Cha Trịnh trở về thì thấy mẹ Trịnh đang ngồi trong phòng khách với khuôn mặt tối sầm.
“Làm sao vậy?”
Mẹ Trịnh hơi ngẩng đầu lên hướng về phía phòng cụ Trịnh, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Cha Trịnh nhíu mày, cuối cùng vẫn đặt cặp tài liệu sang một bên, ngồi xuống cạnh mẹ Trịnh: “Cha chọc em sao?”
“Không phải.” Mẹ Trịnh hít sâu một hơi, do dự nói: “Anh có cảm thấy chỗ này của cha có gì đó không ổn không?”
Khi nói, bà nâng ngón tay chỉ lên đầu mình.
Trên mặt cha Trịnh hiện lên vài phần tức giận: “Lời này của em là có ý gì?”
“Có ý gì?” Mẹ Trịnh bị biểu tình và giọng điệu của ông làm cho bật cười: “Mỗi đêm đều bật tắt bếp, đó là khí ga! Chứ không phải củi lửa ở quê, cũng không phải than trong sân! Lỡ như một ngày nào đó hai chúng ta đều ngủ say, trí nhớ của ông cụ lại không tốt…”
“Được rồi!”
Cha Trịnh thô lỗ ngắt lời bà, nhưng rốt cuộc cũng nghe vào một chút, ông bảo mẹ Trịnh đi nghỉ ngơi trước, tự mình tìm thời gian trò chuyện với cụ Trịnh.
Nhưng không ngờ mẹ Trịnh vừa trở về phòng, cụ Trịnh vốn đã nên đi nghỉ ngơi sớm thì lại từ trong phòng đi ra.
“Cha…”
Nhìn khuôn mặt già nua tràn ngập vẻ khó chịu của cụ Trịnh, cha Trịnh có chút hoảng hốt, không biết cụ đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện giữa ông và vợ mình.
“Ngày mai đưa cha đến nhà anh cả con.”
Nói xong, cụ Trịnh quay trở về phòng đóng cửa lại.
Để lại cha Trịnh ngồi trong phòng khách hút thuốc cả đêm.
Nhưng hai ngày sau, bác cả Trịnh gọi điện thoại cho ông, ý nói cũng giống như vợ ông, cha của họ có thể có một chút vấn đề về đầu óc. Vì vậy anh em bọn họ đã có một cuộc họp đơn giản trên Wechat, cuối cùng quyết định đưa cụ Trịnh đến bệnh viện khám.
Nhưng ai ngờ cụ Trịnh vô cùng kháng cự, không còn cách nào khác, vẫn là cha Trịnh đưa người về con ngõ nhỏ.
“A.” Trịnh Vân Thanh đứng ở cửa viện nhìn bọn họ cười nhạo một tiếng: “Con tưởng rằng mọi người có thể kiên trì được bao lâu.”
Cụ Trịnh mang khuôn mặt già nua âm trầm tiến vào trong sân, cha Trịnh đăm chiêu nhìn Trịnh Vân Thanh: “Ông vẫn có cái thói quen này?”
“Thói quen gì? Con không biết.”
Trịnh Vân Thanh giơ hai tay lên ôm sau đầu, bước đi xiêu vẹo đi đến con hẻm đối diện, sau đó đi vào.
Cha Trịnh nhìn bóng lưng anh ta thì khẽ nhíu mày.
“Ôi, hôm nay lại rảnh rỗi đến đây à.” Sau khi mở cửa viện ra phát hiện là Trịnh Vân Thanh thì Vu Hữu Dân vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Vân Thanh cười khà khà nói: “Đến xin một điếu thuốc.”
“Thuốc thì miễn đi, vào uống một ngụm trà, cùng ngài Thạch của chúng tôi nghe hí khúc.”
Nói xong, hai người lần lượt đi vào phòng khách.
Thạch Lạn gần đây tâm trạng tốt, vẫn nghe vở kịch đó, bởi vì nghe suốt nhiều ngày nên ngay cả Vu Hữu Dân thỉnh thoảng cũng biết hát hai ba câu.
Ba người cứ ngồi như vậy, ngoại trừ Thạch Lạn vẫn thoải mái nhất thì Trịnh Vân Thanh lại như người có chuyện trong lòng, có vẻ mất hồn mất vía.
Sau khi hí khúc kết thúc, Thạch Lạn quay đầu nhìn về phía anh ta.
“Muốn hỏi cái gì?”
Trịnh Vân Thanh có chút chưa phục hồi lại tinh thần, sau khi nghe rõ câu nói của Thạch Lạn mới ngồi thẳng người dậy vô cùng đoan chính, tiếp theo nhanh chóng tổ chức lại câu từ: “Sau sự kiện cuối cùng đó tôi luôn cảm thấy xung quanh tôi như có cái gì đó, đặc biệt là cô bé kia cứ luôn nhìn vào tay phải của tôi…”
Nói xong lại có chút ngượng ngùng, dù sao lần trước anh ta bỏ đi rất kiên quyết, cảm thấy mình không thể vì những chuyện này mà quấy rầy Thạch Lạn.
Thạch Lạn liếc nhìn tay phải anh ta, nơi đó có một bà lão mặt mày hiền lành, lần đầu tiên gặp Trịnh Vân Thanh, hắn đã thấy.
Bà lão này không phải là người đột ngột qua đời vì bệnh tim mà là người vợ đầu của cụ Trịnh, Trịnh Vân Thanh khi còn nhỏ được bà ấy chăm sóc, mãi cho đến năm anh ta tám tuổi bà ấy mới qua đời vì bệnh tật.
Có lẽ đã mất quá lâu nên bà lão này không sợ ánh nắng mặt trời, quỷ lực trên người cũng rất mạnh, nhưng hơi thở toàn thân lại vô cùng ôn hòa, chính vì vậy Thạch Lạn mới không làm khó đối phương.
“Anh cảm thấy còn cái gì sẽ ở lại bên cạnh anh?”
Trịnh Vân Thanh giơ tay lên gãi đầu: “Tôi không biết, nhưng nếu con người sau khi chết đều có linh hồn thì người đó phải rất quan tâm đến tôi, tôi cũng quan tâm đến những người xung quanh tôi, tôi cũng không biết khi tôi nói chuyện đối phương có nghe thấy hay không nhưng sau khi nhìn thấy cô bé đó, tôi cảm thấy vẫn nên đầu thai sớm thì tốt hơn.”
Đầu thai.
Bà lão thở dài một tiếng, đôi mắt vẫn tràn đầy từ ái nhìn đối phương.
Sau khi ở lại chỗ Thạch Lạn ăn cơm xong, Trịnh Vân Thanh mới trở về nhà mình.
Lần này trở về anh ta lại suýt chút nữa làm ầm ĩ lên với cụ Trịnh!
Chỉ thấy trong sân lộn xộn, không phải quần áo thì là giày dép bị ném lung tung, có của anh ta cũng có của cụ Trịnh.
“Ông bị sao vậy?”
Lông mày Trịnh Vân Thanh nhíu chặt như có thể kẹp chết mấy con ruồi, anh ta theo dấu vết mà đi đến phòng cụ Trịnh, nhưng lại nhìn thấy đối phương đang ngồi giữa một đống quần áo như một lão tăng, đưa lưng về phía mình.
Nghe thấy giọng nói của mình cũng không quay đầu lại, nhưng lại giơ tay lên vẫy vẫy, ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài.
Trịnh Vân Thanh quay đầu rời đi, mà bà lão vẫn đi theo bên cạnh anh ta lại đứng yên tại chỗ, mặt không chút thay đổi nào nhìn cụ Trịnh.
Cụ Trịnh dường như cảm nhận được gì đó, cụ từ từ quay đầu lại nhưng bị gió cát thổi vào mắt! Đau đớn khiến cụ hét lên không ngừng, Trịnh Vân Thanh quay lại, đưa người đến trạm y tế, sau khi lăn lộn hơn nửa ngày mới trở về nhà.
“Vân Thanh à, tối nay ông ngủ cạnh cháu nhé.” Bộ dáng cẩn thận của cụ Trịnh làm cho người ta nhìn mà xót xa. Nhưng Trịnh Vân Thanh thật sự là quá hiểu rõ bản tính của đối phương, nghe vậy không chỉ không thương xót mà còn cười nói: “Sao vậy, sợ quỷ gõ cửa à?”
Mặt cụ Trịnh tối sầm lại.
“Không làm chuyện gì trái với lương tâm sẽ không sợ quỷ gõ cửa, đây là một câu nói xưa, ông là người biết rõ nhất.”
“Cút! Cút đi cho tao!”
Lần này Trịnh Vân Thanh không trực tiếp cãi nhau với đối phương mà vui vẻ trở về phòng mình. Anh ta lấy một cái rương gỗ từ trong tủ ra, sau khi mở rương ra thì bên trong có vài tấm ảnh, có những tấm cũng có những tấm còn khá mới.
Nhưng chỉ có hai người trong đó, nhìn vào hai người này, sắc mặt Trịnh Vân Thanh trở nên ôn hòa: “Hai bà nội, cũng không biết bà có thể nhìn thấy ông ta như vậy hay không. Đấy là báo ứng phải không?”
Bà lão đứng bên tay phải anh ta nghe thấy thì nở một nụ cười, dường như cũng đồng tình với những gì anh ta nói.
Đêm khuya.
Cụ Trịnh mang vẻ mặt chết lặng đứng ở cửa bếp, có thể thấy ngay cả khi không có bếp gas thì thỉnh thoảng vẫn có ánh lửa bốc lên từ cửa bếp.
Cụ đi lên lấy than ra, nhưng vừa quay lại cửa thì ánh lửa lại sáng lên.
Lúc này cụ Trịnh không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại bởi vì cụ cứ cảm thấy có gì đó đang đứng sau lưng mình, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đến ót!
Đốt lên… thiêu cháy hết đi…
Giọng nói khàn khàn quỷ dị kia dường như đã khắc sâu vào trong đầu cụ, thân thể không khống chế được mà xoay người đi về phía cửa bếp, tay giống như bị người ta kéo vào trong phòng bếp đang cháy rực lửa!
“Aaaa!!!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vào đêm khuya như này có vẻ rất đột ngột, không chỉ Trịnh Vân Thanh tỉnh dậy mà tám chín hộ gia đình hàng xóm bên cạnh nhà họ cũng đều tỉnh táo.
Vu Hữu Dân mặc quần áo vào lập tức chạy ra ngoài, ngài Thạch nói tối nay nhà họ Trịnh sẽ xảy ra chuyện.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện!
“Ôi chao, các người không thấy cánh tay kia đâu, bị đốt thành tro luôn rồi!”
“Cho dù không nhìn thấy thì từ cái mùi này cũng có thể ngửi ra được!”
Khi Vu Hữu Dân đến, cụ Trịnh đã được đưa đến bệnh viện, chỗ nhà bếp có vài người vây quanh, nghe bọn họ nói thì mặt Vu Hữu Dân nhăn nheo thành một đống. Như vậy thì đau biết bao!
“Tôi thấy cụ Trịnh nhất định là bị trúng tà.” Một ông lão có quan hệ tốt với cụ Trịnh mang vẻ mặt khẳng định nói.
“Không cần ông nói chúng tôi cũng biết.” Một ông lão khác dỡ bàn của ông cụ ra nói.
“Đúng vậy, có ai lại cho tay vào lửa để bị đốt thành như vậy.” Người nói câu này là một người đàn ông trung niên, ông ta đang chà xát da gà trên người mình, ngay lập tức bị vợ mình gọi điện thoại bảo về nhà.
Chuyện đầu tiên cụ Trịnh ra khỏi bệnh viện là đi tìm Thạch Lạn.
Bàn tay của cụ đã không thể cứu được nữa, bác sĩ cho phép cụ có thể cưa đi nhưng cụ Trịnh cảm thấy rằng mình cũng không sống được nhiều năm nữa, chết cũng không thể mang theo được toàn bộ thi thể cho nên liều mạng không cưa tay, ai khuyên cũng vô dụng.
Quấn băng gạc thật dày, cả người cụ Trịnh phát run kể lại chuyện xảy ra tối hôm đó, ngồi bên cạnh cụ là cha Trịnh nghe vậy thì thấy rất đau đầu: “Cha, trên đời này căn bản không có quỷ, cha là do thần kinh quá yếu nên mới sinh ra ảo giác, sau đó bất tri bất giác đã…”
“Bất tri bất giác đã biến tay mình thành như vậy phải không?”
Đưa tay lên trước mặt con trai, ánh mắt đầy tơ máu của cụ Trịnh lúc này tràn ngập phẫn hận: “Các con đều không tin cha, đều cảm thấy cha là lão già hồ đồ phải không?”
Cha Trịnh không muốn để cụ Trịnh quá kích động, chỉ có thể nhượng bộ: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nói xong liền đứng dậy gật đầu với Thạch Lạn rồi đi ra sân.
Thạch Lạn nghe bọn họ nói chuyện hơn nửa ngày lúc này mới nhìn về phía cụ Trịnh: “Mục đích ông đến chỗ tôi là gì?”
Cụ Trịnh rơi lệ đầy mặt: “Chuộc tội, tôi chỉ muốn chuộc tội thôi. Là tôi sai rồi, là lỗi của tôi, cầu xin bà ấy buông tha cho tôi đi.”
Cụ Trịnh luôn có loại kính sợ khó hiểu với Thạch Lạn, cũng chính vì vậy nên sau khi biết nghề nghiệp của đối phương thì liền kính trọng nhưng không gần gũi, nếu bây giờ không phải có chuyện quan trọng thì cụ cũng không có can đảm lớn đi tìm Thạch Lạn.
“Chuộc tội?”
Thạch Lạn khẽ cười.
“Nếu ông thật sự muốn chuộc tội thì ông không nên đến tìm tôi mà là đến đồn cảnh sát mới đúng.”
Những lời của Thạch Lạn làm cho khuôn mặt cụ Trịnh như tro tàn: “Ngài biết đấy…”
“Nếu không muốn người khác biết thì trừ phi mình đừng làm, một đạo lý đơn giản như vậy, ông sống mấy chục năm mà cũng không có hiểu được gì sao?”
Cụ Trịnh run rẩy đứng dậy, sắc mặt hốt hoảng muốn ra ngoài. Thạch Lạn nói một câu liền làm cho cụ dừng lại: “Ông còn muốn để cho bà ấy đi theo ông sao?”
“Bà ấy đi theo tôi? Bà ấy ở đâu?”
Bộ dáng sợ hãi của cụ Trịnh là bộ dáng mà đối phương thích nhất, Thạch Lạn vung tay lên, cụ Trịnh lập tức nghe thấy từng đợt tiếng cười nhạo.
Âm thanh kia cho dù khàn khàn nhưng cụ vẫn có thể nghe ra, là người đó, là người đó…
“Thật xin lỗi, thực sự xin lỗi…”
“Thật xin lỗi?”
Giống như có cái bóng bị thiêu rụi đang từng bước từng bước đến gần cụ Trịnh, đối phương càng đến gần thì mùi cháy khét càng nồng đậm, cụ Trịnh lui vào trong góc, không ngừng cầu xin tha thứ: “Tôi thật sự không cố ý! Bà buông tha cho tôi đi, Hương Mai! Ngài Thạch, ngài Thạch xin hãy cứu tôi!”
“Ai cũng không thể cứu ông, đó là ông nợ chúng tôi, là ông nợ tôi và Tinh Tinh!” Bóng đen gầm lên đầy phẫn giận và thê lương: “Tinh Tinh mới ba tuổi! Sao ông có thể xuống tay được!”