất xui xẻo, có người từng nói uống nước cũng bị dắt răng, tôi chính là người mà bọn họ nhắc tới... "
Người khác có lẽ sẽ không có ký ức rõ ràng khi còn nhỏ, nhưng Phương Tĩnh Như lại có, mặc kệ là kéo mùi thối bị mẹ Phương cười đùa vỗ nhẹ vào cái mông, hay là sự hoảng sợ trong những bước đi tập tễnh đầu tiên, thì cô cũng nhớ rõ rõ ràng ràng.
Tuy nhiên, chính là bởi vì như vậy nên cô mới nhớ kỹ hết thảy những thời khắc xui xẻo của mình.
Lúc bú sữa mẹ suýt chút nữa bị sặc chết, lúc ăn cơm suýt chút nữa bị nghẹn chết, lúc uống nữa suýt chút nữa không thở được, mỗi loại cảm giác sợ hãi này đều làm cho cô bị dằn vặt, ngay cả người trong gia đình cũng đều cảm thấy cô quá xui xẻo rồi.
Cô bị cha mẹ đuổi về quê, giao cho ông nội nuôi dưỡng cũng có lý do, khi em gái được sinh ra, cô tò mò nằm nhoài trên giường nhỏ ngắm nhìn, kết quả bị cái gì đó đẩy một cái, chờ tới khi cô phản ứng lại chính là mẹ Phương ôm muội muội đang khóc lớn không thể tin nhìn tay cô.
Lúc cô cúi đầu mới phát hiện trên tay của mình có hai sợi tóc mềm mại, đó là của em gái.
Cô cào em gái của chính mình?
"Có phải từ ban đầu chúng ta không nên muốn em gái không?"
"Bà nói gì vậy? Tĩnh Như mới có ba tuổi, đối với cái gì con bé cũng tò mò, em gái vừa mới về nhà không bao lâu, có thể, khả năng là con bé chỉ muốn sờ sờ xem thôi."
Phương Tĩnh Như ba tuổi nhìn thấy cha mẹ cãi nhau vì việc làm của mình, cuối cùng cha than thở dẫn cô đến một bên để giáo dục, không được túm em gái, cũng không được đánh em gái...
Ngày hôm sau tiếng thét chói tai của mẹ Phương khiến cô giật mình tỉnh giấc, chiếc giường nhỏ đáng ra phải là của em gái là bị cô bá chiếm, còn em gái lại nằm ngủ ở bên dưới giường, tùy rằng ngủ đến say sưa vô cùng, nhưng cha mẹ cũng không dám nghĩ, cô đặt em gái ở dưới giường như thế nào.
Là chen xuống? Hay là ôm xuống?
Nhưng cô chỉ mới có ba tuổi, thật không thể tưởng tượng nổi.
"Rõ ràng tôi đã khóa cửa phòng." Cha Phương bị mẹ Phương tát một cái, nôn nóng trợn to mắt nói.
Mà mẹ Phương nửa tỉnh nửa mê vì chăm non con nhỏ cũng không nhận ra được Phương Tĩnh Như vào phòng như thế nào, không biết cô bé tiến vào kiểu gì, và cũng không biết cô bé đặt em gái ở dưới giường như thế nào.
Thật là đáng sợ, cô thật là đáng sợ.
Mẹ Phương ôm em gái, đi cùng cha Phương đến phòng khác, chờ lúc cha Phương đi ra lập tức ôm lấy cô bé, nói dẫn cô đến nhà ông nội ở mấy ngày.
Kết quả chính là ở lại nơi này mười mấy năm.
"Khi tôi rời khỏi nhà, có người ở bên cạnh tôi cười cợt, tôi nói cho cha, nhưng ông ấy cũng không nói gì, lúc giao tôi cho ông nội chỉ nói tôi trúng tà, cũng bởi vì chuyện này mà ông nội đã mắng cha tôi."
Sau khi về quê, số lần cô gặp xui xẻo đã giảm đi, nhưng cũng không biến mất, mà thời điểm số lần xui xẻo của cô tăng lên, chính là lúc cô học xong đại học, cha Phương gọi cô vào nhà ở trong thành ăn cơm.
Em gái nhỏ hơn cô ba tuổi vì thành tích học tập nên học lại lớp mười hai, hai chị em cũng không quá quen thuộc nhau, chỉ có sau tết mới có thể gặp nhau một lần.
"Tôi ngồi ở một bên, tay vừa mới cầm bát lên thì bát lại đột nhiên vỡ!" Tay cô bị cắt ra, mà em gái ngồi ở đối diện cô, suýt chút nữa bị mảnh vỡ bắn ra làm mặt bị thương!
Em gái rất tức giận, chỉ về phía cô nói cô cố ý, ánh mắt thất vọng của cha mẹ lần nữa xuất hiện trong đáy mắt của cô.
"Từ sau ngày đó, cho dù tôi không về căn nhà kia thì mặc kệ ở đâu, tôi cũng đều rất xui xẻo, cũng bị rất nhiều người căm ghét, ngoại trừ ông nội tôi, ngoại trừ một nhà gia đình thím Dương ra, thì không có bất kỳ ai thật sự yêu thích tôi."