"Thưa ngài, chiếc giường trong nhà tôi mới mua hồi tháng trước."
Nhìn thấy Thạch Lạn đứng bất động trước cửa gian hàng nội thất, Vu Hữu Dân thận trọng nhắc nhở.
"Tôi chỉ xem một chút thôi mà." Thạch Lạn khẽ quay đầu nhìn hắn ta. "Không có mua đâu."
Vẻ mặt Vu Hữu Dân có vẻ không tin lắm, bất kể là nam hay là nữ, thì mấy lời nói như thế này cũng chỉ là lừa gạt người khác, để rồi cuối cùng người vác đồ về nhiều nhất lại là bọn họ.
"Thưa ngài, với mười ngàn nhân dân tệ, chúng ta trừ đi tiền mướn nhà, tiền điện nước và thêm tiền ăn uống, cuối cùng còn lại được sáu mươi ngàn nhân dân tệ, cũng không tồi cho lắm. Chúng ta phải tiết kiệm một ít tiền để sau này có đi nơi khác mới có chỗ để trọ lại, có chiếc giường êm hơn để ngủ."
"Ý của anh là?" Thạch Lạn trơ bộ mặt như đưa đám: "Tôi chỉ có thể đổi giường khi đổi chỗ ở sang thành phố mới hay sao?"
"Ý tôi không phải vậy." Vu Hữu Dân nhanh chóng giải thích. "Chúng ta phải chừa lại một con đường để rút lui, lại nói thêm nữa, chiếc giường này được làm từ cây đại thụ, cần rất nhiều gỗ mới làm ra được. Chúng ta có thể ngủ đến hư rồi lại đổi, đó là cách tốt nhất."
Không phải là bảo vệ môi trường đấy chứ.
Thạch Lạn gật đầu khi nghe nói như vậy, hắn nhìn cửa hàng đồ nội thất với ánh mắt lưu luyến không rời, cuối cùng cũng chịu theo Vu Hữu Dân quay về nhà.
Có hai người đang đứng trước lối vào ngay cửa sân, một nam một nữ, trông tầm hơn ba mươi tuổi.
Khi trông thấy bọn Thạch Lạn, người đàn ông chần chừ bước lên trước và hỏi: "Ông là ngài Thạch ạ?"
Nhưng mà anh ta không phải quay về phía Thạch Lạn mà hỏi, mà là hỏi Vu Hữu Dân.
"Đây mới là ngài Thạch của chúng tôi", Vu Hữu Dân vội vàng né qua một bên, giới thiệu Thạch Lạn với người đàn ông.
Người đàn ông sững sờ một lúc, người phụ nữ đứng kế bên anh ta đưa mắt nhìn sang Thạch Lạn, nét mặt có chút ửng đỏ, nhưng cô vẫn kéo người đàn ông sang một bên, ghé tai nói nhỏ: "Em đã nói là đừng có ghé qua đây mà, anh ta trông còn trẻ như thế, chắc chắn không phải là người mà chúng ta cần tìm."
Thạch Lạn nghe rõ từng lời một: "Các người là ai? Tìm tôi làm gì."
Sau khi nghe những lời mà người phụ nữ nói ra, người đàn ông có chút do dự, nhưng khi thấy Thạch Lạn hỏi, anh ta không ngập ngừng nữa mà hỏi thêm: "Chúng tôi lần theo cái này mà tìm đến."
Nói xong, anh ta liền lấy một tấm quảng cáo từ trong túi ra.
Vừa nhìn thấy, hai mắt của Vu Hữu Dân sáng lên ngay lập tức, hắn ta giải thích với Thạch Lan - người đang cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Đó là một mẩu tin quảng cáo nhỏ mà tôi đã đăng, chiêu này là do Tôn Chi đã dạy cho tôi. Sau này, chúng ta không cần phải ra ngoài tìm khách hàng nữa rồi, khách hàng sẽ tự đến đây và tìm lấy chúng ta."
Mấy lời này nghe sao mà giống lừa bịp người khác quá đi mất.
Người đàn bà lại vội vội vàng vàng kéo ống tay áo người đàn ông.
Người đàn ông nhìn liếc qua mảnh sân đằng sau, lại nhìn một lượt sang phong thái của Thạch Lạn, cảm thấy đối phương không đến nỗi như mấy tên lừa đảo.
Sau khi Thạch Lạn xem xong nội dung được in trên tờ quảng cáo, liền mở cửa: "Mời hai người vào nhà rồi chúng ta nói tiếp."
Sau khi bước vào trong sân rồi, nhìn thấy hoa cỏ trong sân cùng với các thiết bị được lắp đặt trong nhà, người đàn ông càng tin chắc hơn nữa rằng mình không gặp phải một tên lừa đảo.
"Anh muốn đi thì đi đi, em không đi."
Người phụ nữ buông tay, không muốn vào bên trong cùng.
Người đàn ông đành chịu, chỉ có thể để người phụ nữ đợi ở ngoài một mình.
"Tôi tên là Sử Lực Huy, người ở bên ngoài kia là vợ của tôi, tên là Củng Tinh Tư, tình tình cô ấy là như thế, nhưng cô ấy không có dụng ý xấu gì đâu, mong hai vị chớ trách."
Nhìn thoáng qua có thể thấy được rằng, Sử Lực Huy không những là một người có tính cách vô cùng tốt mà lại còn nhận được sự giáo dục tốt, có thể nhận thấy được tất cả những điều ấy qua cách nói năng cũng như những cử chỉ của anh ta.
Sau khi thể hiện thái độ phớt lờ đi, Thạch Lạn hỏi: "Anh tìm tôi để bắt quỷ gì?"
"Tôi... tôi không phải tìm đến ngài để bắt quỷ", mặt Sử Lực Huy trắng bệch, đáy mắt tràn đầy sự đau khổ. "Tôi muốn các ngài giúp chúng tôi tìm người."
Vu Hữu Dân sững sờ, hắn ta nhìn lại một lượt tờ quảng cáo mà Sử Lực Huy đã đem đến: "Trên đây chúng tôi có viết là bắt quỷ, bắt yêu quái, xem bói, xem phong thủy, nhưng làm gì có viết hai chữ "tìm người" ở trên đấy? Anh không phải là tìm sai người rồi đấy chứ?"
Nhưng Thạch Lạn lại nhìn đứa nhóc quỷ đang ngồi trên vai của Sử Lực Huy, gật đầu nói: "Tìm người nào, bị mất tích lúc nào?"
Sử Lực Huy đang chuẩn bị giải thích thì bị câu hỏi của Thạch Lạn làm ngây ngẩn cả người: "Ngài tin tôi sao? Cũng đồng ý giúp tôi sao?"
"Tôi tin anh", Thạch Lạn gật đầu. "Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một câu."
"Ngài cứ nói."
"Người mà anh muốn tìm đã không còn nữa rồi. Cho dù là như vậy thì anh vẫn muốn tìm chứ?"
Sử Lực Huy ngẩn cả người, sau một lúc lâu, anh ta mới quay người lại, lặp đi lặp lại một câu với vẻ mặt cứng ngắc: "Không còn nữa sao?"
Thạch Lạn gật đầu.
Vu Hữu Dân thấy vậy bèn không nói thêm một lời nào nữa mà đi rót nước.
Trong nhà không có trà, chỉ có nước chín.
Lực Sử Huy nuốt nước miếng, đưa hai tay chà sát khuôn mặt, sau khi hai mắt ửng đỏ bèn gật đầu: "Muốn tìm, cho dù là không còn nữa, tôi vẫn muốn tìm lại, sau đó đưa nó về nhà."
Người mà Lực Sử Huy muốn tìm là đứa con năm tuổi của anh ta và Củng Tinh Tư, tên là Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn đã mất tích nửa năm nay rồi, hiện tại, cảnh sát vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng vẫn chưa có tung tích gì.
Những nơi mà vợ chồng Lực Sử Huy có thể tìm thấy thì họ đều tìm cả rồi, sở dĩ bọn họ có thể tìm đến Thạch Lạn là vì khi đang dán thông báo tìm người, họ phát hiện ra được tờ quảng cáo nhỏ mà Vu Hữu Dân đã dán.
Lực Sử Huy cũng không biết sao, rõ ràng trên mặt tờ quảng cáo viết là bậc thầy chuyên trừ ma diệt quỷ, vậy mà anh ta lại cứ muốn nhờ hắn tìm người giúp, nhưng mà trực giác nói cho anh ta biết rằng, anh ta sẽ không hối hận về việc làm này.
"Mùa hè năm ngoái, tôi dẫn Đoàn Đoàn xuống cửa hàng tiện ích dưới lầu mua kem, trong lúc tôi nhận cuộc gọi điện thoại, chỉ trong tầm vài phút ấy", Lực Sử Huy nhớ lại ngày hôm ấy, chỉ mong muốn tát cho bản thân mình vài bạt tay. "Nhưng khi tôi xoay người trở lại thì không thấy thằng bé đâu nữa rồi."
Quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Đoàn Đoàn thì thằng bé đã ôm cây kem và băng qua bên kia đường.
Nhưng đối diện phía bên kia đường là một căn nhà cũ, lại vừa đúng lúc đang trong quá trình phó bỏ và dời đi nơi khác, vì vậy, không có lấy một chiếc camera giám sát nào, vì thế manh mối đã bị đứt đoạn ở đấy...
Thạch Lạn nhìn đứa nhóc quỷ đang vươn tay ra muốn lau nước mắt cho Lực Sử Huy, rồi hắn lại xoay đầu nhìn về phía Vu Hữu Dân: "Đem những thứ kia ra đây."
Vu Hữu Dân ngạc nhiên, lập tức vỗ đầu, chạy đến tiệm tạp hóa lấy một xấp nào là bùa vàng, nào là ống mực, nào là gương bát quái gì đó, rồi chạy về để chúng trước mặt Thạch Lạn.
Thạch Lạn vươn tay ra lấy một lá bùa vàng, một cây bút pháp và một thỏi mực chu sa trong đống đồ được chất đống ấy.
Hắn ra hiệu cho Vu Hữu Dân mài thỏi mực chu sa ra cho thật nhuyễn, sau đó nhìn về phía tấm lưng khó lòng mà giấu giếm của Lực Sử Huy: "Hãy cho tôi biết ngày, tháng, năm sinh, giờ giấc sinh ra của đứa con của anh."
"... Ngày mười bốn tháng bảy, được sinh ra vào lúc bốn giờ chiều."
Lực Sử Huy nhanh chóng trả lời.
Thạch Lạn gật đầu, trải lá bùa vàng ra trước mặt, sau đó chấm một ít mực chu sa, viết lên trên lá bùa vàng ngày sinh tháng đẻ của Đoàn Đoàn."
"Đưa tay ra."
Lực Sử Huy nghe theo.
Thạch Lạn dùng con dao gọt hoa quả được đựng trong giỏ trái cây đâm vào ngón tay đối phương một cái, máu tươi đổ xuống tờ giấy màu vàng, Vu Hữu Dân nhìn đến hoảng hốt.
Sau khi máu được thấm vào tờ giấy màu vàng rồi cùng hòa với các con chữ được viết bằng mực chu sa ở trên đấy, Thạch Lạn đọc lẩm nhẩm vài câu trong miệng, sau đó búng tay một cái, tờ giấy màu vàng liền bốc cháy.
Tiếp theo sau đó, Thạch Lạn đặt tờ giấy màu vàng đang bốc cháy vào trong chiếc ly được đặt trước mặt Lực Sử Huy, chỉ chốc lát sau, Lực Sử Huy nhìn thấy ly nước của mình từ màu trắng chuyển thành một thứ màu đen.
Anh ta mím môi, hỏi một cách thận trọng: "Tôi uống nó ư?"
"Uống xong rồi anh có thể nhìn đứa con của mình."
Thạch Lạn gật đầu.
Nghe xong câu nói, Lực Sử Huy không nói tiếp đến câu thứ hai liền ngửa đầu uống ực ực.
Khi Lực Sử Huy mở mắt ra lần nữa, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng xanh xanh hiện ra, chủ nhân của khuôn mặt ấy đang mỉm cười với anh ta.
"Là Đoàn Đoàn đó sao?”
Anh ta run rẩy, vươn đôi tay ra muốn chạm vào khuôn mặt bé nhỏ ở phía đối diện ấy, nhưng đôi tay lại đi xuyên qua đầu của bé con.
Lực Sử Huy không chịu đựng được nữa, òa khóc thành tiếng.
Vu Hữu Dân thấy thế bèn tiến đến bên cạnh Thạch Lạn, hạ thấp giọng, hỏi: "Nghi thức này... là ngài đã học từ ai thế?"
"Là từ thiên sư Trương đấy." Thạch Lạn trả lời thành thật. "Chính là những cuốn sách mà anh đã mượn cùng với những quyển sách đã thuê từ hiệu sách ấy."
Nhưng mà những gì được viết bên trong đó đều vô dụng, Thạch Lạn chỉ làm theo các nghi thức đã học được, thứ thực sự có tác dụng chính là linh lực mà hắn đã đặt lên trên tờ giấy màu vàng.