Vừa nghĩ đến tiền giường của mình không còn, cả người Thạch Lạn lập tức tỏa ra khí lạnh, đôi mắt hơi nhướng lên lạnh lẽo nhìn Vu Hữu Dân.
Vu Hữu Dân cười khổ một tiếng, run rẩy lấy ra một cái hộp. Thạch Lạn biết cái hộp này, Vu Hữu Dân con mẹ nó kế thừa truyền thống giấu tiền, thích để đồ quý giá vào trong hòm, sau đó giấu ở dưới gầm giường.
“Ở đây, nhưng, nhưng bên trong không có tiền, chỉ có…”
Sau khi Thạch Lạn mở cái hộp ra, cả gương mặt lập tức đen lại.
Cả hộp tiền ban đầu, đột nhiên bây giờ chỉ toàn là… bùn đất!
“Thưa ngài, tôi thật sự không biết sao lại thành thế này!”
Vu Hữu Dân sắp khóc đến nơi, hắn ta giơ tay lên thề: “Mỗi ngày tôi đều mở hộp ra kiểm tra vào buổi tối trước khi đi ngủ và mỗi sáng khi thức dậy, nhưng sáng hôm nay, tôi vừa mở nó ra thì đã như vậy rồi…”
Thạch Lạn mặt không chút thay đổi nhét cái hộp lại cho Vu Hữu Dân: “Không trách anh, ném cái hộp này đi…”
Vừa nghe Thạch Lạn không trách mình, Vu Hữu Dân vốn đã áy náy lúc này trong lòng càng áy náy hơn.
“Thưa ngài, ngài…”
“Thật sự không đổ lỗi cho anh, tôi biết ai đã lấy tiền.” Nghĩ đến những ngày sau này, khóe miệng Thạch Lạn khẽ giật giật: “Về sau gặp phải chuyện như vậy không cần nói cho tôi biết, chỉ cần nhắc nhở tôi nên kiếm tiền thôi.”
Vu Hữu Dân nghe vậy thì đầu óc không hiểu ra sao, nhưng thấy dáng vẻ Thạch Lạn kia thì cũng biết tâm tình đối phương không tốt, vì thế vội vàng ôm cái hộp đi ra ngoài. Hắn ta đã dùng ít tiền để đi đăng một cái quảng cáo nhỏ nên giờ trong nhà không còn một đồng nào!!
Thạch Lạn không ăn cơm nhưng hắn ta phải ăn!
Mà sau khi Thạch Lạn đóng cửa phòng lại, toàn bộ cơ thể dần trở nên trong suốt, sau đó xuất hiện trong một khu rừng.
Nếu Vu Hữu Dân ở đây thì hắn ta nhất định sẽ phát hiện ra đây chính là Vu Sơn, nơi hắn ta và em trai đã gặp Thạch Lạn.
Sắc mặt Thạch Lạn thối hoắc nâng chân phải lên, chờ đến khi hắn rơi xuống thì cảnh tượng xung quanh lại chuyển đến nơi mà bốn phía đều được bao quanh bởi các bức tường.
Ở bức tường trước mặt có một bức tượng giương nanh múa vuốt, không quá lớn, toàn thân màu đen, chỉ có đôi mắt kia là có một chút nhân trắng.
Trước bức tượng có hai bát sứ màu trắng, cái bát đựng hoa quả lúc trước bây giờ đã không còn gì.
Chắc đã bị lão đầu ăn luôn rồi.
Mà hơi thở xung quanh cũng rất yếu, chứng tỏ người nọ đã rời đi trước hắn một bước. Đúng lúc Thạch Lạn đang chuẩn bị xoay người rời khỏi thì một con chuột đất to ôm một tờ giấy cung kính đứng trước mặt Thạch Lạn.
Thấy Thạch Lạn nhìn đến thì hai móng vuốt của chuột đất mở tờ giấy ra, ra hiệu cho hắn nhìn vào chữ trên đó.
Đồ nhi đừng mong nhớ, vi sư rất vui khi nhận tiền dưỡng lão, hy vọng đồ nhi không ngừng cố gắng.
Thạch Lạn vừa xem xong, con chuột đất kia liền chạy đi.
“A.”
Thạch Lạn phun ra một chữ, chân vừa nhấc lên lại hạ xuống, một lần nữa quay lại Vu Sơn, sau đó cả người lại dần trở nên trong suốt như vừa nãy, trở về phòng.
Buổi chiều, Vu Hữu Dân trở lại, theo hắn ta trở lại còn có Tiểu Tống mặc thường phục.
“Các anh ngay cả dán tờ quảng cáo bé như vậy cũng phải quản à?”
Vừa khát vừa mệt, Vu Hữu Dân còn bị Tiểu Tống bắt gặp đang dán quảng cáo, hắn ta lau mặt và tay trước rồi rót nước cho Tiểu Tống.
Tiểu Tống thu hồi ánh mắt quan sát phòng lại, nhận cốc nước cười nói: “Dù sao thì nó cũng không thân thiện với môi trường.”
“Nhưng mọi người đều phải ăn cơm.” Vu Hữu Dân sờ sờ bụng mình: “Rất nhiều người không có tiền để tìm một công ty quảng cáo, lại giống như chúng ta, cho dù có tiền mời công ty quảng cáo người ta cũng sẽ không nhận.”
Quốc gia phản đối mê tín dị đoan, mọi người phải tin vào khoa học.
Tiểu Tống biết Vu Hữu Dân đang oán giận mình cắt ngang việc dán quảng cáo của hắn ta, vì vậy để nhanh chóng đi vào chủ đề chính nên đã trực tiếp lấy ra một vạn tệ từ trong ngực.
“Tôi muốn nhờ ngài Thạch Lạn giúp một việc, đây là tiền đặt cọc, sau đó bất kể là kết quả gì tôi cũng sẽ đưa thêm một vạn nữa.”
Nói xong cũng biết mình lấy ra có hơi ít tiền, Tiểu Tống đỏ mặt nói: “Tổng cộng tôi chỉ tiết kiệm được 2 vạn tệ…”
“Đã nhận.”
Hai người nghe thấy tiếng nói đều quay đầu lại, chỉ thấy Thạch Lạn đang bước ra từ cửa trượt.
Vu Hữu Dân vội vàng nhận lấy một vạn kia trong tay: “Thưa ngài, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn trước.”
Nếu dùng tiền không nhanh thì nó lại trở thành bùn đất nữa!
Thạch Lạn gật đầu rồi ngồi xuống đối diện với Tiểu Tống, giọng điệu ôn hòa nhìn cậu ta: “Nói đi.”
Tiểu Tống khẽ thở dài một tiếng, bởi vì cảm xúc trong lòng mà đan hai tay lại với nhau: “Là anh rể tôi. Gần đây anh rể tôi rất kỳ lạ, như thể giống một người khác vậy, khẩu vị, sở thích đều không giống trước…”
Tiểu Tống có một người chị lớn hơn cậu ta sáu tuổi, lúc chị Tống lấy chồng, Tiểu Tống vẫn đang học ở trường cảnh sát. Bởi vì lấy chồng xa cho nên bây giờ hai người cũng chỉ có thể gặp nhau hai lần một năm, những lúc khác chỉ có thể dựa vào thiết bị liên lạc để gặp nhau.
Chồng của chị Tống tên là Viên Khai Nguyên, là một giáo viên trung học, rất hiếu thuận, cho dù là với cha mẹ anh ta hay là cha mẹ vợ. Vào ngày nghỉ chị Tống không có thời gian nhưng Viên Khai Nguyên cũng sẽ dẫn theo đứa con đến thăm cha mẹ Tống gia.
Anh ta đối xử với chị Tống rất tốt, có thể nói là một người chồng tốt, người cha tốt, người con trai tốt.
“Trong một chuyến công tác của chị tôi hai tháng trước, xe khách đã va chạm với một chiếc xe tải lớn gây ra tai nạn giao thông, trên xe có tổng cộng 28 người, chỉ có 12 người sống sót, trong đó có chị gái tôi.”
Cũng bắt đầu từ ngày đó, chị Tống cứ cảm thấy chồng minh không giống trước, giống như trước đây chưa từng nghiêm túc nhìn rõ đối phương.
Nhưng dù có khác biệt đến đâu thì cũng sẽ không thay đổi nhiều như vậy, vì vậy chị Tống ở nhà quan sát gần hai tháng rồi liền liên lạc với em trai làm cảnh sát, là Tiểu Tống.
“Hiện giờ tôi đang có một nhiệm vụ nên không có cách nào đến chỗ chị gái ở bên kia, cha tôi đã qua đó trước một tuần rồi, ông ấy cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.”
Món ăn mà Viên Khai Nguyên thích ăn nhất trước đây để trước mặt anh ta cũng không động đũa, ngược lại ăn món ăn không thích rất thích thú.
“Sau khi cha tôi trở về cảm thấy chắc là do chị gái tôi đã thoát khỏi tử kiếp nên đã mang theo thứ gì đó trở về, thứ đó hiện giờ rất có thể đang ở trên người anh rể tôi.” Tiểu Tống nói xong, cổ họng có hơi căng thẳng.
Đó là chị gái duy nhất của cậu ta, nếu lỡ như thật sự có thứ gì ở lại trên người chị gái cậu ta thì chị gái và cháu trai nhỏ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu là trước kia, Tiểu Tống tuyệt đối sẽ không nghe những lời mê tín dị đoan của ba Tống nhưng từ chuyện của Lý Lão Ngũ, còn có cả chuyện của Tôn Chi và Đoàn Đoàn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiểu Tống chính là đi tìm Thạch Lạn.
“Ngài Thạch, tình cảnh hiện tại của chị gái tôi rất nguy hiểm! Nhưng hiện tại tôi cách chị ấy quá xe, mà chị ấy cũng lo lắng cho anh rể cho nên không muốn trở về, tôi thật sự không có cách nào cả.”
Sau khi Thạch Lạn nghe xong thì đăm chiêu nhìn cậu ta, trong giọng nói mang theo nghi hoặc: “Trên người anh có quỷ khí, hẳn là do cha anh mang từ chỗ chị gái anh về, nhưng hiện tại quỷ khí này lại mang theo cả tử khí, mùi vị rất kỳ quái.”
Tiểu Tống nghe vậy thì đứng bật dậy: “Có ý gì? Chị tôi gặp nguy hiểm sao?!”
Đã có cả tử khí rồi thì chắc chắn là nguy hiểm!
Nghĩ đến việc chị Tống gặp nguy hiểm, cả người Tiểu Tống lập tức phát run. Khi còn nhỏ, cha mẹ luôn bận rộn công việc, chị Tống luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu ta. Có thể tưởng tượng nếu có chuyện gì xảy ra với chị Tống thì cậu ta sẽ khổ sở như thế nào.
“Chọn một ngày cuối tuần, bảo chị gái và anh rể cậu mang theo đứa nhỏ trở về một chuyến.” Thạch Lạn dựa lưng vào ghế dựa: “Nói là anh hoặc người thân khác xảy ra chuyện gì đó.”
Tiểu Tống sửng sốt, sao cậu ta lại không nghĩ đến chứ!
Mình không thể qua đó được nhưng chỉ cần anh rể có thể đến thì chị gái cậu ta nhất định sẽ trở về!
Vấn đề là anh rể sẽ trở về sao?