Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị ta còn đang mang trong người kết tinh tình yêu của hai người đây nè, vậy mà Lý Cường Văn lại ngoại tình sau lưng chị ta!

Hai mắt Trương Quế Chi đỏ ngầu, cơ thế phát run, căm hận nói:

- “Tôi vĩnh viễn cũng không thể nào quên được cái chuyện ngày hôm đó. Sau khi bị tôi bắt gian tại trận, anh ta thế mà lại bảo vệ cho ả đàn bà kia! Chúng ta đã kết hôn rồi, không lẽ anh ta lại quên đi lời thề ước hôm đó! Không lẽ anh ta không biết chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ta là biểu tượng của cái gì hay sao??? Tôi hận anh ta.!”

Trương Quế Chi lau khô nước mắt, sắc mặt đột nhiên bình tĩnh trở lại.

- “Nhưng cho dù tôi có hận anh ta nhiều như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không động thủ giết anh ta.” Tay chị ta đặt trên bụng khẽ vuốt, thu hút sự chú ý của bọn người Tiểu Tống.

- “Tôi còn có đứa nhỏ, cho dù là lựa chọn ly hôn, tôi cũng sẽ không ngu đến mức khiến cho đứa nhỏ của mình trở thành một đứa trẻ không cha. Cho nên.” - Trương Quế Chi cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Thạch Lạn.

- “Ngài Thạch, ngài đoán sai rồi. Tôi không có giết người, cũng không có ăn thịt người.”

Lý Lão Ngũ nghe vậy liền nhìn về phía Thạch Lạn, chỉ thấy Thạch Lạn chậm rãi lấy ra lá bùa màu vàng cùng bút chu sa* từ trong túi của Vu Hữu Dân, sau đó viết sinh thần bát tự** của Lý Cường Văn mà vừa nãy Trương Quế Chi đã nói lên trên lá bùa rồi đốt cháy nó, lấy tro bỏ vào chén nước của Lý Lão Ngũ.

*Chu sa là loại mực đỏ làm từ một loại khoáng thạch màu đỏ có thành phần chính là Sunfua Thủy Ngân (Chu Sa/Thần Sa/Châu Sa/ Đơn Sa) là một loại được liệu được sử dụng để điều chế thuốc an thần trong Đông Y, bút chu sa là cây bút chứa mực chu sa.

**Ngày tháng năm sinh cùng với giờ phút ra đời

- “Uống nó rồi thì sẽ nhìn thấy được.”

Trái tim Trương Quế Chi căng thẳng. Nhìn Lý Lão Ngũ bứng chén nước lên uống một ngụm lớn.

- “Chú già ơi, chừa cho tôi một ngụm với!” Tiểu Tống ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Lý Lão Ngũ liếc một cái đem chỗ nước còn lại đưa qua cho cậu ta uống, vừa mời nghiêng đầu nhìn Truong Quế Chi một cái thì đã bị bóng quỷ sau lưng chị ta dọa cho thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất!

- “Lý, Lý Cường Văn!?”

Tiểu Tống trừng to mắt, run rẩy nói.

- “Các người nói bậy gì đó?! Làm gì có người nào ở đây!”

Trương Quế Chi giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua, trống không, cái gì cũng không nhìn thấy. Thế là vỗ lấy trái tim bị hù dạo, tức giận nhìn chằm chằm đám người bọn họ.

Vu Hữu Dân thấy vậy thì vội vàng nhìn về phía Thạch Lạn, con mắt ra sức nháy a nháy a, muổn để cho hắn biết rõ ý đồ của bản thân. Nhưng mà Thạch Lạn lại đem tay đẩy gương mặt chớp mắt đến hơi chuột rút của hắn ta ra.

- “Cô quả thật không có giết người, nhưng cô lại cùng yêu quái ký kết một loại hiệp ước gì đó, cô đã đem cơ thể xác thịt của chồng cô cho đối phương ăn, còn chủ hồn* bên trong ba hồn bày phách của Lý Cường Văn bị đối phương rút ra, đút cho cô ăn, mục đích chính là nuôi dưỡng linh hồn của đứa trẻ trong bụng cô.”

*là linh hồn trung tâm nhất, được coi là phần linh hồn chi phối các hồn phách còn lại. Đây cũng là phần linh hồn quan trọng nhất của con người.

Mặt Trương Quế Chi tái đi, trên mặt rốt cuộc cũng hiện ra vẻ kinh hoàng không cách nào che dấu được nữa, chuyện này, chuyện này làm sao hắn lại biết được?!

- “Tôi nghĩ rằng vừa rồi cô bảo là lúc phát hiện Lý Cướng Văn đang ở cùng một chỗ với người phụ nữa kia, anh ta còn trước mặt cô che chở người phụ nữ đó, chắc là đã không có thái độ tốt với cô nhỉ.?

Thạch Lạn chỉ về phía bụng của chị ta

- Hai người các cô không chỉ cãi nhau mà anh ta còn đánh cô, dẫn đến đứa nhỏ thiếu chút nữa là sinh non. Kẻ giúp cô giữ lại đứa nhỏ này không phải là bệnh viện, mà là con yêu quái kia.”

Nghe xong những lời này, Lý Lão Ngũ cũng hiểu hết mọi chuyện.

- “Chồng cô ra tay đánh cô, cho nên cô đối với anh ta triệt để thất vọng. Nhưng cô lại không muốn dễ dàng bỏ qua cho anh ta như thế, cho nên trong tình huống cần phải giữ lại đứa nhỏ, cô đã cùng cái thứ mà ngài Thạch nói tới ký một hiệp ước, làm một cái giao dịch nào đó, sau đó lại tự biên tự diễn* cho người ngoài coi, có đúng không?”

*giống kiểu vừa ăn cướp vừa la làng.

Trương Quế Chi không có trả lời câu hỏi của Lý Lão Ngũ mà lại chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía mà vừa rồi Tiểu Tống và Lý Lão Ngũ đã nhìn, hỏi: “Các người trông thấy anh ta, có đúng không?”

Chị ta mặc dù nhìn không thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Lý Cường Văn.

Tiểu Tống một lần nữa nhìn đến bóng quỷ đờ dẫn, gương mặt tối đen mờ ảo phía sau lưng chị ta, nhẹ gật đầu “Nhìn thấy, chỉ là, anh ta…”

“Trở thành quỷ ngốc rồi.” Thạch Lạn tiếp lời Tiểu Tống.

Vu Hữu Dân sửng sốt, hỏi ngược lại “Giống như tiểu quỷ á hả?”

“Na ná thế.” Thạch Lạn nhìn Trương Quế Chi đang không biết nghĩ gì “Bởi vì chủ hồn đã bị cô ăn mất, cho nên anh ta không thể đi đầu thai được, chỉ có thể ngày ngày đi theo bên cạnh cô, chờ đến khi đứa nhỏ của cô ra đời, anh ta hoặc là bị con của cô ăn sạch hồn phách còn sót lại, hoặc là hồn phi phách tán, dù là bị gì đi nữa thì cũng sẽ là vĩnh viễn không thể đầu thai.”

“Nhưng mà chỉ có như thế này, anh ấy mới có thể tiếp tục của bên tôi.” Ngực Trương Quế Chi phập phồng kịch liệt, trong mắt hiện lên tơ máu.

“Thi thể của Lý Cường Văn ở đâu? Cô làm sao có thể liên hệ được con yêu quái kia?”

“Tôi không biết.” Trương Quế Chi cười nhìn Lý Lão Ngũ “Các người đã nói sai một chuyện, đó là không phải tôi giao cơ thể của anh ấy giao ra mà là tự anh ta biến mất. Nơi anh ấy xuất hiện lần cuối chính là khách sạn, các người không phải đã điều tra qua rồi sao? Anh ấy đi vào cũng không có đi ra.”

Lý Lão Ngũ ngay lập tức nhíu mày lại.

Mà ánh mắt của Thạch Lạn lại nhìn về phía chậu hoa trên ban công phòng khách. Đó là một chậu hoa không biết tên, cánh hoa có màu xanh, lá cây lại không nhiều.

Vu Hữu Dân vội vàng đứng lên đem chậu hoa ôm lại.

Nụ cười trên mặt Trương Quế Chi giờ phút này đã biến mất.

“Đưa cho ông ấy.” Thạch Lạn ra hiệu Vu Hữu Dân đưa chậu hoa của Lý Lão Ngũ.

Lý Lão Ngũ ngơ ngác tiếp nhận chậu hoa “Đây là?”

“Cơ thể của Lý Cường Văn.”

Thạch Lạn nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trương Quế phát điên, chị ta trực tiếp ngăn cản trước mặt Lý Lão Ngũ “Không cho phép các người mang anh ấy đi.”

Tiểu Tống khẽ nhíu mày, đứng phía trước người Lý Lão Ngũ. “Cô Trương, mặc dù cô có liên quan đến vật thể chúng tôi không thể xác định được, nhưng xin cô hãy hiểu rằng, cô chính là đang mượn dao giết người, chỉ cần có đầy dủ chứng cứ, chúng tôi hoàn toàn có thể bắt giữ cô.”

Con mắt Trương Quế Chi nhìn chằm chằm vào chậu hoa, lớn tiếng nói: “Dù sao thì các người không được phép mang anh ấy đi, trừ phi các người bước qua xác của tôi! Nếu không …”

Bốp!

Trương Quế Chi còn chưa nói hết câu, Thạch Lạn đã trực tiếp đem chị ta đánh ngất, Tiểu Tống nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Trương Quế Chi.

“Đưa vào trai an dưỡng đi.” Lý Lão Ngũ nhìn chậu hoa trong tay, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Trại an dưỡng mà ông nói chính là nơi bị cảnh sát trông coi, bên trong có bác sĩ và y tá, tính an toàn cực kỳ cao.

Tình huống của Trương Quế Chi không ổn định, nhất định phải trông coi thật kỹ.

Chỉ là thứ kia…

Ông nhìn Thạch Lạn ở phía trước.

“Những người kia đều đã trở thành đồ vật giống cái thứ trong tay ông. Chúng ta …” Thạch Lạn dừng bước, quay đầu lại mỉm cười “Dẫn yêu xuất động thôi.”

“Khụ khụ, câu đó cùng với dẫn xà xuất động đồng nghĩa nhỉ?”

Tiểu Tống bế Trương Quế Chi, tiến lại gần hỏi nhỏ vào tai Lý Lão Ngũ.

Lý Lão Ngũ khóe miệng co rút “Câm miệng lại.”

Dựa theo lời nói của Thạch Lạn, sau khi về cục cảnh sát Lý Lão Ngũ đã cho người điều tra lại tình huống trong nhà của những người đã mất tích trước đó, báo cáo sau khi điều tra cho thấy, tất đã đều có một chỗ giống nhau.

Những người chồng, người vợ, hay là bạn trai, bạn gái đã mất tích kia đều có điểm chung, đó chính là mặc kệ là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn, hoặc là đang trong giai đoạn yêu đương, đều sẽ có quan hệ mờ ám với người khác.

Lý Lão Ngũ nheo mắt lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ táo bạo, vừa hay Tiểu Tống vừa làm xong việc đi ngang qua, Lý Lão Ngũ một tay túm được cậu ta “Bạn gái của cậu đâu?”

Tiểu Tống đỏ mặt, nhăn nhó nói: “Tôi còn chưa có bạn gái nha.”

Tay Lý Lão Ngũ chỉ về một phía “Cậu cảm thấy cô ấy như thế nào?”

Tiểu Tống ngơ ngác nhìn sang, chỉ thấy tay Lý Lão Ngũ chỉ về hướng đông nam, mà đứng tại nơi đó lại chính là một nữ cảnh sát tóc ngắn, là hoa khôi của cục cảnh sát bọn họ!

Đây là có ý gì nha?

Cuối tuần.

Thạch Lạn cùng với Lý Lão Ngũ và Vu Hữu Dân ngồi trong quán trà, con mắt chăm chú nhìn xuống đôi nam nữ dưới lầu đang nắm tay nhau dạo phố.

“Trông thật giả trân.”

Thạch Lạn mặt không cảm xúc nhìn xem vẻ ngượng ngạo của nữ cảnh sát và Tiểu Tống.

“Khụ khụ.” Lý Lão Ngũ ho một tiếng “Đây không phải là do lâm thời tổ đội hay sao? Bên trong cục của chúng tôi chị có một cô gái trẻ tuổi như vậy, những người khác so với Tiểu Tống lớn tuổi hơn nhiều.”

Vu Hữu Dân nhịn cười “Chỉ có hai người bọn họ thì không được nha, còn thiếu một cái tiểu tam* chen chân vào mối quan hệ này.

*Kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác.

“Về việc này thì các người hãy yên tâm.” Lý Lão Ngũ tự tin nói.

Tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy nữ cảnh sát tạm biệt Tiểu Tống rồi lên xe bus. Tiểu Tống thâm tình nhìn đối phương trên xe bus rời đi rồi ngay lập tức móc điện thoại ra gọi một cú điện thoại, không bao lâu sau liền xuất hiện một thiếu phụ dáng người bốc lửa cười tủm tỉm đi đến trước mặt Tiểu Tống.

Động tác của thiếu phụ tràn đầy cảm giác quyến rũ sexy, thậm chí đôi tay ngọc ngà còn mấy lần sờ ngực Tiểu Tống.

Vu Hữu Dân há hốc mồm nhìn về phía Lý Lão Ngũ “Đây cũng là người của cục cảnh sát sao?”

“Khụ khụ.” Lý Lão Ngũ ho khan, nói: “Đây là con gái út của tôi, tương đối thích diễn kịch.”

Là một vị khách mời thân thiện.

Sau đó bọn người Tiểu Tống liền đi vào khách sạn đối diện, cũng chính là khách sạn nơi Lý Cường Văn mất tích.

“Ngài Thạch, có thể thành công sao?”

Lý Lão Ngũ sầu lo nhìn về phía Thạch Lạn

Trên mặt Thạch Lạn hiện ra ý cười nhàn nhạt “ Sẽ thành công.”

Vu Hữu Dân chà chà cái mũi “ Hoa ở đâu ra mà thơm dữ vậy.”

“ Hương hoa?” Lý Lão Ngũ cũng hít hà “Có mùi gì đâu?”

“ Rõ ràng là có mùi hương rất nồng, nhưng mà chỉ ngửi được trong thoáng chốc.”

Thạch Lạn nghe thế thì nhìn về phía Vu Hữu Dân “ Có tiến bộ.”

Vu Hữu Dân là trợ lý của hắn, có nhiều lúc Thạch Lạn đương nhiên sẽ không đối xử tệ với hắn ta.

Nhưng những điều này Vu Hữu Dân sẽ không biết, Lý Lão Ngũ lại càng không biết.

Bên trong gian phòng khách sạn, Tiểu Tống khẩn trương nuốt mấy ngụm nước miếng.

Lý Song Phi chống hai tay bên người cậu ta, nhìn Tiểu Tống mồ hôi tuôn đầy mặt thì cười nhẹ, nói: “ Cậu sợ đến thế à?”

“ Chị Song Phi.” Tiểu Tống nhìn sang chỗ khác, phòng hờ ánh mắt không may nhìn phải cặp ngực lớn của cô: “Tôi không có sợ, tôi chỉ là, chỉ là…”

“ Yên tâm đi, tôi chướng mắt cái tên rau xanh suy dinh dưỡng như anh”* Lý Song Phi chẹp chẹp miệng, nhìn cậu ta, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

*ý chị Phi chê Tiểu Tống xanh xao gầy gò :v

Tiểu Tống: …

Khoảng chừng một tiếng sau, hai người ra khỏi gian phòng, mà sau khi bọn họ rời đi, trong phòng đột ngột truyền đến một mùi hương hoa nồng nặc, sau đó chăn bông xộc xệch bị gió thổi tung, giống như có ai đó đang mỉm cười.

“ Chị Song Phi, vừa rồi đồ vật mà chị thả lên giường khi là cái gì thế?”

Lý Song Phi nghe vậy thì cười, nói: “ Đó là hương vị yêu mà người trưởng thành yêu thích nhất, cậu nha, vẫn là quá non, cho nên mới không biết.”

Tiểu Tống: …

Sau khi về nhà, Tiểu Tống vội vàng lên mạng tìm kiếm, kết quả tra được tại một trang web nào đó nhìn thấy đồ vật giống với thứ mà Lý Song Phi đã lấy ra trước đó. “ Tinh chất cực kì giống, giống tinh dịch???? What?”

Còn có loại đồ chơi này?!

Tiểu Tống hung hăng lau mặt, mang theo lòng đầy kính sợ về một món bảo vật nào đó mà vịn bàn máy tính dứng dậy rời đi.

Vài ngày sau, Tiểu Tống vội vàng chạy đến nhà của bọn người Thạch Lạn, vừa thở hổn hển vừa nói: “ Có, có người liên hệ với tôi.”

Thạch Lạn không khỏi ngạc nhiên; “ Anh đồng ý sao?”

“ Đúng vậy.” Tiểu Tống gật đầu “Dựa theo lời nói của anh, chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc, cô ta hẹn tôi đêm nay gặp mặt ở khách sạn.”

Sau đó lấy điện thoại ra, mở lên WeChat, đem trang cá nhân của đối phương mở ra. “ Là một cửa tiệm hoa, đây, chính là cô ta.”

Trang cá nhân của đối phương trừ các loại ảnh chụp về hoa thì cũng chỉ có ảnh selfie của bản thân, là một cô gái rất trong sáng.

“Anh Thạch, là cô ta sao?”

Thạch Lạn gật đầu: “ Phải. Đêm nay tôi đi thay anh.”

Tiểu Tống thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng nói: “ Anh đi một mình sao? Có cần chúng tôi hỗ trợ hay không?”

“ Không cần.” Thạch Lạn nhìn cậu ta một cái “Anh, không được.”

Gương mặt căng thằng của Tiểu Tống lập tức đen lại, điều mà đàn ông con trai không thích nghe nhất chính là hai chữ ‘không được’*

*Không được còn có nghĩa là vô sinh, yếu sinh lí :v

Nhưng mà đối phương lại là một vị đại thần, cậu ta cũng chỉ có thể nhận mệnh.

“Ngài chậm một chút.”

Hoa Ảnh mặc một chiếc váy liền thân màu phỉ thúy, vừa xuống xe thì đã trông thấy người đàn ông đứng trước của khách sạn. Cô ta mỉm cười nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt. Cô ta đi từng bước nhỏ đến bên người đàn ông, trực tiếp khoác đôi tay ngọc ngà vào tay đối phương. “Ngài tới đây sớm nhự vậy, không sợ bạn gái của ngài phát hiện hay sao?

“Không sợ.” Tiểu Tống cong khóe môi, con mắt nhìn cô ta chằm chằm.

Hoa Ảnh bị cậu ta nhìn chăm chú như thế, hoàn toàn không có cảm giác được người ta thưởng thức như thường lệ, mà lại có cảm giác sẽ bị xâm chiếm. Cô ta cắn môi, vội vàng lôi kéo người dàn ông đi vào trong khách sạn.

“ Em biết ngài đang nóng lòng mà.”

Sau khi vào phòng, Hoa Ảnh trực tiếp đem Tiểu Tổng đẩy ngã xuống giường, khuôn mặt nhỏ xinh áp vào lồng ngực cậu ta, nghe tiếng tim đập. “Đàn ông các ngài, đều thích ăn vụng như thế này hay sao?”

Tiểu Tống nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo khó hiểu. “ Ngươi nghe thấy tiếng tim của ta đập sao?”

Hoa Ảnh cười duyên một tiếng, đầu tiếp tục dụi vào lồng ngực đối phương. “ Ngài nói gì thế ạ, chỉ cần là người sống trên đời này, thì liền có thể nghe … Ngài không có nhịp tim!”

Cô ta đứng bật dậy, lùi về sát tường, giương mắt nhìn chằm chằm người trên giường.

“ Nói một cách chính xác thì…” người trên giường ngồi dậy, đưa tay chỉ về phía trái tim của mình “ Ta không có trái tim.”

“Ngài rốt cuộc là ai?!”

Tay phải Hoa Anh biến thành móng vuốt sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào Thạch Lạn đã đem thân hình kéo dài, khôi phục lại bộ dạng ban đầu, nghiêm nghị hỏi.

“Ngươi là hoa yêu, tại sao lại làm động tác của nhện tinh?”

Thạch Lạn nhìn tay phải của cô ta, khẽ nhíu mày

“ Câm miệng, không phải chuyện của ngài!”

Hoa Ảnh bị nhìn thấu hành động đã đem tay vắt chéo ra sau lưng. “ Các ngài là cố ý dụ em xuất hiện! Rốt cuộc thì các ngài muốn làm gì?!”

Hoa Ảnh sắc mặt cực kỳ khó coi, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên trở thành con mồi bị đùa giỡn, bị vứt bỏ.

“Ta đã gặp qua ngươi.” Gương mặt của Thạch Lạn tràn đầy ghét bỏ rời khỏi giường, đi tới bên cửa sổ nhìn cô ta.

“Ngài đã gặp qua em?”

Cặp mày thanh tú của Hoa Ảnh nhăn lại, sắc mặt không thay đổi lặng lẽ hướng về phía cánh cửa mà di chuyển.

Mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần có thể khiến cô ta không thể nhìn thấu bản lĩnh cũng đã đủ để cô ta đề phòng.

“ Năm năm trước, khi ngươi cùng với một tên gọi là Trần Minh đi qua Vu Sơn, ta đã nhìn thấy ngươi.”

Hoa Ảnh vốn dĩ định tìm cơ hội chạy đi nghe thế lập tức dừng bước. Sắc mặt của cô ta trở nên cực kỳ cứng ngắc. “ Ngài đến tột cùng là ai?”

Thạch Lạn xoay người, hai mắt bình tĩnh nhìn cô ta. “ Ta rất hiếu kì, cũng bởi vì ngươi bị con người phản bội, cho nên ngươi mới trừng phạt tất cả những kẻ phụ tình khác sao?”

“ A~” Hoa Ảnh không chạy nữa, cô ta từng bước đi đến trước mặt Thạch Lạn, trên mặt là vẻ mỉa mai. “ Ngài đến trái tim còn không có lấy thì ngài lấy tư cách gì mà hỏi ta những điều này?”

“ Tim?”

Thạch Lạn chuyển ánh mắt nhìn trái tim của Hoa Ảnh, ngay lúc Hoa Ảnh chưa kịp phản ứng liền lấy tay đột ngột đâm vào!

“ A!!”

Hoa Ảnh đau đến ngửa đầu hét to.

Tay Thạch Lạn nắm lấy trái tim của cô ta, khi thì nắm chặt khi thì buông lỏng, cho dù là lực tay gì thì Hoa Ảnh không không thể chịu đựng được.

“ Tim của ngươi.” Thạch Lạn nghiêng đầu “Thiếu mất một góc.”

Nước mắt từ khóe mắt của Hoa Anh rơi xuống, Thạch Lạn rút tay ra, cô ta ngã xuống giường, cả người đều đau đớn co rút, nghẹn ngào nói:

“ Ngài, rốt cuộc là ai …”

Tầm mắt Thạch Lạn rơi vào đau đớn trên mặt cô ta. “ Ta là Thạch Lạn.”

“ Thạch Lạn?”

Hoa Ảnh trừng to mắt. “ Ngài là Thạch Lạn?!”

Thật ra thì Hoa Ảnh cũng không biết Thạch Lạn rốt cuộc là ai, cô ta chỉ biết rằng khi mà bản thân vừa tu thành người, lão hoa yêu đã từng khuyên bảo bọn họ rằng tuyệt đối không được đi trêu chọc một người thanh niên tên Thạch Lạn. Hắn không phải người cũng không phải quỷ, không phải yêu quái cũng chẳng phải thần tiên, càng không phải ma. Hắn không thuộc về âm dương của đất trời này.

“ Ngươi biết ta à?”

Thạch Lạn cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều. Có rất nhiều yêu quái khi nghe thấy tên của hắn đều là vẻ mặt này.

“ Em đã nghe qua tên của ngài.” Hoa Ảnh tốn rất nhiều sức để ngồi dậy, lúc này ngoài của sổ là bình minh, ánh nắng đỏ rực phản chiếu lên gương mặt của nàng.

Tộc Hoa yêu thật ra là một bộ tộc hèn nhát. Bọn họ không dám làm càn, lúc gặp phải kẻ mạnh cũng rất biết điều, tự hiểu lấy mình, gặp kẻ yếu cũng không dám bắt nạn.

“Trần Minh là người khác giới đầu tiên mà em tiếp xúc sau khi tu luyện thành người, cũng là con người đầu tiên.”

“Nhà anh ấy có một tiệm hoa, hoa cỏ trong tiệm đều được anh ấy chăm sóc rất tốt. Có rất nhiều hoa yêu đều nhận xét anh ấy là con người có tình cảm với hoa cỏ sâu đậm nhất.” Hoa Ảnh nói, nước mắt trong đôi mắt dần dần tràn ra. “ Bởi vì việc làm ăn của cửa tiệm rất tốt, cho nên khi anh ấy tuyển người, em liền đi ứng tuyển.”

Hoa Ảnh tiếp xúc lâu ngày với Trần Minh, dần dần nảy sinh tình cảm với đối phương. Hoa Ảnh hoạt bát lanh lợi, Trần Minh dịu dàng săn sóc, rất nhanh hai người liền đâm rách tầng giấy mỏng*, ở cùng với nhau.

*ý chỉ việc cả hai thổ lộ tình cảm với nhau.

“Năm năm, hai người chúng em ở bên nhau ròng rả năm năm. Đối với yêu quái như em mà nói, năm năm giống như một cái chớp mắt, ngay cả thời gian năm mươi năm cũng chỉ giống như một giấc ngủ mà thôi. Nhưng sau khi ở cùng một chỗ với anh ấy, em mới biết được rằng thì ra tình yêu có thể khiến thời gian ngừng trôi, vì năm năm bên nhau đó, em cảm thấy thời gian giống như đã qua năm ngàn năm, phong phú như vậy, hoàn mỹ như vậy.”

Hoa Ảnh đưa tay đặt lên cổ, nơi đó có một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn. “Em ở thế giới loài người càng lâu, em càng hiểu biết rất nhiều chuyện. Em đã biết rằng muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau, quang minh chính đại ở bên nhau thì phải kết hôn, sau đó sinh ra kết tinh tình yêu của cả hai, ngồi nhìn con cháu đầy nhà, nắm tay nhau cùng sống tới già.”

Dây chuyền liền bị cô ta ‘ba’ một tiếng giật xuống. Hoa Ảnh nhìn chiếc nhẫn trong tay. “Đây là nhẫn của phái nam, mà chiếc nhẫn thuộc về phái nữ của em đã bị em vứt rồi.”

Thạch Lạn nhìn Hoa Ảnh đang rơi lệ. “Ngươi nên biết rằng, người và yêu vốn khác nhau, cho dù ngươi có che giấu kỹ đến mức nào đi nữa, có một số thứ vốn dĩ là giấu không được.”

“Đúng vậy nha.” Hoa Ảnh mìm đôi môi đỏ, giương mắt nhìn ra cửa sổ. “Người sẽ từ từ già đi the năm tháng, nhưng yêu quái thì khác, cho dù chết đi vẫn sẽ là bộ dạng lúc ban đầu. Năm năm qua em không thay đổi chút nào, anh ấy thông minh như vậy, làm sao có thể không phát hiện cơ chứ.

Cho nên Trần Minh sẽ không kết hôn cùng cô ta. Ngay lúc cô ta chuẩn bị bắt chước con người hướng anh ấy mà cầu hôn, cô ta đã nhìn thấy Trần Minh nắm tay một cô gái khác, trên mặt tràn đầy dịu dàng.

Hoa Ảnh không có tiến lên chất vấn đối phương, vì cô ta lúc ấy đã choáng váng đến ngu người. Cô ta không thể tin được người đàn ông đêm qua còn ôm cô ta chìm vào giấc ngủ, hôm nay liền có thể đem tất cả sự dịu dàng cho một cô gái khác.

Vẻ mặt cô ta hốt hoảng trở lại ngôi nhà trống rỗng, vốn dĩ là chờ Trần Minh trở về nhà sẽ nổi giận với anh ấy, có thể tức giận được

“ Sau khi anh ấy về nhà thì đã nói lời chia tay.”

Ngoại trừ nói hai chữ ‘chia tay’ kia ra, liền thu dọn hành lý rời đi ngay lập tức, còn nói ngôi nhà này anh ấy để lại cho cô ta, xem như là bù đắp cho Hoa Ảnh.

“Em thèm muốn gì ngôi nhà đó sao?”

Hai tay Hoa Ảnh đặt trên đầu gối nắm thật chặt chiếc nhẫn. “Em chính là muốn anh ấy nha.”

“ Em vẫn luôn không thể hiểu được, em đã không thay đồi, vẫn luôn không già đi, vậy tại sao anh ấy lại muốn tìm một cô gái trẻ tuổi khác? Nếu nhưng anh ấy thích trẻ tuổi thì không phải em mới là lựa chọn tốt nhất của anh ấy hay sao.”

Âm thành của Hoa Ảnh mang theo tiếng khóc nức nở. “Em sẽ vẫn luôn trẻ như thề này, cho dù anh ấy có trở thành một cụ ông đi chăng nữa, em vẫn sẽ luôn thích anh ấy, nhưng tại sao anh ấy lại tìm người khác cơ chứ?”

Ánh mắt Thạch Lạn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn chậm rãi mở miệng: “Anh ta là sợ ngươi không già.”

Hoa Ảnh cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. “ Mặc kệ ngài là cái gì, nhưng mà ngài cũng là giống đực nhỉ?”

Thạch Lạn nghe xong hai chữ ‘giống đực’ thì có chút không vui. Hắn nhướng mày “ Ta không thích hai chữ này.”

Hoa Ảnh sững sờ, kỳ quái nhìn hắn “ Nhưng ngài cũng không phải người…”

Cho nên không thể gọi là đàn ông nhỉ?

Thạch Lạn lạnh lùng nhìn cô ta.

Hoa Ảnh nghẹn họng, quay đầu tiếp tục nói: “ Cho dù nói thế nào, thì Trần Minh cũng trong lúc hai người còn bên nhau mà đi ăn vụng. Chị Mẫu Đơn đã từng nói qua, bất kể là đàn ông hay là phụ nữ, đa số đều sẽ yêu thích hoa dại cỏ dại, đó là bởi vì các con chó, con mèo khi đi ngang qua, đều sẽ không nhịn được mà tưới nước cho bọn chúng*, khi ngũ vị** đầy đủ thì sẽ hấp dẫn lấy bọn họ không thể tự kiềm chế bản thân.”

*ý là tè lên hoa dại

**chua, cay, mặn, ngọt, đắng

“ Cho nên ngươi quyến rũ bọn họ, sau đó thì trừng phạt bọn họ, đem bọn họ biến thành thổ nhưỡng* nuôi đám hoa dại, bất kể mưa gió như thế nào thì đều sẽ sống trong cảnh đau khổ và hối hận?”

*là loại đất mềm, xốp dùng trong trồng trọt chăn nuôi

“ Em không có quyến rũ bọn họ” Hoa Ảnh hơi híp mắt lại “ Đó là do bản tính của bọn họ làm hại, là do bọn họ tự tìm lấy!”

“ Huống hồ.” Hoa Ảnh nhìn thoáng qua Thạch Lạn, không phục lắm, nói: “ Đối với hoa yêu bọn em mà nói, cho dù là mưa gió bão bùng đi chăng nữa thì cũng là nước cam lộ do trời cao ban phát, rất là dễ chịu, tuyệt đối không đau đớn.”

Về việc này thì Thạch Lán đồng ý. Hắn nhẹ gật đầu, nói xin lỗi.

Hoa Ảnh giật mình, cô ta cẩn thận mà hỏi thăm: “ Vậy, lần này ngài trêu đùa em là vì cái gì?”

“ Ngươi vi phạm quy định”

Mặt Hoa Ảnh tái đi, nhân gian là thế giới dưới ánh mặt trời, con người cho dù có chiến tranh thì cũng sẽ không kéo dài xuyên suốt giống như đại chiến yêu ma. Dù sao, yêu và ma cùng thần đánh nhau một trận cũng phải kéo dài mấy trăm năm, có khi là cả ngàn năm. Còn thế giới này là một thế giới hòa bình được công nhận.

Có rất nhiều phi nhân loại* khi về già sẽ lựa chọn ở lại nhân gian.

*không phải con người.

Cho nên, vì bảo vệ thế giới này, bất kể bạn là chủng tộc gì cũng đều phải kí một hiệp nghị.

Một khi phát sinh vấn đề làm trái với hiệp nghị thì sẽ ngay lập tức bị đuổi khỏi nhân gian, kể cả chủng tộc của người đó cũng sẽ chịu trừng phạt nghêm khắc.

Vừa nghĩ đến khả năng Thạch Lạn tới đây dể bắt cô ta, Hoa Ảnh hoảng rồi, liên tục giải thích nói: “ Em không có giết những người đó, em, em chỉ là muốn cho bọn họ chịu một chút trừng phạt, dạy dỗ bọn họ, để cho bọn họ sẽ không thể làm tổn thương đến những người yêu thương bọn họ, để cho bọn họ biết được rằng tình cảm là một thứ rất tinh khiết, không pha tạp mà thôi!”

“ Ta biết.” Thạch Lạn cắt ngang cô ta “ Cho nên ta không có đánh ngươi.”

Hoa Ảnh: … Cảm ơn ngài.

“Không cần cảm ơn ta. Ngươi đem những người kia thả ra đi. Việc làm này cũa ngươi đã đem đến kinh hoàng rất lớn cho con người.”

Hoa Ảnh ngay lập tức cắn rách tay của mình, máu màu xanh lá chậm rãi chảy ra. Cô ta nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm niệm hoa chú, một làn hương hoa nồng đậm từ cửa sổ bay ra ngoài.

“ Mùi gì thơm thế?”

Người đi đường trên phố lớn ngõ nhỏ liên tục dừng bước lại, trong mắt tràn đầy sự thắc mắc.

“ Đúng vậy nha. Tôi chưa bao giờ ngửi qua mùi thơm nào như thế này.”

“ Hình như là hương hoa?”

“ Hương hoa? Hoa dành dành và hoa quế cũng không có thơm như thế này nha!”

Gió lớn đem hoa chú thổi đến một nơi hoang dã trong núi, ở nơi đó có một mảng lớn hoa dại đang lung lay theo gió. Khi gió thổi qua, những đóa hoa kia biến thành hình người, có nam có nữ. Sau khi bọn họ tỉnh táo lại thì vì mừng vừa sợ, còn chưa cảm thấy may mắn xong, một âm thanh quen thuộc vang lên.

Nam nữ kho mà phân biệt.

“ Nhớ kỹ khoảng thời gian các ngươi ở đây, một khi bản tính của các người lại tái phát, ta sẽ khiến cho các ngươi trở về đây một lần nữa.”

Đám người kinh hãi, ngay lập tức quỳ xuống đất khóc la cầu xin tha thứ.

“ Em đã thả họ. Không những thế mà em còn cảnh cáo họ.” Hoa Ảnh thả tay xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn Thạch Lạn.

Thạch Lạn gật đầu. “ Làm tốt lắm. Ngươi có muốn đi gặp tên kia hay không?”

Hoa Ảnh tất nhiên là biết người mà Thạch Lạn nói tới là ai. Từ sau vụ việc kia, cô ta đã rời khỏi thành phố mà Trần Minh sống, một lần cũng không trở về nhìn qua.

“ Em muốn gặp anh ấy.” Hoa Ảnh cười tươi “Sau khi em hỏi rõ anh ấy, em sẽ rời. Em đã rất lâu rồi không có về Hoa Yêu Cốc, em nhớ nhà rồi.”

Thạch Lạn nghiêng đầu nhìn cô ta “ Sau khi nhìn thấy anh ta xong thì hãy đến nhà của Trương Quế Chi tìm ta.”

Hoa Ảnh vừa nghe thấy tên của Trương Quế Chi thì lập tức sợ đến biến thành cỏ đuôi chó*, dù sao chủ hồn của Lý Cường Văn là do cô ta rút ra, cho dù không chết nhưng sau khi linh hồn trở về thể xác, thì sẽ trở thành một kẻ ngốc.

*là một loại cỏ có hình vòng cung, ở đây ám chỉ Hoa Ảnh sợ cong vẹo cả người.

Tiệm hoa ở góc đường Trường Hà còn đang mở.

Hoa Ảnh đừng ở con dường đối diện, nhìn về phía tiệm hoa.

Trần Minh đang chăm sóc hoa cỏ, một cô gái bụng bự tay cầm theo hộp cơm đi đến bên cạnh anh ấy. “ Anh nha, bất kể là lúc nào anh cũng dành nhiều thời gian chăm sóc hoa cỏ nhiều hơn thời gian chăm sóc em và con.”

Hoa Ảnh biết cô gái kia, đó chính là cô gái lúc trước đã ở cùng một chỗ với Trần Minh.

Hoa Ảnh không có hận cô gái đó, trong lòng cô ta đã nhận định là Trần Minh lừa gạt cả người người bọn cô, cho dù cô không phải người.

Trần Minh nghe thấy lời nói của cô gái cũng không ngẩng đầu, chỉ nhíu mày nói: “ Không phải bảo em đừng đi ra đây sao?”

Cô gái mím môi, đem hộp cơm để qua một bên. “ Em… Em chỉ là không yên tâm chồng của em.”

“ Không yên tâm?”

Động tác của Trần Minh dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu đứng dậy. “ Em cảm thấy tôi sẽ đối xử với em như cách tôi đã làm đối với cô ấy, có đúng không?”

Trên mặt cô gái hiện lên vẻ xấu hổ. “ Ý em không phải như vậy.”

Trần Minh cười cười: “ Không sao, tôi vốn là loại người như vậy, không phải sao?”

Cô gái nhìn thấy nụ cười trên mặt anh ấy mà trong lòng chua xót. “ Anh vẫn nhớ lấy cô ta có phải không? Cho dù cô ta đã chết thì anh vẫn nhớ đến cô ta! Lúc trước anh không hề nghĩ rằng bản thân sẽ yêu cô ta đến như thế này, chỉ bởi vì nghi ngờ bất chợt nên mới cùng em quen nhau! Hiện tại anh hối hận rồi đúng không? Không, anh hẳn là đã hối hận ngay cái lúc anh ngeh thấy tin cô ta chết đi có đúng không?!”

“ Anh hối hận vì đã ở cùng em, anh hối hận vì đã phản bội cô ta, anh hối hận rằng bản thân anh đã đối xử với cô ta như thế!”

Giọng nói khàn khàn tuyệt vọng của cô gái không làm cho sắc mặt của Trần Minh thay đổi, giống như anh ấy đã quá quen thuộc với lời chất vấn của cô gái.

Hoa Ảnh đã không thể trông thấy được một chút tình yêu nào giữa hai người họ, mà lại là một loại tra tấn lẫn nhau.

Trong thoáng chốc, Hoa Ảnh nhớ lại, ngày đó Trần Minh sau khi nói chia tay đã dọn ra ngoài, cô ta ngồi trong phòng ngơ ngác một đêm rồi hôm sau cũng rời đi.

Thời điểm ở trên xe khách cũng không biết vì sao mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chờ đến khi cô ta kịp phản ứng lại thì xe đã rơi xuống vách núi rồi.

Cô ta còn giúp những vong hồn ở đó siêu độ, giúp bọn họ đi đầu thai chuyển thế.

Thì ra, bọn họ cho rằng mình đã chết vào lúc đó rồi.

Hoa Ảnh nhắm mắt, nhìn chiếc nhẫn trong tay, cuối cùng nước mắt lưng tròng buông tay…

Lý Lão Ngũ xoa xoa ngực, bình ổn lại trái tim vừa bị dọa sợ.

Vu Hữu Dân cũng bị dọa sợ, nhưng mà hắn ta đi theo Thạch Lạn lâu như thế này, cũng có chút tiền đồ. Hắn ta nhìn Lý Cường văn vừa từ hoa biến lại thành người, duỗi một ngón tay ra quơ quơ trước mặt anh ta. “ Đây là số mấy?”

Lý Cường Văn ngu ngơ nhìn tay của hắn tay, sau đó thì hé miệng cười. “ A”

Vu Hữu Dân vôi vàng rụt tay về. “ Lúc làm quỷ thì là ngốc quỷ, hiện tại biến trờ về làm người, vì sao vẫn là một tên ngu?”

Lý Tiểu Ngũ* che mặt. “ Trước tiên đưa anh ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”

*trong raw là Lý Cường Văn

Tiểu Tống nhanh chóng tiến lên đỡ người đi.

Trên TV phát ra tin tức, không một ai biết vì sao những người mất tích lâu như vậy lại đột ngột trở về và trở về bằng cách nào, không một phóng viên nào dám hỏi. Bọn họ giống như đã thông đồng với nhau từ trước, một câu cũng sẽ không hỏi.

Trương Quế Chi nhìn người đàn ông đang ngẩn người trên ghế sopha, cẩn thận vươn tay ra chạm vào, rất ấm.

Chị ta che miệng lại, “ Anh ấy còn sống …”

Chị ta vừa khóc vừa cười, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

“ Nhưng mà đã thành đứa ngốc rồi.” Vu Hữu Dân nhắc nhở.

Trương Quế Chi lắc đầu. “ Tôi không để ý.”

Thạch Lạn kỳ quái nhìn chị ta. “ Cô là người biến anh ta thành như thế này, đương nhiên là sẽ không để ý.”

Vu Hữu Dân: …… ngài của tôi ơi, ngài nói sự thật ra làm cài chi!

Trương Quế Chi: ………

Gió khẽ thổi, Hoa Ảnh xuất hiện ở ban công, chậm rãi đi về phía Thạch Lạn.

Trương Quế Chi quay đầu lại, trông thấy bóng người của Hoa Ảnh thì vội vàng nói: “ Tôi không làm giao dịch nữa, đừng giết anh ấy!”

Hoa Ảnh nhìn về phía Thạch Lạn, thấy đối phương không có phản ứng gì thì mới trả lời: “ Tôi không đến đây để giết người, nhưng mà đầu óc của anh ta xảy ra vấn đề cũng không thể trách tôi. Đứa nhỏ xảy ra chuyện là do chính tay anh ta đẩy, đây cũng chính là nghiệp do anh ta gây nên. Ngài Thạch, ngài nói xem có đúng không?”

Thạch Lạn sắc mặt bình tĩnh. “ Nói cho cô ta biết.”

Trương Quế Chi trong lòng có chút bất an.

Hoa Ảnh nghe vậy thì nhìn về chị ta. “ Đứa nhỏ trong bụng của chị mặc dù đã hấp thu chủ hồn của Lý Cường Văn để nuôi dưỡng linh hồn, nhưng nó vốn dĩ đã là một thai chết, cho nên, cho nên dù chị có sinh nó ra, nó cũng sẽ giống như Lý Cường Văn, trở thành một… tên đần.”

Trương Quế Chi xụi lơ, co quắt lại trên mặt đất, trên mặt là tràn đầy vẻ không thể tin. “ Tại sao, tại sao lại…”

“ Lúc trước khi chị tới tìm tôi, tôi đã nói cho chị biết rồi.” Hoa Ảnh khe khẽ thở dài. “ Chuyện nghịch thiên cải mệnh* như thế này, sẽ không bao giờ có thể trở thành như mong muốn.”

*làm trái ý trời.

Hoa Ảnh cũng không phải cô gái ở cùng với Lý Cường Văn lúc đó, cô ta chỉ là lúc đi ngang qua, nhìn thấy Trương Quế Chi bị đưa lên xe cứu thương, mà đối phương lúc ấy cũng không biết vì sao mà nhìn thấy cô ta!

Lúc ấy cô ta không có biền thành hình người, nhưng mà đã bị nhìn thấy, cô ta liền coi đó là duyên phận, cảm thấy hai bên hữu duyên, cho nên đi theo lên xe. Trương Quế Chi nhìn thấy Hoa Ảnh có thể bay có thể nhảy, mặc kệ đó là người hay là quỷ, chỉ cần có thể cứu lấy đứa nhỏ của chị ta, giúp chị ta trả thù Lý Cường Văn, đối phương muốn gì chị ta đều nguyện ý cho…

“ Lúc trước tôi đã nhắc nhờ chị rất nhiều lần.” Hoa Ảnh thấy chị ta bị đả kích, muốn tiến lên đỡ chị ta, lại bị đối phương đẩy ra.

Thạch Lạn đứng dậy, mang theo Vu Hữu Dân rời đi.

Hoa Ảnh khẽ thở dài, cũng biết mắt trước mặt Trương Quế Chi.

Trương Quế Chi vội vàng đưa tay ra bắt lấy, nhưng cái gì cũng không bắt được. Chị ta ôm cái bụng to, lớn tiếng khóc lớn.

Không có ai là vô tội, thế nhưng cũng chả có ai là có tội.

………………………………..

Gần cuối mùa hè, khi hoàng hôn buông xuống.

Thạch Lạn đứng ở trong sân nhìn lên bầu trời.

Vu Hữu Dân thì dặn dò công nhân cẩn thận một chút, khiêng cái giường tầng của Thạch Lạn đi ra, sau đó lại khiêng vào cái giường so với cái giường tầng kia còn đắt hơn mà Thạch Lạn thích.

Vốn dĩ Thạch Lạn muốn đem tất cả tiền trong nhà đi mua giường, nhưng sau khi đến cửa hàng, hắn nghe thấy nhân viên nói nhỏ với nhau, thì ra cũng không phải cái giường đắt nhất thì sẽ ngủ ngon nhất, có đôi khi một cái giưởng rẻ hơn một chút cũng rất tốt.

Hắn cũng không biết có thật như thế hay không, nhưng mà từng bước từng bước ngủ qua nhiều cái giường thì chắc là sẽ không sai.

Chờ đến khi đã ngủ chán cái giường này thì hắn ngay lập tức mua một cái giường mới.

Thạch Lạn nhìn bầu trời màu đỏ, khóe miệng nhếch lên.

…….

Tiếng đập cửa khiến Thạch Lạn cực kỳ không vui mởi mắt.

Vu Hữu Dân cẩn thận từng li từng tí gõ cửa, ngay cả khi cửa mở ra, hắn ta cũng không dám mở mắt, nhắm mắt lại đem cái hộp duỗi về phía trước, lớn tiếng nói:

- “ Thưa ngài! Đến lúc nên kiếm tiền rồi!”

Thạch Lạn im lặng nhìn cái hộp chứa bùn kia, cuối cùng quay lưng lại.

- “ Lấy đi.”

- “ Vâng, vâng.” Thấy hắn không có trở lại giường, Vu Hữu Dân hít sâu một hơi, ôm hộp chạy ra ngoài sân.

Chờ đến khi hắn ta trở lại phòng khách, quả nhiên là nhìn thấy Thạch Lạn ngồi ở trên ghế sopha, hai mắt nhìn chằm chằm hắn ta.

“ Khụ khụ, thưa ngài, thời gian biến thành bùn hình như ngắn hơn…”

“ Ngậm miệng.”

“ Này.”

“ Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“ Hơn nữa tháng rồi, hiện tại đang là giữa tháng 9.”

Nhìn thấy Thạch Lạn không cao hứng, Vu Hữu Dân không nói gì thêm nữa, mà lại lấy ra điện thoại thông minh Tiểu Tống tặng cho hắn ra, mở Wechat, bấm mở ghi âm giọng nói của một cô gái.

Sau khi nghe xong, trên mặt Thạch Lạn đầy vẻ khó hiểu.

- “ Ai vậy?”

- “ Lý Song Phi.” Vu Hữu Dân nói từng chữ. “ Là con gái út của cảnh sát Lý.”

Thạch Lạn nhẹ gật đầu, nhớ ra rồi.

“ Nhận đi.”

“ Được rồi.”

Vu Hữu Dân vội vàng gọi cho Lý Song Phi hẹn gặp mặt.

……

Xế chiều hôm đó, ba người tại một quán trà hẹn gặp nhau.

Quán trà ở đối diện một khách sạn, mùi vị không tệ, Thạch Lạn cũng sẽ uong1 một ít. Cũng vì điều này mà Vu Hữu Dân mới quyết định nơi này sẽ là nơi về sau Thạch Lạn sẽ gặp mặt khách hàng.

Mà sở dĩ Thạch Lạn sẽ uống trà của quán này, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ông chủ tiệm trà này là Trà Yêu, đã từng gặp mặt Thạch Lạn một lần, vì vậy chỉ cần Thạch Lạn đến đây, đối phương sẽ dùng lá trà có linh khí pha cho hắn bình trà.

“ Thật sự làm phiền các ngài.” Lý Song Phi sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng mà tình thần vẫn ổn cười nói.

“ Có gì phiền phức đâu, bọn tôi nhận tiền làm việc mà.” Vu Hưu Dân cười tủm tỉm nói.

Lý Song Phi nghe vậy cười một tiếng, dung mạo của cô vốn dĩ có chút quyến rũ, nụ cười này của cô trực tiếp làm cho Vu Hữu Dân nhìn ngây người, về phần Thạch Lạn, vẫn bình tĩnh như cũ.

- “ Chuyện là thế này, gần đây cháu trai lớn nhà tôi có chút sai sai, nhưng mà chị của tôi vẫn chưa vượt qua được sự việc của cháu gái nhỏ, tôi cũng không muốn để chị ấy lo lắng thêm nữa. Cho nên tôi nghe lời cha, mời ngài Thạch tới hỗ trợ.”

Cháu trai lớn của Lý Song Phi gọi là Đổng Xương.

Năm nay Đổng Xương vừa lên lớp 12, là học sinh xuất sắc nhất cả khổi. Cậu học giỏi, năng lực giao thiệp cũng rất mạnh, cho nên được bầu làm lớp trưởng trong lớp, giáo viên tin tưởng cậu, các bạn học cũng rất thích qua lại với cậu.

- “ Bởi vì lo lắng cho chị của tôi, anh rể đã mang chị ấy đi ra ngoài du lịch thư giãn, cho nên tôi liền chăm sóc Đổng Xương, để cho cậu ấy tới nhà của tôi ở. Nhưng từ khi khai giảng tới này, đứa nhỏ này liền trở nên rất là kỳ quái…”

Đổng Xương là một chàng trai rất sáng sủa, cũng rất hoạt bát. Hoạt động ngoại khóa mà cậu thích nhất là chơi bóng rổ, không thì cũng sẽ đi thư viện đọc sách.

Nhưng những gì Lý Song Phi nhìn thấy, là cậu đã ở trong phòng cả ngày, cũng không ăn uống gì. Nếu làm vậy là để cho cô lo lằng thì cũng sẽ không có gì để nói, nhưng đằng này cậu còn cố ý làm một số chuyện không đúng, sau đó còn đứng trước mặt cô, mang theo bộ dạng mau tới đánh tôi đi.

- “ Lúc đầu, tôi cũng chỉ nghĩ là do lớp 12 áp lực quá lớn, khiến cho đứa nhỏ này chịu phải kích thích. Nhưng khi tôi chuẩn bị đem nó đi đến chỗ bác sĩ tâm lý, Đổng Xương sẽ trở lại bộ dạng như trước, hơn nữa còn giải thích với tôi là do nó diễn kịch quá nhập tâm, cho nên thỉnh thoảng sẽ đóng vài một người khác.”

Lý Song Phi nói xong liền trợn mắt.

- “ Nó coi tôi là đồ ngu hay sao? Dù sao tôi cũng cảm thấy rất lạ, cho nên tôi cố ý đi đến đạo quán xin một lá bùa về, sau đó dặt dưới gối nằm của nó, kết quả…”

Kết quả ngày đó Đổng Xường trở về nhà, sau khi vừa nằm xuống liền hét thảm một tiếng, từ trên giường bay lên!

- “Mặt của nó vừa trắng lại vừa đen!” - Lý Song Phi hít sâu một hơi

- “ Lúc đó tôi cũng hơi sợ, nhưng mà tôi là ai nha. Mặc dù không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng ta rất có hứng thú đối với diễn xuất, cho nên tôi gải bộ không biết gì, tiến lên hỏi nó làm sao. Nó nói bản thân nó cũng không biết bị sao, chỉ cảm thấy não đột nhiên đau dữ dội. Sau đó nó ngay lập tức trốn vào phòng vệ sinh, miệng lẩm bẩm như là đang nói chuyện cùng thứ gì đó.”

Lý Song Phi vừa nói vừa lấy ra một bọc nhỏ.

- “ Đây là lá bùa mà tôi đã xin. Sau khi nó đi vào phòng vệ sinh, tôi đã lấy lá bùa ra khỏi gối nằm, lúc đó lá bùa đã biến thành như thế này.”

Thạch Lạn nhìn lá bùa đã cháy thành tro đen.

- “ Đây là bùa trừ tà, cái đạo quán mà cô đã tới kia cũng không tệ.”

Không phải là đồ lừa đảo a.

Lý Song Phi có chút cao hứng.

- “ Nơi đó, đạo quán đó cũng là do tôi trùng hợp biết tới, cực kỳ linh nghiệm!”

“ Khụ khụ, cô Lý.” Vũ Hữu Dân nhắc nhở. “ Vẫn là tiếp tục nói về chuyện của cháu trai cô đi.”

Lý Song Phi đỏ mặt, vội vàng gật đầu.

- “ Do tôi nhiều chuyện. sau vụ việc đó, hành vi quái dị của Đổng Xương tạm ngừng vài ngày, nhưng hôm qua tôi đã nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp của nó!.”

Đổng Xương vậy mà lén lút ăn cái gì đó trong lớp!!

“ Đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra.” Lý Song Phi khẳng định nói. “ Huống hồ thứ nó ăn chình là kẹo dẻo! Phải biết rằng từ nhỏ đến đến lớn Đổng Xương không thích nhất chính là đồ ngọt, cho nên nó nhất định là bị thứ gì có khống chế!”

Thạch Lạn lấy ra một lá bùa vàng, sau đó vẽ lên đó những ký hiệu mà Lý Song Phi cùng Vu Hữu Dân nhìn không hiểu. Sau khi xong thì đưa lá bùa cho cô. “ Cô cầm lá bùa này về, đốt thành tro rồi hòa vào trong nước, uống vào thì sẽ có thể thấy được trên người cháu trái của cô đến tột cùng là thứ gì.”

Lý Song Phi vội vàng nhận lấy. “ Chờ tôi nhìn ra được sẽ nhắn tin Wechat cho ngài Vu, đến lúc đó cầu xin ngài Thạch đi qua một chuyến. Yên tâm, phù lao sẽ không ít!”

Thạch Lạn hài lòng gật đầu.

Trên dường về nhà, Vu Hữu Dân tò mò hỏi: “Ngài ơi, vì cái gì mà chúng ta không đi theo cô Lý về nhà nhìn cháu trai của cô ấy?”

“ Chồng cô ấy vừa mất được một năm, mấy ngày nay cô ấy đau buồn chịu tang chồng, chung ta đi qua sẽ khiến hàng xóm dị nghị không hay.”

Vu Hữu Dân trừng to mắt. “ Cô, cô Lý chịu tang chồng??”

Thạch Lạn gật đầu.

Vu Hữu Dân ôm ngực rên rỉ. “ Mệnh của cảnh sát Lý làm sao thế này, con gái lớn mất con nhỏ, con gái út thì để tang chồng.”

Sau khi vào thang máy Đổng Xương liền bất đắc dĩ mà nói thầm: “Cậu nha, đừng có làm mấy chuyện ăn vụng nữa.”

Cũng không biết là nghe thấy được cái gì, ánh mắt của cậu biến đổi, sau đó cẩn thận nói: “ Nếu là muốn nếm thử thì cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện. Dì nhỏ của tớ rất thông minh, chủ nhiệm già đã gọi điện thoại cho dì ấy, không biết bao giờ thì dì ấy sẽ nảy sinh nghi ngờ, đến lúc đó…”

Cậu không nói thêm gì nữa, đã đến tầng rồi.

Điều kỳ quái chính là cửa nhà lại không khóa, Đổng Xương ló đầu vào. “ Dì nhỏ?”

“ Trở về rồi à? Dì đang làm món thịt kho tàu mà cháu thích nhất, đợi mười mấy phút là xong rồi!”

Trong phòng bếp truyền đến âm thành của Lý Song Phi.

Đổng Xương nhẹ nhàng thở ra, vừa mới vào nhà thay dép, động tác đột ngột dừng lại, mỉm cười nhỏ giọng nói: “ Được rồi, cậu ăn đi.”

Lý Song Phi dọn đồ ăn ra bàn. “ Ai da, quên lấy nước uống rồi.”

Nói rồi cô quay trở lại phòng bếp, thời điểm cầm ly nước chanh cô cũng đồng thời đem nước bùa khó nuốt kia uống vào.

Vì không để lộ ra sơ hở, lúc đi ra phòng bếp, Lý Song Phi một mực đem tầm mắt nhìn xuống, không có nhìn Đồng Xương. Sau khi cúi gằm mặt đem nước chanh mang tới, Lý Song Phi hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Đổng Xương.

Đổng Xương đang từng ngụm từng ngụm lớn ăn thịt kho tàu, trên mặt đều là vẻ hạnh phúc, nhưng trong mắt Lý Song Phi thì chỉ nhìn thấy một bộ xương khoác lên da thịt của Đổng Xương đang ngấu nghiến ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK