Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Củng Tinh Tư rùng mình một cái, tiếp theo liền mở hai mắt ra, đầu tiên là cô ta nhìn vào cửa sổ, đóng lại, hơn nữa bây giờ là hai tháng cuối năm, lại mới mua điều hòa, độ ấm trong nhà dù như thế nào cũng không thể nói là ít.

Còn đang nghi hoặc, bên tai lại thổi tới một trận gió lạnh!

Điều này làm toàn bộ da của Củng Tinh Tư đều tê dại, cô ta thét chói tai nhảy xuống giường, chạy đến phòng của Đoàn Đoàn tìm thấy Sử Lục Huy đã rửa mặt xong đang đứng phát ngốc, bắt lấy cánh tay anh ta kêu lên: “Có quỷ! Có quỷ!”

Sử Lục Huy sửng sốt: “Trong nhà không có quỷ, chỉ có Đoàn Đoàn thôi.”

“Anh câm miệng! Anh nói bậy gì đó!”

“Thật đó.” Sử Lục Huy chỉ chỉ vào chỗ cửa phòng: “Đoàn Đoàn đang đứng ở chỗ đó cười kìa.”

Củng Tinh Tư vừa nghe là đã thét chói tai không thôi, chạy tới phòng khách tùy tiện cầm một cái áo khoác dài ở trên sô pha bọc lên người, cầm theo túi đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Em đến nhà mẹ ở vài ngày.”

Tiếng đóng sập cửa làm toàn thân Sử Lục Huy lạnh cả người, mà Đoàn Đoàn ngồi ở trên vai anh ta còn đang phát ra từng đợt tiếng cười trong trẻo.

Thật lâu sau sau, Sử Lục Huy ngồi ở trên sô pha, hai mắt nhu hòa mà nhìn Đoàn Đoàn: “Ba còn tưởng rằng con đi đến chỗ đại sư chứ.”

Đoàn Đoàn chỉ cười, sau đó thổi hơi vào lỗ tai Sử Lục Huy.

Lạnh lạnh, thực sự rất âm lãnh.

Sử Lục Huy như là đã hiểu ra cái gì: “Thì ra là con hù dọa cô ấy......”

Nhìn kỹ mà nói, không khó phát hiện thân thể Sử Lục Huy đang căng chặt, anh ta tức giận rồi.

Mẹ Củng nửa đêm bị con gái gõ vang cửa đầy lo lắng: “Tìm được hung thủ giết hại Đoàn Đoàn rồi sao?”

Bà cũng đã đến Cục Cảnh Sát nhưng mà cũng không được ở lại bao lâu đã bị con rể khuyên trở về nghỉ ngơi.

Vừa nghe thấy lời này, Củng Tinh Tư hơi hơi siết chặt cổ tay áo, “Mẹ, nào có nhanh như vậy.”

“Cũng đúng/” Nhớ tới đứa cháu ngoại ngoan ngoãn kia, mẹ Củng liền nhịn không được đau lòng, sau đó bà nhìn về phía đứa con Củng Tinh Tư ở trên sô pha.

“Con cũng đừng nhắc lại chuyện cũ với Lực Huy nữa, sau khi Đoàn Đoàn mất, hai nhà chúng ta đều trút phẫn nộ lên người nó, nửa năm này kỳ thật nó cũng rất áy náy, rất thống khổ.”

Càng đừng nói bây giờ con lại đã chết.

“Con nào có gây sự với anh ấy.” Củng Tinh Tư rất không kiên nhẫn với cái đề tài này, bây giờ trong đầu óc cô ta đều là trận gió âm lãnh kia.

“Còn không gây sự? Nửa năm này theo như những gì mẹ thấy, mặc kệ con đánh nó như thế nào, mắng chửi người nhà ra làm sao, nó cũng chưa từng đánh trả cãi lại, thậm chí sợ con tức đến sinh bệnh, còn nhân nhượng con hơn so với trước kia, Tư Tư này,” Mẹ Củng vỗ vỗ bả vai cô ta.

“Nó không dễ dàng đâu, nhưng mà các con còn trẻ, còn có thể sinh thêm một đứa, bây giờ y học phát triển như vậy, thụ tinh ống nghiệm cũng rất dễ làm.”

“Mẹ! Mẹ đi ngủ đi, về sau con thu liễm lại một chút là được.” Nói xong, Củng Tinh Tư liền trở về căn phòng trước kia đóng cửa lại.

Mẹ Củng lập tức chụp miệng mình một chút, mắng thầm: “Thật là cái hay không nói chỉ nói cái dở!”

Hôm sau, Sử Lục Huy dẫn theo Đoàn Đoàn chờ ở gần tiểu khu của mẹ Củng, lúc khoảng 11 giờ, Củng Tinh Tư xinh đẹp đi ra khỏi cửa tiểu khu.

Sử Lục Huy mím môi, đi theo qua hai con phố, đối phương dừng lại, con đường này không có người nào.

Mười phút sau, một chiếc BMW dừng ở trước mặt Củng Tinh Tư.

Sử Lục Huy nắm chặt nắm tay ở một bên người, nhìn vợ của mình thuần thục ngồi lên ghế phụ, sau đó ôm hôn người đàn ông lái xe.......

“Khụ khụ, đây là?”

Tiểu Tống cách đó không xa ngồi trên một chiếc ô tô bắt mắt, trong đầu hiện ra đầu Sử Lục Huy là một màu xanh lá cây trải dài.

Lý Lão Ngũ không nói chuyện, nhìn xe đi phía trước bắt đầu đi, nói: “Theo sau.”

Mà Sử Lục Huy thấy xe Củng Tinh Tư ngồi bắt đầu đi, cũng muốn bắt xe đuổi theo, xe của Tiểu Tống liền đi qua trước mặt anh ta, Lý Lão Ngũ thò đầu ra, sau đó làm một cái thủ thế với anh ta, bảo anh ta tạm thời đừng nóng nảy.

Sử Lục Huy nặng nề mà thở dốc, anh ta cảm thấy toàn thân của mình vô lực, đầu váng mắt hoa..........

“Tiên sinh, làm sao mà thằng bé thích quấn lấy ngài như vậy chứ?”

“Không biết.”

“Đó chính là duyên phận đó!”

Sử Lục Huy vừa mở mắt ra liền nghe thấy cuộc trò chuyện của Thạch Lạn và Vu Hữu Dân, anh ta hơi nghiêng đầu, chỉ thấy bé Đoàn Đoàn ở trong lòng ngực Thạch Lạn, khắp khuôn mặt tiểu quỷ đều vẻ tươi cười.

Trước kia Đoàn Đoàn cũng thích ngồi ở trong lòng ngực mình cười như vậy.

Nghĩ vậy, Sử Lục Huy đột nhiên ngồi dậy, dọa Vu Hữu Dân dọa nhảy dựng.

“Sử tiên sinh, ngài chậm một chút.” Vu Hữu Dân vội vàng đỡ lấy anh ta.

Sử Lục Huy lúc này mới phát hiện anh ta đang ở trong nhà Thạch Lạn: “..... Cảm ơn các anh.”

Vu Hữu Dân nhìn mắt sắc mặt của anh ta, trong lòng thở dài một tiếng, cũng may mắn hắn ta được ngài Thạch nói âm thầm đi theo đối phương, bằng không một người đàn ông lớn như vậy mà té xỉu ở ven đường, không phải không ai quan tâm, nhưng mà sẽ bị đưa đi bệnh viện lạc.

Thạch Lạn vuốt đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, nhìn anh ta: “Anh phát hiện?”

Sắc mặt Sử Lục Huy càng trắng hơn, sự tức giận làm khuôn mặt anh ta đầy dữ tợn: “Cô ta vậy mà còn có người khác ở bên ngoài! Cô ta..........”

Thạch Lạn thấy vậy bình tĩnh đánh gãy lời anh ta nói: “Sử tiên sinh, nếu chỉ là ngoại tình mà nói, cảnh sát sẽ không theo dõi cô ta.”

Ngực Sử Lục Huy hơi phập phồng, trong đầu xuất hiện ra vô số suy nghĩ mông lung, làm anh ta dường như thở không nổi.

Đôi tay gắt gao mà nắm chặt thành nắm tay, thân thể cũng hơi phát run, lại không dám nhìn thẳng vào cặp mắt trong sáng kia của Thạch Lạn, càng không dám nhìn vào Đoàn Đoàn.

Vu Hữu Dân đứng ở một bên, thấy vậy nên khụ một tiếng: “Sử tiên sinh, chúng ta nói thẳng đi, ngài đừng kiêng kị.”

Sử Lục Huy hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười: “Ngài Thạch nói không sai, nhưng tôi không dám nghĩ như vậy, đây là con của chúng tôi đó, cô ta, vì sao cô ta phải làm như vậy? Tôi không nghĩ ra.”

Ngay đúng lúc này, điện thoại anh ta vang lên.

Sử Lục Huy cầm lấy điện thoại: “Là cảnh sát Lý.”

Sau khi nhận điện thoại, Sử Lục Huy bắt đầu đeo giày muốn ra ngoài, giọng điệu anh ta cấp bách: “Cảnh sát Lý nói Củng Tinh Tư và người đàn ông kia đã bị bọn họ bắt lại, bảo tôi qua đó.”

Thạch Lạn gật đầu, rũ ánh mắt xuống lạnh nhạt nói: “Có một số việc không nên giấu giếm cũng đừng che giấu, ví như đứa con của anh và Củng tiểu thư, ví như Đoàn Đoàn.”

Khi Sử Lục Huy nghe thấy lời này vừa lúc ra khỏi cửa, lạch cạch một tiếng liền ngã trên mặt đất.

Vu Hữu Dân chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

Củng Tinh Tư và tình nhân của cô ta là dưới tình huống hai bên khích lệ tranh chấp nên bị bắt lấy.

Vì để tiện cho thẩm vấn, hai người phải tách ra.

Trong phòng thẩm vấn, tóc Củng Tinh Tư có chút loạn, trên má cũng có hơi sưng, là bị tình nhân của cô ta đánh, lúc này hai mắt cô ta đang sưng đỏ mà khóc thút thít.

Sử Lục Huy đứng ở ngoài cửa nhỏ, nơi này có cái phòng nhỏ, phòng chỉ có mỗi một chiếc cửa kính, có thể xem, nghe được hết thảy những thứ trong phòng thẩm vấn.

Lý Lão Ngũ đang đứng ở bên cạnh anh ta.

“Củng Tinh Tư, mời cô bình tĩnh lại, phối hợp với điều tra của chúng tôi.”

Nữ cảnh sát lạnh lùng nhìn cô ta mà nói.

Củng Tinh Tư xoa xoa nước mắt, giương mắt nhìn bọn họ: “Chuyện của tôi và người kia có thể không nói cho chồng tôi không?”

Đầu Tiểu Tống có chút đau, “Khi cô ra khỏi cửa, chồng cô đã thấy rồi, lại nói loại chuyện này mà cô giấu được sao?”

Củng Tinh Tư tự nhận là có thể giấu được, bởi vì cô ở bên người đàn ông kia đã nhiều năm.

Nhưng bây giờ trong loại tình huống này, cô cũng không dám nói.

“Tôi tranh chấp với anh ấy là bởi vì ở chỗ ở của anh ấy phát hiện áo khoác nhỏ của Đoàn Đoàn!”

Nói rồi, Củng Tinh Tư lại khóc lớn lên.

Hô hấp Sử Lục Huy đột nhiên gia tăng, Lý Lão Ngũ nắm lấy bờ vai của anh ta: “Bình tĩnh.”

Theo lời kể của Củng Tinh Tư, lần này cô ta gặp gỡ Lâm Tự Cao cũng không phải vì tình cảm cá nhân, mà là nửa năm qua cô ta đã cảm thấy đối phương có chỗ quái dị, sau khi hài cốt Đoàn Đoàn bị phát hiện thì quái dị trong lòng cô ta càng sâu, cho nên mới đưa ra ý kiến gặp gỡ ở nhà Lâm Tự Cao.

Thừa dịp đối phương đang tắm rửa, cô ta tìm tòi một phen, cuối cùng phát hiện chiếc áo khoác nhỏ Đoàn Đoàn mặc hôm mất tích trong ngăn tủ thứ nhất dưới giường.

Vì thế, cô ta liền nổi cơn điên lên khắc khẩu với đối phương.

Bởi vì nói đến quá lợi hại, khiến Lâm Tự Cao lại muốn giết người diệt khẩu, cho nên mới động thủ với cô, đang lúc cô bị bóp chặt cổ, mấy người cảnh sát Lý liền phá cửa xông vào, cứu cô.

Sau khi Tiểu Tống và nữ cảnh sát nghe xong, Tiểu Tống lấy ra một tấm ảnh chụp có chút mơ hồ đặt trước mặt cô ta, trong ánh mắt nghi hoặc của Củng Tinh Tư nói.

“Bức ảnh này được lưu giữ trong phòng giám sát, cũng chính là ngày mà Đoàn Đoàn mất tích, phía trên Đoàn Đoàn đang mặc áo ngắn tay, cũng không có áo khoác.”

Sắc mặt Củng Tinh Tư biến đổi.

Nữ cảnh sát nói tiếp: “Cho nên, cô đang nói dối.”

“Tôi không có! Đó đúng thật là quần áo của Đoàn Đoàn!”

Củng Tinh Tư kích động nói.

“Cô là một người phụ nữ vô cùng thông minh,” Nữ cảnh sát khoanh tay trước ngực: “Cô biết chồng cô nhất định sẽ theo dõi cô, bởi vì tối hôm qua cô rất khác thường.”

Cho nên, Củng Tinh Tư đã cố ý làm Sử Lục Huy cùng với đám người cảnh sát Lý biết mình có người khác ở bên ngoài, hơn nữa còn dẫn dụ đám người cảnh sát Lý đuổi theo xe của Lâm Tự Cao.

“Tôi cố ý?” Củng Tinh Tư cười nhạo một tiếng: “Vậy cô cũng nói thử xem động cơ tôi làm như vậy là cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK