"Anh ta tuy rằng nói là vì báo ân, nhưng lại gây mất trật tự âm dương của hai thế giới cho nên đã bị bắt về chịu phạt. Nhiều năm không gặp nhau như vậy, một tiếng sư bá cũng không muốn kêu sao?”
Lão già đứng thẳng người, hai tay chắp ra sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Thạch Lạn, khẽ cười nói.
Thạch Lạn hơi cụp mắt xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Sư phụ đã nói rằng ông không còn là người của Địa giới chúng ta nữa.”
Nụ cười trên mặt ông lão cứng lại, nhìn chằm chằm Thạch Lạn một lúc lâu rồi mới thở dài. "Sư phụ của cậu vậy mà cắt đứt triệt để đến thế sao.”
Thạch Lạn không có trả lời lại.
Ông lão đó giống như cũng không thèm để ý đến việc hắn có trả lời lại ông hay không: "Qua rồi, qua rồi.”
Nói xong thì cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
Nửa tháng sau.
Vu Hữu Dân cầm cuốn sách ‘Bách Khoa Toàn Thư về chú ngữ’ do Trương thiên sư viết mà Thạch Lạn đã bí mật đưa cho hắn ta, đọc đến hoa mắt chóng mặt. Thạch Lạn nói sách của Trương thiên sư bản thân hắn đã đọc qua hết, nhưng những quyển sách này cũng không thể lãng phí, cho nên liền đưa cho hắn ta đọc.
Số chữ mà Vu Hữu Dân biết được không tới mấy chữ, vì để có thể hiểu được nội dung trên sách, hắn ta còn cố ý đi mua cuốn từ điển mới được phát hành về.
"Tiên sinh ơi, cái này, đây là cái gì đây?”
Chữ trong quyển sách y như gà bới, Vu Hữu Dân nhìn mà não cũng đau theo. Hắn ta ôm cuốn sách đi về phía Thạch Lạn đang ngồi nghe hí kịch bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
Thạch Lạn nghiêng đầu qua nhìn, nói: "Đây là thuật tàng hình.”
"Thuật tàng hình?!”
Vu Hữu Dân nghe xong thì trợn tròn mắt, sau đó thì lập tức ôm sách ngồi xổm ở bên chân Thạch Lạn, vừa giơ tay lên bắt ấn làm phép mà trước đó Thạch Lạn đã từng dạy hắn ta, vừa hùng hùng hổ hổ đọc chú: "Chú nhật hành lôi lôi tinh thần, diện triêu bắc đẩu thôn phục vân..... cấp cấp như luật lệnh, biến!”
Thạch Lạn khẽ cau mày, nhìn Vu Hữu Dân đang không ngừng chạm vào mình, khó hiểu hỏi: "Anh đang làm cái gì thế?”
Sau khi Vu Hữu Dân nghe thấy âm thanh của Thạch Lạn thì thở dài. "Tôi đã bảo là với công lực hiện tại của tôi thì nhất định sẽ không thể tàng hình thành công mà. Thạch tiên sinh, ngài làm được không?”
Thạch Lạn nhìn gương mặt sùng bái của hắn ta khi nhìn mình, quay đầu đi chỗ khác ‘ừ’ một tiếng. Ngay sau đó cả người liền biến mất trước mặt Vu Hữu Dân!
"!!! Tiên sinh của tôi ơi, ngài không cần đọc chú ngữ cũng làm được sao?”
"… Có thể mặc niệm ở trong lòng.”
Vu Hữu Dân quay đầu lại thì trông thấy Thạch Lạn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ đang đứng ở sau lưng hắn ta.
"Ngài thật lợi hại quá đi!”
Thạch Lạn nhận được lời khen mà lòng cũng không vui vẻ nổi. Bởi vì bọn họ hiện tại đã sắp viêm màng túi, mà trong khoảng thời gian này ngoại trừ đi coi bói kiếm thêm ra thì hắn chả nhận được vụ án nào lớn cả. Cộng thêm Địa tiên thỉnh thoảng chạy qua bón rút tiền của bọn họ, quả thật là đã nghèo nay lại càng thêm nghèo.
"Anh cút cho tôi! Xem như tôi không có đứa cháu nào là anh! Cút!”
Một tiếng rống to truyền ra từ ngõ nhỏ đối diện, Vu Hữu Dân ‘ôi’ một tiếng, nhanh chóng đứng dậy mở cửa sân nhìn ra ngoài nhiều chuyện. "Chắc chắn là cụ Trịnh lại cãi nhau với cháu trai của ông ấy. Tôi đi hóng chuyện một chút ngài nhé.”
Nói xong liền bước ra khỏi sân.
Mà Thạch Lạn sau khi nhìn thoáng qua khí đen trên nóc nhà cụ Trịnh thì chậm rãi đi đến radio trước mặt nghe hí kịch.
"Cụ Trịnh ơi, sao cụ lại làm thế này nha!”
Một người mặc áo trắng đứng sau lưng vuốt lưng cho ông Trịnh, thở dài nói.
"Đúng vậy. Cụ chỉ có thằng nhóc này là cháu trai duy nhất, nếu thật sự đuổi đi rồi, về sau nó xảy ra chuyện gì, cụ làm sao ăn nói với cha mẹ nó đây?”
Một cụ già khác cũng nói.
Sau khi Vu Hữu Dân nhìn sơ qua tình hình thì đi vào trong sân. "Cụ Trịnh ơi, nhóc Trịnh chạy hướng nào vậy ạ? Con đi tìm em ấy cho.”
Sau khi cụ Trịnh nghe xong liền lau nước mắt, sau đó chỉ vào hướng đông, nói: "Làm phiền con.”
"Hàng xóm với nhau, cụ khách sáo như vậy với con làm gì.” Vu Hữu Dân không thèm để ý khoát tay, sau đó liền chạy về hướng mà ông cụ đã chỉ.
Vừa chạy khỏi con ngõ không bao xa, Vu Hữu Dân liền nhìn thấy một thanh niên đang đứng dựa vào cột điện, vừa hút thuốc vừa nghiêng đầu một góc 450 nhìn ngắm bầu trời. Không phải nói chứ tướng mạo của tên Trịnh Vân Thanh này trông rất đẹp, bây giờ trên người lại tỏa ra một luồng hơi thở u buồn, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.
Vu Hữu Dân vừa bùi ngùi vừa đi đến trước mặt Trịnh Vân Thanh.
"Nhóc Trịnh à, hai người một ngày không cãi nhau thì toàn thân sẽ ngứa ngáy khó chịu có phải hay không?”
Trịnh Vân Thanh cười nhạo một tiếng, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá, đưa cho Vu Hữu Dân. Vu Hữu Dân sảng khoái nhận lấy, lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, sau đó trả bao thuốc lại cho anh ta.
"Cho mượn cái hộp quẹt nào.”
Thấy Trịnh Vân Thanh không trả lời, Vu Hữu Dân nhíu mày.
"Một tên đàn ông lớn tuổi như anh mà hút thuốc không mang theo bật lửa sao?”
Trịnh Vân Thanh nhướng mày, hiển nhiên là không tin lời nói của Vu Hữu Dân.
"Tiên sinh nhà anh không thích anh của cậu hút thuốc, cho nên trong nhà không có cái bật lửa nào hết. Nhanh đưa đây.” Vu Hữu Dân ra hiệu đối phương lẹ lên.
Không ngờ tới là sau khi Trịnh Vân Thanh nghe thấy Vu Hữu dân nhắc đến Thạch Lạn, anh ta liền dứt khoát giựt lấy điếu thuốc của Vu Hữu Dân ném xuống đất, còn lấy chân giẫm hai lần, sau đó nhặt lên bỏ vào thùng rác. "Vậy thì tốt nhất là anh không nên hút thuốc, không thì với cái mũi thính của ngài Thạch nhất định sẽ ngửi ra được.”
Vu Hữu Dân trừng to mắt, không thể tin được những gì đã xảy ra với mình.
Trinh Vân Thanh cũng không cho hắn ta thời gian suy nghĩ quá nhiều chuyện tào lao, hất cằm về phía chỗ ở của đám người Thạch Lạn, hỏi: "Tiên sinh nhà anh thật sự có cái khả năng kia sao?”
Vu Hữu Dân ngửi được mùi tiền tới tay!
"Đó là đương nhiên. Tiên sinh nhà anh rất lợi hại có được không.”
Nói xong, Vu Hữu Dân liền giơ ngón cái của tay phải ra.
"Tôi hiện tại có 3000 tệ.” Trịnh Vân Thanh quơ quơ điện thoại trong tay, sương mù đem biểu cảm trên gương mặt của anh ta che đi một nửa. "Có thể mời Thạch tiên sinh giúp đỡ hay không?”
"Cậu phải gặp tiên sinh nhà anh trước đã rồi chúng ta mới bàn về tiền bạc được.”
Vu Hữu Dân tự nhận là bản thân tương đối hiểu rõ tính tình của Trịnh Vân Thanh. Tuy anh ta nhìn sơ thì có vẻ bất cần đời, cũng không có công ăn việc làm gì hẳn hoi, nhưng mà làm người thì rất là ngay thẳng đáng tin.
Sau khi nhìn thấy Thạch Lạn, Trịnh Vân Thanh nghiêm túc ngồi thẳng người, con mắt cũng không dám nhìn ngang ngó dọc. Nói ra cũng lạ, số lần anh ta gặp Thạch Lạn cũng không quá một bàn tay, nhưng mỗi lần như vậy anh ta đều rất sợ đối phương.
Không lẽ đó chính là khí thế của đại thần trong truyền thuyết?
Trịnh Vân Thanh nhìn gương mặt điềm đạm an tĩnh của Thạch Lạn mà bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn.
‘Bang bang’, Thạch Lạn gõ xuống bàn hai cái.
Trịnh Vân Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy Thạch Lạn không lộ ra vẻ mặt tức giận mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Thạch tiên sinh, dạo gần đây tôi luôn cảm thấy có người đi theo tôi, bất kể là ban ngày hay ban đêm, dù sao thì cảm giác cũng rất lạ.”
"Gần đây có đi đâu hay không?”
"Quán net.” Trịnh Vân Thanh không chút do dự trả lời. "Nửa tháng gần đây tôi đều đi quán net nhà họ Hòa, rồi sau đó về nhà.”
"Suy nghĩ kỹ một chút đi.”
Thạch Lạn nhìn anh ta.
Trịnh Vân Thanh nhanh chóng nhớ lại các nơi mà gần đây mình đã đi qua trong đầu, cuối cùng mới do dự lên tiếng. "Có một đêm nọ, tôi nghe thấy được tiếng nhạc đưa tang. Bởi vì âm thanh đó phát ra ở ngay giao lộ bên cạnh cho nên tôi liền tò mò đi qua nhìn một cái. Sau đó tôi liền nhìn thấy một đôi vợ chồng ôm một bức ảnh trắng đen đi lên xe đưa tang.”
"Lúc ấy anh đã làm gì, hoặc là anh đã nói cái gì?”
Trịnh Vân Thanh suy nghĩ cẩn thận.
"Tôi nhớ là bức ảnh đó là hình của một cô gái, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi. Tôi chỉ thuận miệng nói một câu ‘ \còn trẻ như thế này mà lại chết, ông trời thật là bất công’ mà thôi.”
Thạch Lạn lắc đầu. "Nếu chỉ là như vậy thì cô ta sẽ không đi theo anh.”
Trịnh Vân Thanh cảm thấy sau lưng lạnh toát. Anh ta nuột một ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Ý của ngài là, người đi theo tôi mấy ngày này là cô gái đó?”
"Không.” Thạch Lạn lắc đầu. "Đi theo anh không chỉ có một mình cô ta.”
Trịnh Vân Thanh nghe xong thì mặt mũi trắng bệch.
Không chỉ có một mình cô ta, vậy có nghĩ là có rất nhiều người đi theo mình sao??
"Yên tâm, hỏa khí của anh rất lớn, dương khí lại thịnh,\ cho nên sẽ không gây tổn thương tới anh.”
Nhìn thấy Vu Hữu Dân nháy mắt với hắn, Thạch Lạn vắt hết vốn từ an ủi vị khách trước mặt, tránh việc dọa cho anh ta chạy mất dép.
Quả nhiên tâm trạng của Trịnh Vân Thanh tốt hơn rất nhiều, anh ta cúi đầu nhìn cơ thể mình mà vui mừng nói: "Quả nhiên siêng năng rèn luyện cơ thể là tốt nhất.”
Thạch Lạn rất muốn nói rèn luyện cơ thể cùng với dương khí có thịnh hay không ứ có chỗ nào liên quan với nhau hết.
*Giải thích: dương khí, hay còn gọi là dương tinh (cũng chính là tinh dịch của đàn ông). Việc dương khí thịnh hay không sẽ phụ thuộc vào việc người đó có biết tiết chế đời sống tình dục, chăm sóc sức khỏe hay không chứ không có liên quan đến việc rèn luyện cơ thể.
Nhưng vừa nghĩ đến việc đối phương chính là tiền là vàng của hắn, tốt nhất hắn vẫn nên làm nhiều nói ít, kẻo kích động đến túi tiền chạy mất dép.
"Anh có từng mời Điệp Tiên* hay không?”
*Điệp Tiên hay còn gọi là Bút Tiên, là một phương thức trò chuyện bói toán với linh hồn người chết tương tự với Ouija (bảng ký tự gọi hồn)
"Tôi có nhìn thấy người khác chơi, nhưng bản thân thì chơi thử qua bao giờ.” Trịnh Vân Thanh thành thật mà trả lời.
"Sau khi về nhà anh phải làm theo lời nói của tôi. Loại phương pháp này cũng giống như là mời Điệp Tiên, nhưng nó không phải là mời Điệp Tiên.” Dương khí trên người Trịnh Vân Thanh quá thịnh, nếu dùng bùa chú triệu hồi quỷ hồn, một khi quỷ hồn bị cưỡng ép kêu đi ra sẽ không chịu hợp tác mà làm việc, chỉ có thể mời, mời đối phương đi ra.
Nửa đêm vào lúc mười hai giờ.
Trịnh Vân Thanh đứng bên cạnh cây ngô đồng ở vùng ngoại ô mà run lẩy bẩy.
Đừng nhìn vào tướng mạo thăng trầm của anh ta, thật ra anh ta vẫn chỉ là một tấm chiếu chưa trải sự đời vừa mới tốt nghiệp không lâu mà thôi.
"Nhóc Trịnh, có ánh trăng!”
Vu Hữu Dân đứng ở một bên kéo áo trên người, nhắc nhở anh ta.
Trịnh Vân Thanh vội vàng vực dậy 120% tinh thần của mình, lấy ra dao trổ khắc hai nhìn người lên trên thân cây ngô đồng, một cái đón lấy ánh trăng chiếu xuống, một cái khác thì tránh đi ánh trăng rọi vào, cũng chính là đối lập nhau.
Sau khi khắc sau, Trịnh Vân Thanh đứng tại nơi không có ánh trắng, bàn tay trái đặt lên hình người vừa khắc, tay phải thì lấy ra một cái mũ có chóp màu đỏ từ trong túi, đội nó lên đầu. Cuối cùng lại phun một ngụm rượu lên trên tay trái, lập tức nhắm mắt mặc niệm.
Khắc xong, Trịnh Vân Thanh đứng tại tránh ánh trăng địa phương, trong lòng tay trái đặt ở đạo nhân ảnh kia bên trên, lòng bàn tay phải từ trong bọc xuất ra một đỉnh màu đỏ mũ đội lên đầu, cuối cùng lại hét bên trên một ngụm rượu cay, phun tại tay trái vị trí, lập tức nhắm mắt lại mặc niệm.
Cẩn thỉnh nhữ hồn nguyên địa phủ, thụ tôn hoa ngục, cập nhất thiết lai ngô thân bàng minh tương......
Sau khi lặp đi lặp lại ba lần, Trịnh Vân Thanh bắt đầu cảm thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh, ngay cả tiếng con trùng vừa kêu inh ỏi cũng không nghe thấy nữa.
Mồ hôi trên trán theo gương mặt của anh ta mà trượt xuống cằm. Một tiếng động giống như âm thanh mà cũng không giống như âm thanh từ phía đối diện truyền tới.
"Anh… tìm… tôi… ?”
Trịnh Vân Thanh lập tức thở ra một hơi, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Nhưng khi anh ta nhìn thấy quỷ ảnh xuất hiện ở một bên khác của cây ngô đồng thì lại không còn sợ hãi, căng thẳng như trước nữa.
Giống với bức ảnh mà ngày hôm đó anh ta đã nhìn thấy, là một cô gái nhỏ rất trẻ trung, chỉ là sắc mặt so với ảnh trắng đen kia còn kì lạ hơn nhiều, nhưng mà cũng không có nhe răng trợn mắt. Nhìn qua thì thấy rất nho nhã?
"Tôi, tôi muốn hỏi, hỏi cô là, có phải gần đây người đi theo tôi chính là cô?”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu một chút, giống như là đang suy nghĩ lời nói của anh ta. Một lúc sau thì hướng anh ta gật nhẹ đầu, sau đó lại lắc đầu.
Trịnh Vân Thanh có chút choáng váng, đây là ý gì thế?
"Vậy, cho tôi hỏi cô một chút. Tại sao cô lại muốn đi theo tôi? Có phải là do ngày hôm đó tôi có chỗ nào không tốt, dụng chạm đến cô không?”
Trịnh Vân Thanh cẩn thận hỏi, đồng thời trong lòng cam đoan rằng nếu về sau mà còn gặp lại loại chuyện này, anh ta nhất định sẽ cẩn thận lời ăn tiếng nói, tránh cho chuyện này lại xảy ra thêm một lần nữa.
"Anh… giẫm lên… tiền dẫn đường… của tôi.”
Cô gái nhỏ tràn đầy ủy khuất lên tiếng. Sau khi ánh trăng dần dần tan đi, cô gái nhỏ ấy cũng biến mất ngay trước mặt Trịnh Vân Thanh.
"Này này này, cô còn chưa nói hết mà! Tiền dẫn đường là cái gì, cô mau giải thích rõ ràng nha!”
Trịnh Vân Thanh than một tiếng, buồn bực hét lên.
Vu Hữu Dân nhìn hết thảy mọi chuyện từ đầu đến cuối gãi đầu một cái, nói: "Không ấy chúng ta đi về hỏi Thạch tiên sinh thử xem?”