Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng Tĩnh Như nói xong thì vô thức nhặt đồ lên mà đặt lên ngực cô ta, bên trên đồ mà Thạch Lạn vừa đưa cho cô ta.

Thạch Lạn nhìn thoáng qua bàn tay siết có chút chặt của đối phương: "Có phải sau mỗi lần cô gặp mặt cha mẹ hay tiếp xúc cùng em gái cô thì đều trở nên tồi tệ hơn không?"

Đầu của Phòng Tĩnh Như hơi vùi ở trước ngực, bàn tay đang cầm đồ vật kia càng siết chặt hơn, cô ta hít vào một hơi thật sâu, trong phòng khách vốn đã yên lặng nên tiếng hít thở của cô ta cũng trở nên rất rõ ràng.

Mà động tĩnh trong phòng như thế nào, sau khi nhận ra điều đó Phòng Tĩnh Như lại càng hoảng sợ hơn, cô ta vội vàng đứng dậy rồi cúi người nói xin lỗi hai người Thạch Lạn: "Thật xin lỗi..."

"Xin lỗi cái gì?"

Thạch Lạn ngăn Vu Hữu Dân đang định nói lại rồi nhìn thẳng vào Phòng Tĩnh Như, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

Bởi vì giọng nói của Thạch Lạn quá bình tĩnh, không có cảm xúc gì, cho nên Phòng Tĩnh Như vốn tâm trạng phức tạp cũng dần dần bình tĩnh lại: "Tôi..."

"Cô xin lỗi vì vừa rồi thở dài hay vì những suy nghĩ về sự việc trong lòng cô?"

Trong lòng suy nghĩ về sự việc..

Thân thể Phòng Tĩnh Như cứng đờ, đôi môi khẽ run lên, trên mặt vừa xấu hổ vừa bất lực.

“Cô ngồi xuống trước đi.” Thạch Lạn ra hiệu cho Vu Hữu Dân rót một ít trà Âm cho cô ta một lần nữa.

Phòng Tĩnh Như không biết phải nói gì, sau khi nghe Thạch Lạn nói xong thì ngoan ngoãn ngồi xuống, lưng thẳng tắp, một tay vẫn đặt trên ngực giống như trước, còn một tay kia thì chống trên đầu gối, nhìn rất nhu thuận.

Điều này khiến Vu Hữu Dân nhớ đến đứa bé nghe lời nhất trong thôn, chỉ cần trong tay hắn ta có kẹo thì cậu bé sẽ ngồi thẳng lưng mà nhìn thẳng vào hắn ta, giống như bảo đối phương nhìn xem mình nghe lời đến mức nào, sau đó sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.

"Như cô suy nghĩ, mọi thứ cô gặp phải thật sự đều có liên quan đến em gái cô."

Những lời này của Thạch Lạn giống như một quả bom hẹn giờ bùng nổ trong đầu Phòng Tĩnh Như, bàn tay đặt trên ngực cô ta đột ngột siết chặt lại, hai mắt trợn to, toàn thân đều run lên.

Cô ta không chỉ một lần nghĩ rằng những gì cô ta gặp phải đều có liên quan đến em gái Phòng Tĩnh Tư của mình, nhưng cô ta cùng em gái mình cách xa nhau đến nỗi dù không gặp nhau nhiều lắm, cô ta cảm thấy em gái mình được chiều chuộng quá mức nhưng đối với cô ta cũng không có bất kỳ ý định xấu nào.

Vừa rồi khi Thạch Lạn hỏi cô ta thì trong lòng cô ta thật sự đang nghĩ đến hoàn toàn là Phòng Tĩnh Tư, nhưng cô ta đã nhanh chóng bị một ý tưởng khác của chính mình lật tẩy, làm sao có thể là cô ấy chứ, đó là em gái ruột của cô ta mà hai người lại cách xa như vậy, làm sao có thể là đối phương chứ...

Phòng Tĩnh Như có hơn hàng ngàn nghi vấn nhưng Thạch Lạn cũng không tiếp tục trả lời mà chỉ bảo thời gian không còn sớm nên để cô ta về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

Đây là đang ra lệnh đuổi khách.

Đến lúc này đầu óc Phòng Tĩnh Như cũng rất rối rắm, nhưng tính tình cô ta lại mềm yếu, lại quan tâm quá nhiều đến cảm xúc của người khác nên dù biết đây là lệnh đuổi khách nhưng cô ta cũng không phản kháng mà thành thật rời đi.

Cô ta đã bỏ việc mấy ngày trước nên tạm thời cũng không có việc gì bận cần trở về cả, dì Dương bảo cô ta đến đó ở một thời gian nên sau khi ra khỏi sân nhỏ nhà Thạch Lạn thì cô ta đã đến nhà họ Dương.

"Tiên sinh, chúng ta không nhận công việc này sao?"

Sau khi Vu Hữu Dân tiễn người về, nhìn thấy Thạch Lạn đang ngồi trên sô pha uống trà Âm, nhỏ giọng hỏi.

Thạch Lạn hơi mở to đôi mắt đen lên, sau khi Vu Hữu Dân nhìn thấy thì cảm thấy chân mình có chút mềm đi, hắn ta nhớ tới khi toàn bộ đồng tử của Thạch Lạn chuyển sang màu đen thì là lúc hắn sẽ ăn "đồ vật".

"Tiên, tiên sinh…"

Nhìn thấy đôi mắt của Thạch Lạn thật sự biến thành mắt đen, Vu Hữu Dân thật sự sắp khóc, chẳng lẽ là ngủ quá lâu cảm thấy đói bụng nên muốn ăn thịt hắn ta chứ?

Nhưng trước khi Vu Hữu Dân có thể làm động tác tiếp theo của mình thì không khí xung quanh đột nhiên lạnh cóng hết!

Sau lưng từng trận gió lạnh, Vu Hữu Dân nhận thấy có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng trốn ra sau lưng Thạch Lạn, khi hắn ta vừa đứng lại thì một tiếng hét thảm thiết truyền đến bên tai, hắn ta đưa mắt nhìn ra phía cửa thì lại thấy một đám khói đen nhảy từ cửa ra bên ngoài!

"Đó là cái thứ gì vậy?"

Vu Hữu Dân sợ hãi mà kêu lên một tiếng.

Ánh mắt Thạch Lạn khôi phục lại bình thường, lại nâng chén trà lên uống một ngụm, trả lời: "Chỉ là một con Lệ Qủy thôi.”

Nói xong hắn đứng dậy đi ra sân tưới nước cho cây hoa.

Vu Hữu Dân thấy vậy thì vả mặt ũ rũ mà lấy ra bản radio cũ, tay uốn éo, âm thanh của hí khúc từ bên trong truyền ra.

Hôm qua Thạch Lạn nhìn thấy mấy ông già trên đường mỗi người đều cầm theo một cái radio, sau khi về thì hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đó khiến Vu Hữu Dân không chịu nổi, vừa vặn lại có một ông già muốn chuyển đến nhà con gái ở, cái radio đã được bán cho Vu Hữu Dân với giá đã qua sử dụng.

Bây giờ chỉ cần Thạch Lạn ra sân tưới nước hay ngẩn người thì cái radio này phải phát hí khúc.

Nô lệ trung thành và tận tâm, nếu chủ không tín nhiệm thì để nô lệ chứng minh điều đó cho ngài xem!

Giọng nói của nam chính vang lên khắp phòng, Vu Hữu Dân chỉ cảm thấy lỗ tai nhức nhối, hắn ta nhìn thấy Thạch Lạn trong sân thì trong lòng chợt hiểu ra cái gì đó.

"Cái thứ đen vừa rồi kia đi theo cô gái đó đến đây sao?"

Thạch Lạn buông vòi hoa sen xuống, sau khi nghe thấy vậy thì quay người lại: "Anh có nghe qua một câu không?"

"Nói cái gì?"

Ngài không nói thì làm thế nào hắn ta biết đó là câu gì.

“Thiện ác báo ứng, phúc họa tương thừa, tự làm tự chịu, không ai thay thế được.” Nói xong Thạch Lạn lại quay đầu lại: “Kiếp trước Phòng Tĩnh Như thiếu cô ấy một khoản nợ nên kiếp này cô ta phải trả lại."

Khi đối phương chưa trả hết nợ của chính mình thì hắn không còn cách nào để can thiệp vào.

Khi nghe thấy vậy thì da đầu Vu Hữu Dân tê dại đi, nếu thứ kia là Lệ Qủy thì năng lực khẳng định không nhỏ, với thứ đồ lợi hại như vậy, cô gái kia sợ rằng sẽ gặp phải chuyện không may trước khi trả hết nợ.

Dương Tiểu Oa sau khi gặp Phòng Tĩnh Như trở về thì trên người vẫn luôn tràn đầy khí vị Lệ Qủy, nhóc ta nghi ngờ đi đến bên cạnh Thạch Lạn rồi mới biết hết mọi chuyện từ trong miệng của Vu Hữu Dân.

"Không phải nói một người khi chết đi thì chuyện của kiếp này cũng kết thúc sao? Làm sao có thể chuyển sang kiếp sau, kiếp trước làm chuyện xấu, kiếp sau nhất định sẽ không sống khá giả, ít nhất là không được đầu thai thành cơ thể người, như vậy thật kỳ lạ. "

Đã làm tiểu quỷ nhiều năm như vậy, Dương Tiểu Oa cũng không phải ngồi không, chuyện gì nên biết thì nhóc ta cũng biết.

“Tôi không hiểu cái này." Vu Hữu Dân lắc đầu: "Dù sao thứ đồ kia có thể đi vào sân nhỏ của chúng ta, hơn nữa tiên sinh cũng nói nó là Lệ Qủy, vậy thì nhất định rất lợi hại."

"Thạch tiên sinh là lợi hại nhất!"

Dương Tiểu Oa hai tay chống nạnh, trừng mắt khẳng định cho Thạch Lạn.

“Tôi không nói tiên sinh không lợi hại!” Vu Hữu Dân giật mình, vội vàng đưa tay ra che kín miệng nhóc ta lại, sau khi đối phương hứa sẽ không nói lớn tiếng nữa thì hắn ta mới thu tay về rồi tiếp tục nói: "Tôi nghĩ chị gái của nhóc có thể không thể chịu đựng được."

Dương Tiểu Oa nghe vậy thì thở dài, nhưng một lúc sau ánh mắt của nhóc ta lại sáng lên: "Tôi có thể mời bạn của tôi đến thăm dì Phòng một chuyến!"

Nếu như Lệ Qủy ở bên cạnh Phòng Tĩnh Tư, tại sao chỉ nhắm vào chị gái mà không làm tổn thương đến em gái chứ?

Trong chuyện này nhất định có cả bí mật của cả kiếp trước.

Phòng Tĩnh Như ngơ ngác ngồi ở trên giường, nửa giờ rồi cô ta mới nhìn xuống nhóm WeChat của gia đình trên điện thoại di động.

Nhóm này cũng không phải một nhóm nhỏ của gia đình nhỏ họ Phòng bọn họ, mà là một nhóm lớn của toàn bộ gia tộc họ Phòng, nhóm nhỏ nhà họ Phòng cũng không có cô ta trong đó.

Chính em gái cô ta đã cho cô ta rời khỏi nhóm.

Vì sau khi cô ta tham gia nhóm nhỏ của gia đình bọn họ thì cha mẹ cùng em gái luôn gặp một số tai nạn nhỏ ngoài ý muốn, cho nên em gái nói do cô ta đã mang đến cho bọn họ, để tránh cho cha mẹ gặp tai nạn lớn ở bên ngoài nên em gái đã cho cô ta rời khỏi nhóm.

Khiến người ngạc nhiên là từ khi cô ta rời khỏi nhóm thì cả ba người bọn họ không có bất kỳ điều kỳ lạ nào xảy ra nữa.

Mà nhật ký thời gian nói chuyện cuối cùng trong nhóm lớn trước mặt cô ta là mười giờ sáng, mà phía trên là Phòng Tĩnh Tư @cha Phòng, nũng nịu bảo ông nói chuyện riêng.

Phòng Tĩnh Như tắt màn hình rồi nhắm mắt lại.

Sau khi từ trong miệng Thạch Lạn biết được mọi chuyện cô ta gặp phải đều liên quan đến em gái Phòng Tĩnh Tư của mình, cô ta cũng không hề bình tĩnh lại một chút nào, cô ta muốn trực tiếp đi chất vấn Phòng Tĩnh Tư nhưng nghĩ lại mình vừa sinh ra đã có thể nhớ được mọi chuyện thì cô ta lại do dự.

Rốt cuộc là do em gái hay... Đơn giản chính mình là loại người mang lại xui xẻo cho người khác.

Cô ta ôm chặt lấy mình rồi từ từ nhắm mắt lại.

Nhà họ Phòng.

"Sao hôm nay trời lại lạnh như vậy?"

Mẹ Phòng khi thu dọn bát đĩa đi vào bếp chợt rùng mình một cái, cha Phòng đi theo vào cũng nhẹ gật đầu: "Thật sự có lạnh một chút, có phải đứa nhỏ lại lén mở điều hòa không?"

"Không phải." Mẹ Phòng lắc đầu: "Đây không phải loại cảm giác lạnh do điều hòa mang lại."

Cha Phòng sững sờ một lúc, sau khi ông ta cùng mẹ Phòng liếc mắt nhìn nhau thì vội vàng bước ra cổng, mở cửa nhìn ra bên ngoài nhưng cũng không có gì cả.

Mẹ Phòng vẫn cầm chai nước rửa chén trên tay, thấy vậy cũng đuổi theo, nhìn thấy vẻ buồn vô cớ trên mặt cha Phòng thì bà cắn môi nói: "Anh cũng nghĩ Tĩnh Như đã về rồi sao?"

Chỉ có lúc Phòng Tĩnh Như ở nhà thì mới có loại cảm giác từng trận gió lạnh này.

Cha Phòng thở dài đang định đóng cửa lại thì một bàn tay đặt vào khe cửa khiến hai người giật mình kêu lên một tiếng: "Cha mẹ, hai người ra cửa đón con sao?"

Một khuôn mặt xinh xắn theo cánh cửa đóng lại xuất hiện ra trước mặt hai người, nhìn vẻ mặt tươi cười của con gái nhỏ khiến hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm: "Làm mẹ sợ muốn chết, làm sao con đã về rồi? Con không học thêm buổi tối à?"

Phòng Tĩnh Tư khẽ bĩu môi một cái, sau đó ôm đầu với vẻ mặt khó chịu: "Con vừa đi ra ngoài đã cảm thấy chóng mặt, có lẽ là do tối hôm qua mở điều hòa quá khuya nên mới bị cảm mạo, con đã xin chủ nhiệm nghỉ phép rồi, nghỉ ngơi một ngày thật tốt rồi ngày mai đi học!"

Nói xong thì Phòng Tĩnh Tư trực tiếp chạy về phòng mà không cho hai vợ chồng có cơ hội nói chuyện.

Sau khi khóa trái cửa phòng, Phòng Tĩnh Tư vỗ vỗ ngực, đem cặp sách đặt xuống rồi lấy ra một túi đồ, đen sì lại tỏa ra hơi lạnh.

"Hồ Tiên, cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt."

Vừa nói cô ấy vừa đặt đồ vật kia lên bàn rồi đặt một vài ngọn nến đỏ lên trên.

Luồng khí lạnh lẽo càng ngày càng đến gần cô ấy, không lâu sau căn phòng đều trở nên lạnh lẽo, nhưng Phòng Tĩnh Tư cũng không sợ hãi mà nhắm mắt lại cầu nguyện cho Hồ Tiên của cô ấy.

Khói đen cuối cùng cũng ngưng tụ thành một hình người bay lơ lửng phía sau lưng cô ấy, đây là một người phụ nữ mặc trang phục cung nữ, dáng vẻ cô ta rất xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi tuổi, lúc này tuy quỷ khí có hơi yếu đi nhưng sau khi nghe Phòng Tĩnh Tư cầu nguyện thì trên mặt cô ta nở một nụ cười hạnh phúc.

Qủy Tướng trốn ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy một cảnh này trong mắt thì ngay lập tức trở về nói cho Dương Tiểu Oa.

Dương Tiểu Oa chạy đến tìm Thạch Lạn.

"Lệ Qủy kia được Phòng Tĩnh Tư gọi là Hồ Tiên, có lẽ cô ấy không biết thân phận thật sự của Lệ Qủy, nhưng chắc chắn Lệ Qủy này ngày thường đã giúp đỡ cô ấy không ít."

Đó là lý do tại sao Phòng Tĩnh Tư lại rất ỷ lại cùng quan tâm đối phương như vậy, sẵn sàng lấy đá lạnh để chữa thương cho đối phương.

Sắc mặt Thạch Lạn bình tĩnh nghe, trong lòng Dương Tiểu Oa không hiểu được Thạch Lạn có ý tứ gì nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.

Một lúc lâu sau Thạch Lan mới nhìn nhóc ta nói: "Hiện tại tôi không thể giúp được Phòng Tĩnh Như."

Dương Tiểu Oa nhẹ gật đầu: "Tôi hiểu chuyện này, tiên sinh không sai, dù sao đây cũng là số kiếp của chị Phòng, cho dù bây giờ có cứu được cô ta thì sau này cô ta cũng sẽ gặp chuyện không may, nhưng mà tiên sinh, dù sao thì đó cũng là chuyện xảy ra ở kiếp trước mà, kiếp này cô ta vô tội, cho dù phải trả nợ thì cũng không cần giết cô ta chứ?”

"Bùa hộ mệnh tôi đưa cho cô ta sẽ bảo vệ tính mạng của cô ta, Lệ Qủy bị tôi làm cho bị thương rồi nên chắc sẽ không đến tìm cô ta trong vòng mười ngày, nhóc trở về nói cho cô ta biết, muốn cởi chuông cần có người buộc chuông, có lẽ cô ta có thể tự hóa giải chuyện này."

"Tôi hiểu rồi." Dương Tiêu Oa lại gật gật đầu, sau đó đứng dậy cúi đầu chào Thạch Lạn: "Cảm ơn ngài."

Sau khi Dương Tiểu Oa rời đi, Thạch Lạn cũng không về phòng nghỉ ngơi mà lại gọi Vu Hữu Dân đến: "Anh ở nhà trông nhà đi, tôi đi ra ngoài một chuyến."

“Này, ngài cẩn thận mọi việc nha…” Vu Hữu Dân cũng không dám hỏi hắn sẽ đi đâu, cho nên hắn ta chỉ có thể dặn đối phương cẩn thận.

Khi Thạch Lạn nghe thấy vậy thì quay đầu lại, nhìn gương mặt đen sì của Vu Hữu Dân khóe môi khẽ cong lên: "Những lời này anh phải nói với chính mình nghe mới đúng."

Vu Hữu Dân:…

Chờ khi hắn ta lấy lại tinh thần thì bóng dáng Thạch Lạn đã không còn trước mặt nữa.

"Tĩnh Tư, sắp đến giờ biểu diễn của tiểu bảo bối của chúng ta rồi, cậu đã mua được vé chưa?"

Một học sinh nữ đẹp trai buộc tóc đuôi ngựa nhảy đến trước mặt Phòng Tĩnh Tư, khoác một tay lên vai đối phương hỏi.

Nụ cười trên mặt Phòng Tĩnh Tư hơi cúng đờ lại nhưng cũng không giãy dụa để thoát khỏi tay của học sinh nữ kia, ngược lại cô ấy ngẩng đầu lên với vẻ mặt tự tin: "Tất nhiên là tôi sẽ mua vé! Đến lúc đó cậu chờ thua với tôi đi!"

Minh tinh mà bọn họ muốn đi xem là một minh tinh rất nổi tiếng, mỗi lần bắt đầu biểu diễn thì rất khó mua được vé, nhưng hết lần này tới lần khác Phòng Tĩnh Tư đặt cược với các bạn cùng lớp của mình rằng cô ấy có thể mua vé ngay cả vào ngày cuối cùng, cho nên cô ấy đã ước điều này.

Vốn dĩ Phòng Tĩnh Tư cũng hiểu không có vấn đề gì, nhưng bây giờ Hồ Tiên bị thương nên cũng không biết có thể thực hiện được nguyện vọng này của mình hay không.

Nghĩ đến tình hình hiện tại của Hồ Tiên, Phòng Tĩnh Tư nhẹ cắn môi một cái, nỗi buồn được cô ấy đè nén lại trong lòng.

Thạch Lạn đứng cách đó không xa im lặng nhìn bọn họ.

"Hai ngày nay ở trong nhà thật sự lạnh quá, chúng ta có nên tìm người xem một chút hay không?"

Mẹ Phòng vừa cầm mớ rau ra chợ bán, vừa gọi điện nói việc này cho chồng.

"Yên tâm đi, đợi đến khi Tĩnh Tư không có nhà thì anh sẽ mời người ta đến, như vậy sẽ không làm con bé sợ nữa, năm nay là thời điểm mấu chốt nhất để con bé học lại."

Phòng Tĩnh Như vừa xuống xe buýt thì gặp được mẹ Phòng.

"Tĩnh Như?"

"Mẹ... để con giúp mẹ."

Vẻ mặt của hai mẹ con đều chuyển dần từ ngạc nhiên sang bình tĩnh.

Mẹ Phòng hơi xấu hổ, nhìn con gái lớn đang nhặt rau, bà chợt phát hiện khuôn mặt đối phương rất giống mình, trong khi con gái nhỏ lại giống chồng hơn một chút.

"Nếu con ở bên ngoài có gặp bất kỳ khó khăn nào thì cứ nói với mẹ cùng cha con, dù sao chúng ta là người một nhà."

Bước chân Phòng Tĩnh Như nặng nề hơn, khóe miệng hơi cong lên, giọng nói có vẻ rất vui mừng: "Con biết rồi."

Đúng lúc này mẹ Phòng nhận được điện thoại của Phòng Tĩnh Tư nói buổi trưa cô ấy sẽ không về nhà ăn cơm, sẽ ăn cơm ở cổng trường với bạn học, buổi chiều còn có một cuộc thi.

Nhìn thấy nụ cười của mẹ Phòng rõ ràng cười tươi hơn khi bà đang nói chuyện với em gái mình, Phòng Tĩnh Như lại cúi thấp đầu xuống lần nữa.

Cuối cùng thì... Có giống nhau không.

"Bữa tối em gái con không về nhà, con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con."

Nhìn thấy rau trong tay, lúc này Phòng Tĩnh Như có vẻ bình thản hơn: “Con ăn gì cũng được."

Mẹ cơ bản cũng không biết cô ta thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì, mẹ chỉ biết mua những gì em gái thích ăn thôi.

Trong lòng càng ngày càng ủy khuất, Phòng Tĩnh Như hít sâu một hơi, nhưng vừa định nói chuyện thì cô ta vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Thạch Lạn ở phía trước.

"Thạch, Thạch tiên sinh?"

Mẹ Phòng nhìn theo ánh mắt của cô ta: “Con đối với hắn giống kiểu kia sao?"

Một anh chàng đẹp trai.

“Không, không phải!” Phòng Tĩnh Như xấu hổ muốn chết, vội vàng xua tay giải thích: “Hắn là một sư phụ rất giỏi, từ sau khi khi hắn cho con lá bùa kia thì con không gặp chuyện quái dị kia nữa.”

Nói xong cô ta cầm túi bùa trên ngực đưa cho mẹ Phòng xem.

Khi mẹ Phòng đang nhíu mày nghiên cứu túi bùa thì Thạch Lạn đã đi tới: "Thứ kia theo em gái cô về nhà, cô ta đã bị thương nặng nên cần phải nghỉ ngơi."

"Cái gì?"

Vừa nghe thấy có liên quan đến con gái nhỏ thì mẹ Phòng buông túi bùa ra mà nhìn về phía Thạch Lạn.

Thạch Lạn khẽ gật đầu với bà: "Mấy ngày gần đây có phải nhà bà rất lạnh phải không?"

“Có một chút.” Mẹ Phòng do dự mà trả lời.

Thạch Lạn không nói lại với mẹ Phòng mà đưa cho Phòng Tĩnh Như hai lá bùa vàng, một lá dán ở cửa nhà còn một lá dán ở cửa phòng của mình.

Vào buổi tối khi Phòng Tĩnh Tư trở về, cô ấy cảm thấy ở nhà có gì đó không ổn, cô ấy khẽ quay đầu lại thì thấy trên cửa phòng của Phòng Tĩnh Như có lá bùa vàng!

"Đây là cái gì!"

Phòng Tĩnh Tư tức giận chỉ vào lá bùa vàng mà hét lên.

Cửa được mở ra, Phòng Tĩnh Như đứng ở bên trong chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt: "Cái gì?"

"Em hỏi chị trên cửa phòng treo cái gì."

Sau khi cô ấy nhìn thấy Phòng Tĩnh Như thì giọng nói cùng giọng điệu cũng không giấu nổi vẻ chán ghét, mẹ Phòng vừa bưng trái cây đi ra nghe thấy vậy thì nhíu mày nói: "Con nói chuyện với chị gái như thế à, đó là mẹ dán lên không liên quan đến chị con, con đói bụng không? Ăn một ít hoa quả rồi đi làm bài tập?"

Khi nghe thấy do mẹ Phòng dán lên thì sắc mặt Phòng Tĩnh Tư cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng cô ấy lại nhìn lại Phòng Tĩnh Như với vẻ mặt mỉa mai: "Xem ra chị gái vẫn là người kém may mắn như vậy, cũng không sao, để xem mấy trò phong kiến mê tín này có thể làm cho chị may mắn hơn chút nào không, chỉ cần không ảnh hưởng đến gia đình chúng ta là được rồi"

Cô ấy nói xong thì bưng đĩa hoa quả kia lên rồi trở về phòng mình.

Nhưng vừa quay trở lại phòng thì giọng nói yếu ớt còn mang theo phẫn uất của Hồ Tiên đã truyền vào trong tai cô ấy: "Cô ta cố ý làm như vậy, sức mạnh của lá bùa vàng kia không phải chuyện đùa, cô ta biết đến sự tồn tại của tôi!"

Phòng Tĩnh Tư giật mình, cô ấy khóa trái cửa lại mà không hề nghĩ ngợi gì, khi cô ấy quay người lại thì nữ quỷ trong trang phục hoàng cung đã xuất hiện trước mắt cô ấy, thân thể cô ta trong suốt hơn một chút so với lúc sáng nhìn thấy.

"Tại sao, tại sao có thể như vậy!"

Phòng Tĩnh Tư đã ở chung với Hồ Tiên nhiều năm như vậy tự nhiên sẽ biết rõ một ít năng lực của Hồ Tiên, chị gái của mình là một người bình thường thì làm sao có thể có một lá bùa vàng lợi hại như vậy được?

“Cô ta muốn đuổi tôi đi rồi sẽ đối phó với cô.” Nữ quỷ mặc trang phục hoàng cung đưa tay ra vuốt nhẹ lên trên mặt của Phòng Tĩnh Tư, trong đáy mắt đều là yêu thương: “Đến lúc đó ngôi nhà này sẽ là của cô ta, cha mẹ của cô cũng sẽ ngày càng thích cô ta hơn, cô ta vẫn luôn là người như vậy, cô sẽ trở nên đau khổ."

Phòng Tĩnh Tư thật sự không dám nghĩ đến cảnh cha mẹ vứt bỏ mình mà yêu thương chị gái hơn, cô ấy lau mặt một cái rồi trầm giọng nói: "Em sẽ đi xé lá bùa vàng kia."

"Không cần phải làm rõ ràng như vậy." Nữ quỷ mặc trang phục hoàng cung ngăn cản nói: "Chỉ cần giội nước cho ướt là được rồi."

"Tôi sẽ đi luôn bây giờ!"

Phòng Tĩnh Tư lấy ly nước trong cặp sách ra, sau đó hít một hơi rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

"Ôi con giội nước vào nó làm gì?"

Âm thanh ngạc nhiên của mẹ Phòng truyền vào phòng.

"Con thấy chướng mắt!" Giọng nói của Phòng Tĩnh Tư cũng truyền vào: "Thêm lá bùa vàng thì có lợi ích gì chứ? Có vấn đề là người chứ không phải cửa!"

Nữ quỷ trong trang phục hoàng cung nghe vậy thì khóe miệng khẽ cong lên, cô ta cảm thấy toàn bộ quỷ thân thoải mái hơn rất nhiều, lúc cô ta vừa muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thì lại cảm thấy toàn thân bắt đầu trở nên lạnh lẽo, cái loại lạnh lẽo mà cô ta chưa bao giờ cảm nhận qua trước đây!

"A…!"

"Âm thanh gì vậy?"

Mẹ Phòng đột nhiên nhìn về phía phòng của Phòng Tĩnh Tư, Phòng Tĩnh Tư liếc mắt một cái rồi nhanh chóng chặn cửa lại: "Con đang chiếu phim ma, mẹ đừng vào!"

Nói xong thì liền quay người trở về phòng, để lại mẹ Phòng cũng nghe thấy âm thanh kia mà đi ra khỏi phòng của Phòng Tĩnh Như.

"Mẹ." Phòng Tĩnh Như nhìn cửa phòng đóng chặt: "Thạch tiên sinh nói đúng, thứ đồ kia thật sự đã theo em gái trở về."

"Cái này, vậy bây giờ phải làm sao đây!"

Mẹ Phòng hoang mang lo sợ.

Phòng Tĩnh Như nhìn qua bà một cái lại nhớ tới những lời lúc trước mà Thạch Lạn đã nói với Dương Tiểu Oa, cuối cùng cũng đi tới trước cửa phòng rồi giơ tay gõ cửa.

"Không phải con đã nói đừng làm phiền con rồi sao?"

Phòng Tĩnh Tư đang lo lắng nhìn Hồ Tiên mà không biết phải làm gì, tức giận hét lên.

Phòng Tĩnh Như rũ mi xuống: "Chị biết cô ta đang ở trong phòng của em, chị muốn gặp cô ta, chị muốn hỏi cô ta xem rốt cuộc chúng ta có thù hận gì, đáng giá để cô ta vẫn luôn đi theo quấy rầy chị từ khi mới sinh ra, còn làm cho người bên cạnh vẫn luôn ghét chị."

Mẹ Phòng sửng sốt một lúc, mà cha Phòng vừa tăng ca về vừa bước vào cửa đã nghe thấy những lời này: "Có chuyện gì vậy?"

Mẹ Phòng liền tranh thủ nói lại một lần chuyện trước đó: "Dù sao trong phòng Tĩnh Tư có cái gì đó, mà thứ đó giống như đang làm hại Tĩnh Như."

Cha Phòng nhíu mày lại, ông ta nắm lấy tay của mẹ Phòng đi đến sau lưng Phòng Tĩnh Như, nhìn bóng lưng gầy gò của cô ta mà cao giọng nói: "Tĩnh Tư, mở cửa!"

Phòng Tĩnh Tư không nghĩ tới cha Phòng đã về đến nhà, cô ấy gấp đến mức toát mồ hôi hột, lại nhìn đến khí đen cuồn cuộn trong phòng thì thấp giọng thì thào: "Tôi phải làm sao bây giờ!"

Sau đó cô ấy nhìn về phía cửa sổ: "Tôi mở cửa sổ rồi cô đi ra ngoài đi!"

Nói xong thì cô ấy vừa định mở cửa sổ, nhưng dù cố gắng thế nào cô ấy cũng không mở ra được!

Mà lúc này cha Phòng đã dùng chìa khóa mở cửa phòng của cô ấy ra.

"Có phải là thứ kia không?"

Cha Phòng nhìn khói đen gào thét ra tiếng, cố gắng làm cho mình không run rẩy mà thấp giọng hỏi.

Đây cũng là lần đầu tiên Phòng Tĩnh Như nhìn thấy, nhưng cô ta không sợ hãi như trong tưởng tượng mà chậm rãi đi lên phía trước.

"Không cho chị làm tổn thương Hồ Tiên!"

Phòng Tĩnh Tư thấy vậy thì vội vàng đứng chặn trước khói đen, nhìn lại ánh mắt của Phòng Tĩnh Tư mà nói.

"Chị chỉ hỏi em một câu."

Phòng Tĩnh Như nhìn cô ấy: "Em có biết cô ta hại chị trong công việc không?"

Phòng Tĩnh Tư sững sờ một chút, lập tức nhíu mày nói: "Cô ta làm sao có thể làm hại chị chứ! Tuy cô ta không phải người nhưng so với người gấp trăm lần! Cô ta là một Hồ Tiên tốt! Từ nhỏ đến lớn chỉ cần em muốn thì cô ta đều sẽ làm cho em.”

"Kể cả việc dành đem tất cả tình yêu thương của cha mẹ dành cho em đúng không?"

Lúc này Phòng Tĩnh Như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của cha mẹ nữa, những cảm xúc tiêu cực mà cô ta chịu đựng bao nhiêu năm như vậy, lúc này tất cả đều bùng phát ra hết.

"Đuổi chị đi để cho em hưởng thụ tình thương của cha mẹ một mình, để cho chị xui xẻo, cho em hạnh phúc đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK