Lâm Mạn Hi vừa nói thân thể vừa không khống chế được run lên, hơi thở cũng ngày càng dồn dập, gấp gáp. Thạch Lạn thấy vậy thì vẫy tay với Vu Hữu Dân, Vu Hữu Dân vội vàng tiến lên mở túi của Lâm Mạn Hi ra, lấy thuốc bên trong ra để vào lòng bàn tay cô, rồi lại đưa nước. “Cô Lâm, đừng kích động, cứ chậm rãi nói.” Vu Hữu Dân thấy cô uống thuốc xong thì dần dần bình ổn lại, vội vàng nói. “Cảm ơn anh.” Lâm Mạn Hi khẽ nhếch khóe môi lên....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.