Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Hữu Dân bị tiếng gọi của Địa Tiên làm cho hoảng sợ, nổi da gà khắp cả người. Hắn ta không cần đợi đối phương phân phó mà đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Hắn ta đi pha trà.

"Hoa này ông lấy ở đâu ra vậy?"

Thạch Lạn liếc nhìn những bông hoa hồng được Địa Tiên cắm vào trong bình hoa rồi hỏi.

Địa Tiên ngồi xuống, nghe hỏi thế, ông thản nhiên đáp: "Nhìn vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tú của ta, con cũng có thể đoán được những bông hoa hồng này là do một cô gái hâm mộ tặng cho ta rồi mà."

Thạch Lạn cười ha hả một tiếng, nhẹ nghiêng đầu qua một bên, không muốn để ý đến khuôn mặt của lão già này.

Địa Tiên cũng thôi đùa với hắn, vặn hỏi lại: "Tên yêu ma họ Trà cũng tự tin quá mức nhỉ, lại có thể để một đứa bé mang huyết mạch của Trùng Mắt Đỏ ở bên cạnh mình sao?"

"Giới quản lí cũng sẽ không ngồi trơ mắt ra nhìn mà không làm gì đâu." Thạch Lạn lắc lắc cái đầu, gió trong sân lùa vào bên trong phòng khách, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ. "Về điểm này, ông hiểu rõ hơn tôi mà."

"Cũng phải." Địa Tiên cười với giọng điệu chế nhạo. Ông ta ngồi bắt chéo chân, sau khi đặt hai tay ra sau đầu thì tiện thể ngậm một điếu thuốc trong miệng: "Đám người đó từ trước đến nay lúc nào cũng thích lo chuyện bao đồng, nếu không cũng đã không hình thành mấy thế giới gì gì đó."

Vừa dứt lời, tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ đằng sau lưng ông, cả hai người khẽ quay đầu lại. Vu Hữu Dân đang bưng ấm trà đi đến, mặt hắn ta cười rạng rỡ: "Đây là loại trà Âm hảo hạn mà tên yêu ma họ Trà đã đem đến tặng cho ngài. Hơn nữa, trà được pha bằng chiếc ấm tử này sẽ lại càng cho ra hương vị thơm ngon xuất sắc. Xin mời ngài nếm thử."

"Chiếc ấm tử này sao lại đến được nơi đây?"

Địa Tiên hơi nhướng mày, trong khi đợi Vu Hữu Dân đi đến gần, ông khóa tầm mắt mình lên trên chiếc ấm tử rồi hỏi.

"Là Phán Quan tặng cho đấy."

Thạch Lạn ngáp một cái, nói bằng giọng thản nhiên.

"Cái tên nhóc đen thùi lùi đấy ấy hả?"

Địa Tiên chẹp miệng một tiếng, đưa tay lên xoa xoa cằm của mình, nghĩ đến cái hồi mà tên nhóc đó trông coi thằng nhóc nhỏ nhà mình, đôi mắt ông rực lửa. Ông nhếch mép một cách yếu ớt, nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Thạch Lạn rồi dặn đi dặn lại.

"Cái tên nhóc đen thùi lùi đó với Diêm Vương đều xấu xa như nhau. Sau này, con đừng có qua lại với hắn ta nữa."

"Nếu Diêm Vương mà nghe thấy những lời nói này, ông ta sẽ bắt ông về, mấy trăm năm nữa cũng không thể ra ngoài mất thôi."

Địa Tiên vội vội vàng vàng đưa tay lên miệng phủi một cái, ngụ ý sẽ không nói thêm lời nào nữa.

Uống cạn trà linh khí xong lại xem hí khúc trên ti vi, hiếm có khi nào hai thầy trò lại hòa thuận với nhau như vậy đến tận tối.

"Ta chỉ tiện đường ghé sang thăm hỏi con mà thôi, không có chuyện gì khác cả."

Thạch Lạn cứ có cảm giác Địa Tiên không phải tốt lành gì mà ghé sang "thăm hỏi" bọn họ như thế này. Nhưng mãi cho đến khi đối phương chuẩn bị rời đi mà vẫn không nói rằng đến đây để làm gì, cho nên Thạch Lạn - người luôn muốn nói chuyện - đã hỏi thẳng.

"... Ông đủ tiền tiêu không?"

Thạch Lạn nhẹ nhàng hỏi.

Vẻ mặt Địa Tiên đầy cảm động, ông giơ tay ra vỗ vỗ vào bả vai của hắn: "Quả nhiên là nuôi dưỡng con không uổng công một chút xíu nào, quả thực thầy có hơi túng thiếu, nhưng mà vẫn có thể xoay sở được thêm vài tháng nữa."

Đôi mắt long lanh lóng lánh kia làm Thạch Lạn nhoẻn miệng cười: "Hẹn gặp lại."

Nói xong, hắn đẩy người ra khỏi cổng sân.

"Thưa ngài, hoa này thì sao ạ?"

Nhìn bó hoa hồng đỏ thắm được cắm trong bình hoa, Vu Hữu Dân lưỡng lự hỏi.

Thạch Lạn liếc mắt nhìn: "Cứ để đó đi."

……………………..

Cảnh Hân lại bị dọa cho tình giấc.

Cô bé lau những giọt mồ hôi lạnh ngắt ở trên gương mặt rồi bước đến phòng vệ sinh, nhìn mặt mũi nhợt nhạt, bơ phờ của mình ở trong gương, cô bé mở vòi nước.

Cảm giác lạnh buốt khi dòng nước lạnh dội vào mặt cuối cùng cũng khiến cô bé nhận ra mình đã không còn ở trong giấc mơ kinh khủng đó nữa rồi.

"Tiểu Hân ơi?"

Giọng nói già nua từ căn phòng sát vách được truyền tới, mặc dù là một giọng nói quen thuộc nhưng khi nghe thấy chúng vào lúc nửa đêm cũng làm người khác rợn người hết sức. Cô bé nhanh chóng lấy khăn tắm lau khô những giọng nước còn đọng lại trên khuôn mặt, sau đó cất cao giọng: "Dạ bà, cháu thức dậy đi vệ sinh thôi mà. Không có gì đâu ạ, bà cứ ngủ đi ạ."

"Chao ôi!"

Bà lão nghe thấy thế cũng yêu tâm mà ngủ tiếp.

Bà cũng đã cao tuổi rồi, ngủ cũng không được ngon giấc, chỉ cần một chút tiếng động thôi cũng đủ để làm bà thức giấc.

Cảnh Hân thở dài, nhưng khi quay trở vào phòng, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.

"Bà đấy ạ?"

Cảnh Hân chau mày hỏi.

"Sao thế cháu? Có phải là đói bụng rồi không?"

Bà của Cảnh Hân đang ở trong phòng mình, hỏi vọng lại.

Cảnh Hân ráng chịu đựng cái sự kì quặc này: "Không có gì đâu ạ, bà ngủ tiếp đi ạ."

Khi vừa đi được hai bước, tiếng động của bước chân kì quái đó lại vang lên.

Cảnh Hân quay phắt người lại, cô bé thấy cửa phòng của mẹ đã mở toang ra.

"Mẹ ạ?"

Nghĩ đến người mẹ đã đi công tác gần hai tuần, hai mắt Cảnh Hân sáng lên, cô bé chạy lạch bạch sang, nhưng trong phòng tối đen như mực, không có gì cả. Cô bé liền bật đèn lên, nhưng chỉ thấy rèm cửa phấp phơ theo làn gió đêm.

Cảnh Hân nhấp môi, đang định rời khỏi thì thấy bên dưới cạnh giường ngủ có thứ gì đó đang động đậy.

Trong nhà có chuột sao?

Cảnh Hân không dám tiến lên, chỉ dám từ từ ngồi xổm xuống, hai tay chống lên tấm ván, cúi đầu nhìn xuống giường, nhưng không nghĩ đến việc một đôi mắt màu vàng đang đối diện mình.

"A!!"

Ngày thứ hai.

"Cảnh Hân, sắc mặt của cậu trông không được tốt lắm, có phải là ngã bệnh rồi không?"

Khi vừa ngồi xuống chỗ ngồi trong lớp học, bạn cùng bàn của Cảnh Hân đã nhìn cô, lo lắng hỏi.

"Không có gì đâu", Cảnh Hân nhoẻn miệng cười. "Có thể là do tối hôm qua, mình luyện đề đến tối khuya."

"Lớp trưởng của mình giỏi quá đi mất, cậu nói thử xem, thành tích của cậu tốt thế này, cậu nỗ lực nhiều như thế này, làm phàm phu tục tử như bọn mình đây biết sống sao bây giờ."

Vừa đúng lúc bạn nam bàn sau vừa đến lớp, sau khi nghe cô bé nói chuyện thì liền cảm khái. Giọng điệu và biểu cảm của cậu ấy đều rất buồn cười, Cảnh Hân trông thấy được cũng không nhịn nỗi mà cùng cười theo.

"Sắp đến kì nghỉ rồi, năm nay cậu vẫn cùng với mẹ cậu ra ngoài chơi chứ?"

"Không được rồi, mẹ mình đã vội vội vàng vàng đi công tác rồi. Mà phải, chỗ cậu nói lúc trước là ở đâu thế nhỉ?"

Vũ Hữu Dân đang bằm nhân để gói sủi cảo thì nghe thấy tiếng người gõ cửa.

"Đến ngay đến ngay đây."

Hắn ta đập đập tay để phủi bột rồi chạy ra ngoài mở cửa sân. Một cô bé tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang đứng ở bên ngoài sân, còn có một cậu bé trạc tuổi cô bé đứng ngoài đầu ngõ.

"Xin cho cháu được hỏi đây có phải là nhà của ngài Thạch không ạ?"

Cảnh Hân có chút hồi hộp, hai mắt nhìn Vu Hữu Dân đánh giá qua một lượt, nhìn thấy gã này khá to cao, thật may là cô bé đã kéo theo cậu em họ đi cùng, nhỡ có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng dễ báo cảnh sát hơn.

Không nhận ra được sự cảnh giác từ cô bé, Vu Hữu Dân cười cười, nói: "Phải, cháu tìm ngài ấy có việc gì sao?"

Đi theo Thạch Lạn nhìn thấy biết bao nhiêu là quỷ nhân, hắn ta cũng không dám coi thường cô gái đang đứng trước mặt mình, ngộ nhỡ đâu đó là một cô quỷ nhỏ như Dương Tiểu Oa thì sao?

"Phải ạ."

"Mời cháu vào", Vu Hữu Dân nghiêng người sang một bên.

Cảnh Hân quay đầu lại nói với người đang đứng đầu ngõ: "Chị đi chút rồi trở lại ngay."

Sau khi bước vào trong sân, Cảnh Hân thấy Vu Hữu Dân cũng không đóng cửa sân lại, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngài Thạch của chúng tôi đang luyện giọng, cháu đợi chút nhé, uống chút trà nào."

Nói rồi, Vu Hữu Dân bưng tách trà nóng đến một cách cẩn thận.

"Cháu cảm ơn ạ."

"Không có gì đâu."

Nói xong, Vu Hữu Dân quay trở lại phòng bếp để gói sủi cảo.

Khi Cảnh Hân đang quan sát những bày trí trong phòng khách, thì cô bé bỗng nhiên nghe thấy một hai âm thanh giống như giai điệu của một vở hí khúc. Khi cô bé đang định đứng lên thì chợt nhớ đến lời mà Vu Hữu Dân đã nói, xem ra, giọng hát đó là của ngài Thạch đang luyện giọng.

Nghĩ vậy, cô bé lại ngồi xuống.

Sau mười phút, Thạch Lạn mặc chiếc trường bào màu xám cùng với mái tóc dài bù xù chậm rãi bước đến.

Ánh mặt trời chiếu vào hắn, vẻ ngoài vốn đã xuất sắc nay lại càng trở nên xuất trần vài phần. Cảnh Hân chưa bao giờ trông thấy một chàng trai đẹp đến thế, gương mặt cô bé ửng đỏ. Cô bé lập tức đứng lên: "Ngài... ngài Thạch."

Thạch Lạn gật đầu: "Không cần khách sáo thế đâu, mời cô ngồi."

Vị này quả thật giống như trong lời nói của bạn học cô bé, một vẻ đẹp nho nhã, quả thực trông rất đẹp. Sau khi liếc nhìn quan sát Thạch Lạn tỉ mỉ từng li từng tí một, cô bé che đậy trái tim như đang sắp nổ tung của mình, thầm nghĩ.

"Cô muốn giải quyết việc gì?"

Thạch Lạn nhấc chiếc ấm tử sa lên, rót thêm chút trà cho Cảnh Hân.

………………………

Cảnh Hân nuốt nước miếng, liền nói lời cảm ơn, sau đó nâng chung trà lên. Sau khi hít thở một hơi thật sâu để bình tâm trở lại, cô bé nói.

"Từ lúc cháu sáu tuổi là đã bắt đầu cứ mơ mãi một giấc mơ giống nhau, giấc mơ đó tràn ngập máu me, rất tanh, còn có tiếng la hét cùng với nỗi thống khổ. Lúc bé, cháu chỉ biết đó là ác mộng, nhưng theo tuổi tác lớn dần lên, cháu càng ngày càng thấy rõ những thứ xuất hiện trong giấc mơ."

"Khoảng chừng nửa tháng trước, cháu bắt đầu mơ thấy một cặp mắt, cặp mắt ấy như của một con chó, lại cũng giống như của một con mèo." Cảnh Hân nắm chặt ly trà ở trong tay. "Lại cũng giống như của một con người, nó cứ nhìn chằm chằm vào cháu, bên tai cháu còn có tiếng la hét cùng với nỗi thống khổ quen thuộc, nhưng chỉ cần bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm là cháu lại không dám cử động."

Thạch Lạn gật đầu: "Cháu nhìn thấy gì từ bên trong đôi mắt ấy?"

Cảnh Hân cắn cắn môi: "Nỗi thống khổ, sự căm phẫn, còn có cả nỗi buồn và sự tuyệt vọng nữa."

Quả thực, rất nhiều cảm xúc đong đầy trong đôi mắt ấy, sau lần đầu tiên nhìn thấy rõ đối phương, cô bé đã khóc tỉnh dậy sau cơn mơ.

"Cháu chỉ biết là mình cảm thấy rất buồn, nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại dần dần quên mất rốt cuộc là đôi mắt ấy có hình dạng gì. Cho đến khi vào tuần trước, cháu nhìn thấy đôi mắt ấy trong nhà mình. Không phải là trong giấc mơ đâu mà là trong thực tại."

Lo sợ Thạch Lạn không hiểu rõ được ý của mình, Cảnh Hân vội vội vàng vàng giải thích thêm.

"Cháu nhìn thấy thân thể của nó rồi chứ?"

Cảnh Hân lắc đầu: "Cháu chưa thấy, vào tối hôm ấy, cháu chỉ mới thấy mỗi cặp mắt của nó. Cho dù là có ánh sáng hay không có ánh sáng đi chăng nữa, thì cháu đều có thể nhìn thấy cặp mắt ấy. Không nhìn thấy thân thể nó đâu cả."

Thạch Lạn nghe thấy thế thì nâng chung trà lên và nhấp một ngụm: "Vậy thì có lẽ là do nó chỉ còn lại có mỗi đôi mắt, đó không phải là ác mộng, mà là cơn ác mộng của cháu cũng chính là lời kêu cứu từ người thân của cháu.”

"Người thân của cháu sao?"

Cảnh Hân bỗng ngẩng đầu lên: "Là... là mẹ của cháu sao?"

Mẹ cô bé đã đi công tác gần hai tuần rồi, bà ấy chỉ gọi điện thoại về nhà vào tuần đầu tiên, tuần thứ hai tiếp theo sau đó, một chút xíu tin tức cũng không có, bà cô bé cho rằng có lẽ do mẹ cô bé bận quá.

Hơn thế nữa, khi cô bé gọi điện thoại cho đồng nghiệp của mẹ là dì Dương, đối phương bảo với cô bé rằng mẹ cô bé thực sự rất bận, đợi sau khi đợt bận rộn này trôi qua, bà ấy sẽ gọi điện thoại về cho họ. Nghe thấy thế, cô bé cũng tạm an tâm.

Nghĩ đến những điều này, nhịp tim Cảnh Hân càng đập loạn xạ hơn nữa. Cô bé không biết là rốt cuộc mình nên tin ai, một Thạch Lạn mà cô bé chỉ mới vừa gặp gỡ, người còn lại là một dì mà cô bé và mẹ đã quen biết nhiều năm nay rồi.

Thạch Lạn đưa mắt nhìn Cảnh Hân một cái: "Cũng rất tốt khi trong thâm tâm cháu biết đề phòng người khác."

Bị Thạch Lạn vạch trần, Cảnh Hân vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy ngại ngùng.

Vu Hữu Dân vừa đi vào thì nghe thấy lời này, nhìn thấy Cảnh Hân trông không được tự nhiên, hắn ta nhanh nhảu bảo: "Lời mà ngài Thạch chúng tôi nói ra không có dụng ý xấu gì đâu. Cháu hãy thư giãn đi nào."

"Cháu... cháu hiểu rồi."

Cảnh Hân vội gật đầu ra hiệu, ngụ ý mình đã hiểu rồi.

"Bùa vàng, chu sa, mực."

Vu Hữu Dân mau chóng chạy đi lấy.

"Ngày sinh tháng đẻ mẹ của cháu."

"Cháu chỉ biết ngày tháng năm sinh, có được không?"

"Được."

Sau khi Thạch Lạn dùng bút lông chu sa viết ngày sinh tháng đẻ của mẹ Cảnh Hân lên trên lá bùa màu vàng, lại dùng mực Tàu viết lên trên lòng bàn tay Cảnh Hân bát tự của cô bé.

"Lấy tay cháu che lá bùa vàng lại, nhắm mắt lại rồi gọi thầm tên mẹ của cháu, sau đó nói ra hết những gì mà cháu thấy cho tôi nghe."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK