Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- "Thạch tiên sinh, không phải tiên sinh hù dọa cô gái kia mà chính là cô gái kia đã hiểu lầm lời tiên sinh nói, cho nên mới làm cô ấy sợ hãi như vậy."

Sau khi ra khỏi phòng bảo vệ từ cửa sau, Vu Hữu Dân khô khan giải thích với Thạch Lạn đang có phần chán nản.

Thạch Lạn nghe xong cũng không thấy khá hơn, hắn quay đầu nhìn về phía Vu Hữu Dân nói:

- "Lời tôi nói chính là nói thật tôi chỉ muốn một cái giường nhiều tiền."

- "Tiên sinh có thể nói rằng giá của chúng ta rất rẻ, đủ để mua một chiếc giường như vậy thôi."

So với Thạch Lạn - người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế thì Vu Hữu Dân cảm thấy mình khéo đưa đẩy hơn nhiều.

Sau khi Thạch Lạn nghe xong thì lâm vào trầm mặc, mãi đến khi đi được một lúc lâu hắn mới dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- "Về sau, anh đi mời chào chuyện làm ăn đi, tôi chỉ quản chuyện bắt quỷ, kiếm được tiền ngoại trừ lấy ra mua cho tôi cái giường thì còn lại đều cho anh hết."

Vu Hữu Dân thật sự thụ sủng nhược kinh, nhưng trong lòng cũng có kỳ vọng, dù sao năng lực của Thạch Lạn cũng không có vấn đề, chỉ cần chính mình tuyên truyền đàng hoàng thì sẽ không sợ làm ăn thua lỗ!

Vì vậy Vu Hữu Dân lại để cho Thạch Lạn tìm một chỗ nghỉ ngơi còn hắn ta ngồi xổm dưới lầu trong công ty của Tôn Chi chờ đối phương tan làm.

Ngay khi Tôn Chi vừa ra khỏi tòa nhà công ty thì đã bị một ông chú ngăn lại, cô nhớ tới người mình gặp phải sáng nay thì lập tức ôm lấy balo rồi lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Vu Hữu Dân:

- "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Thấy cô sợ hãi, Vu Hữu Dân cũng nhanh chóng lùi lại hai bước, tỏ ý mình không có ác ý:

- "Là như vậy, chúng tôi biết rõ cô gần đây bị thứ đồ vật dơ bẩn quấn thân nên chúng tôi muốn giúp cô, yên tâm, giá cả có thể được thương lượng mà chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không để cô thất vọng đâu!"

Hắn đời này cũng chỉ vì một năm đó rời khỏi thôn làm việc để kiếm tiền về cưới Hoàng Thúy Nhi, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện làm ăn với người ngoài, hơn nữa còn là những việc làm ăn này.

Bị thứ đồ vật dơ bẩn quấn thân sao?

Tôn Chi ngay lập tức nghĩ đến những thứ xung quanh cô, nhưng cô nhìn Vu Hữu Dân với vẻ mặt càng thêm cảnh giác hơn:

- "Thứ đó là do các anh mang đến bên cạnh tôi sao?"

- "Không đúng. không đúng!"

Vu Hữu Dân nhanh chóng xua tay, trên mặt lộ vẻ chân thành nói:

- "Ngài Thạch của bọn tôi chuyên về mảng công việc đó, cho nên liếc mắt nhìn thoáng qua một cái liền biết cô bị quấn thân, xin cô hãy tin bọn tôi, nếu cô sợ thì chúng tôi có thể nói chuyện bên ngoài đồn cảnh sát, cô cảm thấy thế nào?"

Trong lòng Vu Hữu Dân cảm thấy không gì có thể cho thấy bọn họ trong sạch hơn đồn cảnh sát.

Tôn Chi nhìn Vu Hữu Dân mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn nhất quyết giải thích, cô cắn môi nhớ ra hôm nay mình suýt gặp tai nạn trong toilet công ty nên quyết định đi cùng Vu Hữu Dân một chuyến.

Đánh cược một phen đi, cho dù bọn họ có lừa cô thì vẫn tốt hơn là chết trên tay một con quỷ.

Tuy nhiên Tôn Chi cũng không phải là kẻ ngốc, cô cố tình ngồi xe buýt rồi chọn cách đi bộ ở chỗ đông người, mãi cho đến khi cách cổng khu vực đồn cảnh sát không xa cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Mà đúng lúc này, Thạch Lạn cũng không biết từ nơi nào xuất hiện trước mặt cô.

- "Là anh!"

Nghĩ đến những gì Thạch Lạn nói lúc sáng, khuôn mặt Tôn Chi Lập lập tức đỏ bừng, tức giận nhìn Vu Hữu Dân nói:

- "Được rồi, các anh quả thật đang nói dối tôi!"

Âm thanh lớn đến mức thu hút sự chú ý của người qua đường.

Vu Hữu Dân vội vàng cầu xin sự tha thứ:

- "Bà cô à, cô thật sự hiểu lầm rồi, ý của tiên sinh chúng tôi là muốn thù lao rất rẻ, chúng tôi chỉ cần tiền bằng một cái giường chứ không phải như ý tứ kia mà cô nghĩ đâu!"

Tôn Chi nhìn bọn họ đầy nghi ngờ.

Vu Hữu Dân không còn cách nào khác chỉ có thể đẩy Thạch Lạn đến trước mặt hắn ta, chỉ vào mặt hắn mà nói:

- “Chỉ bằng khuôn mặt này của tiên sinh chúng tôi thì cô cũng không có cửa đâu, ngài ấy cũng không cần tiếp cận cô bằng cái cớ vụng về như vậy làm gì cả."

Mấy ngày nay Vu Hữu Dân học được hai từ này từ người qua đường, dù không có văn hóa gì nhưng đầu óc của hắn ta xoay chuyển coi như vẫn rất ổn.

Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp đi tới với khuôn mặt ửng hồng, nhìn Thạch Lạn rồi nhỏ giọng hỏi:

- "Soái ca có thể thêm WeChat được không?"

Thạch Lạn thành thật mở túi của mình đưa túi cho đối phương xem:

- "Quá nghèo, không mua nổi điện thoại di động."

Khi Vu Hữu Dân ngồi xổm chờ Tôn Chi thì Thạch Lạn cũng một mình đi dạo quanh thành phố này một vòng, ở trung tâm thành phố có một thư viện rất lớn, Thạch Lạn căn cứ vào việc sách là người bạn tốt nhất của nhân loại nên đi “đọc” rất nhiều kiến thức về hiện đại xã hội.

Giờ đây hắn không còn là kẻ “mù chữ” cái gì cũng không hiểu nữa.

Nhưng cô gái lại nghĩ rằng hắn từ chối mình cho nên thất vọng rời đi.

Thấy vậy khóe miệng Tôn Chi khẽ co giật nhưng trên mặt lại càng đỏ hơn.

Việc này thật là xấu hổ.

Mặt khác Vu Hữu Dân lại thẳng lưng với biểu cảm như "Cô nhìn đi, chúng tôi không cần đâu!"

- "Vậy các anh có thể nói cho tôi biết bên cạnh tôi là cái quái gì không? Nó luôn muốn hại tôi, đối với người sống hơn hai mươi năm rồi cũng chưa từng làm điều gì thương thiên hại lí, tôi dám thề với trời!"

Tôn Chi vốn biết câu "Oan có đầu nợ có chủ" nên vội vàng giơ tay lên nói.

Cô chứng minh rằng cô không làm hại ai cả.

Lần này là thời gian Thạch Lạn xuất hiện nên Vu Hữu Dân bước sang một bên.

- "Thật ra lúc nào nó cũng ở bên cạnh cô." - Sắc mặt Thạch Lạn bình tĩnh mà nhìn Tôn Chi trợn to hai mắt:

- "Chẳng qua một tháng trước mới bắt đầu động thủ hại cô."

- “Vì, vì cái gì?” Tôn Chi cực kỳ hoảng sợ:

- - “Rốt cuộc nó là cái gì vậy? Tại sao nó vẫn luôn đi theo tôi, còn muốn hại tôi!”

Lý Lão Ngũ vừa mới phá án xong trở lại đồn cảnh sát, xe vừa tới cửa liền thấy hai người đàn ông xoay quanh một người phụ nữ đang nói cái gì đó, hơn nữa người phụ nữ cảm xúc rất kích động, trên mặt cũng là vẻ hoảng sợ.

- "Này, ở đây có tình huống gì sao?" - Tiểu Tống, người mới của cục nhìn chằm chằm vào phía trước mà hỏi.

Lý Lão Ngũ gõ tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ nói:

- "Nhìn một chút xem."

…..

- "Nó thuộc về quỷ chết oan, quỷ chết oan chính là chỉ những người bị oan ức mà chết biến thành quỷ, do vì chết oan nên bản thân chúng mang theo oán khí cùng chấp niệm rất lớn, để trở về nhân gian, chúng sẽ tìm kiếm con mồi, sau khi con mồi chết thì chúng có thể chiếm lấy thân thể cùng thân phận của con mồi rồi quay trở lại nhân gian."

Rõ ràng là một lời nói rất kinh người nhưng khi đến Thạch Lạn thì hắn lại nói ra vô cùng lãnh đạm, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, không có một chút cảm xúc nào.

Nhưng bởi vì như vậy mà hai người nghe được chuyện này lại càng hoảng sợ.

Tôn Chi cảm thấy hai chân đều mềm nhũn, cô ôm chặt lấy balo của mình, trong lòng vẫn không hiểu nói:

- "Nhưng tại sao nó lại chọn tôi? Hơn nữa theo như những gì anh vừa nói thì tôi đã bị coi như là con mồi của nó từ lâu rồi?"

Thạch Lạn nhìn thoáng qua tay phải của Tôn Chi, Tôn Chi rụt tay lại rồi nhìn chằm chằm hắn như nhớ tới cái gì đó:

- "Là tôi tự sát sao?"

- “Đúng vậy.” Thạch Lạn gật đầu:

- “Quỷ chết oan tìm con mồi cũng có điều kiện, chúng sẽ tìm kiếm những con mồi đang kiếm sống và chấm dứt ý nghĩ sống trong đầu của nhân loại như một con mồi, lúc cô tự sát năm mười lăm tuổi thì cô đã thu hút nó, nhưng sau đó cô được người thân khuyên bảo nên đã từ bỏ ý định tự sát cũng chưa bao giờ muốn tự tử lần nữa, vì vậy nó không có sức mạnh để đối phó với cô mà chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh cô."

Nhân loại đôi khi rất mong manh yếu ớt nhưng cũng rất kiên trì, một khi bọn họ đã có ý tưởng mưu sinh thì dù đã gạt bỏ ở một giai đoạn nào đó, nhưng một khi gặp chuyện sau này, cảm xúc tiêu cực sẽ một lần nữa điều khiển thân thể và tâm trí của bọn họ.

Nó sẽ nhắc nhở bọn họ về điều gì đó mà bọn họ đã làm hoặc nghĩ tới cách đây rất lâu, rồi sau đó lặp lại hành động một lần nữa.

- "Một tháng trước cô bị bạn trai đã quen ba năm chia tay, cô còn nhớ rõ đêm đó không?"

Nước mắt Tôn Chi không tự chủ được rơi ra khỏi hộc mắt: "Tôi nhớ..."

Cô đã cẩn thận duy trì mối quan hệ ba năm, hận không thể trao trọn trái tim mình cho đối phương nhưng cô vẫn không thể níu giữ được đoạn tình cảm đó, khi đối phương đề nghị chia tay, cô cảm thấy cả thế giới của mình như sụp đổ.

Sau khi trở về nhà, cô thất thần nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn trà, không chút suy nghĩ cầm ngay cổ tay phải đã bị cắt qua từ lâu mà cắt xuống một cách hung hăng.

Khoảnh khắc máu tươi chảy ra, trong lòng cô cảm thấy được an ủi, thậm chí Tôn Chi còn bắt đầu nghĩ khi ai đó phát hiện ra thi thể của cô liệu người kia có hối hận không, có cảm thấy tội lỗi không, và liệu anh ta có thể sẽ không bao giờ tìm những người phụ nữ khác trong suốt quãng thời gian còn lại không, luôn luôn hướng đến cô cho đến khi chết đi thì gặp cô trên đường Hoàng Tuyền...

Nhưng cô biết cha mẹ mình sau khi biết tin cô chia tay sẽ chạy tới ngay lập tức, đem cô ra khỏi Quỷ Môn quan cứu về một lần nữa.

Cũng chính từ lúc cô tỉnh dậy trong bệnh viện thì những điều kỳ lạ luôn xảy ra bên người cô, bây giờ nghĩ lại, theo như lời của Thạch Lạn thì quỷ chết oan kia vẫn luôn chờ cô tự sát rồi bắt đầu hành động.

- "Ý nghĩ tự sát của cô lại tạo cơ hội cho nó lợi dụng một lần nữa, lúc cô cầm dao lên thì chỉ một nửa ý nghĩ là của cô, còn nửa ý thức còn lại đã bị nó khống chế."

Vì vậy, khi Tôn Chi được cứu một lần nữa, những giọt nước mắt của cha mẹ cô cùng sự an ủi của bạn bè khiến cô do dự, vì một người đàn ông như vậy mà làm tổn thương tới mình thật sự đáng giá sao?

Sau khi xuất viện, Tôn Chi đều đem tất cả mọi thứ về người đàn ông ở trong nhà vứt hết đi, chỉ muốn tạo cho chính mình một khởi đầu mới và một cuộc sống mới.

Nhưng lúc này là lúc Tôn Chi yếu nhất nên quỷ chết oan sẽ không dễ dàng từ bỏ, vì vậy nó lợi dụng những cảm xúc tiêu cực có được từ Tôn Chi để bắt đầu ảnh hưởng đến cô, hoặc giết cô khi cô ở một mình.

- "Nhưng vận khí của cô thật sự rất tốt, mỗi lần cô sắp bị tên kia giết chết thì luôn có người xuất hiện dọa nó chạy mất."

Thạch Lạn vừa nói, vừa nghiêm túc nhìn tướng mạo của Tôn Chi, cuối cùng gật đầu với vẻ mặt thì ra là thế:

- "Thì ra là như vậy."

Tôn Chi sờ lên mặt mình, trong mắt lộ ra sự nghi ngờ.

- "Ở kiếp trước cô có một người chồng rất yêu thương cô, sau khi cô chết, vì muốn kiếp sau cô có thể bình an cho nên hắn đã mời cao tăng tụng kinh văn chuyển thế ở trước linh tiền của cô trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, bởi vì điều tốt này mà cô mới có thể tránh được nhiều lần bị hãm hại như vậy."

Một người chồng rất yêu cô sao?

Tôn Chi sửng sốt.

Vu Hữu Dân ở một bên sau khi nghe xong một lúc sau mới liếc nhìn Tôn Chi, có chút không đành lòng nói:

- "Cô nghe này, kiếp trước có người đàn ông yêu cô như vậy thì kiếp này tất nhiên cũng sẽ có, cô vẫn còn trẻ như vậy, làm sao có thể động một chút lại muốn chết chứ."

Tôn Chi vô cùng xấu hổ trước ánh mắt khiển trách của Vu Hữu Dân, cô như một học sinh tiểu học mà thừa nhận lỗi lầm của mình:

- "Sau này tôi nhất định sẽ sống tốt, sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa, đại sư, vậy bây giờ tôi phải làm sao để đuổi thứ đó đi đây?"

- "Đúng rồi." Vu Hữu Dân cũng nhìn về phía Thạch Lạn:

- "Có phải ngừng làm những điều ngu ngốc thì thứ đó sẽ rời khỏi cô ấy hay không?"

Thạch Lạn lắc đầu, hắn chỉ vào cái bóng của Tôn Chi nói:

- "Chỉ như vậy cũng vô dụng, cô nhìn cái bóng của cô xem, nó thật sự là cái bóng của cô sao?"

Tôn Chi chậm rãi cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân giống hệt chính mình:

- "Tôi, tôi không thấy có gì khác biệt cả."

- "A!" - Vu Hữu Dân đột nhiên hét lên đầy sợ hãi khiến cho Tôn Chi giật mình:

- "Sao vậy?"

- "Nhìn cái bóng của cô kìa! Trông thật quá!"

Tôn Chi: "... Anh gọi cái gì là thật quá?"

Thạch Lạn liếc mắt nhìn Vu Hữu Dân tán thưởng, tên trợ lý này cũng không ngu ngốc, hắn chỉ vào cái bóng của Tôn Chi rồi lại chỉ vào cái bóng của Vu Hữu Dân:

- “Bóng của người bình thường sẽ không có kích cỡ bằng người thật, nếu không dài hơn một chút thì chính là ngắn hơn một chút."

Nhưng cái bóng của Tôn Chi giống như cô ngã trên mặt đất, dù cô có bước đi như thế nào, cho dù mặt trời đến từ hướng nào thì cái bóng của cô vẫn như cũ không thay đổi, vẫn luôn ở bên phải cô và cùng một kích thước.

Nước mắt Tôn Chi vừa ngừng lại chảy ra, cô thật sự không dám nhìn vào cái bóng của chính mình lần nữa, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Thạch Lạn:

- "Đại sư, đại sư, anh cứu tôi với, tôi thật sự không muốn chết, sau này tôi sẽ sống tốt, sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa, đại sư anh cứu tôi với... "

Thạch Lạn nghi ngờ nhìn Tôn Chi đang khóc đến mức nước mũi cũng chảy ra, nói nhỏ với Vu Hữu Dân:

- "Cô thật kỳ lạ, sự thật tôi phải giúp cô, tại sao cô còn khóc lóc van xin tôi chứ?"

Vu Hữu Dân: ...Vì công việc nên trợ lý Vu một lần nữa trấn an cảm xúc của Tôn Chi, sau đó ra hiệu cho Thạch Lạn nói ra biện pháp.

- "Hôm nay là ngày mười lăm, mười lăm trăng tròn, cô đốt tám mươi tám tờ tiền vàng cho nó, thắp hai cây hương nến hương đỏ và hai cây nến hương trắng ở ngã tư về hướng Tây, sau đó đem các loại tiền vàng đốt sạch rồi nến hương hết, sau khi xong thì tế lên trên một chai rượu trắng."

Tôn Chi không dám bỏ sót nửa chữ nên khi Thạch Lạn đang nói thì mở ghi âm ra, ghi lại tất cả những gì hắn nói.

- "Sau đó cô đi theo hướng về nhà, nhớ kỹ trên đường về nhà không được nói chuyện với ai, mặc kệ kẻ nào gọi cô thì cô cũng không được dừng lại, một khi cô dừng lại thì nó sẽ theo cô trở về, nhớ kỹ."

Tôn Chi vội vàng gật đầu.

Vu Hữu Dân ở bên cạnh lo lắng nói thêm:

- "Ngay cả khi bạn trai cũ của cô gọi cô thì cũng đừng dừng lại!"

Tôn Chi lại gật đầu lia lịa.

- "Cuối cùng." - Thạch Lạn nói Tôn Chi đưa cho mình một mảnh giấy trắng cùng một cây bút, sau đó vẽ một câu phù chú lên đó rồi đưa cho Tôn Chi: "Đem lá phù nguyền rủa này xé đi rồi dán nó lên trên cổng nhà cô, như vậy thì nó có muốn trở về cũng không vào được."

Tôn Chi nhận lấy như nhặt được báu vật.

Thạch Lạn chớp mắt nói: "Bùa nguyền rủa này một nghìn hai trăm tệ."

Tôn Chi không nói lời nào liền lấy trong ví ra một nghìn hai trăm tệ đưa cho Thạch Lạn, hai mắt Thạch Lạn sáng lên cầm lấy, số tiền này có thể mua một cái nệm tốt hơn để ngủ.

- "Khi thứ đó thật sự rời đi thì tôi sẽ trả phần còn lại."

Tôn Chi nói xong liền thuê xe taxi đi mua những thứ kia.

- “Tiền đã đủ để mua một cái nệm tốt rồi, cô ta không cần đưa thêm nữa.” Thạch Lạn vừa đưa tiền cho Vu Hữu Dân cất vừa nói với đối phương.

Hắn không tự mình cầm tiền vì sợ, lúc trước số tiền sư phụ kiếm được hắn đã đút vào túi quần rồi, vậy mà sau khi ngủ một giấc thì liền mất.

Vu Hữu Dân cất nó cẩn thận, sau khi nghe vậy thì vội vàng gật đầu.

Bọn họ đang nghĩ xem đến nơi nào để ăn một chút gì đó thì bị ngăn lại.

Bọn họ bị hai cảnh sát chặn lại, là cảnh sát hình sự.

Lý Lão Ngũ cầm lấy số tiền mà Vu Hữu Dân vừa cầm:

- "Các anh giỏi lắm, bây giờ những kẻ lừa đảo đều lợi hại như vậy sao? Một tờ giấy lộn vẽ bừa bừa bãi đã lừa được một nghìn hai trăm tệ, tại sao các anh không lên trời đi!"

- "Được rồi! Theo chúng tôi đi vào đây ngồi một chút." - Tiểu Tống chỉ vào cổng đồn cảnh sát cách đó không xa.

Vu Hữu Dân im lặng.

Thạch Lan vừa đọc pháp luật nên biết mình không thể đánh cảnh sát, chỉ có thể ủy khuất nhìn số tiền trong tay Lý Lão Ngũ.

Tiền mua giường của hắn không còn nữa, ôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK