Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yết Hầu của Lý Song Phi bỗng trượt xuống, cảm giác buồn nôn liền theo đó mà dâng lên, cô nhanh chóng đặt tay lên trên đùi mình, sau đó ngắt một cái thật mạnh.

Cho đến khi cắn chặt môi một cách đau đớn, cô mới dừng động tác lại.

Nhưng cô cũng đã đè nén được cơn buồn nôn ban nãy xuống.

Bộ xương khô như được khảm ở trên da thịt, nhưng dù Lý Song Phi cảm thấy sợ hãi nhiều bao nhiêu, thì cô cũng chú ý đến sự bất thường trên da mặt của Đổng Xương. Đổng Xương yêu thể thao tha thiết, vào kì nghỉ hè năm hai trung học, gần như lúc nào cậu cũng ra ngoài tham gia các hoạt động, vì vậy nước da cậu có màu lúa mì một cách khỏe khoắn.

Nhưng vào lúc này đây, vẻ mặt Đổng Xương có chút nhợt nhạt, thiếu sức sống, hơn thế nữa, động tác lại chậm chạp, cứng ngắc, thật sự rất bất thường.

Nhìn đối phương ăn ngấu nga ngấu nghiến như một con hổ đói đang tiến đến gần, Lý Song Phi ổn định cảm xúc lại, nhỏen miệng cười, hỏi: "Ăn ngon chứ hả?"

"Ăn, ngon."

Giọng nói này mặc dù là của Đổng Xương, nhưng cũng bất thường như hành động của cậu vậy.

"Ngon thì ăn nhiều chút đi."

Lý Song Phi cố gắng hết sức để đôi tay không phải run rẩy, sau đó đưa cho đối phương một đôi đũa để gắp rau: "Nếm thử thêm món này nữa đi."

Bộ xương khô khô đang ăn uống từ từ ngẩng đầu lên một cách chậm rãi, vẻ mặt tỏ vẻ chê bai: "Không, muốn."

Lý Song Phi giật giật khóe miệng, cô thật sự đã đoán trúng rồi, là không thích ăn rau củ.

Nhưng chỉ trong vài giây sau, vẻ mặt của Đổng Xương ở phía đối diện lại trở về như trước, những thứ bên trong người cậu cũng đã biến đâu mất.

"Gần đây cháu khá là thích ăn thịt", Đổng Xương ho khan một tiếng, nhìn về phía cô mà giải thích. "Năm ba trung học, cháu đã gặp phải áp lực lớn, vì vậy phải bổ sung thêm chất thịt."

Chất thịt ư?

Sau khi Lý Song Phi chắc chắn người trước mặt chính là cháu trai của mình, vẻ mặt cô lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào đối phương: "Rau củ không có chất dinh dưỡng sao?"

"Có có có!"

Đổng Xương nhẹ nhàng đáp, vội vội vàng vàng ăn tô rau mà Lý Song Phi đem đến, để biểu thị sự quyết tâm của mình, cậu cứ thế mà tiếp tục ăn rau.

Lý Song Phi đối phó với hai người, vừa muốn nói ra thì cô thấy nửa cái đầu ló ra bên cạnh người Đông Xương phía đối diện.

Cô nhanh chóng uống một ngụm nước cam, tránh cho số phận bị chết vì nghẹn.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Lý Song Phi liều mình nhìn sang một lần nữa, chỉ thấy dưới đầu vẫn còn ló thêm hai cái tay, cái đầu cũng chậm rãi xuất hiện hoàn hảo ngay trước mắt cô.

Lúc này đây, tất cả nỗi sợ hãi của Lý Song Phi cũng đã biến mất.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, hai mắt to tròn, trong trẻo, cái miệng chúm chím như anh đào, khuôn mặt vẫn còn búng ra sữa, trông khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

Trên khuôn mặt nhợt nhạt cùng với cánh tay lộ ra của cô bé là chi chít những vết sẹo như thể bị roi da quất vào.

Những vết sẹo ấy có lẽ đã xuất hiện từ lâu lắm rồi, có lẽ là những vết thương của cô bé đã đóng mài trước khi chết. Cho nên sau khi chết, dù trông có chút gớm ghiếc nhưng máu đã không còn chảy đầm đìa.

Nhưng lí do khiến Lý Song Khi không còn thấy sợ hãi nữa không phải là vì đây là một cô bé ma xinh xắn, hay là vì trên cơ thể đầy rẫy những vết thương khiến người khác không khỏi lấy làm thương tiếc, mà là vì cô đã từng thấy bức ảnh của cô bé trong ví của Đổng Xương trước đây rồi...

Nhìn Đổng Xương đang há to miệng ăn rau để che giấu những gì mà "bản thân mình" đã nói trước đó, Lý Song Phi hướng mắt nhìn vào món ăn trước mặt, tim đập loạn nhịp.

"Dì út ơi!"

Đổng Xương ăn hai bát cơm cùng với rau củ một cách khó khăn xong thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Song Phi cúi đầu bất động, cậu mới chợt nhớ ra điều gì đó.

Hôm nay là ngày giỗ của dượng út.

Sau khi tự mắng mình một hồi, cậu kêu lớn lên với nỗi lo lắng ngổn ngang.

Lý Song Phi định thần lại, ngẩng đầu lên cười cười: "Thêm một bát nữa nhen, lần này cháu có thể ăn thịt được rồi."

Đổng Xương nhanh chóng gật đầu, sau đó pha chút trò cười để dáng vẻ tươi cười của Lý Song Phi không biến mất.

Nhưng cô bé ma bên cạnh Đổng Xương vẫn dán mắt vào dĩa thịt kho tàu.

"Bữa thịt thứ hai này không còn ngon nữa đâu", Lý Song Phi cố ý thở dài khi đang sắp xếp lại chén đũa, chuẩn bị đổ nửa dĩa thịt ra.

"Để cháu để cháu. Cháu vẫn còn có thể ăn thêm chút nữa."

Đổng Xương vội vàng bưng chén dĩa lên, tiện tay lấy luôn một đôi đũa mới, sau đó vừa chạy về phòng, vừa nói: "Đợi xíu nữa ăn xong cháu sẽ tự rửa chén dĩa ạ."

Lý Song Phi nhìn cánh cửa căn phòng sập lại, nhỏen miệng cười một cái: "Được."

Vu Hữu Dân không nghĩ rằng Lý Song Phi sẽ đến tìm bọn họ vào lúc nửa đêm thế này.

Thạch Lạn cũng không nghỉ ngơi mà đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.

Lý Song Phi nhìn hình ảnh trên màn hình, khóe miệng giật giật, khẽ hỏi Vu Hữu Dân: "Ngài Thạch thích xem phim về cương thi à?"

Vu Hữu Dân ho khan: "Học hỏi, tất cả đều vì để học hỏi thêm."

Lý Song Phi bụm miệng cười, gật đầu ngụ ý rằng mình đã hiểu.

"Thưa ngài Thạch."

"Mời ngồi."

Thạch Lạn tắt ti vi đi, nhìn về hướng cô rồi hỏi: "Cô muốn hỏi về điều gì?"

Lý Song Phi bắt gặp ánh mắt của đối phương, tim đập một cách khóc hiểu: "Ngài biết cả rồi ạ?"

Thạch Lạn gật đầu.

Lý Song Phi nhớ đến những gì mà Thạch Lan đã nói trước đó cùng với lá bùa màu vàng mà hắn đã đưa cho mình, không giống như là muốn làm tổn thương đến cô bé ma, cô liền thở phào nhẹ nhõm, điều đó cũng chỉ có thể làm rõ một điều, rằng quả thực cô bé ma cũng không có ý làm hại gì đến Đổng Xương.

"Tôi đã nhìn thấy một cô bé ma, còn có cả một bộ xương khô nữa."

Sau khi nhớ đến những gì mà mình đã thấy, Lý Song Phi lại cau mày.

Cô bé ma ấy không có ý giết hại đến Đổng Xương, nhưng mà còn bộ xương khô kia...

Thạch Lạn nhìn cô tỏ vẻ kỳ quái: "Bộ xương khô nào?"

"Sau khi tôi uống thức uống từ lá bùa màu vàng mà ngài đưa cho, tôi nhìn thấy trên người cháu trai tôi có một bộ xương khô, như thể được chạm trên cơ thể vậy." Lý Song Phi vội vàng miêu tả.

Thạch Lan cảm thấy có chút nhức đầu: "Một con ma trên người rồi lại một con ma đằng sau, nhưng cô lại không nhìn thấy được bộ dạng của con ma ở trên người, chỉ có thể thấy được hài cốt của nó, cô nghĩ kĩ lại thử xem, xương cốt của cháu trai cô nhỏ đến thế sao?"

Lý Song Phi vỗ đầu một cái, đúng rồi nhỉ!

Cháu trai cô cao một mét bảy mươi tám, xương cốt sao lại nhỏ đến thế được. Rõ ràng là hình thể của cô bé ma kia.

"Thật là ngại quá, Ngài Thạch à." Lý Song Phi đỏ mặt xin lỗi.

Thạch Lạn lắc lắc đầu: "Cô bé chưa đi đầu thai là vì có hai lí do."

Lý Song Phi vội vàng ngồi thẳng người lại.

"Thứ nhất, là vì cô bé là hồn ma chết oan, bị người khác hại chết rồi ném thi thể ở nơi đồng không mông quạnh, vì thế vẫn còn chấp niệm, khó lòng mà tiêu tan, sự căm phẫn quá lớn khiến cô bé không thể bước vào cánh cửa âm phủ được. Thứ hai, cô bé bị chấp niệm của Đổng Xương vây quanh, ngày nào Đổng Xương còn chưa buông bỏ được cô bé, thì ngày đó cô bé còn chưa thể rời đi."

Lý Song Phi nghe thấy thế ngẩn người ngay tại chỗ.

Vu Hữu Dân nhỏ giọng: "Cháu trai của cô không phải là lưu luyến những năm trung học đấy chứ? Không thì tại sao lại chấp niệm với cô bé ma đó sâu nặng đến như thế?"

Sau khi im lặng một lúc lâu, Lý Song Phi mới nói: "Khi vừa mới lên trung học, Đổng Xương có yêu một cô gái, tên cô bé là Tiêu Oánh..."

Thành tích học tập của Tiêu Oánh cực kỳ tốt, cùng với Đổng Xương đạt được vị trí đầu bảng vào lớp chọn năm nhất.

Ban đầu, cả hai đều coi thường nhau, dồn hết năng lực để có thể vượt qua được đối phương, sau đó độc chiếm vị trí đầu tiên.

"Như những gì diễn ta trong những bộ phim thần tượng, cả hai từ mối quan hệ cạnh tranh dần dần trở thành bạn bè, cuối cùng lại thành thầm thương trộm nhớ nhau."

Cả hai không ai dám phá vỡ bức tường ấy, thế nhưng chị hai của Lý Song Phi lại rất tinh ý, cô ấy đã phát hiện ra có điều gì đó bất thường ở Đổng Xương, cho dù thành tích không bị tụt dốc, nhưng việc trò chuyện với gia đình lại ít dần đi.

Đổng Xương thường xuyên ở một mình trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại hay gọi video cho ai đó.

"Chị hai của tôi là một luật sư, ước mong lớn nhất của chị ấy chính là trong tương lai, Đổng Xương cũng có thể trở thành một luật sư xuất sắc. Trước khi đạt được điều ước này, chị ấy không muốn Đổng Xương bị ảnh hưởng bởi những thứ khác. Thêm nữa, lúc đó chị ấy đang mang thai, vì vậy cũng dành thời gian ở nhà nhiều hơn."

Mọi thứ bùng nổ vào lúc chị hai Lý Song Phi dọn phòng của Đổng Xương và phát hiện ra trong ví của cậu có một tấm ảnh thẻ của Tiêu Oánh.

"Chị hai của tôi là một người cực kì quyết đoán, chị ấy cũng là một người phụ nữ thông minh."

Chị ấy đã không cầm tấm ảnh ấy đi đến trường mà tìm Tiêu Oánh, vì chị ấy biết cô bé cũng không phải là một cô con gái tệ hại, chị ấy cũng không cầm tấm ảnh đi tra hỏi Đổng Xương.

Bằng một cách "thần không biết, quỷ không hay", chị ấy đã chuyển trường cho Đổng Xương.

"Vào hôm khai giải, Đổng Xương phát hiện anh rể đưa em ấy đến ngôi trường hiện tại, em ấy đã hốt hoảng, khi trở về nhà đã cãi với chị hai tôi một trận, nhưng sự việc đã ngã ngũ rồi, không còn cách nào có thể xoay chuyển được, nhưng mà..."

Nhưng mà chuyện có ai mà ngờ đến, một tháng sau, kể từ ngày khai giảng của Đổng Xương, Tiêu Oánh đột nhiên mất tích.

Nhà trường báo tin cho cảnh sát, Đổng Xương hễ có thời gian rãnh là lại chạy đi tìm cô bé ở khắp mọi nơi, chị Lý cũng vì ngày qua ngày nhìn Đổng Xương chìm trong sự im lặng mà cũng rơi vào trầm cảm khi mang thai, vì chị ấy không biết là liệu việc Tiêu Oánh mất tích và việc mình chuyển trường cho Đổng Xương có liên quan gì đến nhau hay không.

"Vì thế sau khi cháu gái tôi được sinh ra, sức khỏe con bé cứ sa sút mãi, cuối cùng đã mất vào năm nay rồi."

Nghĩ đến đứa cháu gái đáng yêu ấy, hai mắt Lý Song Phi đỏ au: "Thật ra, tôi cũng không phải là người của nhà họ Lý, bố đẻ và ba của tôi là đồng nghiệp với nhau, trong một lần hy sinh vì nhiệm vụ ngoài ý muốn, mẹ của tôi đi thêm bước nữa, ông bà nội của tôi không chịu đựng nỗi cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh nên cũng đã ra đi vài năm sau đó."

Chính sĩ quan cảnh sát Lý đã giành quyền chăm sóc cô, nuôi nấng cô như thể nuôi nấng đứa con ruột của mình.

“Sau khi cháu gái của tôi ra đi, có lẽ là vì muốn chị hai tôi hạnh phúc hơn, Đổng Xương dần dần chịu nói chuyện trở lại, cũng tham gia không ít các hoạt động ngoại khóa, nhưng không ngờ là..."

Cô có thể nhìn thấy Tiêu Oánh ở bên cạnh Đổng Xương, càng không nghĩ đến việc hóa ra Tiêu Oánh đã mất rồi, hơn thế nữa, còn chịu không ít sự tra tấn mà chết, nhiều vết sẹo đến thế, Lý Song Phi cũng không dám nghĩ đến rốt cuộc là cô bé đã phải trải qua những gì.

Vu Hữu Dân rơi lệ, sau khi nghe xong câu chuyện thì hai mắt đỏ au.

Nhưng có một điểm mà hắn ta không hiểu rõ cho lắm.

"Nếu cô bé ấy chết một cách bi thảm, lại còn có thể ở bên cạnh cháu trai cô, vậy thì tại sao cô bé không kể với cậu ấy, rằng hung thủ đã giết chết cô bé là ai?"

"Bởi vì cô bé đã quên mất rồi."

Thạch Lạn rút ra một tờ giấy, đưa Vu Hữu Dân lau nước mắt.

Khi cả hai người đều hướng mắt về phía Thạch Lạn, hắn giải thích: "Trước khi chết, Tiêu Oánh thật sự cảm thấy rất đau khổ, vì vậy, cho dù là chết rồi, cô bé cũng đè nén tất cả những chuyện cũ đã qua ấy vào tận sâu trong đáy lòng. Chỉ có như thế, cô bé mới không hóa thành ác quỷ, mới có thể bám theo chấp niệm của Đổng Xương mà ở bên cạnh cậu ấy."

Vu Hữu Dân nâng hai tay lên chà sát mặt: "Vì vậy mà Đổng Xương có hỏi thì Tiêu Oánh cũng không nhớ được gì."

"Không chỉ có như thế", Thạch Lạn nhìn về phía chiếc màn hình màu đen. "Sở dĩ Tiêu Oánh có thể theo bên người Đổng Xương, đều là vì đó là mong muốn của Đổng Xương, nhưng mà cậu ấy cũng không thể nhìn thấy cô bé, chỉ khi cô bé nhập vào bên trong cơ thể của Đổng Xương, thì một người một ma mới có thể liên lạc qua lại với nhau."

Lý Song Phi thở dài, ý trách móc khuôn mặt đằng sau lưng của Đổng Xương.

"Ma nhập vào người chính là làm tổn hại đến thân thể," Thạch Lạn gật đầu. "Lâu dài không chịu rời khỏi, dương khí của Đổng Xương sẽ yếu dần đi, cơ thể sẽ trở nên suy sụp, tuổi thọ vì thế cũng sẽ ngày càng giảm."

Lý Song Phi lại càng hoảng sợ và càng căng thẳng hơn nữa: "Vậy... vậy thì phải làm thế nào đây!"

Chị gái cô đã mất đi một đứa con rồi, không thể lại mất thêm một người con được nữa.

"Vì thế, cần để cho Đổng Xương hiểu ra được vấn đề này, để cho cậu ấy hiểu, rằng nếu Tiêu Oánh còn bám theo cậu ấy, thì sẽ không phải là điều tốt lành gì đối với cậu ấy và cũng với cả Tiêu Oánh."

Lý Song Phi không dám trì hoãn thêm nữa, lập tức đứng dậy quay trở về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK