Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ gian phòng của Thạch Lạn không có giường thì các phòng còn lại đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, liền ngay chăn mền hay tủ treo quần áo đều có.

Vu Hữu Dân tắm rửa sạch sẽ, sau đó thu mình vào chăn ấm áp thở một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng vẫn không yên tâm mà hét lên, “Ngài ơi, ngài thật sự không muốn chăn bông hay sao?”

Không có trả lời.

Thạch Lạn ngủ ở trên chiếc giường trống trãi, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng hơi câu, cả người đều thỏa mãn.

Nửa đêm, Vu Hữu Dân lạnh đến tỉnh lại, hắn ta bật đèn ngủ, xoa xoa bàn tai và cánh tay, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra thêm mấy bộ chăn mền, nhưng mà vẫn cảm thấy lạnh như băng.

Có lò sưởi, nhưng Vu Hữu Dân không biết mở, cho dù có sách hướng dẫn hắn ta cũng không biết hết mặt chữ trên đó, cứ như vậy, Vu Hữu Dân nhịn đến hừng đông.

Trong phòng Thạch Lạn không có âm thanh gì, Vu Hữu Dân một mực chờ đến đến giữa trưa cũng không thấy mặt mũi hắn đâu, thế là mang theo lòng hiếu kỳ cùng sự lo lắng mà gõ cửa phòng đối phương.

Không ai trả lời.

“Khụ khụ, thưa ngài, trời đã không còn sớm, tôi ra ngoài mua ít thức ăn, ngay lập tức liền trở về nha?”

“Đi đi.”

Cuối cùng, bên trong truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn của Thạch Lạn.

Thời điểm Vu Hữu Dân ra khỏi sân vừa vặn đụng phải một cụ ông vừa ra ngoài mua rau về, đối phương nhìn thấy hắn ta thì tràn ngập tò mò, chủ động tiến tới hỏi chuyện, “Con là người nhà họ An sao?”

“Không phải, con là khách trọ ở đây. Cụ ơi, cụ có biết chợ bán thức ăn ở đâu không ạ?”

“Chợ bán thức ăn cách nơi này khá xa, bên trái cổng cư xá có một cái siêu thị, cụ thích đến đó mua thức ăn hơn, tươi ngon lắm.”

“Cảm ơn cụ ạ.”

Sau khi chờ Vu Hữu Dân rời đi, cụ ông đưa mắt nhìn cửa sân, “Không phải nơi này ở rất tốt sao? Những bà già lắm mồm kia sao có thể nói nơi này có quỷ?”

Nói xong, liền ung dung hướng về phía nhà mình đi.

Có lẽ là trông thấy nơi mà Vu Hữu Dân bước đi ra, đến chạng vạng tối, tất cả mọi người đều biết sân nhà của nhà họ An có người vào ở.

“Không phải nói ở trong đó không sạch sẽ sao? Làm sao lại đem nơi đó đi cho người khác thuê?”

“Đúng thế, người trong nhà ở không được, còn muốn đem tai họa đổ lên đầu người khác, thật sự không biết người nhà họ An nghĩ gì.”

Suy nghĩ xấu của người ngoài cũng không có truyền vào tai của Vu Hữu Dân, biết Thạch Lạn sẽ không ăn đồ ăn con người, Vu Hữu Dân cũng không có khách khí, tự làm cho bản thân hai bữa cơm tương đối thịnh soạn.

Mặc dù là sử dụng gas để nấu ăn, nhưng Vu Hữu dân là một người thông minh, lúc nãy hắn ta đã chạy đến cửa hàng liên quan trong siêu thị để xe xét và hỏi, không chỉ riêng bếp gas mà đến máy điều hòa không khí là gì hắn ta cũng đã biết.

Nhưng đến ban đêm, cho dù là đã mở máy điều hòa không khí nhưng hơi lạnh vẫn đem hắn ta từ trong giấc ngủ tỉnh dậy.

Vu Hữu Dân đứng trước cửa phòng Thạch Lạn, tay giơ lên rồi lại buông xuống như vậy nhiều lần, trên mặt tất cả đều là vẻ do dự.

“Chuyện gì?”

Lạch cạch một tiếng, cửa ngay lập tức được mở ra. Thạch Lạn vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài.

Vu Hữu Dân thấy vậy thì nhanh chóng nói ra tình huống của bản thân, “Cũng không biết vì sao, chỉ biết là rất lạnh.”

“Đi rót một bát nước lọc đem lại đây.”

Thạch Lạn nghe xong thì biết là chuyện gì đang xảy ra.

Vu Hữu Dân vội vàng làm theo, Thạch Lạn nhận lấy bát, nhỏ một giọt máu xuống bát nước, sau đó trả lại, “Uống nó.”

Vu Hữu Dân nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn bưng bát uống.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi hắn ta uống xong, cảm thấy cả người đang chậm rãi ấm lại, thậm chí còn có chút nóng lên.

“Cảm ơn ngài, ngài hãy mau nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì tôi lại đến làm phiền ngài.”

Thạch Lạn gật đầu, nghĩ một chút lại nói thêm một câu, “Nhất định phải có chuyện quan trọng thì mới đến, tôi rất buồn ngủ.”

“Được.”

Một tuần sau.

An Kiến Quân vừa mới tới công ty thì bị chủ tịch gọi lên trên văn phòng, “Kiến Quân, anh cảm thấy chúng ta có cần thiết phải mua lại mảnh đất này không?”

An Kiến Quân nhìn qua, bản thiết kế đó là của khu đất nằm ngoài đường Vành đai 6. Phía trước không có làng, phía sau không có cửa hàng, không có giá trị thương mại.

Ông ấy đang muốn lắc đầu, trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng của Thạch Lạn.

“Kiến Quân?”

An Kiến Quân lấy lại tinh thần, cuối cùng vẫn lựa chọn giữ lại, “Chủ tịch, mảnh đất này hiện tại mặc dù không có giá trị thương mại, nhưng cũng không chắc chắn rằng về sau cũng sẽ như thế…”

Chủ tịch nheo cặp mắt lại, “Anh đang nói nhảm gì thế! Tôi hỏi anh là hiện tại! Chúng ta hiện tại có nhất thiết phải mua miếng đất này không?”

“Ngoài chúng ta ra thì còn có người nào khác muốn mảnh đất này?”

An Kiến Quân, người biết rõ tính tình của chủ tịch, hỏi một cách khoa trương.

"Không có." Chủ tịch ném bản thiết kế sang một bên, đưa tay lên xoa xoa thái dương, "Các đối thủ cũ của chúng ta đã để mắt đến vùng đất này, nhưng nhiều người lão luyện trong công ty nói rằng bọn họ đang làm chúng ta bối rối, mục đích chính là để chúng ta mua mảnh đất hoang phế này, tôi không có lòng tin nên hỏi anh."

An Kiến Quân là giám đốc tài chính, chủ tịch rất coi trọng về khả năng của ông ấy, nếu không thì sẽ không hỏi ông ấy về việc này.

Tim An Kiến Quân đập nhanh, nếu bước đi này đi sai thì sẽ là một sai lầm rất lớn, nhưng nếu những gì Thạch Lạn nói là sự thật thì sao?

“Chủ tịch, theo tôi, mảnh đất này vẫn có thể mua được.” An Kiến Quân trên trán lấm tấm mồ hôi nói.

“Nói như thế nào?”

Khi An Kiến Quân tan làm trở về, vợ của ông ấy giậm đôi giày cao gót, cực kì tức giận lên xe "Anh nghĩ cái gì vậy! Hồi nãy nghe người bên phòng thị trường nói rằng anh đề nghị chủ tịch mua miếng đất đó? Làm ơn đi, mảnh đất đó không thể mua được với số tiền nhỏ, nếu lỡ mà tiền mất tật mạng thì cả nhà chúng ta đều bị cấp trên ghét bỏ.”

An Kiến Quân nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt mỏi,“ Đừng hỏi anh nữa, anh cũng là đang đi trên dây thép, trong lòng cũng không chắc chắn mọi việc.”

Kết quả là vào ngày thứ ba, chủ tịch đã gửi cho An Kiến Quân một bao lì xì tiền thưởng, "Tiểu An, anh rất tốt, quả nhiên là một nhân tài nha."

An Kiến Quân còn không biết chuyện gì đã xảy ra, có chút hoảng hốt, “Ngài quá khen.”

“Sao lại quá khen, nói cho tôi biết một chút, anh có phải hay không có người tay trong, cho nên đã nghe thấy được tin tức gì đó?”

Được chủ tịch nháy mắt ra hiệu một phen, An Kiến Quân mới biết được mảnh đất vừa mua lại kia được quốc gia coi trọng, muốn tu sửa thành đường sắt......

“Ngài An?”

Vu Hữu Dân mở cửa sân ra, hơi ngạc nhiên nhưng hắn ta nhanh chóng mỉm cười, "Hôm qua anh An không đến, tôi vẫn lo có phải đã xảy ra chuyện gì không."

Thái độ của An Kiến Quân cực kỳ thấp, một tay ông ấy cầm giỏ trái cây, tay còn là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, "Hôm qua tôi có việc bận, thật sự có lỗi quá. Không biết ngài Thạch có ở nhà không?"

“Ngài ấy đang ngủ.” Vu Hữu Dân nhỏ giọng nói, “Từ ngày đó đi vào nhà ở đến này đều đang ngủ, để tôi đi gọi ngài ấy.”

"Quên đi." An Kiến Quân vội vàng ngăn Vu Hữu Dân lại. "Có vẻ như ngài Thạch rất hài lòng với căn nhà này."

“Đúng vậy, quý ngài nhà tôi thích cực kỳ.” Vu Hữu Dân ho khan một tiếng, đang chuẩn bị nói về vấn đề tiền thuê nhà thì thấy An Kiến Quân lấy ra hợp đồng, “Nếu đã như vậy thì chúng ta ký hợp đồng đi......”

Khi Vu Hữu Dân tiễn An Kiến Quân đi, hắn ta vẫn còn hơi bối rối, hắn ta nhìn hợp đồng trên bàn trà, 500 tệ một tháng, không cần đặt cọc, đây là loại chủ nhà thần tiên gì vậy? !

Nhưng mà nghĩ lại, An Kiến Quân hẳn là hưởng được lợi ích từ quý ngài nhà mình cho nên mới hào phóng như vậy. Vu Hữu Dân vui vẻ cất hợp đồng đi.

Một tháng sau.

Trong sân trăm hoa đua nở, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng tưới hoa bằng ấm nước cho hoa cỏ thì cửa sân mở ra, một người đàn ông trung niên đô con xách theo bịch đồ ăn trở về.

“Ngài dậy rồi à?”

“Ừ, trời rất ấm.” Thạch Lạn gật đầu, sau đó nhìn về phía đồ ăn trong tay Vu Hữu Dân, “Làm món gì đó?”

"Rau xào và thịt heo kho tàu, ngài có muốn thử không? "

“Không.” Thạch Lạn lắc đầu.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại cũ mà Vu Hữu Dân mua với giá 99 tệ vang lên. Hắn ta liếc nhìn và nói: "Là Tôn Chi."

Tôn Chi gọi điện thoại tới là tìm bọn hắn có việc. Bạn của cô gặp phải quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK