Mà cơ thể con người nhỏ bé bị móng vuốt mèo kéo ra khỏi miệng chính là mẹ của cô bé.
Nhìn vào tám mươi tám con mèo xung quanh mình, tiếng rên rỉ của hươu tím, bi thương và phẫn nộ bao phủ tất cả các sinh vật sống ở đây, trăm thú cùng than khóc.
“Tôi sai rồi, tôi thực sai rồi, đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Mẹ Cảnh biến lớn nhìn những con mèo đang lùi lại nhưng bà ta không còn chỗ nào để lui, không còn nơi nào để chạy.
Mẹ…
Mẹ!
Cảnh Hân không thể nhìn mẹ Cảnh bị đàn mèo cào xé, bước chân chạy về phía bà, hươu tím quay đầu lại nhìn cô bé, sau đó một luồng sáng truyền từ cơ thể nó lên người Cảnh Hân!
Khi Cảnh Hân nằm sấp trên mặt đất mới biết mình đã từ mèo biến thành người.
Mèo trắng nhe răng nhìn cô với vẻ dữ tợn, nó không thể tin rằng nó lại bảo vệ con gái của kẻ thù.
“Tiểu Hân? Tiểu Hân con cũng bị bọn họ bắt tới đây à? Đừng sợ, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.” Mẹ Cảnh che chắn ở trước người Cảnh Hân, chịu đau nói với Cảnh Hân.
“Tất cả là lỗi của tôi, là nghiệp do tôi tạo ra, cầu xin các người buông tha con gái tôi đi! Con bé vô tội! Bối Bối, làm ơn thả con bé ra, con bé vô tội.” Mẹ cảnh nhìn con mèo đen kia cầu xin.
Bối Bối?
Cả người Cảnh Hân cứng đờ, Bối Bối!
Cô bé nhớ ra rồi!
Bối Bối là con mèo mà bà nội mang từ nông thôn tới, khi đó cha vừa qua đời, mẹ suốt ngày thơ thẩn đờ đẫn, ngay cả bản thân cũng không thể tự chăm sóc được, vì vậy bà nội bỏ tất cả mọi thứ ở quê, chỉ mang theo một con mèo đi cùng bà quanh năm.
Con mèo kia chính là Bối Bối.
Bối Bối lúc đó đã tám tuổi, là một con mèo già, cũng không chạy nhảy lung tung ở nhà, cho dù bị Cảnh Hân không hiểu chuyện kéo đau đuôi cũng sẽ không kêu to.
Nhưng một ngày nọ, Bối Bối vô tình làm rơi ảnh của cha cô bé ra khỏi tủ, mẹ cô bé đã rất giận dữ, Bối Bối bị bà ta đánh chết.
Khi đó bà nội ôm Cảnh Hân, không cho cô bé nhìn, bà Cảnh không phải không muốn ngăn cản mà do hiểu nỗi đau trong lòng con dâu, cũng không thể vì một con súc sinh mà để con dâu nảy sinh mâu thuẫn với mình. Lỡ như mẹ Cảnh rời khỏi cái nhà này thì Cảnh Hân sẽ không có mẹ.
Nhưng khi nhìn thấy xác của Bối Bối, mẹ Cảnh cũng không dừng tay lại, bà ta xách Bối Bối vào nhà bếp, dùng dao băm đầu Bối Bối, sau đó chặt thi thể nó thành từng khối.
Bối Bối chỉ có đôi mắt kia vẫn còn xinh đẹp, cũng chỉ có đôi mắt kia vẫn còn nguyên vẹn.
Ngài Thạch đã nói đúng.
Cảnh Hân che miệng lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lần đó cô bé bị kinh hãi, sốt cao, ốm suốt nửa tháng trời.
Có lẽ là không muốn nhớ lại thảm trạng của Bối Bối nên cô bé lựa chọn lãng quên.
Mèo đen cúi đầu nhìn Cảnh Hân, Cảnh Hân nước mắt lưng tròng nhìn nó, cuối cùng vươn tay xoa xoa đầu mèo đen, nó cũng không tránh né, nhưng cũng không còn dùng đầu cọ cọ vào tay cô bé như trước nữa.
“Thật xin lỗi.”
Mèo đen không hề động.
Cảnh Hân lại nhìn về phía mèo trắng: “Tiểu Bạch, thật xin lỗi.”
Mèo trắng là vì mình mà chết.
“Meo meo!”
Mèo trắng vội vàng lùi lại vài bước, không muốn tiếp xúc với Cảnh Hân.
Cảnh Hân nhìn về phía mẹ Cảnh, mẹ Cảnh kéo tay cô bé lên: “Phải ngoan ngoãn hiếu thuận với bà nội.”
“Mẹ…”
“Đây đều là do mẹ nợ, chỉ có trả nợ mới có thể đến địa phủ, cho dù không đầu thai được cũng sẽ không biến thành một cô hồn dã quỷ… Tiểu Hân… mẹ yêu con, nhưng cũng có lỗi với con…”
“Mẹ… Mẹ ơi… Mẹ…”
Cảnh Hân hét lớn vài tiếng rồi ngồi dậy, nhưng mọi thứ xung quanh đã biến mất, hiện tại cô bé đang ở trong phòng minh.
Lúc này trời đã sáng.
“Lại gặp ác mộng sao?”
Sau khi bà Cảnh mang sữa đậu nành vào thì đến nhìn cô bé.
Cảnh Hân nghẹn ngào không thôi, khóc nói: “Bà nội, có phải Bối Bối bị mẹ đánh chết không?”
Bà Cảnh sửng sốt, há hốc miệng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
……………….
Khi Vu Hữu Dân vừa ngáp vừa chuyển TV đến kênh tin tức buổi sáng, nữ phóng viên trên TV đang tức giận đưa tin.
“Nơi này có khoảng 87 xác mèo chết, thi thể của mỗi con ở đây đều không còn nguyên vẹn, không thể tưởng tượng nổi nỗi đau của chúng phải trả qua khi còn sống, cũng không thể tin nổi con người lại độc ác với những sinh vật khác như vậy…”
87 xác mèo chết, hầu hết đã thành xương trắng, mùi hôi thối bốc lên buồn nôn.
“Ôi mẹ ơi, như này cũng quá tạo nghiệt rồi!”
Vu Hữu Dân đặt điều khiển xuống, đứng trước TV nhìn.
Sau khi phát sóng phóng sự về mèo thì lại phát một tai nạn bất ngờ, ở thành phố M có hai nam hai nữ lái xe xuống núi, không ngờ phanh lại không nhạy nên rơi đã xuống vách đá. Toàn bộ người trong xe đều không sống được. Vì đó là một ngọn núi lớn, sâu thẳm, mãi cho đến khi có một vị khách du lịch ngửi thấy mùi hôi thối mới báo với khu danh lam thắng cảnh, đội tìm kiếm và cứu hộ cuối cùng cũng phát hiện ra.
Đến bây giờ đã trôi qua ba tuần, xác chết rõ ràng đã thối rữa, trong đó danh tính của người đã chết dễ dàng được xác định và tìm ra, cảnh sát đã liên lạc với gia đình của nạn nhân.
Dương Anh, nữ, người thành phố C…
“Dương Anh?”
Vu Hữu Dân nhíu mày.
“Mẹ của Cảnh Hân.”
Không biết từ bao giờ Thạch Lạn đã đứng sau Vu Hữu Dân, Vu Hữu Dẫn thở dài một tiếng: “Đứa bé đáng thương.”
Cả cha mẹ đều đã không còn nữa.
Khi Cảnh Hân lại đến đây lần nữa thì đã là hai tuần sau.
Cảnh Hân gầy đến mức không còn dáng vẻ lúc trước nữa, lần này đưa cô bé đến vẫn là nam sinh kia.
“Ngài Thạch, mẹ cháu xem như trừng phạt xứng đáng, cháu cũng sẽ không hận chúng nó, cháu sẽ chăm sóc bà nội thật tốt và sống thật tốt.”
Nói xong, Cảnh Hân lấy ra một bao lì xì đặt lên bàn: “Mong ngài Thạch nhận lấy.”
Thạch Lạn cũng không nhận bao lì xì của cô bé: “Tôi cũng không giúp được gì cho cháu cả, nhưng có một điều tôi hy vọng cháu có thể hiểu rõ.”
“Mời ngài Thạch nói.”
Cảnh Hân lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thạch Lạn.
“Mẹ cháu không phải bị chúng nó giết, tuổi thọ của nó vốn đã như vậy rồi, chẳng qua sau khi linh hồn của chúng nó được đưa đến chỗ Bách Thú Thần, hy vọng Bách Thú Thần có thể đòi lại công bằng cho chúng…”
Sau khi nhận được hình phạt thích đáng từ Bách Thú Thần thì mới có thể vào cửa địa phủ, nhưng trên người mang theo nhiều nợ nần như vậy thì kiếp sau bọn họ tự nhiên sẽ không được đầu thai tốt. Thậm chí còn bị đày vào mười tám tầng địa ngục cho đến khi tội lỗi được tiêu trừ mới có thể vào luân hồi.
Cảnh Hân về đến nhà nhìn thấy mẹ Cảnh và cha Cảnh thì ngẩn người.
Tội lỗi của mẹ Cảnh bắt đầu từ Bối Bối, bà ấy không thể thoát khỏi nỗi đau mất chồng, khi đánh Bối Bối, bà ta cảm thấy nỗi uất ức và phẫn nộ trong lòng đã tìm được cách giải thoát. Sau khi tìm được chỗ phát tiết thì từ đó về sau đã không thể ngăn chặn lại được nữa.
Nhưng bà ta cũng biết không thể để cho con mình nhìn thấy mặt này của mình, vì vậy mỗi khi ngược đãi mèo, bà ta không đi mua mà lừa gạt những con mèo hoang, sau đó đến một nơi hẻo lánh vắng vẻ mà ra tay, rồi thống nhất đặt những cái xác ấy ở cùng một vị trí.
Còn về phần tại sao để cùng một chỗ thì Cảnh Hân cũng không biết.
Nhưng sau khi tin tức được phát sóng thì có một cư dân mạng đã bình luận như sau: Có lẽ hung thủ cũng không muốn che giấu hành vi tàn ác của mình, thi thể chồng chất lên nhau chắc chắn sẽ tỏa ra mùi hôi thối, mọi người ngửi thấy thì sẽ tìm được vị trí kia, từ đó sẽ tố giác mọi thứ, hung thủ có thể là muốn cho người đời đến ngăn cản mình, nhưng người đời cố tình lại nhiều năm qua đi như vậy mà không ai phát hiện ra, thật đáng buồn.
…………………………………………
Cố Trúc vừa chen chúc bước lên tàu điện ngầm thì nhận được tin tức từ bạn thân: Kể cho cậu nghe một câu chuyện.
Sau đó là một tin nhắn thoại 30 giây.
Cố Trúc khẽ cười một tiếng, đeo tai nghe lên ấn mở giọng nói ra.
“Chuyện kể về một người đẹp gặp được một bà lão bán hoa sơn chi ở cổng tàu điện ngầm, bà lão ấy đã có mái tóc bạc trắng nhưng vẫn đi bán hoa, người đẹp mua hoa xong còn trò chuyện với bà ấy.
Bà ơi, tuổi bà đã lớn như vậy rồi sao còn ra ngoài bán hoa, quá vất vả rồi.
Bà lão cười hiền từ nói: “Ôi chao, cháu không hiểu đâu, kiếp này bán hoa, kiếp sau xinh đẹp.” Mỹ nữ, ngày mai tới cửa hàng bán hoa giúp tớ, chúc cậu kiếp sau trở thành một đại mỹ nữ!”
Cố Trúc trợn trắng mắt, trả lời lại: “Cậu vì để tớ làm không công, thật sự là cái gì cũng có thể nói ra.”
Bạn thân gửi mấy icon tới, hai người cuối cùng cũng hẹn với nhau. Cố Trúc có thể đi giúp nhưng phải tặng cô một bó hoa mới được.
Trên tàu người người lục tục xuống, Cố Trúc cuối cùng cũng có chỗ để ngồi.
Nơi cô xuống là trạm cuối, mỗi lần tăng ca về nhà đều là chuyến cuối cùng.
Chờ đến khi Cố Trúc ra khỏi cửa tàu điện ngầm thì đã là 11 giờ 10 phút.
Trên đường không còn người đi đường, cũng may là nhà cô ở đối diện ga tàu điện ngầm, đang lúc Cố Trúc muốn băng qua đường thì có một bàn tay gầy gò với một đóa hoa màu đen che trước mặt cô.
Bàn tay kia khá đẹp.
Trong đầu Cố Trúc chỉ có những lời này.
“Mua hoa không? Không cần tiền.”
Giọng nói cũng rất êm tai.
Cố Trúc nhìn theo bàn tay đó lên trên, chỉ thấy một người đàn ông khí chất sạch sẽ vô cùng đang cười nói với mình.
Không phải rất đẹp trai nhưng càng nhìn càng thấy vừa mắt, mà làn da cũng rất tốt.
“Bán hoa không cần tiền sao?”
Cố Trúc bị dọa nhảy dựng lên, giữ chặt lấy túi xách của mình, mặt hiện đầy vẻ cảnh giác: “Hoa này của anh đen tuyền như vậy, là hoa sao?”
“Là hoa, cô chỉ cần gọi tên tôi một tiếng, chỉ cần hoa nở, tôi lập tức tặng cho cô.”
Người đàn ông ôn nhu cười nói.
“Cuối cùng cậu gọi tên anh ta sao?”
Bạn thân sau khi nghe xong thì hỏi.
Cố Trúc “ôi” một tiếng đẩy mặt cô ấy ra: “Sao có thể gọi được! Cậu không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Một người xa lạ, nửa đêm đi bán hoa đen thì thôi đi còn không cần tiền, chỉ cần gọi tên anh ta, hoa nở là được.”
Nói xong cô rùng mình một cái: “Dù sao tớ cũng cảm thấy quái lạ nên không để ý đến anh ta, bỏ đi luôn.”
Nhưng Cố Trúc không ngờ đến, không bao lâu sau cô lại gặp lại người đàn ông kia, vẫn là câu nói kia, vẫn là vào một buổi tối.
Vẫn là ở cửa tàu điện ngầm.
Cố Trúc cảm thấy không thích hợp, hơn nữa người lớn trong nhà nhìn cô luôn nói: “A Trúc à, gần đây sao sắc mặt con lại không tốt như vậy, có phải thân thể không khỏe hay không?”
Cố Trúc một chút cũng không cảm thấy thân thể không khỏe, nhưng chỉ cần gặp được người kia thì ngày hôm sau tỉnh dậy, đôi mắt cô nhất định sẽ thâm đen lại, sắc mặt trắng bệch, nhìn giống như một con bạc chơi bạc qua đêm vậy.
Mẹ Cố là người đầu tiên không chịu nổi bộ dáng này của cô, vì thế thừa dịp Cố Trúc được nghỉ ngơi cuối tuần, bà liền kéo cô ra khỏi cửa.
“Mẹ! Lúc mẹ ra ngoài sao không nói muốn đến nhà người khác!”
Nhìn mẹ Cố đang gõ cửa, Cố Trúc để mặt mộc hướng lên trời cực kỳ suy sụp.
“Không nói trước cho con mới là chuyện tốt.” Mẹ Cố vươn tay dí vào trán cô: “Không trang điểm mới có thể để cho ngài Thạch xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Lại là ngài Thạch.
Cố Trúc trợn trắng mắt, từ lúc mẹ cô đi theo một người dì bị ngài Thạch tính mệnh cho thì ở nhà luôn nhắc đến đại danh của ngài Thạch, nghe đến mức lỗ tai cô nổi kén lên.
Vu Hữu Dân cười tủm tỉm nghênh đón bọn họ: “Bà Cố tới đó à, bà Liễu hôm qua cũng mới đến.”
“Ôi, bà ấy cũng không nói với tôi một tiếng.” Mẹ Cố giả vờ oán giận, sau đó kéo Cố Trúc đến bên cạnh mình: “Đây là con gái tôi, gần đây không biết làm sao mà thành ra bộ dáng này, tôi sợ nó gặp phải thứ gì không sạch sẽ cho nên muốn mời ngài Thạch…”
Vu Hữu Dân gật đầu ý bảo đã hiểu: “Mời hai vị vào trong, tôi đi pha trà cho hai vị.”
“Ôi, làm phiền rồi.”
Nhìn bóng dáng Vu Hữu Dân, Cố Trúc lôi kéo mẹ Cố nhỏ giọng thì thầm: “Vị này chính là ngài Thạch kia sao?”
“Không biết lớn nhỏ! Đứng thẳng lên.” Mẹ Cố trừng mắt liếc cô một cái: “Ngài Thạch ở bên trong cơ, không được nói lung tung, nghe thấy chưa?”
“Vâng.”
Cố Trúc ủ rũ cụp đuôi đi theo mẹ Cố vào cửa.