Thấy anh ta cúi đầu không để ý tới mình, Phùng Vân Vân đan hai tay chéo trước người, ho khan một tiếng, nhìn rèm cửa sổ đang kéo kín: “Anh, hôm nay thời tiết khá đẹp, hay là kéo rèm cửa ra đi.” Căn phòng này đã rất lâu rồi không có ánh mặt trời chiếu vào. Phùng Việt Tài nghe vậy thì ngẩng đầu lên, đôi mắt kia nhìn chăm chú vào Phùng Vân Vân, cảm xúc không rõ nhưng bị anh ta nhìn chằm chằm vào như vậy khiến Phùng Vân Vân cảm thấy lạnh cả người....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.