Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đi tới một cái đầu ngõ đã đóng cửa theo hướng dẫn.

Vu Hữu Dân sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, thật sự có phòng ở sao?”

Thạch Lạn mím môi, hai mắt nhìn chằm chằm vị trí tường: “Tôi cảm nhận được âm mạch.”

Vừa nghe lời này, Vu Hữu Dân chưa nói hai lời, xách theo hai cái ba lô đến hỏi cụ ông đang đi dạo quanh đường: “Chào ông, ngài biết số 64 phố Trường An ở đâu không?”

“Số 64?”

Cụ ông nghe vậy giật cả mình một cái, cặp mắt vẩn đục kia tinh tế đánh giá Vu Hữu Dân và Thạch Lạn một phen, cuối cùng chỉ vào một cái cửa vào nhỏ bên phải: “Chỗ đó chính là số 64.”

Nói xong lại dừng một chút, giữ chặt Vu Hữu Dân muốn qua xem: “Các cậu, các cậu là người đã mua căn phòng ở này?”

Thạch Lạn đi tới: “Đúng vậy.”

“Vậy các cậu đã biết trong phòng này đã từng xảy ra chuyện gì chưa?”

Vu Hữu Dân cảm thấy biểu tình của ông già này không thích hợp lắm, vì thế vội vàng móc ra một bao thuốc lá từ trong túi đưa qua:

“Bác trai à, chúng con cũng là người từ nơi xa dọn tới, lần đầu tiên tới, chuyện gì cũng không rõ ràng lắm ạ, ngài nói một chút cho chúng con nghe chẳng lẽ phòng ở này có cái gì không sạch sẽ?”

Tuy ngoài miệng hỏi, nhưng trong lòng Vu Hữu Dân lại không cho là đúng, nếu tiên sinh nói có âm mạch, vậy khẳng định là nồng nặc âm khí, cũng giống như cái sân kia của An Kiến Quân, người thường sẽ không thể nào ở nổi.

Ông già do dự một chút, cuối cùng thấy tuổi của Thạch Lạn cũng tầm cỡ cháu mình, mới nhận thuốc lá, kéo bọn họ đến ngõ nhỏ vừa rồi đi vào nói chuyện.

“Chuyện này đã là chuyện của 40 năm trước, khi đó có rất nhiều người làm cách mạng trong thành phố đều đã bị bắt, chủ nhân ban đầu của nhà này họ Liễu, là một chủ nhân vô cùng có văn hóa, cũng bị mang đi, mười năm sau mới được thả ra, nhìn nhà bị những người đó đập hư, đáng ra cũng không có gì......”

Nhưng bài vị cha mẹ cùng với người vợ đã qua đời của Liễu tiên sinh bị ném xuống đất, bị vỡ thành mấy mảnh nhỏ, thời gian mười năm làm những cái mảnh nhỏ đó đều bị ẩm ướt hư thối, nếu không phải là có cái bệ quen thuộc kia, Liễu tiên sinh cũng không dám tin đó là linh bài của bọn họ.

“Buổi tối hôm đó trong phòng này truyền ra tiếng khóc suốt một đêm,” Lão già thở dài: “Ngày hôm sau chúng tôi liền phát hiện Liễu tiên sinh đã thắt cổ tự sát.”

Liễu tiên sinh không có con cái, chỉ có một người bà con xa, người họ hàng kia cũng là một người không tồi, sau khi biết ông ta tự sát, đã bắt xe từ rất xa lại đây dọn dẹp phòng ở cho ông ta, sắp xếp lễ tang, sau đó cũng không tu sửa viện để ở lại, là thật sự làm chuyện tốt.

Nhưng người họ hàng kia không sống được lâu, mấy năm trước đã qua đời.

Đứa con của ông ta thì không phải thứ gì tốt, ăn chơi đánh bạc ba tật đều có, còn động một cái là đánh người, khi con trai ông ta biết được cái viện nhỏ ở khu phố cũ này của Liễu tiên sinh, đầu tiên là muốn tự mình ở, kết quả sau khi ở liền không yên phận, không tới một vòng đã chạy trốn tè ra quần.

Mọi người đều ở đoán, có phải viện này không sạch sẽ hay không.

Nơi này tuy rằng là khu phố cũ, nhưng có rất nhiều đoạn đường có vấn đề về chuyện chịu lực ngầm, không có cách nào xây lại thành kiểu cao ốc building, cho nên nhà đầu tư từ bỏ phương hướng này, cũng khiến cho con hẻm cũ này được giữ lại.

“Tôi biết các cậu khẳng định đã bị hắn lừa!” Lão già có chút tức giận: “Chính hắn ở không được, còn muốn bán qua tay đi, lấy tiền tiêu!”

Cuối cùng, lão già ngàn dặn dò vạn dặn dò, nhất định phải tìm tên kia nói chuyện cho tốt sau mới tiếp tục dạo quanh.

“Tiên, tiên sinh......”

Chỗ này có điểm không giống như cái viện nồng nặc âm khí kia của An Kiến Quân, nơi này thực sự có quỷ.

“Vào đi thôi.”

Thạch Lạn dẫn đầu đi lên, Vu Hữu Dân đập vào đầu một cái, tiên sinh lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn sợ quỷ sao?

Nực cười!

Nghĩ vậy, Vu Hữu Dân không hề có gánh nặng tâm lý nữa, đi theo qua.

Cửa vào của tiểu viện tận cùng bên trong, mà cái cửa vào này chỉ có 1 mét.

Cửa viện rất cũ xưa, gạch đá dưới chân cũng phủ đầy rêu xanh, ngẩng đầu nhìn qua thì trên tường viện đều đã mọc đầy cỏ dại nhỏ.

Chỉ có nơi âm khí đủ thịnh, mới có thể chỉ mọc cỏ lùn.

Mở cửa ra sân sau, mùi vị lâu rồi không ai ở liền ập vào mặt, trong viện có mấy cái bồn hoa cỏ, nhưng đã hư đến chỉ còn lại có một góc.

Hai bên trái phải còn có hai loại cây hoa mai, bây giờ là cuối mùa thu, trên cây mai lại cái gì cũng không có, tất cả đều chỉ là nhánh cây trụi lủi.

Vu Hữu Dân buông hành lý xuống, mở cửa nhà chính ra, tro bụi làm hắn ta sặc đến mức hắt xì.

Thạch Lạn đang ngắm mai hơi quay đầu lại, sau đó giơ tay búng tay một cái, toàn bộ sân liền sạch sẽ! Chỉ để lại những tấm gạch cũ nát vỡ ra.

Vu Hữu Dân quả thực phải quỳ lạy Thạch Lạn, hắn ta vô cùng vui vẻ mà dẫn mang hành lý vào nhà chính: “Tiên sinh, ngài muốn ở gian phòng nào?”

“Gian phía tây kia.”

Sau khi được đáp lại, Vu Hữu Dân trực tiếp đi vào sắp xếp đồ vật.

Nhà ở là sạch sẽ, nhưng lại không có đồ gia dụng gì, mấy cái đó phải mua, hơn nữa thứ làm người ta ngoài ý muốn chính là gian phòng Thạch Lạn muốn kia cũng không có giường.

Như thế này là có ý vị sâu xa.

Là Thạch Lạn “Xử lý” xong rồi, hay là do Địa Tiên biết rõ tính tình của đồ đệ cho nên mới “Xử lý” giường?

Khi đi vào nhà chính, mắt Thạch Lạn nhìn vị trí dưới chân, ngay sau đó chân phải nhẹ nhàng đung đưa một chút, âm khí liền mạnh mẽ đi vào thân thể hắn.

“Gian phòng này tốt, ánh mặt trời!”

Thạch Lạn nghiêng đầu, theo giọng nói Vu Hữu Dân đi qua, Vu Hữu Dân chọn phòng này ở phía bắc hướng phía nam, xác thật là một phòng tốt.

“Tiên sinh, nếu không thì ngài ở gian này đi,” Vu Hữu Dân nhiệt tình mà tiếp đón.

“Không cần.”

Mắt thấy quỷ thắt cổ trên đầu Vu Hữu Dân, Thạch Lạn xoay đầu, đi mất.

Ngày đầu tiên dọn vào nhà mới đến mở cửa nhà bếp, làm một nồi bánh trôi ăn.

Vu Hữu Dân thoải mái vui sướng bận rộn, cuối cùng mang sang hai chén bánh trôi, một chén đặt ở trước mặt mình, một chén đặt ở trước mặt Thạch Lạn.

“Tiên sinh, đây là ngụ ý, là ngụ ý tốt, cho dù ngài chỉ nhìn thôi cũng được,” Biết Thạch Lạn không ăn mấy thứ này, Vu Hữu Dân vội vàng nói.

Thạch Lạn nghe vậy tò mò mà nghiêng đầu về phía trước: “Vì sao lại là màu đỏ?”

“Đây là món bánh trôi độc nhất vô nhị của mẹ tôi, rực rỡ ánh sao,” Nói rồi Vu Hữu Dân liền cắn một miếng đại bánh trôi thật to, hương vị ngọt thanh thanh làm hắn ta ăn ngon đến lông mày cũng hướng lên trên như muốn bay lên.

Thạch Lạn nhìn vẻ mặt của hắn, có chút nghi hoặc lại lần nữa nhìn về phía bánh trôi hồng trong chén, thật sự ăn ngon sao?

Cuối cùng Thạch Lạn cũng không thể mở miệng ra ăn, mà là nhợt nhạt hít vào một hơi mùi thức ăn, tiếp theo có chút ghét bỏ mà ngồi ngay ngắn.

Không thể ăn.

Ban đêm, Thạch Lạn ngồi ở trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, mà Vu Hữu Dân còn lại đã trải giường xong, nằm gọn trong ổ chăn chuẩn bị ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, hắn ta đột nhiên nghe thấy tiếng dây thừng thít chặt vào thanh xà gỗ, sột soạt sột soạt, vô cùng chói tai.

Vu Hữu Dân đột nhiên mở mắt ra, nóc nhà đen như mực, cái gì cũng không có.

“Có chuột?”

Cũng đúng, nhiều năm như vậy không ai ở, có chuột cũng là bình thường, ngày mai còn phải tìm thợ mộc và thợ làm gạch ngói dọn dẹp phòng ở lại một chút, còn có nóc nhà cũng phải đến sửa một lần, miễn cho khi nước mưa nhiều thì mưa dột......

Ngay lúc hắn ta nhắm mắt ngủ không bao lâu, thanh âm quái dị kia lại vang lên lần nữa, nương theo một chút ánh sáng ngoài cửa sổ, chiếu rọi ra bóng dáng lắc lư qua lại theo dây thừng kia.

Thạch Lạn mở mắt ra, hừ lạnh một tiếng, thanh âm quái dị tức khắc biến mất.

Hôm sau, Vu Hữu Dân đi ra cửa tìm thợ thủ công đến, Thạch Lạn đi vào phòng hắn ta nhìn quỷ thắt cổ trên xà nhà: “Bạn có tâm nguyện quỷ nào không?”

Quỷ thắt cổ thu hồi đầu lưỡi thật dài, chậm chạp cúi đầu nhìn về phía hắn, sau đó toàn bộ thân quỷ rơi trên mặt đất, cúi đầu một độ cong thật cong với Thạch Lạn: “Tôi tên Liễu Hành Văn.”

Quỷ thắt cổ này đúng là Liễu tiên sinh trong lời nói của ông cụ.

Sau khi ông ta treo cổ xong vẫn luôn bị nhốt ở cái phòng này, ngày nào cũng phải lặp lại cảnh tượng khi tử vong, mà không biết khi nào nơi này âm khí đột nhiên tăng lên, tuy rằng vẫn là bị nhốt ở trong phòng, nhưng là toàn bộ quỷ cũng thoải mái hơn nhiều.

“Tôi muốn mời tiên sinh lập bài vị cho vợ con tôi.”

Liễu tiên sinh đã vô cùng lâu rồi không có thu đầu lưỡi lại để nói chuyện, cho nên khi mở miệng giọng nói khô khốc thì không nói, còn có chút kẹp đầu lưỡi.

Năm đó vị họ hàng đó thu xếp thi thể cho ông ta, lập bài vị lại cho cha mẹ ông và ông ta, nhưng lại chưa lập lại cho vợ con ông ta.

“Vợ của tôi là một người phụ nữ vô cùng ôn như hơn nữa còn có tài hoa, cả đời cô ấy cũng chưa từng làm ra chuyện xấu gì, đơn giản là sinh ra không tốt, vẫn luôn bị người khác phê bình.....”

Nhưng người nhà vẫn luôn không ủng hộ cô ấy, bởi vì nhà cô ấy có thành phần DZ, đó là đại biểu cho giai cấp tư sản, là đầu sỏ gây tội lớn nhất với việc áp bách nhân dân.

Liễu phu nhân qua đời khi đang mang thai, một xác hai mệnh.

Lúc trước khi lập linh bài là Liễu tiên sinh không màng tới sự phản đối người nhà tự mình lập xuống, khi vị họ hàng biết tình huống nhà bọn họ, cho rằng không lập bài vị cũng là chuyện tốt, cho nên liền chưa lập bài vị cho vợ của ông ta.

Quỷ không có bài vị, chính là quỷ lang thang, cho dù là được đầu thai cũng phải chờ tới cuối cùng, sau khi trải qua hàng loạt đợt xét duyệt mới có thể đi qua cầu Nại Hà.

“Tôi rất xin lỗi cô ấy, tôi cũng có thể cảm nhận được mẹ con cô ấy còn đang lang thang trên trần thế, nhưng mà tôi không ra ngoài được, ta muốn nhờ cái người trẻ tuổi kia hỗ trợ, nhưng lại dọa nó chạy mất, không ngờ còn có chuyện vui ngoài ý muốn, nghênh đón được tiên sinh.”

Nói rồi, Liễu tiên sinh lại chắp tay lần nữa, “Tiên sinh, ta là quỷ tự sát, khi đầu thai cũng chỉ có thể rút thăm, rút được thì đầu thai, không rút được thì vẫn luôn bị giam cầm ở nơi mình tự sát, tôi nguyện ý dùng âm hồn của tôi làm tạ lễ, chỉ hy vọng tiên sinh có thể giúp tôi lập bài vị cho mẹ con cô ấy.”

Sau khi Thạch Lạn nghe xong liền xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, cửa sổ này vừa lúc đối diện với hai cây hoa mai trong viện: “Hai cây này là ông trồng sao?”

Nhìn hai cây mai kia, Liễu tiên sinh chảy nước mắt quỷ xuống, khóe miệng lại mang theo nụ cười: “Không phải, đó là vợ của tôi trồng, khi sinh thời cô ấy yêu hoa mai nhất.”

Ngày hôm sau khi trồng hoa mai thì cô ấy rời đi.

“Cô ấy chết như thế nào?”

Thạch Lạn lại hỏi lần nữa.

“Khi ra khỏi cửa té ngã một cái, thân thể cô ấy vốn dĩ đã không tốt, hơn nữa đứa con trong bụng bị thương, xuất huyết nhiều, cho nên không để lại......”

Thạch Lạn lắc đầu: “Lại cho ông một cơ hội nữa.”

Liễu tiên sinh sửng sốt, nhìn bóng dáng thanh lãnh của Thạch Lạn, trong khoảng thời gian ngắn tự nhiên nói không nên lời.

Thạch Lạn chậm rãi xoay người, cặp mắt kia biến thành màu đồng đen, sự sợ hãi và bất an mạnh mẽ vây chặt lấy Liễu tiên sinh.

“Tiên, tiên sinh......”

“Cô ấy tên là Văn Quyên, ông là học sinh của cha cô ấy, năm đó nhà mẹ đẻ cô ấy xảy ra chuyện, cầu xin ông ra mặt giúp đỡ chứng minh cha cô ấy trong sạch, cha mẹ ông sợ ông bị liên lụy, khuyên ông đừng nhúng tay vào, ông ứng.....”

Văn Quyên nản lòng thoái chí mà nhìn cha mình bị bắt bỏ vào đại lao, gió lạnh đến thấu xương, lòng cô với máu trên người đều đã lạnh lẽo.

Cô ấy kéo thân thể hơi hơi đau trở lại nhà chồng, lại nghe thấy mẹ chồng nói với chồng mình nói phải ly hôn với cô, bằng không toàn bộ Liễu gia đều sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng mà cô ấy vẫn đang mang trong mình dòng máu của Liễu gia.

Đứa con thì tính là gì? Cái loại phụ nữ này sinh con ra cũng chảy trong mình máu của giai cấp tư sản! Lại nói người báo cáo cha cô ấy không phải cha con sao, nhưng con cũng không ngăn cản, nếu như nó biết chuyện này, còn có thể sống vui vẻ bên con sao?

Chồng cô trầm mặc.

Hơn nữa bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi, buổi sáng không phải ông lấy nước kia cho cô ấy uống sao?

Nước?

Càng vuốt càng đau bụng.

Văn Quyên mặt không biểu tình mà trở lại trong phòng, nhìn giống hai cây hoa mai trước khi xảy ra chuyện cha cô ấy cho cô ấy, cô đột nhiên đứng dậy trồng cây ở trong sân.

Mẹ chồng và chồng cô bị thanh âm bên ngoài làm hoảng sợ chạy ra, nhìn Văn Quyên trồng cây trên nền tuyết, mẹ chồng cười lạnh nói: Trời lạnh như này còn đi trồng cây, phiền mày nghĩ rồi!

Chồng cô nhìn cô muốn nói lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt của mẹ chồng rũ đầu xuống.

Ngay khi mẹ chồng muốn lại đây kéo hai cây giống cô vừa gieo xuống, Văn Quyên đột nhiên lấy ra một cây đao, dọa mẹ chồng sợ, chồng cô cũng kinh ngạc.

Nhưng Văn Quyên không có hại bọn họ, mà là dùng đao hướng về phía chính mình cắt cổ tại chỗ, màu máu đỏ tươi ở trên nền tuyết hết sức chói mắt, Văn Quyên xoay người, xối hết máu lên cây giống.

Cô ta điên rồi.

Mẹ chồng và chồng cô thấy vậy rùng mình một cái, thầm nghĩ.

Văn Quyên quay đầu lại, nhìn bọn họ: “Các người có thể động vào hai cái cây này, như vậy tao liền có thể luôn luôn quấn lấy các người, mãi mãi ám các người.”

Người này không phải người xứng với con.

Ý thức hết sức mơ hồ, Văn Quyên nhớ tới cuộc nói chuyện giữa mình và cha.

Văn Quyên cứ như vậy chết đi ở trước mặt Liễu tiên sinh và mẹ ông ta.

Lúc ấy loạn như vậy, làm gì có ai thèm quan tâm cô gái thành phần không tốt của một gia đình sống hay chết, bọn họ nói với người ngoài vì xuất huyết nhiều nên chết, Liễu tiên sinh cũng thuyết phục chính mình, cô chính là chết đi như vậy.

Nhưng một tháng sau, cha mẹ ông ta đột nhiên bệnh nặng, tiếp theo lần lượt mà chết, mà ông ta còn bị mang đi điều tra, bị nhốt trong tù mười năm.

“Không phải tự mình ông muốn tự sát.”

Thạch Lạn nói làm Liễu tiên sinh nhớ tới tình hình sau khi mình ra tù về nhà.

Cái gì cũng chưa, trong nhà bị đập đến lung tung rối loạn, ẩm ướt âm lãnh, nhưng cây hoa mai trong viện nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.

Liễu tiên sinh vừa nhớ tới hai cây hoa mai này từng bị vợ mình tưới máu liền cảm thấy cả người không thoải mái, ông ta cầm lấy con dao chẻ củi đi đốn cây rỉ sắt, nhưng mới vừa đụng tới cây liền cảm thấy đầu bị choáng váng một trận, chờ khi ông ta quay người lại cũng đã bị treo ở trên dây thừng.

Ghế dưới chân cũng bị đạp đổ, tư vị người đang sống sờ sờ bị treo cổ một chút cũng không chịu nổi.

“Không phải bởi vì ông tự sát mà bị giam cầm ở chỗ này, mà ông là bị vợ và con của mình giam cầm ở chỗ này.”

Liễu tiên sinh hét lên một tiếng, thân hình đột nhiên to lớn lên, đầu lưỡi duỗi dài ra công kích đến Thạch Lạn, cặp mắt màu đồng đen kia của Thạch Lạn cứ nhìn chằm chằm ông ta như vậy, Liễu tiên sinh kêu thảm thiết một tiếng liền bị hút vào.

Chờ khi Thạch Lạn lại mở mắt lần nữa, đã khôi phục tròng mắt bình thường.

“Đầu thai đi thôi.”

Vẫy vẫy tay về phía hai cây trong viện, thân cây kia đột nhiên biến đổi, từ cây đang sinh trưởng tươi tốt đột nhiên biến thành cây khô.

Chờ Vu Hữu Dân mang theo vài vị sư phụ trở về, đã nhìn thấy hai cây hoa mai khô cằn kia nằm trong viện: “Tiên, tiên sinh?”

“Chôn ở hậu viện, làm hai cái linh bài.”

Vu Hữu Dân lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn, phía trên là tên Văn Quyên, tiểu quỷ tên đào hoa.

Vài vị sư phụ hai mặt nhìn nhau, có chút hối hận khi đi vào sân số 64.

Vài ngày sau, giường Tiểu Tống làm cho Thạch Lạn được giao tới.

Thạch Lạn tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, lại lần nữa tiến vào ngủ đông.

Nửa đêm hôm nay mới tỉnh lại.

“Tài nghệ của bàn tay ngài thật sự là quá tốt!” Giọng nói sùng bái của Vu Hữu Dân từ bên kia nhà bếp truyền đến.

“Như thế này đã là cái gì, tôi sẽ còn có rất nhiều!”

Giọng nói tự đại đến kiêu ngạo làm khóe miệng Thạch Lạn vừa kéo, lão già chết tiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK