- “Họ gì? Tên là gì? Người ở nơi nào? Lấy chứng minh nhân dân ra!”
Vừa vào Cục Cảnh Sát, Tiểu Tống liền tra hỏi hai người Thạch Lạn, một lần mở miệng là hỏi liên tiếp ba câu.
Vu Hữu Dân run lên bần bật, hắn ta móc chứng minh nhân dân từ trong túi quần áo của mình đưa qua, nhưng sau khi nhớ đến chuyện Thạch Lạn không có hộ khẩu, hắn lập tức tru lên nói:
- “A xong rồi! Tôi lỡ làm rớt chứng minh nhân dân của Thạch tiên sinh rồi!”
Thạch Lạn nghiêng đầu, nhìn kỹ thuật diễn lố lăng của hắn ta mà chớp chớp mắt, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của đối phương lấy ra một tờ chứng minh nhân dân đặt ở trước mặt Tiểu Tống.
Tiểu Tống cầm lấy hai cái chứng minh nhân dân:
- “Người của thành phố H, huyện Mộc Xuyên, thôn Vu Sơn, Vu Hữu Dân?”
- “Đúng vậy.”
- “Người của thành phố H, huyện Mộc Xuyên, thôn Vu Sơn, Thạch Lạn? Cái tên này có ý gì, xuất phát từ sông cạn đá mòn à? Cha mẹ ngươi rất hài hước a, ha ha!”
Khóe miệng Tiểu Tống hơi cong, trào phúng nói.
Thạch Lạn không vui vẻ gì ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia băng lãnh thật sự, Tiểu Tống đột nhiên cảm nhận được một trận rét lạnh lập tức lấy áo khoác trên ghế khoác lên người, hồn nhiên không biết mình đang bị Thạch Lạn nhìn chằm chằm.
Vu Hữu Dân một bên thu toàn bộ sắc mặt của Thạch Lạn vào đáy mắt, nói thật, nếu có ai nói tên hắn không dễ nghe, hắn cũng sẽ không vui, dù sao tên cũng là do cha mẹ đặt cho, bản thân thì có thể ghét bỏ, nhưng nếu là người khác, ha hả, chính là không được!
- “Nói một chút kịch bản của các người đi, làm sao lừa được con gái nhà người ta cam tâm tình nguyện mua tấm quỷ vẽ bùa kia?”
Tiểu Tống một bên đăng ký, một bên hỏi.
Thạch Lạn ngồi rất đoan đoan chính chính, có thể là có nghe giọng nói nhưng lại không để ý tới đối phương, mặt như sương lạnh.
- “Tôi, chúng tôi không có gạt người.....”
Vu Hữu Dân cũng ấm ức theo, cái này gọi là chuyện gì chứ, thật vất vả mới làm được một đơn kiếm sống, tiền còn chưa cầm ấm tay đã bị người ta lấy đi mất, bây giờ còn bị người ta xem là kẻ lừa đảo mà truy hỏi.
- “Không nói đúng không?” - Tiểu Tống hừ lạnh một tiếng.
- “Chúng tôi có rất nhiều biện pháp khiến các người phải nói, đây chính là Cục Cảnh Sát! Không phải Thôn Ủy Hội! Thành thật chút đi! Nói!”
Lý Lão Ngũ vừa xoa vai trái, vừa đi ra nhìn Tiểu Tống nói:
- “Mất cả nửa ngày rồi mà còn chưa thẩm vấn được hả?”
Tiểu Tống trong một giây biến thành cháu trai cúi đầu khom lưng, tỏ vẻ mình sẽ nhanh hơn một chút.
Lý Lão Ngũ đang muốn đi, lại nhìn thấy Thạch Lạn đang nhìn chằm chằm vào mình..... Vai trái của mình?
Nhớ tới thủ đoạn gạt người của đối phương, trong lòng Lý Lão Ngũ dâng lên một trận cười lạnh, trên mặt lại bất động thanh sắc mà tới đứng ở bên cạnh Tiểu Tống, đối diện với hai mắt của Thạch Lạn hỏi:
- “Làm sao, trên vai tôi có cái gì?”
Thạch Lạn nhìn cô gái ngồi ở trên vai Lý Lão Ngũ chơi đùa tóc ông, nghe vậy gật đầu.
- “Ai da, anh ở bên ngoài gạt người thì thôi đi, còn muốn gạt người ở Cục Cảnh Sát chúng tôi!”
Tiểu Tống thấy vậy liền khó thở, người cậu ta kính trọng nhất chính là Lý Lão Ngũ, sao có thể chịu được cảm giác người khác ở dưới mí mắt của cậu ta lừa đối phương!
- “Chúng tôi thật sự không gạt người!” - Vu Hữu Dân vội vàng kêu oan, làm cho Lý Lão Ngũ nghe đến đau lỗ tai.
Ông nhẫn nại ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó ngồi ở đối diện Thạch Lạn, làm ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú hỏi:
- “Vậy cậu nói thật ra, xem trên vai tôi rốt cuộc có cái gì?”
Đôi tay Thạch Lạn đặt lên bàn, thân thể hơi khom xuống, nói:
- “Tôi nói cho ông thì ông có trả tiền lại cho chúng tôi không?”
Tiểu Tống trừng lớn mắt, đang muốn mắng chửi người thì đã bị Lý Lão Ngũ ngăn cản, ông nhướng mày, gật đầu với Thạch Lạn:
- “Được, chỉ cần cậu nói được, tôi lại có thể tin tưởng, tôi liền trả lại tiền cho các người.”
- “Sếp!”
Tiểu Tống hoàn toàn không thể tin được đây là lời sếp của cậu ta có thể nói ra.
Nhưng sau khi nghe được lời này, hai mắt Vu Hữu Dân lại sáng lấp lánh mà nhìn Thạch Lạn, dường như ngay sau đó tiền của bọn họ sẽ trở về được vậy.
Lý Lão Ngũ nhìn chăm chú vào Vu Hữu Dân khẽ nhíu mày, phản ứng của hai người này kỳ quái thật.
- “Trên vai ông là cô cháu ngoại của ông, cô bé vừa mới mất không lâu, đây là tới từ biệt với ông.”
Giọng nói Thạch Lạn vẫn vô cùng nhẹ như nước.
Nhưng tim gan phèo phổi của Lý Lão Ngũ lại thiếu chút thì banh!
- “Cậu con mẹ nó vừa nói cái gì thế hả?! Ai đã chết?! Mẹ kiếp! Ai đã chết?!”
Thạch Lạn bị nắm cổ áo lại lặp lại lần nữa nói:
- “Cô cháu ngoại của ông, bộ dáng vừa mới chết mười phút thôi.”
Lý Lão Ngũ không thể nhịn được nữa, nắm đấm liền tung thẳng vào gương mặt đẹp trai của Thạch Lạn!
- “Sếp!”
Tiểu Tống lập tức đi cản, Vu Hữu Dân cũng nhân cơ hội kéo Thạch Lạn từ trong tay Lý Lão Ngũ ra:
- “Cảnh sát đánh người kìa! Mọi người mau tới xem này, cảnh sát vừa đe dọa vừa dụ dỗ không thành còn đánh người kìa!”
Những lời này là Vu Hữu Dân ở học được từ trong mấy phim cảnh sát, không thể ngờ được hôm nay còn có thể dùng được ở trong cuộc sống thực tế.
Tiếng kêu của hắn ta kinh động đến các cảnh sát khác cách một bức tường, chờ khi bọn họ mở cửa thì phát hiện người động thủ chính là Lý Lão Ngũ, lại cứng đờ đứng ở tại chỗ:
- “Bình tĩnh đi sếp ơi.”
- “Bình tĩnh? Cậu bảo tôi bình tĩnh như thế nào! Tên này dám trù cháu ngoại lão tử!”
Hai năm trước Lý Lão Ngũ có được một cô cháu ngoại, thật sự hiếm lạ, đây là chuyện toàn Cục Cảnh Sát đều biết, vốn dĩ thân thể cô cháu ngoại này không được tốt lắm, bây giờ còn bị một kẻ lừa đảo trù nữa!
Tính tình của ông cũng rất hay nổi cáu, tự nhiên cũng không thể nhẫn nhịn.
- “Lý đội trưởng! Lý đội trưởng! Lý đội trưởng! Chị dâu gọi điện thoại tới!”
Đúng lúc này, một cảnh sát nhảy ra từ trong đám người, trong tay giơ điện thoại của Lý Lão Ngũ lên. Lý Lão Ngũ lau mặt, cầm điện thoại rồi bị người nọ đẩy ra ngoài, người nọ một bên đẩy một bên đưa mắt ra hiệu với Tiểu Tống.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời khỏi đây, Tiểu Tống mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu ta nhìn Thạch Lạn biểu tình đạm nhiên ngồi ở đối diện, thở dài:
- “Anh cố ý chọc giận ông ấy à?”
- “Không phải.”
Thạch Lạn không vui khi nói chuyện cùng Tiểu Tống, vừa đáp hai chữ liền xoay đầu đi.
Tiểu Tống đang muốn tiếp tục thẩm vấn, cửa ‘bang’ một cái đã bị người mở ra, một khuôn mặt tái nhợt của Lý Lão Ngũ tiến vào, đôi mắt ông gắt gao mà nhìn chằm chằm Thạch Lạn, thanh âm khô khốc mà run rẩy:
- “Làm sao mà cậu biết được?”
Vừa rồi vợ Lý Lão Ngũ gọi điện thoại nói với hắn đứa trẻ kia đi rồi, mới mười mấy phút trước, mà khi Thạch Lạn nói với ông tin tức này, bỏ qua trận láo nháo vừa rồi đi, vừa vặn là mười phút.
Thạch Lạn nhìn lại ông, ánh mắt u ám:
- “Bởi vì tôi thấy cô bé, cô bé ngồi ở trên vai trái của ông, một bên gọi ông ngoại, một bên nhổ tóc bạc cho ông.”
Lý Lão Ngũ lã chã rơi lệ, sau đó thân thể ông lay động hai cái, Tiểu Tống với vẻ mặt lo lắng đỡ lấy ông.
- “Cậu, cậu đóng cửa lại, đi ra ngoài trước đi.” - Lý Lão Ngũ nói với Tiểu Tống.
Tiểu Tống không dám nhiều lời, vội vàng làm theo.
Vu Hữu Dân thấy hốc mắt đỏ rực kia của Lý Lão Ngũ, nhịn không được nói một câu:
- “Nén bi thương.”
- “Ừm.”
Lý Lão Ngũ đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đã gặp qua thực sự rất nhiều chuyện, ông ngẩng đầu lên nén nước mắt về, sau đó ho khụ một tiếng, nhìn về phía Thạch Lạn:
- “Chỉ là có một việc này. Cậu không có cách nào chứng minh rốt cuộc có lừa cô gái kia không, cho nên tôi sẽ không thả các cậu đi, nhưng tiền này tôi sẽ trả cho các cậu.”
Nói rồi, Lý Lão Ngũ lấy từ trong ngăn kéo của Tiểu Tống một ngàn hai trăm tệ ra đưa cho Thạch Lạn.
Khóe miệng Thạch Lạn hơi cong, nhận lấy, lúc này đây hắn không có lập tức đưa cho Vu Hữu Dân, sợ bị lấy đi lần nữa.
- “Vậy, chúng ta làm sao mới có thể chứng minh trong sạch rồi đi ra ngoài chứ?” - Vu Hữu Dân vội vàng hỏi.
- “Cái cô gái kia, nếu cái cô gái kia có thể tới đây chứng minh các người trong sạch, tôi sẽ thả người.”
Vu Hữu Dân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vốn kế hoạch của bọn họ là sau khi giúp Tôn Chi liền đến phòng bảo vệ hôm qua kia chờ đối phương, hiện tại bọn họ bị bắt đến Cục Cảnh Sát, lại không có phương thức liên hệ của Tôn Chi, chuyện này.......
Thạch Lạn lại nói:
- “Có thể, cô ấy tên Tôn Chi, nhà ở đơn vị hai, tiểu khu số ba Kim Thần, số nhà 502. Còn lại chúng tôi cũng không biết.”
Lý Lão Ngũ nghe vậy thì nhìn Thạch Lạn một lúc lâu, cuối cùng giơ tay sờ vào vai trái của mình:
- “Con bé còn đây không?”
Thạch Lạn lắc đầu:
- “Bị bộ dáng ông vung nắm tay lên dọa đi rồi, bây giờ hẳn là đã đi đầu thai.”
Lý Lão Ngũ im lặng.
Sau khi Tôn Chi ;àm theo lời Thạch Lạn xong, cũng không lập tức về nhà, mà là tìm một cái ngã tư đường không xa không gần ở tiểu khu phụ cận. Bởi vì Thạch Lạn nói, sau khi tế xong không thể đánh xe về nhà, chỉ có thể đi đường, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn một giao lộ không phải rất xa.
Dù sao một cô gái nhà lành đêm khuya 12 giờ còn lắc lư ở bên ngoài, cho dù không bị quỷ hại cũng rất có khả năng bị người hại.
Tới khoảng 11 giờ 40 tối, Tôn Chi cầm theo đồ vật ra khỏi cửa nhà.
Cô làm theo lời dặn của Thạch Lạn, thiêu tiền giấy vàng ở chỗ giao lộ hướng tây, đốt lên màu lửa đỏ trắng, chờ sau khi tất cả những thứ này đều được đốt thành tro tàn xong, cô lại lấy ra một bình rượu rót một ly rồi lại một ly “Kính” cho cái đồ vật kia.
Sau khi làm xong hết những chuyện này, Tôn Chi nuốt nuốt nước miếng, ôm túi của mình, vội vàng đi về hướng tiểu khu.
Gió đêm hơi lạnh, vừa rồi còn không có chút gió nào, nhưng từ sau khi cô xoay người lại đột nhiên nổi lên gió to!
Tro tàn vừa bị thiêu ở trên giao lộ theo trận gió to này bay lả tả ở chung quanh Tôn Chi, cô nhắm mắt lại, cuối cùng cắn môi vẻ mặt kiên định tiếp tục đi về phía trước.
- “Tôn Chi, đã nói là sẽ làm bạn tốt cả đời, đã nói là dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, vì sao cô không tới với tôi? Vì sao không tuân thủ lời hứa! Cô đứng lại đó cho tôi! Đứng lại!”
Giọng nói vừa có tính trẻ con lại tràn ngập chất vấn từ phía sau Tôn Chi truyền đến, cô đột nhiên dừng bước, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, môi đỏ khẽ run.
- “Triệu Kiều?”
Triệu Kiều là người bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của cô, nhưng năm cô mười lăm tuổi Triệu Kiều đã bị bệnh nặng mà qua đời, bởi vì cô không tiếp nhận được, lại nghĩ tới hai người đã “Kết bái bạn thân” cho nên cắt cổ tay tự sát.
Cũng chính là Thạch Lạn nói, đúng là bởi vì ý niệm phí hoài bản thân của mình năm ấy, cho nên mới chiêu gọi được uổng mạng quỷ đến bên người mình.
Nghĩ đến uổng mạng quỷ, Tôn Chi bỗng nhiên tỉnh táo lại!
Cô không rảnh lo lau mồ hôi lạnh trên mặt, mà trực tiếp vùi đầu tiếp tục đi về phía trước.
- “Tôn Chi! Tôn Chi!”
Giọng nói phía sau còn đang gào rống:
- “Tôn Chi mày là kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo lớn!”
Tôn Chi nghẹn ngào, bước chân càng nhanh.
Sau khi đi vài phút, đằng sau không có truyền đến tiếng của Triệu Kiều nữa, ngay khi Tôn Chi nhẹ nhàng thở ra, giọng nói bạn trai cũ lại truyền đến từ phía sau.
- “Chi Chi, rất xin lỗi, tha thứ cho anh được không, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa?”
Giọng nói quen thuộc đến xa lạ lại không làm Tôn Chi dừng bước chân lại, sau khi nghĩ thông suốt, cô cảm thấy cái tên bạn trai cũ đã từng phản bội mình còn không bằng Triệu Kiều làm mình khổ sở.
Ngay khi cô cách tiểu khu gần trong gang tấc, Tôn Chi lại nghe được phía sau truyền đến một giọng nói lần nữa.
Đó là tiếng xe chạm vào nhau, là tiếng người qua đường thét chói tai và tiếng kêu thảm thiết của người bị đâm, thứ càng làm cho Tôn Chi kinh sợ chính là người bị đam cho bị thương “Phi” một cái tới ngay cạnh mình!
Tuy rằng chỉ thấy được một đôi chân của người bị thương, nhưng giày trên chân kia lại làm cả người Tôn Chi mềm nhũn, tiếp theo là thét chói tai quay đầu lại nhào vào trên người người bị thương kia.
- “Mẹ!!”
Khi cô đã có thể đụng tới thân thể người bị thương kia, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô!
- “Cô, vẫn quay đầu lại.”
Giọng nói lạnh lùng mà khô khốc làm hàm răng Tôn Chi phát run, cô giương mắt nhìn lại, chỉ thấy “Người bị thương” kia ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt giống cô như đúc.