“Đây thật sự là chơi khăm sao?”
Đã tạm nghỉ học vì có khúc mắc trong lòng thì chắc không phải chỉ là chơi khăm đơn giản vậy đâu nhỉ.
Nghe Vũ Hữu Dân hỏi ngược lại, Tôn Chi thở dài: “Nghe nói lúc ấy người bạn kia rất giàu, không thể làm gì cô ta cả, cho nên Tiêu Nguyệt chỉ có thể lấy lùi làm tiến, nhưng sau đó Tiêu Nguyệt cũng chuyển trường luôn.”
Đánh không lại thì tránh đi là được.
“Từ đó, tính tình Tiêu Nguyệt đã thay đổi rất nhiều. Sau khi đến môi trường mới, cậu ấy không còn để ai bắt nạt mình nữa, mà bắt đầu gai góc hơn, và sau đó cậu ấy trở thành nhà báo.”
Lúc Tôn Chi biết cô thì cô đã là một nhà báo với miệng lưỡi vô cùng lợi hại.
Khi Vũ Hữu Dân và Tôn Chi nói về bạn nữ đã bắt nạt Bạch Tiêu Nguyệt, Thạch Lạn ngồi bên cạnh nhìn sang chỗ ngồi vốn thuộc về Bạch Tiêu Nguyệt.
Nơi đó, một nữ quỷ đang ngồi run lẩy bẩy. Cô ấy mặc bộ đồng phục học sinh cấp hai, sắc mặt tái nhợt. Lúc này, cô ấy đang bị Thạch Lạn nhìn chằm chằm, muốn chạy cũng không thoát.
“Đại, đại nhân, tôi không muốn hại cô ấy đâu...”
Nữ quỷ đang định giải thích, nhưng Thạch Lạn lại nhớ tới lời Vũ Hữu Dân là phải “giả vờ”. Hắn bèn nghiêng đầu, tỏ vẻ mình không thấy cô gái đó.
Lúc không nên thấy quỷ thì không thể thấy được. Lúc cần thấy quỷ thì phải bộc phát thần uy.
Thấy vậy, nữ quỷ hoang mang, bởi ở người này có một sức mạnh rất khủng khiếp, sao lại không thấy mình cơ chứ?
Song không thấy thì tốt, nữ quỷ “vút” biến mất tăm.
“…Nhưng cô cứ yên tâm, anh đây của chúng tôi sẽ giúp bạn cô diệt trừ những thứ đó.”
Khi Bạch Tiêu Nguyệt trở về, Vũ Hữu Dân vẫn đang bốc phét với Tôn Chi. Cô ngại ngùng ngồi xuống: “Xin lỗi chuyện ban nãy nhé.”
Thạch Lạn gật đầu, không đáp lại.
Bạch Tiêu Nguyệt khẽ cắn môi, hơi không nắm bắt được suy nghĩ của Thạch Lạn.
“Tiêu Nguyệt, thứ đó đã làm gì cậu rồi?”
Nhớ Vũ Hữu Dân nói nhất định phải tìm hiểu cặn kẽ, Tôn Chi vội hỏi.
“Đa phần là loại chuyện đó,” Nhớ tới lúc ra ngoài hôm nay, Bạch Tiêu Nguyệt nói tiếp: “Với lại, rõ là hàng xóm của mình đã dán thông báo, nhưng sáng nay ra ngoài, mình lại thấy nó dính vào cửa nhà mình. Mình còn bị hàng xóm cười nhạo vì chuyện này nữa.”
“Anh Thạch, rốt cuộc bạn tôi đã gặp phải thứ gì vậy?”
Thạch Lạn bưng tách trà trước mặt lên, sau đó cụng nhẹ vào tách của Bạch Tiêu Nguyệt. Bạch Tiêu Nguyệt và Tôn Chi sửng sốt.
“Đây là quỷ đòi nợ.”
“Quỷ đòi nợ?!”
Bạch Tiêu Nguyệt sợ hãi thốt lên. Tôn Chi lập tức ôm vai cô: “Anh Thạch, sao thứ đó lại quấn lấy Tiêu Nguyệt vậy?”
Thạch Lạn chỉ vào Bạch Tiêu Nguyệt: “Dĩ nhiên là do cô ta thiếu nợ nên người ta mới quấn lấy cô ta.”
“Không có!” Bạch Tiêu Nguyệt lắc đầu lia lịa: “Tôi chưa bao giờ thiếu nợ ai cả! Tuy nhà tôi không có tiền có của gì nhưng cũng khá ổn. Thời còn đi học, tôi có ít nhất mười nghìn đồng mỗi tháng, tôi không thiếu nợ ai hết!”
“Tiêu Nguyệt, cậu bình tĩnh đi.”
“Xin lỗi,” Bạch Tiêu Nguyệt đứng lên, cố tỏ ra trấn định: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước đây.”
Lần này cô đi thật.
“Tiêu Nguyệt!” Tôn Chi đuổi theo. Chẳng bao lâu sau, cô bất đắc dĩ quay lại: “Xin lỗi anh Thạch. Cậu ấy, cậu ấy, có lẽ tâm trạng cậu ấy không tốt.”
Thạch Lạn nhìn ra ngoài cửa sổ, nữ quỷ đó đang ngồi trên mui xe của Bạch Tiêu Nguyệt, gật gà gật gù trông hơi ngớ ngẩn, thêm nữa trên người lại có hắc khí nhàn nhạt.
Không phải cô ấy không có oán khí, chỉ vì oán khí đó bị áp chế thôi.
“Cô có biết bạn nữ ức hiếp cô Bạch ngày xưa là ai không?”
Tôn Chi sửng sốt: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Những chuyện Bạch Tiêu Nguyệt trải qua, cô cũng chỉ nghe nói thôi.
Thạch Lạn quay lại, khóe miệng khẽ nhếch: “Cô ta lừa cô đấy.”
Bạch Tiêu Nguyệt vốn không phải là người bị hại.
“Thưa ngài, ý ngài là chúng ta không nhận vụ của cô Bạch sao ạ?”
Sau khi về đến nhà, Vũ Hữu Dân cẩn thận hỏi.
“Nhận chứ,” Thạch Lạn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội kiếm tiền mua giường nào: “Cô ta sẽ tới tìm chúng ta thôi.”
Một khi oán khí của nữ quỷ thoát khỏi áp chế, Bạch Tiêu Nguyệt không chết cũng sẽ bị thương mà thôi.
Sau khi Vũ Hữu Dân rời khỏi đây, Thạch Lạn ngồi thừ người trong phòng khách. Chân hắn di nhẹ dưới đất, và theo động tác của hắn, từng đợt âm khí chui vào trong cơ thể hắn.
Phản ứng hôm nay của nữ kia quỷ làm Thạch Lạn quyết định rằng hắn phải thu lại áp lực và sức mạnh của mình, ít nhất phải thu bớt bảy phần. Bằng không, dù có người tới bàn chuyện làm ăn với hắn thì những thứ đó cũng sẽ chạy mất vì sợ hắn cho xem.
Không có quỷ để bắt thì không có tiền, không có tiền thì không thể mua giường.
Thạch Lạn không thể mất giường được.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn đột nhiên hơi mệt, bèn trở về phòng ngủ tiếp.
Đến khi Vũ Hữu Dân cầm một đống đồ hào hứng trở về thì thấy cửa phòng của Thạch Lạn đã đóng chặt.
Hắn ta gãi đầu, cuối cùng ôm đống đồ đó ra ngoài và tiếp tục làm việc.
Sau khi nhóm Thạch Lạn đi, Tôn Chi vẫn ngồi suốt trong quán trà. Câu “Cô ta lừa cô đấy” làm cô suy nghĩ rất rất nhiều.
Trước kia Bạch Tiêu Nguyệt nói điều kiện trong nhà không tốt nên lúc bị bắt nạt, cô ấy chỉ có thể chuyển trường thôi. Tuy nhiên, hôm nay cô ấy lại nói một tháng mình có ít nhất mười nghìn tiền tiêu vặt…
Tôn Chi nhắm mắt lại, một hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra gọi cho một người bạn đang làm giáo sư sau khi tốt nghiệp: “Bây giờ cậu đang dạy ở trường số một thành phố Q hả?”
Nghe được đáp án khẳng định của người bên kia, Tôn Chi siết chặt điện thoại di động: “Cậu có thể giúp mình điều tra một chuyện không...”
Từ quán trà về, Bạch Tiêu Nguyệt quay trở lại nhà. Cô nhốt mình trong phòng, bưng mặt khóc suốt.
“Có phải cậu đó không?”
“Cậu về tìm tôi đúng không?”
“Tôi không cố ý đâu, tôi chỉ giỡn với cậu thôi, nào ngờ cậu lại…”
“Xin lỗi cậu, xin lỗi. Bây giờ tôi đã thay đổi, tôi đã thay đổi rồi, thành thật xin lỗi…”
Một cơn gió thổi tung rèm cửa sổ. Bạch Tiêu Nguyệt thả tay xuống, từ từ ngẩng đầu, chỉ thấy có một cô gái mặc đồng phục học sinh đang đứng trên ban công. Thấy cô nhìn mình, cô gái đó nghiêng đầu, sau đó trên người cô ấy chảy ra rất nhiều rất nhiều nước…
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Tiêu Nguyệt khẽ run, cô cảm thấy toàn thân dần mất sức, chỉ có thể nằm vật dưới sàn nhà, mặc cho dòng nước từ từ dâng lên lấp kín miệng, mắt, mũi... của mình.
“Cái gùi nhỏ, lắc lư, mẹ cười bế con đặt lên võng...”
Tiếng chuông đậm phong cách dân tộc đánh thức Vũ Hữu Dân đang mơ màng, là cuộc gọi từ Tôn Chi.
“Anh Vu, cứu với! Tôi đang ở trước cửa nhà Tiêu Nguyệt, cậu ấy vẫn không nghe điện thoại, bên trong còn phát ra tiếng động rất kỳ lạ...”
Biết được địa chỉ của Bạch Tiêu Nguyệt, Vũ Hữu Dân vội vàng đến gõ cửa phòng Thạch Lạn, nhưng trong phòng lại chẳng có ai.
“Đi thôi.”
Quay người, hắn ta thấy Thạch Lạn đang đứng ở cửa kéo phòng khách và nhìn mình.
Tốc độ của họ rất nhanh. Trước đó Tôn Chi đã liên lạc với người mở khóa, người ta chưa tới mà họ đã tới rồi.
“Không liên lạc được với cậu ấy qua điện thoại, chỗ này có một mùi nước biển rất tanh.” Sau khi thấy nhóm Thạch Lạn, rốt cuộc Tôn Chi mới bình tĩnh lại được. Cô chỉ vào dưới cánh cửa, nói.
Thạch Lạn cầm lấy nắm cửa, vặn nhẹ một cái, cửa lập tức mở ra.
Tôn Chi: ...
“Cô Tôn, khỏi cần gọi người mở khóa nữa rồi.” Vũ Hữu Dân thấy vậy, cười hì hì.
Dù ở cửa có mùi nước tanh hôi nhưng khi mở cửa ra, họ lại không thấy gì cả. Tôn Chi gọi to tên Bạch Tiêu Nguyệt.
“Mình, mình ở đây.”
Giọng nói yếu ớt của Bạch Tiêu Nguyệt vọng ra từ trong phòng ngủ.
Tôn Chi vội mở cửa vào phòng, thấy Bạch Tiêu Nguyệt đang ướt nhẹp nằm trên sàn, nước da của cô hơi trắng bệch, như bị ngâm trong nước lâu ngày vậy.
“Tiêu Nguyệt! Mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay lập tức.”
Tôn Chi dìu Bạch Tiêu Nguyệt lên giường, sau đó tìm quần áo thay cho cô. Vì là đàn ông, Thạch Lạn và Vũ Hữu Dân đành chờ trong phòng khách.
“Thưa anh, có phát hiện gì không ạ?”
Thạch Lạn nhìn hắn ta, đè thấp giọng: “Anh muốn tôi nói thật hay nói xạo?”
Vũ Hữu Dân: “... Nói thật đi ạ.”
“Quỷ đòi nợ Bạch Tiêu Nguyệt đang ở trong phòng, không chịu đi.”
Hắn đã áp chế bảy phần sức mạnh của mình nên bây giờ nữ quỷ đó không mấy sợ hắn, thậm chí còn cảm thấy ban ngày do cô ta nhìn lầm thôi.
Đây rõ ràng chính là người, dù có chút bản lĩnh nhưng cũng không thể làm cô ta phải e dè đến mức chạy trốn.
Đúng lúc này, Tôn Chi dìu Bạch Tiêu Nguyệt ra. Vũ Hữu Dân đang định đi đến giúp đỡ thì Thạch Lạn nói nhỏ: “Con quỷ đòi nợ đó đang nằm trên lưng Bạch Tiêu Nguyệt đấy, đang ở đó kìa.”
Vũ Hữu Dân nhìn lưng Bạch Tiêu Nguyệt, không biết có phải vì nghe Thạch Lạn nói nên hắn ta mới cảm thấy eo Bạch Tiêu Nguyệt hơi còng xuống, như thể có thứ gì đó đang đè lên cô không.
Thấy Thạch Lạn, Bạch Tiêu Nguyệt cố sức rút cánh tay ra khỏi tay Tôn Chi, sau đó quỳ xuống đất, cầu khẩn: “Anh Thạch, xin hãy cứu tôi, cô ấy muốn lấy mạng tôi!”
Thạch Lạn hơi nghiêng người: “Cô không cần quỳ với tôi. Tôi thích thù lao hơn.”
Có thể nói hắn vô cùng thành thật.
Vũ Hữu Dân vội vàng bước tới dìu Bạch Tiêu Nguyệt ngồi lên ghế sofa: “Giá cả bên chúng tôi vô cùng phải chăng...”
“Tôi trả cho các anh một trăm nghìn! Chỉ cần các anh có thể thu phục cô ta, tôi sẽ trả các anh một trăm nghìn!”
Không đợi Vũ Hữu Dân nói hết, Bạch Tiêu Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào Thạch Lạn và nói.
Thạch Lạn liếc thấy nữ quỷ, đang nằm trên lưng cô, nhìn mình bằng đôi mắt của người âm: “Tôi có thể giúp cô thu phục cô ta, nhưng cô phải trả nợ trước. Nếu không, dù tôi thu phục cô ta thì sau này cô ta vẫn sẽ tiếp tục quay lại thôi.”
Trả nợ? Trả thế nào nữa? Chẳng lẽ bắt tôi đi chết sao?!”
Bạch Tiêu Nguyệt bỗng hét ầm lên.
Tôn Chi giật mình.
“Tôi đã sửa đổi rồi mà,” Bạch Tiêu Nguyệt run rẩy móc điện thoại di động ra: “Lúc làm phóng viên, tôi đã giúp rất nhiều người, tôi chỉ muốn chuộc tội thôi. Tôi đã giúp nhiều người như vậy, chẳng lẽ không đủ gỡ tội cho mình sao?!”
“Cô giúp người khác, chứ không phải cô ta.”
Những lời của Thạch Lạn khiến nữ quỷ trên lưng Bạch Tiêu Nguyệt và cả Bạch Tiêu Nguyệt run rẩy.
“Tiêu Nguyệt, trước đây cậu luôn lừa dối mình phải không?”
Vừa nhận được tin WeChat của bạn, Tôn Chi đọc những thông tin trong đó xong thì nhìn Bạch Tiêu Nguyệt bằng một ánh mắt vô cùng xa lạ.
Bạch Tiêu Nguyệt kéo chăn trên ghế sofa lên người, bọc kín lấy mình như cái kén.
“Cậu tạm nghỉ học chuyển trường không phải vì bị người ta đùa cợt, mà vì cậu trêu đùa người khác, hại người ta gặp chuyện bất trắc. Sau khi người ta qua đời, lương tâm cậu bất an, nên trong lòng mới xuất hiện trở ngại, cuối cùng tạm nghỉ học chuyển trường đúng không?!”
Tôn Chi gần như gào thét, cô quả thật không thể tin nổi người bạn tốt nhất của mình lại là loại người như thế.
“Mình không cố ý đâu.”
Bạch Tiêu Nguyệt nghẹn ngào òa lên.
Năm ấy, cô đang học lớp mười một, trong lớp có một nữ sinh chuyển tới tên là Khâu Nguyệt. Khâu Nguyệt bị sinh thiếu tháng nên cơ thể không mấy khỏe mạnh, vóc dáng nhỏ gầy đã đành, mà da cũng rất trắng, bộ đồng phục học sinh trên người cô ấy trông rộng thùng thình.
Các bạn thường xuyên nói đùa rằng buổi tối mỗi khi thấy cô ấy ở lớp tự học tối, họ còn tưởng gặp ma nữa.
Thật chẳng hiểu sao, người ta rất ghét Khâu Nguyệt. Lúc đó, người ghét cô ấy rất nhiều, không chỉ riêng Bạch Tiêu Nguyệt, nhưng chỉ có Bạch Tiêu Nguyệt tiếp cận rồi trêu đùa cô ấy.
Vào giờ học thì cô đặt một con rắn giả trong bàn; thừa cơ người ta không chú ý cô dán một tờ giấy có ghi “Tôi là một con heo đần” lên lưng Khâu Nguyệt; lúc vào nhà vệ sinh thì cô cuỗm giấy vệ sinh đi...
Tất cả những trò chơi khăm lớn nhỏ đều mở đầu bằng những trò đùa dai. Các bạn trong lớp chỉ xem trò vui, chứ không nhúng tay vào. Dù vậy, Khâu Nguyệt vẫn luôn quý trọng người bạn Bạch Tiêu Nguyệt này.
Một ngày nọ, lớp họ có một buổi dã ngoại, địa điểm nằm bên bờ sông ngoài một sơn thôn. Nước sông rất trong, các bạn nam còn mặc quần cụt đứng dưới nước để tóe nước đánh nhau.
“Ầy, hình như cậu ta thật sự xem cậu là bạn đấy, dẫu cho cậu làm gì thì cậu ta vẫn rất nhẫn nhịn cậu đó nha.”
Một bạn nữ cùng lớp tới ngồi cạnh Bạch Tiêu Nguyệt, hơi hếch cằm nhìn Khâu Nguyệt cách đó không xa đang nhẫn nhục chịu khó nướng đồ ăn cho Bạch Tiêu Nguyệt.
“Dừng,” Bạch Tiêu Nguyệt lườm: “Đó là vì ngoài mình ra không ai chịu chơi với cậu ta thì có. Đợi đi, một khi cậu ta có bạn mới, không chừng sẽ hận mình lắm ấy chứ.”
“Vậy ư,” Bạn nữ đó đảo mắt: “Hay là chúng ta đánh cược đi?”
“Nói!”
Sau khi nghe bạn nữ bày, lúc ấy Bạch Tiêu Nguyệt không bao giờ nghĩ Khâu Nguyệt sẽ ngu ngốc đến cứu mình.
Nhưng khi cô đi trốn, thấy bạn nữ kia kêu Khâu Nguyệt đi lên thượng du chỗ nước sâu đằng trước, Khâu Nguyệt không nói hai lời đã lập tức nhảy vào vùng nước sâu đó...
“Cô ấy vốn không biết bơi,” Bạch Tiêu Nguyệt nhớ lại chuyện ngày xưa, nước mắt tuôn rơi lã chã: “Cô ấy chỉ muốn kết bạn với tôi nên mới nói dối mình biết bơi. Cô ấy sợ tôi ghét bỏ chuyện cô ấy không biết lội...”
Khâu Nguyệt ngốc nghếch thật sự. Sau khi nhảy vào, chân cô ấy lại bị chuột rút. Bạch Tiêu Nguyệt và bạn học nữ đó hoảng loạn, vội gọi người đến cứu cô ấy.
Lúc cứu lên, Khâu Nguyệt còn hơi tỉnh, nhưng khi đưa đến bệnh viện cô ấy bị sốt cao, sang hôm sau cô ấy mãi mãi nhắm nghiền hai mắt.
Có lẽ muốn trốn tránh trách nhiệm, cũng có lẽ do điều gì đó khác, Bạch Tiêu Nguyệt và bạn nữ đó đã chôn sự thật sâu trong lòng. Đến học kỳ thứ hai, hai người cũng chuyển trường.
Tôn Chi và Vũ Hữu Dân chừng như không thể tin vào tai mình.
Bạch Tiêu Nguyệt ngước mắt: “Ban nãy tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy mặc đồng phục học sinh, mặt trắng bệch như quỷ, thậm chí còn cười với tôi nữa. Sau đó tôi bị nước bao quanh, ướt, lạnh, âm u, khó thở…”
Đó là cảm giác chìm trong nước, là cảm giác khi đó của Khâu Nguyệt.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Bạch Tiêu Nguyệt nghẹn ngào, khóc thút thít không ngớt.
“Thật ra, tôi đã xem cô ấy là bạn từ lâu rồi, nhưng vì tôi sợ mất mặt, sợ nếu tôi làm bạn với cô ấy thì những người khác sẽ không thích tôi nữa, nên... thật sự xin lỗi.”
Khâu Nguyệt đứng trước mặt và nhìn nước mắt của Bạch Tiêu Nguyệt, oán khí trên người dần dần tiêu tan, sau đó cô ấy quay lại nhìn Thạch Lạn.
“Cô còn nhớ rõ cuộc hẹn với cô ấy không?”
Bạch Tiêu Nguyệt ngước đôi mắt sưng đỏ: “Gì cơ?”
Thạch Lạn chỉ vào cổ Bạch Tiêu Nguyệt: “Ngày thứ hai của buổi dã ngoại, không chỉ là ngày Khâu Nguyệt qua đời đúng chứ?”
Đầu Bạch Tiêu Nguyệt đột nhiên nhói lên, đau đến mức suýt ngất xỉu.
Hôm đó còn là sinh nhật của Khâu Nguyệt!
...............
"Cậu đứng đó làm gì?"
Nữ sinh có vóc dáng cao gầy nọ bực mình quay đầu lại, thấy cô nữ sinh thấp bé đang đứng trước cửa sổ kính và nhìn thẳng vào bánh kem bên trong.
Mình muốn ăn bánh kem, nhiều năm rồi mình chưa được ăn.
Cô nữ sinh bé nhỏ quay lại, mang theo gương mặt mong chờ.
Kể từ sau khi cha mẹ cô ấy sinh thêm em trai, họ không quan tâm nhiều đến cô ấy nữa.
Cô gái cao gầy chợt thấy lòng chua xót, cô đi tới kéo lấy cô gái nhỏ.
Bây giờ xem thì có ích gì, đợi đến sinh nhật cậu, tôi sẽ mua cho cậu một cái cao tám tấc, à không, 12 tấc. Đè chết cậu!
Cô gái cao gầy không nhận ra rằng người đang bị mình kéo lấy nghe vậy, nhìn bóng lưng cô và cười thật tươi.
Sáng sớm, cả nhà mẹ Khâu đem theo một bó hoa tươi đi tới mộ.
“Chị nhất định sẽ thích bó hoa này,” Anh chàng có gương mặt rất giống Khâu Nguyệt cười nhìn bó hoa trong tay.
“Chắc chị con cũng thích bánh kem này,” Mẹ Khâu và ba Khâu nhớ đến cô con gái ngoan ngoãn và gầy gò thì lại đau lòng.
Nhưng khi tới dãy mộ của Khâu Nguyệt, họ lại bắt gặp một cô gái cao gầy đang quỳ trước mộ Khâu Nguyệt. Dường như cô đang khóc.
Vả lại, còn có một cái bánh kem được đặt trước mộ, một cái bánh vô cùng vô cùng lớn.
“Người đó…”
Chàng trai nhớ đến tấm hình được kẹp trong sách của chị mình, là chị ấy.