Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn à, con nói cho ba biết, là ai đã hại con? Là ai đã hại con!”

Sử Lực Huy nhìn Đoàn Đoàn ngồi trên đùi mình tựa ngày trước, kiềm lòng không đặng mà rơi nước mắt, nỗi căm hờn khiến toàn thân anh ta run lên bần bật.

Dường như Đoàn Đoàn không hiểu những lời anh ta nói, chỉ giơ bàn tay bé xinh lên lau nước mắt cho anh ta.

“Đoàn Đoàn? Con làm sao vậy?”

Sử Lực Huy thấy thằng bé có gì đó không ổn, bèn vội vã nhìn sang Thạch Lạn.

“Người sau khi chết biến thành quỷ chưa đầy một tháng sẽ là quỷ mới. Hơn nữa, tuổi tác còn nhỏ, là tiểu quỷ, nên rất dễ bị những con quỷ khác bắt nạt,” Thạch Lạn nhìn Đoàn Đoàn ngơ ngốc mà than rằng, “Nhìn điệu bộ của thằng bé như vậy, hẳn nó đã bị không ít đại quỷ hút đi quỷ khí, nên mới thành tiểu quỷ ngốc như này.”

Lúc này, Sử Lực Huy tức giận đến mức quên cả khóc.

“Thế nhưng thằng bé còn nhỏ tuổi, mà đã mang chấp niệm,” trông thấy tâm trạng của Sử Lực Huy bị kích động, Thạch Lạn bèn nói, “Nó đi theo anh, chứng tỏ anh chính là chấp niệm của nó.”

Mà vị trí của Củng Tinh Tư trong lòng Đoàn Đoàn vẫn kém hơn so với vị trí của Sử Lực Huy.

Sử Lực Huy mềm nhũn cả người, ngồi xụi lơ trên ghế sô pha, anh ta ngơ ngác nhìn gương mặt trắng xanh nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn ở phía đối diện, “Chẳng lẽ đến kẻ đã giết thằng bé là ai mà tôi cũng không biết được hay sao chứ?”

Đoàn Đoàn mới năm tuổi thôi mà!

Sử Lực Huy khó nén đau khổ, định vươn tay sang sờ đầu đứa con, nhưng tay anh vẫn xuyên qua người thằng bé hệt như trước.

Bàn tay anh rơi bộp xuống đùi, mà Đoàn Đoàn ngồi trên đùi cha trong chốc lát, sau lại cười híp mắt mà chạy đến ngồi kế Thạch Lạn.

Khỏi phải nói vẻ mặt của chú bé thích thú đến nhường nào, như thể đang hưởng thụ chuyện gì vậy.

“Anh Thạch, cậu bé này và anh có duyên với nhau nhỉ.”

Vu Hữu Dân bèn nói sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi.

Thạch Lạn biết rằng tuy Đoàn Đoàn biến thành quỷ ngốc, nhưng cũng nhận thức được âm khí sẽ khiến nó cảm thấy thoải mái. Trong khi đó, phía dưới tòa nhà này có âm mạch, còn thể chất Thạch Lạn vốn thường hút âm khí, dẫn đến việc âm khí trong nhà đều vây quanh người hắn, thế nên Đoàn Đoàn thích ở gần hắn cũng phải thôi.

Sử Lực Huy chứng kiến cảnh này xong cũng ngây người, vành mắt anh ta đỏ hoe lên, “Đoàn Đoàn nhà chúng tôi thường hay mắc cỡ, hiếm khi chịu chủ động đến gần người khác.”

Điều này như phụ họa thêm cho lời Vu Hữu Dân vừa nói, Thạch Lạn và Đoàn Đoàn có duyên với nhau.

“Chồng à, đi được chưa vậy?”

Củng Tinh Tư đứng bên ngoài đến chân sắp hóa đá luôn rồi nên mới chờ hết nổi mà vào hỏi.

Nhưng khi cô ta vừa vào đến để bắt gặp vẻ mặt nhếch nhác của Sử Lực Huy.

Người ta thường bảo đàn ông không dễ khóc, quả thật Củng Tinh Tư chưa từng thấy chồng khóc trước mặt mình bao giờ.

“Tinh Tư!” Sử Lực Huy vừa trông thấy vợ liền bật người dậy, anh ta dẫn cô ta đi đến trước mặt Đoàn Đoàn, nức nở bảo, “Đã tìm thấy Đoàn Đoàn của chúng ta rồi đây.”

Vu Hữu Dân sợ Củng Tinh Tư trông thấy Đoàn Đoàn sẽ sợ đến ngất xỉu, còn định bảo Sử Lực Huy đỡ lấy đối phương, ngờ đâu Củng Tinh Tư rút tay mình lại rồi nhìn Sử Lực Huy bằng vẻ mặt quái lạ.

“Chồng à, anh vẫn ổn chứ? Đây là anh Thạch mà, đâu phải con chúng ta đâu.”

Nói đoạn, Củng Tinh Tư còn lén đánh giá Thạch Lạn một phen, cô thầm nghĩ với chất lượng gen của Sử Lực Huy mà dám mơ đến việc sinh được đứa con đẹp trai như vậy á?

Sử Lực Huy sửng sốt, “Đâu phải, anh có nói anh Thạch đâu, là Đoàn Đoàn đang ngồi ngay cạnh anh ta ấy! Đây này! Đoàn Đoàn, con nhìn kìa, mẹ đến rồi đây.”

Dứt lời, Sử Lực Huy bèn bế Đoàn Đoàn lên, sau đó vừa chỉ vào Củng Tinh Tư vừa cười nói.

Ngờ đâu Đoàn Đoàn chẳng thèm để ý đến cô ta, trái lại còn vươn tay về phía Thạch Lạn.

Thạch Lạn liếc mắt nhìn Củng Tinh Tư một cái rồi mới vươn tay ôm lấy Đoàn Đoàn. Mỗi lần hắn ôm, thắng bé đều tỏ vẻ cực kỳ vui thích.

Thạch Lạn không kiềm lòng nổi trước dáng vẻ bé tí này nên đưa tay lên chọc chọc vào má thằng bé.

Dẫu Đoàn Đoàn không còn vẻ bụ bẫm khỏe mạnh, nhưng cảm giác khi chạm vào thằng bé vẫn rất dễ chịu.

“Anh đang nói gì vậy?!”

Từ góc nhìn của Củng Tinh Tư, cô ta thấy chồng đang ôm một khối không khí mà nói chuyện với mình, còn Thạch Lạn cũng nhận lấy khối không khí kia đầy ăn ý.

“Sử Lực Huy, anh đủ chưa hả!”

Củng Tinh Tư đẩy Sử Lực Huy đang định giải thích ra, vẻ mặt khổ sở nói, “Em hiểu tâm trạng của anh, em là mẹ của Đoàn Đoàn, thằng bé mất em cũng khổ sở như anh vậy, nhưng những người còn ở lại như chúng mình, thì dù con nó còn sống hay đã chết, anh và em vẫn phải sống tiếp chứ. Sao anh lại, lại trở nên như vậy!”

“Còn mấy người nữa!”

Củng Tinh Tư nhìn về phía Thạch Lạn và Vu Hữu Dân, “Cái đồ mặt người dạ thú dám trêu chọc chồng bà, bộ không sợ bà đây gọi cảnh sát tới bắt mấy người hả!”

“Cô à, cô, cô không nhìn thấy Đoàn Đoàn hả?”

Vu Hữu Dân nghĩ sao cũng thấy sai sai, đến hắn ta mà còn thấy được, huống hồ chi Củng Tinh Tư còn là mẹ ruột của Đoàn Đoàn cơ chứ.

“Anh Thạch à, chuyện này rốt cuộc là sao đây?” Cùng đường bí lối quá nên Sử Lực Huy chỉ đành nhìn về phía Thạch Lạn, hy vọng đối phương có thể thay mình giải thích với vợ một phen.

Thạch Lạn mặt không biến sắc mà nhìn Củng Tinh tư, nhìn đến mức đối phương cảm thấy rợn hết cả sống lưng, không dám nói bất kỳ câu thô tục nào nữa, “Đoàn Đoàn không có chấp niệm gì ở cô ta.”

Sử Lực Huy và Vu Hữu Dân đều ngẩn người, còn Củng Tinh Tư càng nghĩ càng cảm thấy nực cười.

Thế nhưng ánh nhìn của Thạch Lạn thật sự khiến cô ta cảm thấy khá bí bách, nên đành giữ im lặng dù trong lòng vẫn còn bất mãn.

Thạch Lạn không đợi Sử Lực Huy tự truy hỏi nguyên nhân đã đáp, “Tuy tôi không biết ai là hung thủ giết chết thằng bé, nhưng tôi có thể điều khiển hồn phách của nó dẫn chúng ta đến nơi nó bị sát hại.”

Nghe vậy, hai mắt Sử Lực Huy sáng rỡ, “Vậy thì tốt quá còn gì! Làm phiền anh Thạch rồi! Tinh Tư à, còn không mau cám ơn anh Thạch đi!”

“Cám, cám ơn gì cơ chứ,” Củng Tinh Tư núp sau lưng Sở Lực Huy, khẽ nói, “Anh đó, chỉ vì vài câu của bọn họ, nên mới nói sảng nói mê như này.”

Thạch Lạn không thể giúp Đoàn Đoàn lấy lại quỷ khí đã bị hút đi, đây là quy tắc cá lớn nuốt cá bé của cõi âm, nhưng hắn hoàn toàn có thể sai sử Đoàn Đoàn dẫn đường cho họ.

Thạch Lạn dùng đầu bút chu sa để tiếp thêm linh lực vào vật kia, xong hắn đặt bút viết xuống một chữ “Dẫn” rồi dán lên lưng của Đoàn Đoàn.

Ngay sau đó, Sử Lực Huy chợt thấy Đoàn Đoàn trôi dật dờ trên không trung rồi bay ra ngoài, anh ta bèn vội vàng kéo Củng Tinh Tư đuổi theo. Vu Hữu Dân nhìn về phía Thạch Lạn, Thạch Lạn bèn đứng dậy.

Đoàn Đoàn dừng lại ở một con ngõ nhỏ, cũng là nơi đối điện khu dân cư đã bị di dời mà Sử Lực Huy đến mua kem hôm trước. Bởi vì con ngõ này có niên đại lâu đời nên nhà thầu quyết định giữ nguyên nó.

“Đoàn Đoàn bị sát hại ngay tại chỗ này.”

Sau khi chứng kiến cảnh Đoàn Đoàn cứ mãi lòng vòng quanh một vị trí, Thạch Lạn vừa nói vừa chỉ về hướng thùng rác nằm trong góc ngõ nhỏ.

Mà khi vừa đi đến nơi này, sắc mặt của Củng Tinh Tư cũng thay đổi, có điều Sử Lực Huy không chú ý đến điều này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK