Biết phải “gõ cửa” mới có thể gặp Thạch Lạn, Vu Hữu Dân nhìn xung quanh một lát, cuối cùng mới ho khan một tiếng rồi hướng mặt về phía đỉnh núi, giơ tay lên làm động tác gõ cửa, thậm chí hắn ta còn phối hợp hô: “Cốc cốc cốc, có ai không?”
Lần đầu tiên, Hồ Nhất Minh thấy chẳng những có người gõ vào không khí, mà còn tự lồng tiếng cho âm thanh gõ cửa luôn. Hắn nhìn Vu Hữu Dân như đang nhìn một dũng sĩ.
Vũ Hữu Dân cũng rất xấu hổ.
Nhưng nhìn thấy một loạt động tác của Vu Hữu Dân, Thạch Lạn sáng bừng cả mắt. Hắn quyết định sau này nếu có khách đến thì họ phải vừa gõ cửa vừa tạo ra tiếng cốc cốc cốc mới được, vậy mới có cảm giác lễ nghi.
“Mời vào.”
Không chỉ Vũ Hữu Dân nghe được hai từ này, mà Hồ Nhất Minh cũng đã nghe thấy!
Vũ Hữu Dân nhìn vị trí mình mới vừa gõ, cuối cùng hắn ta mới cắn răng làm động tác bước qua cửa rồi đi vào. Mà hắn ta không biết rằng, trong mắt Hồ Nhất Minh, hắn ta đang dần dần biến mất ngay trước mắt!
Ực.
Hồ Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt, thấy hơi hối hận, nếu vào rồi không ra được thì phải làm sao đây!
“Khách sao vậy?”
Thạch Lạn tò mò nhìn Hồ Nhất Minh đang dợm lùi bước.
Cả Vũ Hữu Dân cũng thấy cảnh này, hắn ta nghĩ đối phương hoảng sợ vì nhìn thấy Thạch Lạn đột ngột xuất hiện. Sợ Thạch Lạn tức giận, Vũ Hữu Dân không nói hai lời, giơ tay kéo gã vào.
Thật ra, đây không được coi là “vào”. Trong mắt Vũ Hữu Dân, hắn ta và Hồ Nhất Minh chỉ cách nhau mấy bước mà thôi.
Hồ Nhất Minh còn chưa kịp chạy, Vũ Hữu Dân bỗng nhiên xuất hiện và kéo gã tới trước mặt một người đàn ông trẻ.
Gã ngơ ngác nhìn Thạch Lạn, nỗi sợ hãi hoàn toàn biến mất, trên mặt ngập tràn kinh ngạc. Má nó ơi, nam quỷ này điển trai vậy cơ à?
Thạch Lạn đan tay lại, yên lặng nhìn Hồ Nhất Minh. Đồng tử hắn u ám, dường như luôn có lực hút khiến Hồ Nhất Minh chợt mất đi năng lực hành động khi nhìn sâu vào mắt Thạch Lạn, và chỉ ngơ ngác đứng trước mặt hắn.
Không lâu sau, Thạch Lạn thu lại ánh nhìn, rồi hơi chưng hửng quay đầu đi:
- “Tôi không nhận vụ của anh đâu.”
Người này xấu quá.
Hồ Nhất Minh hoàn hồn và Vũ Hữu Dân sửng sốt.
Hồ Nhất Minh lập tức xin lỗi: “Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi, tôi, chỉ vì tôi chưa từng thấy ai có dung mạo như thần giống ngài, bởi vậy mới thất thần trong chốc lát. Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.”
Thạch Lạn mím môi, càng không vui hơn.
Hắn không vui, nên bầu không khí xung quanh dần đông lạnh, lạnh đến mức Hồ Nhất Minh run lẩy bẩy, nhưng Vũ Hữu Dân đang đứng gần hắn lại chẳng cảm thấy gì. Hắn ta nhìn vẻ mặt của Hồ Nhất Minh, đành phải nuốt những lời định cầu cạnh xuống.
Nào ngờ, Thạch Lạn vung tay lên, Hồ Nhất Minh chợt biến mất. Vũ Hữu Dân run rẩy ngoái đầu lại, chỉ thấy lúc này Hồ Nhất Minh đang đứng ở chỗ họ vừa đứng với vẻ mặt ngơ ngác, dường như chính gã cũng không biết tại sao chớp mắt một cái đã đổi chỗ đứng rồi.
Thấy có vẻ gã không nhìn thấy họ.
Vũ Hữu Dân run tay chuẩn bị cáo biệt Thạch Lạn. Lúc này không đi, lỡ như bị giữ lại làm đồ ăn thì toi đời!
Nhưng Thạch Lạn lại nhìn hắn ta, nói:
- “Trên người hắn có nợ máu. Loài người các ngươi thường nói oan có đầu, nợ có chủ, tình trạng bây giờ của hắn là đang bị đòi nợ, sau này anh nên cách xa hắn ra đi. Nữ quỷ đó rất hận hắn, coi chừng nguy hiểm cả cho anh luôn đấy.”
Mai này, lỡ hắn ta xảy ra chuyện gì thì sẽ không thể đưa khách tới cho mình rồi - Thạch Lạn nghĩ.
Vũ Hữu Dân ngỡ ngàng, nợ máu? Trên người Hồ Nhất Minh có nợ máu?!
Hắn đờ đẫn tạm biệt Thạch Lạn, sau đó xuống núi cùng với Hồ Nhất Minh - người cũng đang sợ hãi.
- “Nam quỷ kia thật lợi hại.” - Trên đường đi, Hồ Nhất Minh nhắc đến Thạch Lạn: “Nhưng tại sao hắn không muốn bắt Thúy Nhi vậy? Có phải vì hắn là quỷ giống Thúy Nhi không?”
Hồ Nhất Minh nghĩ cả 2 là đồng loại, lại ở gần nên mới ngại xuống tay cũng nên.
Vũ Hữu Dân nghe vậy, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Nhất Minh:
- “Thúy Nhi? Anh bảo ngài ấy bắt Thúy Nhi? Thúy Nhi là vợ của anh mà! Không phải anh nói chỉ muốn hỏi thử xem Thúy Nhi thiếu thốn gì, sao lại quấn lấy anh ư?”
Sắc mặt Hồ Nhất Minh cứng đờ, hắn nói vài ba câu dối gạt Vũ Hữu Dân, sau đó ôm đầu tỏ vẻ đau nhức, rồi men theo đường nhỏ về nhà mình.
Vũ Hữu Dân đứng tại chỗ, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới quay lại lên núi.
“Cốc cốc cốc, có ai không?”
Đã “gõ” cửa một lần, lần này Vũ Hữu Dân có vẻ ung dung hơn nhiều.
Thấy hắn ta, Thạch Lạn phấn chấn: “Quay lại nhanh thế à, có khách mới hả?”
Vũ Hữu Dân quỳ xuống trước mặt hắn, mắt đỏ hoe, nói:
- “Đại nhân, ngài vừa nói có nữ quỷ đòi nợ Hồ Nhất Minh. Tôi muốn hỏi ngài, nữ quỷ đó có phải là vợ Hoàng Thúy Nhi của anh ta không ạ?”
Thạch Lạn nhướng môi cười. Vũ Hữu Dân chợt cảm giác mình được cơn gió đỡ dậy, từ quỳ thành đứng lên rồi.
- “Tôi không thể nói cho anh biết chuyện này,” - Thạch Lạn nhìn hắn:
- “Âm gian có quy tắc của âm gian, dương gian cũng có quy tắc của dương gian.”
Vũ Hữu Dân như hiểu ra điều gì, ôm mặt khóc to.
Hắn đã thấy quái lạ rồi, đang yên đang lành sao cô ấy lại chết được chứ! Còn bị chết khó coi đến vậy, nhưng tất cả mọi người lại nói Thúy Nhi chết vì sinh con. Hắn liền tin ngay.
Lần đầu tiên có người khóc trước mặt mình, Thạch Lạn hơi luống cuống. Hắn nhìn người đàn ông đang khóc thảm thiết hơn cả trẻ con, suy tư một hồi lâu, mới vỗ tay thành tiếng. Ngay sau đó, một đàn chim ngũ sắc xuất hiện bên cạnh Vũ Hữu Dân.
Tiếng chim hót lanh lảnh như có tác dụng trấn an. Chẳng mấy chốc, Vũ Hữu Dân đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn đàn chim xung quanh, dường như đã hiểu dụng ý của Thạch Lạn.
Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thạch Lạn, nhận ra rằng tuy nam quỷ này là quỷ nhưng ngoại hình lại đẹp hơn hẳn loài người bọn họ, hơn nữa cũng lương thiện hơn con người. Hắn đột nhiên không còn sợ người đối diện nữa.
- “Tôi mua giường cho ngài, ngài có thể nhận vụ của tôi không?”
Thạch Lạn liếc nhìn túi của Vũ Hữu Dân: “Nhưng anh rất nghèo, không có tiền mua giường.”
Trong đó chỉ có mười mấy đồng tiền.
Vũ Hữu Dân: “Tôi, tôi sẽ kiếm! Rất nhanh có thể mua giường cho ngài mà!”
Thạch Lạn đi xung quanh hắn một vòng, khiến Vũ Hữu Dân khẩn trương không tả nổi.
Ngay khi hắn nghĩ Thạch Lạn sẽ quét kẻ nghèo rớt mồng tơi là mình ra ngoài thì Thạch Lạn lại nói:
- “Lúc loài người làm ăn, bên cạnh sẽ có trợ thủ, tôi sẽ cho anh được như ý muốn, anh làm trợ thủ của tôi để trả nợ. Anh có bằng lòng không?”
- “Bằng lòng!”
Vũ Hữu Dân đã đồng ý không chút do dự.
Sau khi đồng ý, hắn mới hậu tri hậu giác hỏi: “Làm trợ thủ của ngài thì tôi cần phải làm gì đây ạ?”
Thạch Lạn chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói:
- “Đương nhiên là mời chào khách cho tôi, chờ có tiền tôi sẽ mua giường ngủ chứ sao.” …
……
Đêm khuya.
Vu Hữu Dân ngồi trên giường, nhìn điểm đỏ đang xuất hiện trên cánh tay mình. Đó là ấn ký Thạch Lạn cho hắn ta.
- “Anh, anh sao vậy ạ?”
Dù Vu Hữu Quốc đần độn nhưng không phải kẻ ngốc. Vu Hữu Dân quay về thì anh ta đã thấy anh mình có gì đó không đúng rồi.
- “Không có gì đâu,” Vu Hữu Dân kéo tay áo xuống, rồi tắt đèn, sau đó hỏi:
- “Trong nhà còn vàng mã không?”
- “Còn đó, anh muốn làm gì?”
- “Em đừng xen vào. Anh ra ngoài một chuyến đã.”
Dứt lời, Vu Hữu Dân lần mò trong bóng tối để ra khỏi phòng. Sau đó, hắn cầm nhang đèn và giấy tiền vàng mã rời khỏi nhà.
Hắn quỳ gối trước mộ phần của Hoàng Thúy Nhi, vừa đốt vàng mã vừa rơi nước mắt.
Ở nơi hắn không thấy, Thạch Lạn đang nhìn hắn ta.
Vu Hữu Dân thích Hoàng Thúy Nhi, cực kỳ thích, dẫu cho Hoàng Thúy Nhi là một nàng khờ, là một cô gái bị bại não, nhưng những chuyện đó không hề cản trở việc hắn thích cô.
Bà Vu biết tâm tư của hắn. Tuy bà tức giận vì con trai thích một cô gái chẳng biết gì và luôn cần người hầu hạ trong các vấn đề sinh hoạt, nhưng bà vẫn đi tìm cha mẹ Hoàng Thúy Nhi để con trai được thỏa ước mong.
Nhưng nhà họ Hoàng coi thường họ, bảo nhà họ tà môn, con gái họ thế này, nếu gả vào đó thì sau này sẽ càng tà môn hơn.
Ngoài ra, nhà họ Hoàng còn đòi tiền. Tuy Hoàng Thúy Nhi không thể tự lo liệu cho bản thân nhưng nàng trắng nõn nà, lúc cười lên trông vô cùng đáng yêu.
Khi đó, trong nhà quá nghèo, họ không thể lấy ra nổi năm trăm đồng.
Vì muốn gom đủ tiền, Vu Hữu Dân đã chạy đến huyện thành lau giày, gánh đồ cho người ta, làm toàn những việc cực nhọc và dơ bẩn. Vất vả lắm hắn mới kiếm đủ tiền về nhà, nhưng thấy lại Hoàng Thúy Nhi mặc áo cưới được Hồ Nhất Minh vui sướng cõng về nhà… Hoàng Thúy Nhi lấy Hồ Nhất Minh.
Tuy nhiên, Hồ Nhất Minh không hề đưa tiền lễ hỏi, bởi nhà họ Hoàng nói họ vừa ý Hồ Nhất Minh vì hắn ta đối xử tốt với con gái họ, có tiền hay không không quan trọng, họ chỉ muốn thăm dò thử thôi.
Sau khi bị từ chối, Vu Hữu Dân ngu ngốc đi kiếm tiền. Nhưng còn Hồ Nhất Minh, sau khi bị từ chối, hắn lại mỗi ngày tới nhà họ điểm danh, chọc vui Hoàng Thúy Nhi. Vì vậy Vu Hữu Dân thua.
Hoàng Thúy Nhi mang thai là điều không ai không ngờ tới. Dẫu sao, một cô gái như cô rất khó có con. Thế nhưng, chuyện Hoàng Thúy Nhi chết đi lại là điều người trong thôn nghĩ tới. Phụ nữ sinh con chính là đi qua Quỷ Môn Quan, cô gái nào cũng rất khó vượt qua được, chứ đừng nói chi một cô gái đặc biệt như Hoàng Thúy Nhi.
…
Giấy tiền bị ngọn lửa cắn nuốt từng chút một, và phát ra âm thanh quỷ quái vào ban đêm. Nhìn nữ quỷ đang run lẩy bẩy trốn trước mộ phần, Thạch Lạn khẽ mỉm cười.
Với thực lực mạnh mẽ, nụ cười thân thiện của hắn bị nữ quỷ cho rằng đó là một phép thử dữ tợn.
Hoàng Thúy Nhi run lên bần bật, co mình lại thành một khối quỷ to bằng cái chén, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Thạch Lạn khó hiểu nhìn cô ta vài lần, cuối cùng chỉ vào Vũ Hữu Dân đang khóc: “Đấy là trợ thủ của ta.”
Người mà hắn bảo vệ, chỉ có thể tiếp xúc chứ không được làm tổn thương.
Dù biến thành quỷ nhưng chỉ số thông minh của Hoàng Thúy Nhi cũng không cao mấy, bằng không sẽ không phải tới tận năm năm sau khi biến thành cô hồn dã quỷ, cô ta mới tìm Hồ Nhất Minh báo thù.
Chờ Thạch Lạn đi, Hoàng Thúy Nhi mới kéo dài quỷ thân, biến thành kích cỡ của người bình thường. Chỗ lợi của làm quỷ chính là tránh được trói buộc của bệnh tật và có thể đi lại chạy nhảy như người bình thường, nhưng đây cũng phải phụ thuộc vào quỷ trí của cô ta.
Một khi cô nổi điên, quỷ thân sẽ kinh khủng hệt như lúc chết.
Cô vẫn nhớ Vũ Hữu Dân.
Hoàng Thúy Nhi bay tới trước mặt Vũ Hữu Dân và nhìn hắn. Trừ người trong nhà ra, chưa có người ngoài nào từng khóc cho cô.
Vũ Hữu Dân chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh hẳn. Hắn lau khô nước mắt, lấy từ trong túi ra một hai mảnh lá cây. Đây là lá Thạch Lạn cho hắn, nói rằng dùng lá này bôi lên mắt thì có thể thấy được quỷ mà mình muốn gặp nhất.
“Thúy Nhi...”
Vũ Hữu Dân, đã bôi lá lên mắt, ngơ ngác nhìn Hoàng Thúy Nhi suýt nữa đã áp sát vào mặt mình, và thẩn thờ thốt lên.
Hoàng Thúy Nhi nghi ngờ nghiêng đầu: “Anh, thấy được?”
Giọng nói vừa cứng vừa lạnh, khác với khi cô còn sống.
Mắt Vũ Hữu Dân lại đỏ hoe: “Thấy, tôi thấy được.”
Sau một chốc mê man ngắn ngủi, Vũ Hữu Dân nhớ tới việc chính, bèn vội hỏi: “Rốt cuộc cô chết ra sao? Có phải Hồ Nhất Minh hại chết cô không?!”
Vừa nghe thấy tên Hồ Nhất Minh, trên người Hoàng Thúy Nhi tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc. Kế đến, huyết lệ chảy xuống trên gương mặt trắng xanh của cô.
Âm thanh chói tai và tràn đầy thù hận lọt vào tai Vũ Hữu Dân: “Là anh ta! Là anh ta!”
Cỏ dại xung quanh nấm mồ chập chờn theo cuồng phong. Tro giấy tiền vàng mã cũng bay lả tả trên không trung theo cơn gió.
Lúc Hoàng Thúy Nhi sinh con thì chẳng có vấn đề gì cả. Vấn đề xuất hiện vào ngày thứ ba sau khi sinh con xong, gã Hồ Nhất Minh đó say xỉn rồi quan hệ với cô. Nỗi đau đó, cho dù là quỷ, cô vẫn luôn nhớ mãi!