Nhìn thấy người lại, Đại Hoàng giật mình nhảy từ trên tường xuống, ngoặt vào một góc đã không thấy bóng con mèo đâu nữa. “Vâng.” Vu Hữu Dân bước lên đẩy cửa ra một chút, quay đầu nhìn Thạch Lạn rồi nói với Tần Kiên: “Đây là Thạch tiên sinh của chúng tôi.” Tần Kiên ngạc nhiên với tuổi tác của Thạch Lạn, nhưng nhớ tới lời của bạn mình, anh ta sải bước vào sân, đến trước mặt Thạch Lạn, còn hơi căng thẳng giơ tay: “Xin chào, tôi là Tần Kiên, người hôm qua đã gọi điện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.