Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người đàn ông, chính xác là một người đàn ông cao to, vạm vỡ, trên người mặc một thứ trông giống như áo mưa, hắn ta vùi đầu, không thấy rõ được mặt mũi. Khi anh ta dừng bước thì bước chân của đối phương cũng dần dần chậm lại, chính xác là người đó đang bám theo anh ta.

Sắc mặt của Vu Chí Thừa có chút khó coi, anh ta gửi đoạn băng ghi hình sang cho một người bạn làm cảnh sát xem.

"Cậu gửi loại video kia cho tôi xem làm gì?"

Anh ta mau chóng nhận ra giọng nói của người bạn.

"Loại video này?"

Vu Chí Thừa sững sờ, lời nói này dường như muốn ám chỉ loại video này vô cùng thi vị.

"Đúng thế", người bạn cười vài tiếng, cuối cùng bảo: "Cậu muốn làm nhục tên cẩu độc thân là tôi đây sao, vì vậy mới gửi đoạn băng video quay bạn gái của cậu qua đây để khiến tôi cảm thấy ghen tị đấy à?"

"Cái gì chứ?!"

Sau khi nghe người những lời mà người bạn chí cốt của mình nói ra, Vu Chí Thừa ngạc nhiên, anh ta vội vội vàng vàng nhìn xuống lòng bàn tay mình, nhấp vào nhật ký trò chuyện, mở đoạn video lên kiểm tra thêm lần nữa, nhưng phát hiện nội dung bên trong toàn là về cô bạn gái Trà Tiểu Hoa của anh ta, đây là đoạn video được quay lại vào một ngày nọ khi cả hai đang ở công viên.

Vu Chí Thừa giật nảy người, lại mở thư mục hình ảnh ra, nhấp vào video một lần nữa, vẫn là đoạn video về một người đàn ông cao, to vạm vỡ không thấy rõ mặt mũi. Ngay sau đó, anh ta lại gửi video đấy sang cho người bạn lần nữa.

Ấy vậy, thứ anh ta nhận lại được vẫn là tiếng khóc than buồn thảm từ người bạn chí cốt: "Gửi cho tôi xem một lần chưa đủ à?! Cẩu độc thân thì vẫn có nhân quyền đấy nhé!"

Vu Chí Thừa chỉ cảm thấy lạnh run cả người, tay anh ta nắm thành nắm đấm, cuối cùng lại mở ra, lại nhấp vào đoạn video trong nhật ký trò chuyện, vẫn là Trà Tiểu Hoa...

Đúng lúc đó, mẹ của người bạn cho gọi cậu ấy, vì vậy, đối phương đã ngắt cuộc gọi sau khi buông ra vài câu nói, để lại Vu Chí Thừa ngồi trong phòng đọc sách, toàn thân run rẩy.

"Thưa ngài, anh ta dường như sợ chết khiếp rồi."

Vu Hữu Dân ngồi trước cửa khu chung cư của Vu Chí Thừa, gọi điện thoại cho Thạch Lạn nói chuyện. Để việc nói chuyện với Thạch Lạn được thuận tiện, trong nhà đã lắp đặt điện thoại bàn.

"Được rồi, anh cứ quay về trước đi", Thạch Lạn cúp điện thoại.

Một vài ngày tiếp theo sau đó, mặc dù Vu Chí Thừa không còn thấy ai bám theo sau lưng mình nữa, nhưng anh ta vẫn có cảm giác rằng có một cặp mắt luôn dõi theo mình từ trong bóng tối.

Cảm giác bị rình rập khiến anh ta ngứa ran khắp cả người, một cảm giác cực kỳ không tự nhiên.

Khi đến ngày thứ sáu, Vu Chí Thừa đến bệnh viện xin nghỉ phép rồi sau đó đặt một chiếc vé máy bay bay vào miền Nam ngay lập tức.

Vé máy bay mà anh ta đặt là vào lúc chiều tối. Khi anh ta đến nơi thì đã là hai giờ sáng rồi, không có ai ra đón.

Vu Chí Thừa bắt xe đi đến một khu chung cư cũ nát ở trên đường vành đai bốn, Thạch Lạn đứng trong bóng tối nhìn người đàn ông trông giống hệt như Vu Chí Thừa đang đứng trước cổng ôm anh ta.

Thạch Lạn hít một hơi thật sâu: "Tìm đến rồi."

"Anh hai, dạo gần đây cứ có một người bám theo em suốt. Em nghĩ hắn ta đã phát hiện ra em rồi. Hay là anh với chị dâu đổi địa điểm đi."

Hóa ra, người này vốn dĩ không phải là Vu Chí Thừa - người mà Trà Tiểu Hoa thích, hắn ta chính là em trai song sinh của Vu Chí Thừa, Vu Chí Tài."

Hai người đều là bác sĩ, ngoài họ ra, thì kể cả cha mẹ cũng không phân biệt được một trong hai số họ, đâu là anh, đâu là em.

"Sao tự dưng lại bị phát hiện thế? Bây giờ em đến tìm bọn anh, không phải chỉ khiến những người kia bám đuôi tới hay sao?"

Vu Chí Thừa nghe thấy thế, mặt liền tối sầm lại.

"Em thực sự hết cách rồi, anh có biết không, thư mục hình ảnh trong điện thoại em bỗng đâu xuất hiện đoạn video về chị dâu."

Vu Chí Tài liền kể với Vu Chí Thừa chuyện đã xảy ra vào ngày hôm kia, Vu Chí Thừa nhắm mắt lại. "Tiêu rồi, là bác trai, nhất định là do bác trai làm rồi."

"Anh hai", khi nghe đối phương nhắc đến hai chữ "bác trai", Vu Chí Tài nhấn vai của anh ta, cau mày khuyên nhủ: "Vậy không phải là toi rồi sao, bọn mình là người, bác ấy là yêu, đấu không lại đâu."

"Bất luận là người hay là yêu, không phải bác ấy nói chia tay thì bọn anh phải chia tay. Người và yêu có thể ở bên cạnh nhau được mà. Tại sao bác ấy lại không thể hiểu cho bọn anh được chứ?"

Vu Chí Thừa không kìm nén được cơn phẫn nộ khi nghĩ đến tên yêu ma họ Trà.

Trong phòng bếp bỗng vang lên tiếng bát rơi xuống, hai anh em bọn họ liếc nhìn nhau. Vu Chí Thừa ra hiệu cho em trai nghỉ ngơi trước, sau đó tự mình đi đến phòng bếp.

Một cô gái đang đứng trong phòng bếp, bụng cô hơi ưỡn ra, lúc này đây, một tay cô đang đặt trên thành bát, một tay đang túm chặt lấy váy, hai gò má hơi ửng hồng, mí mắt sưng tấy.

"Sao em lại bất cẩn thế này?" Vu Chí Thừa cười tủm tỉm rồi tiến lại gần, cầm lấy tay cô. "Chí Tài đến rồi, hãy làm thêm một vài món ăn thôi."

Trà Tiểu Hoa cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, khẽ nói: "Bây giờ muộn rồi, nấu ít mì nhé!"

Cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt của Vu Chí Thừa, cô vội vàng nói thêm: "Đêm khuya rồi mà nấu ăn thì sẽ gây ra tiếng động lớn lắm!"

"Cũng đúng", Vu Chí Thừa lại cười. "Là anh suy nghĩ không thấu đáo rồi, em cũng mệt rồi, quay lại phòng khách xem tivi trước đi, nơi này để anh lo."

"Được."

Trà Tiểu Hoa nhẹ nhàng rút tay mình ra, sau đó đi qua phòng khách một cách chậm rãi.

Âm lượng tivi được bật rất thấp, nhưng vì cô là yêu nên rất nhạy cảm với âm thanh, vì thế cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, cho dù là nhìn chằm chằm vào tivi thì cô cũng không thấy được gì.

Nghe thấy âm thanh từ nhà bếp, Trà Tiểu Hoa chầm chầm đặt tay lên bụng, cuối cùng cũng khẽ cười.

Thạch Lạn lại được bác bảo vệ mời đến phòng bảo vệ ngồi nói chuyện một lần nữa.

"Tối đến tôi không ngủ được, cứ đi ra đi vào, sau đó nghe thấy mùi thơm nên ghé qua." Nói xong, Thạch Lạn nhìn lên ngọn đèn duy nhất còn sáng ở trên tầng một của khu chung cư.

Ông bác nhìn theo ánh mắt của hắn: "Người trong nhà đó ấy à, bọn họ cứ tối đến là lại nấu nướng, người đàn ông là một bác sĩ, nhưng lúc nào cũng trực đêm. Vì vậy mỗi khi tan làm, vợ của anh ta lại nấu đồ ăn cho anh ta. Cảm giác có được một gia đình thật là tuyệt biết bao."

Người bạn già của ông bác đã mất nhiều năm nay rồi, cũng khó trách được việc ông ao ước.

Thạch Lạn liếc nhìn bác gái đang ngồi kế bên cạnh ông, cười cười không nói gì.

Trời sáng, Trà Tiểu Hoa được Vu Chí Thừa kéo đến phòng ngủ.

"Em ngủ trước đi, lịch trình làm việc của anh và em trai khác nhau, vì vậy hôm nay anh cùng ông Văn đi với em ấy", nói xong, anh ta bước ra khỏi phòng, tiếp theo sau đó, tiếng cửa bị khóa vang lên.

Trà Tiểu Hoa thấy nhưng không thể trách, cô ngồi trên giường, ngẩn người nhìn cánh cửa phòng kia.

Rất nhanh sau đó, cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng được mở, hai anh em bọn họ ra ngoài rồi.

Trong nhà không còn một ai khác.

Tiếng xe bên ngoài kêu lên, tiếng người đi đường vòng qua ô cửa sổ được mở rồi truyền đến tai cô. Bên ngoài ô cửa sổ là song sắt, cô vươn tay ra nhưng không thể nào đụng tới song sắt, tiếng chuông điện thoại vang lên ngay sau đó.

Là Vu Chí Thừa gọi đến.

Trà Tiểu Hoa mau chóng bắt máy, nhận cuộc điện thoại: "Vợ à, bên ngoài đâu đâu cũng toàn là bụi bặm, em đừng vươn tay ra ngoài, nguy hiểm lắm. Em phải nghe lời chứ."

"... Em biết rồi."

Mắt Trà Tiểu Hoa cụp xuống, chỉ thấy hai anh em họ đang đứng trước phòng bảo vệ, một trong số họ đang cầm chiếc điện thoại vẫy vẫy tay qua ô cửa sổ đối diện.

Sau khi cúp máy, cô đóng cửa sổ lại, thậm chí rèm cửa cũng không rơi xuống.

Căn phòng tối đen như mực khiến mi mắt cô sụp xuống.

"Là yêu nhưng bây giờ lại bị nhân loại điều khiển, cô cảm thấy như thế nào?"

"Ai thế?"

Trà Tiểu Hoa bị tiếng nói bất ngờ này làm giật thót cả tim.

Nhưng trong phòng không có ai cả mà.

"Cô có muốn rời khỏi đây không?"

Trà Tiểu Hoa nuốt nước miếng: "Là Chí Thừa sao?"

"... Tại sao cô lại cho rằng tôi là anh ta?"

Trà Tiểu Hoa không trả lời, cơ thể lùi về sau từng bước, từng bước một, tay cô đặt lên trên bụng, thu mình vào một góc trong phòng. "Xin đừng làm hại tôi, xin đừng làm hại con tôi."

Thạch Lạn từ từ hiện ra, sau khi cảm nhận được hơi thở của Thạch Lạn, Trà Tiểu Hoa run cầm cập, sợ đắc tội.

"Tôi... tôi là yêu tộc nhà họ Trà, năm ngoái mới tu thành hình người, trên người không có chút yêu khí nào, dù có ăn tôi thì cũng không làm tăng tu vi lên được". Trà Tiểu Hoa ôm bụng nhìn Thạch Lan, giọng run rẩy nói. "Nhưng tôi có thể nấu trà âm, nếu như ngài muốn uống, tôi có thể pha cho ngài."

Sau khi nghe thấy những lời này, Thạch Lạn nhíu mày: "Tôi là người mà cha cô đã nhờ để tìm cô, cô không cần phải sợ hãi đến thế."

Khi nghe Thạch Lạn nói là người do tên yêu ma họ Trà tìm đến, hai mắt Trà Tiểu Hoa sáng lên, nhưng sau đó, khuôn mặt cô tối sầm lại: "Hóa ra là cha..."

"Cô không muốn đi sao?"

"Tôi... bây giờ vẫn chưa phải là lúc rời đi", Trà Tiểu Hoa xoay đầu qua chỗ khác, không dám nhìn vào mắt của Thạch Lạn. Giác quan của loài yêu nói với cô rằng, cặp mắt ấy rất nguy hiểm.

Thạch Lạn liếc nhìn sang bụng của cô: "Bởi vì đứa con của cô?"

Trà Tiểu Hoa mau chóng ôm lấy bụng: "Làm phiền ngài đi một chuyến, xin ngài hãy trở về và nói với cha tôi, hãy đợi đến lúc ấy, nếu ông ấy vẫn còn nhìn mặt đứa con gái này thì tôi sẽ quay về."

"Còn viên ngọc trấn yêu của cô thì sao?"

Thạch Lạn không để ý đến lời cô nói mà hỏi ngược lại cô.

Trà Tiểu Hoa đứng hình, sau đó cúi đầu xuống: "Xin mời ngài về cho..."

Yêu quái nhà họ Trà nhất định không dám tin vào tai mình: "Tại sao con bé không đồng ý quay về thế? Có phải là vì tên đàn ông đó không?"

Thạch Lạn không biểu hiện chút biểu cảm nào trên gương mặt, nhìn ông ta rồi nói: "Không biết nữa."

Tên yêu ma họ Trà bất chấp vẻ mặt đáng sợ của Thạch Lạn, bây giờ, ông ta vừa cảm thấy sốt ruột, lo lắng, vừa cảm thấy muộn phiền, u sầu: "Sao con bé lại nghĩ không thông thế này. Tôi đã nghĩ thông rồi. Không được, tôi phải đi tìm con bé thôi. Cảm ơn ngài Thạch, quà cảm ơn tôi gửi ngài sau nhé!"

Nói xong, ông ta hóa thành một trận gió rồi bay đi mất.

Nhưng khi ông ta đến chỗ mà Thạch Lạn nói thì đã không còn thấy tung tích của bọn Trà Tiểu Hoa đâu nữa rồi. Ông ta đợi ở đó suốt ba ngày ròng rã cũng không thấy ai quay lại. Rơi vào bước đường cùng, ông ta chỉ đành quay về nơi chốn cũ rồi tìm kiếm Vu Chí Tài.

Nhưng Vu Chí Tài cũng bị sa thải rồi, hóa ra chuyện cậu ta mạo danh anh trai đã bị bại lộ, cả hai người đều bị mất việc.

Bệnh viện cũng không biết hai người bọn họ đã đi đâu.

Phải đánh đổi cái giá đắt như vậy, chỉ vì để bỏ trốn thôi sao?

Tên yêu ma họ Trà không tin.

Không còn cách nào, ông ta lại đến nơi Thạch Lạn sinh sống lần nữa.

Trông thấy tên yêu ma họ Trà sốt ruột lo lắng, Thạch Lạn phất phất tay: "Gấp đôi."

"Chỉ cần có thể tìm được người, thì dù dâng cho ngài quán trà tôi cũng đồng ý."

Thạch Lạn nghe thấy thế, hai mắt liền sáng ngời, dâng cho hắn nguyên cả quán trà à?

Hắn nhớ việc buôn bán, làm ăn của quán trà đó cực kì tốt, vậy thì không phải sau này sẽ có rất nhiều tiền sao? Có tiền rồi, hắn sẽ có thể mua rất nhiều, rất rất nhiều giường.

Chỉ cần nghĩ đến ngày đó thôi, Thạch Lạn đã cảm thấy vô cùng hào hứng và đắc ý rồi.

Nhưng hắn không vui mừng được lâu thì Vu Hữu Dân ở cạnh bên khẽ nhắc nhở: "Vị trưởng bối này không phải là sẽ biến quán trà thành bùn đấy chứ?"

Thạch Lạn cười ha hả một tiếng, đá một phát vào người tên Vu Hữu Dân nhiều chuyện, sau đó nhìn sang tên yêu ma họ Trà: "Quán trà..."

"E hèm."

"Thôi, bỏ đi vậy. Thêm tiền là được rồi."

"Được được được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK